Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
-
Chương 129: Thích Sát.
Với Tân Cầm Nhi mà nói, đã quá mức hối hận, hối hận một lần lầm lỡ ảnh hưởng cả gia tộc, tiếng xấu lan rộng từng ngày, thậm chí khiến cho hôn sự của nhị tỉ có lời đồn xấu xa.
Tất cả là vì nàng ta gây nên, chính nàng ta cũng phải chịu đựng không ít, nhưng may mắn thân nhân vẫn nhận, không trách cứ nặng nề.
Hơn nữa còn gặp được Mặc Ôn Khanh, mặc dù nàng ta biết y chỉ tiếp cận mình để thăm dò nhị tỉ cho Ôn Vương, chỉ là thế cũng thực tốt, thực đủ rồi.
Tân Diệu Liên nhìn tam muội mình, một lời khó nói hết, càng không biết nói gì cho phải.
Tại vì câu kia thật đúng, cả đời người tồn tại nhiều lựa chọn, nhưng không hề được chọn lại nếu chọn sai, và một khi sai thì chính là hơn trăm lần chọn đúng, nên sai một lần, cả đời coi như hủy.
Đáng tiếc.
Tân Phương Phương trông hai tỉ muội có buồn có vui, ánh mắt nàng hơi ảm đạm đi, cất giọng khẽ nói: "Cái gì qua cứ để nó qua, nếu đời này tỉ muội ta không có nam nhân cũng không sao, vì chúng ta còn phụ thân lẫn các di nương, hơn nữa bốn tỉ muội cũng có thể dựa vào nhau, không sợ cô độc đâu."
"Muội nói cái gì ngốc vậy? Muội và Ôn Vương sắp thành thân, không nên nói mấy điều này." Tân Diệu Liên điểm lên trán Tân Phương Phương, nhẹ trách cứ; chỉ là bên trong sớm hiểu lời nàng nói.
Tân Cầm Nhi cũng tán đồng, cơ mà vẫn nói: "Nhị tỉ bên Ôn Vương Gia khẳng định hạnh phúc, Ôn Vương Gia chính là một trượng phu tốt để dựa vào, không biết có bao nhiêu nữ nhân mơ ước đâu." Nói đến đây Tân Cầm Nhi bắt đầu khoa trương, "Từ Mỹ Nhân Kinh Thành Diệp Tuyết Chi, các Tài Nữ nổi danh, rồi cả Mạc Kim Tân kia, tất cả đều không có phúc hưởng, nhị tỉ phải biết giữ chặt lấy người, đừng có buông tay."
Tân Phương Phương cười cười, lắc đầu, nửa thật nửa đùa đáp trả: "Níu giữ nam nhân hoàn mỹ như muội nói, hoàn toàn chẳng dễ, huống hồ ta đây chưa biết mình có bao nhiêu phân lượng trong lòng chàng ấy, có khi vừa gả sang lại phải cuốn gói trở về."
Tân Cầm Nhi cùng Tân Diệu Liên nhìn nhau, nhất thời hết câu để nói, đúng lúc này Tân Hoa Hoa cùng đàn tiểu hắc cẩu đi qua, xen vào cuộc nói chuyện: "Tỉ tỉ, ba người đang bàn gì vậy?"
"Bàn về nhị tỉ muội." Tân Cầm Nhi cười trà lời, tay tùy ý ôm lên một con tiểu hắc cẩu.
Đàn tiểu hắc cẩu hầu như lớn lên, dưới bàn tay Tân Phương Phương nuôi nấng, con nào con nấy béo ú mặt phĩnh miệng dài, cao lớn giống nhau ngoan ngoãn nghe lời, hết thảy vẫy đuôi, một phen chơi đùa với bốn tỉ muội, tạo nên tráng cảnh hài hòa.
...
Thời gian trôi qua tới đêm, Tân Phương Phương nằm trên giường ngủ, mắt vẫn mở ra, nàng lặn lộn hai vòng, cuối cùng nhận thức bản thân không thể ngủ, mới ngồi dậy, đầu vô thức nghĩ về nội dung lá thư Tân Cầm Nhi đưa.
Trong thư Mặc Ôn Khanh nhắc đến chuyện của nàng và Huyền Uyên Thành, đại khái y muốn nàng sau khi gả qua, hãy giúp y khuyên Huyền Uyên Thành chàng làm liệu trình chữa chân, bởi vì bên chân chàng bị thương, mỗi khi tiết trời chuyển lạnh sẽ cực kì đau nhức.
Do vết thương này gắn liền với vết thương lòng năm đó Diệp Tuyết Chi gây ra, nên chàng có phần cố chấp, không muốn nhắc, càng chẳng mong người khác động tới.
Mặc Ôn Khanh nhiều lần khuyên nhủ, nhưng y rốt cuộc lực bất tòng tâm.
Phần nàng sắp thành người bên gối chàng, y tin rằng nàng có thể đem vết thương chữa lành.
Nàng lo thân mình chưa xong, Mặc Ôn Khanh lấy niềm tin ở đâu ra mà coi trọng nàng thế?
Miệng Tân Phương Phương lẩm bẩm, rồi chống cằm thở dài.
Đột nhiên ngoài cửa phát ra động tĩnh, thành công kéo Tân Phương Phương khỏi suy nghĩ, nàng quay đầu, nheo mắt nhìn cánh cửa, trong bóng tối ánh sáng mịt mờ, đôi mắt khó khăn quan sát, giữa khe cửa một lưỡi kiếm thò qua, nhanh chóng phá hỏng chốt cửa.
Khoảng khắc chốt cửa rơi xuống, Tân Phương Phương kịp thời phản ứng lại, nàng lao về phía cửa chặn không cho kẻ bên ngoài mở được, đồng thời cao giọng hô: "Có trộm! Có trộm!"
Theo tiếng nàng vang vọng, kẻ bên ngoài vội vã giơ kiếm đâm xuyên cửa, không kiêng kị chém xuống bàn tay nàng đang dùng lực giữ cửa.
Lưỡi kiếm sắc bén cắt vào tay, máu tươi chảy ra, Tân Phương Phương bị đau nhịn không được hét lên.
Nàng chợt hiểu thấu mục đích kẻ ngoài cửa là gϊếŧ người chứ không có trộm đồ gì.
Nên dù cảm giác tay mình vô cùng đau đớn, nhưng nàng không buông tay, giữ chặt cảnh cửa, không quên tuôn lời mắng chửi: "Tên đầu trâu mặt ngựa kia, hôm nay ngươi có chém đứt tay ta, ta cũng không để ngươi vào gϊếŧ ta đâu nhé!"
Cùng lắm thành Tân Nương cụt tay thôi!
Kẻ ngoài cửa hừ lạnh một tiếng: "Không hổ là nữ nhân bên cạnh Ôn Vương, sợ chết vẫn can đảm, đáng tiếc hôm nay ta mất mạng cũng kéo ngươi theo cùng!" Tiếng nói vừa dứt, Tân Phương Phương lẫn cảnh cửa đều bị đá bay ra.
Tiếp đến thân ảnh hắc y nhân xuất hiện, tay hắn ta cầm thanh kiếm mới vừa ròi đã chém nàng.
Tân Phương Phương từ dưới đất bám vào cạnh bàn gần đó đứng lên, tuy nhiên thân thể chưa kịp vững vàng, hắn ta lại tiến tới, một kiếm chém sang, may thay nàng phản ứng kịp xoay người tránh thoát.
Lưỡi kiếm xẹt qua eo, dứt khoát đâm thủng cái bàn.
Trong thấy kiếm nhọn làm cái bàn nứt đôi, nàng trợn tròn mắt, tay bị thương rút ra ngân châm, hướng hắc y nhân phi.
Hắc y nhân không ngờ nữ tử thiên hạ đồn đại mềm yếu không tài, không cán, lại biết phóng ngân châm nên chẳng phòng bị mà trúng chiêu.
Chỉ là đối phương rất mau rút ngân châm ra, tiếp tục đâm chém.
Từng nhát kiếm rơi xuống, quét qua Tân Phương Phương, nàng chật vật né tránh, nhịn không được chửi rủa: "Mẹ kiếp! Ngươi quả nhiên là tiểu nhân! Không đấu lại Ôn Vương, đi đánh lén bản tiểu thư à, đúng là hèn nhát, không bằng một con cẩu!"
Tên tiểu nhân này chắc chắn có thù sâu với Huyền Uyên Thành, biết được nàng sắp thành thê tử chàng, mới xông pha gϊếŧ người!
Đậu má!
Tân Phương Phương phỉ nhổ trong lòng, tay phi ra ngân châm được thủ sẵn trong người, sau dùng vài chiêu võ ngăn cản đòn đánh từ Hắc Y Nhân.
Ngay khi hai bên giằng co kẻ chém người né, rốt cuộc người Tân Phủ cũng chạy đến, đầu tiên là Thừa Tướng, ông đỏ mắt kêu gọi Lâm Khắc bên cạnh lên hỗ trợ.
Có Lâm Khắc ở đây, Hắc Y Nhân mau chóng bị chế trụ.
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook