Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
-
Chương 119: Bệnh Tình
“Tỉ không tin sao? Chính tỉ lưu trên cổ Ôn Vương người ta một vết đỏ.” Thiếu nữ Tân Hoa Hoa ngây thơ vô số tội, nói ra không hề ngượng ngùng, lại chọc cho nhị tỉ nhà mình mặt đỏ tía tai.
Sự xấu hổ trên mặt, Tân Phương Phương hiển nhiên sáng tỏ, cũng do lần trước bị Đại cẩu ép ôm lấy người, mắt nàng là nhìn thấy dấu vết mờ nhạt trên cổ người ta, nàng thân người trưởng thành có kinh nghiệm nhiều năm yêu đương, đương nhiên hiểu rõ loại dấu vết chủ quyền.
Chỉ là khi ấy nàng cho rằng Huyền Uyên Thành cùng ai làm, giờ không nghĩ tới ai kia là nàng gây nên.
Nghĩ lại Xuân Dược vẫn chưa giải, chắc tiện nghi không bị tên Thái Tử chiếm, hơn nữa nàng còn sức phi lễ người ta mà.
Trong lúc Tân Phương Phương xấu hổ chẳng ngớt, thì bóng người dưới ánh nắng chiếu qua đây, tiếp theo thân ảnh Tân Cầm Nhi bước tới, trước cái nhìn bỡ ngỡ của hai người, Tân Cầm Nhi không nói lời nào kéo Tân Phương Phương đi.
Chờ khi tới nơi không có sự tồn tại của ai, Tân Cầm Nhi dừng lại, đứng đối diện quan sát Tân Phương Phương còn mơ hồ.
Qua một hồi, Tân Cầm Nhi hé miệng, chậm rãi nói: “Nhị tỉ, muội có một chuyện muốn cho tỉ biết, chuyện này liên quan tới Hữu Ly thần y.”
“Hữu Ly thúc? Liên quan tới bệnh tình của tỉ sao?” Tân Phương Phương chớp mắt nhìn Tân Cầm Nhi, bên trong ánh mắt mang theo dò xét.
Mặc dù chưa nghe, mà nếu nói với nàng lại nhắc đến Hữu Ly, vậy thì năm phần là liên quan đến bệnh tình nàng, hơn nữa nhìn dáng điệu Tân Cầm Nhi chung quy không giống việc vặt.
Tân Phương Phương vừa suy nghĩ vừa vểnh tai chờ Tân Cầm Nhi tiếp lời.
Tân Cầm Nhi xem nhị tỉ nhà mình bình thản, dứt khoát nói tiếp: “Tỉ còn nhớ loại cây Mật Đình chứ? Trước đó tỉ có cầm một mảnh gỗ cây Mật Đình, tỉ cũng từng nói muội biết đó là một trong những dược liệu thuốc mà tỉ uống... Lúc tỉ phát bệnh, còn hôn mê bất tỉnh, muội được người khác chỉ dẫn, đem mảnh gỗ cây Mật Đình đi cho họ điều tra.”
Tân Phương Phương híp mắt, nét mặt hiện lên ngờ vực, “Có người nghi ngờ thuốc của Hữu Ly thúc, là phụ thân sao?”
“Gỗ cây Mật Đình quả thực không bình thường, tác dụng của nó khiến cho một người bị mất đi kí ức, xen lẫn mê man một thời gian, chỉ có điều không có phải là phụ thân phát hiện, người tra ra chuyện này là Ôn Vương và Mặc công tử.” Tân Cầm Nhi đem tất cả giải thích một lượt, hai mắt đồng thời xem xét Tân Phương Phương.
Tân Cầm Nhi hôm nay đã suy nghĩ rất lâu, bởi vì chính nàng ta cũng bỡ ngỡ khi nghe điều này từ Mặc Ôn Khanh, không ngờ phụ thân lẫn nhị tỉ lại bị Hữu Ly lừa dối nhiều năm, cái gì phát bệnh mất trí nhớ, cái gì mê man không thể tỉnh, sợ rằng chẳng có cái nào thật.
Ban đầu Tân Cầm Nhi đâu dễ tin tưởng, nhưng dựa vào Ôn Vương cùng Mặc Ôn Khanh đã cứu nhị tỉ, thêm đối phương chẳng có lý do gì dối gạt cả, suy cho cùng cả hai người đó đáng để tin tưởng một lần.
Tân Phương Phương nghe xong, không vội đáp, trái ngược nghiêng đầu, bên mắt con ngươi xoay chuyển, vẻ mặt ngưng trệ, lâm vào suy tư.
Trước nàng nghe qua Ôn Vương đích thân đem nàng từ chỗ Thái Tử cứu về, không nghĩ đến còn điều tra đến bệnh tình, thuốc thang nàng uống.
Thế nhưng nàng cảm thấy kì lạ, nếu đúng như những gì Tân Cầm Nhi nói, cây Mật Đình chỉ là tác dụng mất đi kí ức, khiến người chìm vào hôn mê, vậy bệnh trong nàng là thể loại gì?
Rõ ràng nhiều năm mặc định kí ức mất đi, bất tỉnh nhân sự là triệu chứng của bệnh, nay trở thành tác dụng dùng Mật Đình, thì Hữu Ly xác thực đáng ngờ.
Cơ mà nói đi phải nói lại, hơn mười năm dài, Hữu Ly làm ra hành động thế có mục đích gì đây? Phía Thừa Tướng phụ thân cũng chẳng phát giác ra Hữu Ly có ý tứ.
Tân Phương Phương nghĩ đến đây, liền không nhịn được rùng mình một cái, âm thầm ghê rợn Hữu Ly.
Tân Cầm Nhi trông Tân Phương Phương phản ứng, tưởng rằng nàng lo sợ, vội vàng đưa tay an ủi: “Tỉ tỉ, mọi việc sẽ được giải quyết, hiện tại tỉ theo muội tới phủ Ôn Vương nha.”
“Không phải, tới đó làm gì? Tỉ đang bị cấm túc mà...” Tân Phương Phương chưa kịp nói hết, Tân Cầm Nhi đã ngắt lời nàng: “Tỉ tìm Ôn Vương, phụ thân khẳng định không nói, không phạt!”
Tân Phương Phương lần hai bị lôi đi, bên tai nghe lời Tân Cầm Nhi nói, gương mặt chốc lát ngờ nghệch
Tại lòng cảm giác cứ như Huyền Uyên Thành là hiền tế của Thừa Tướng, nên tin tưởng giao phó, mà nàng thân nữ nhi tựa hồ gả sang.
A phì phì! Nàng nghĩ cái què gì vậy!
...
Phủ Ôn Vương.
Huyền Uyên Thành đưa ánh mắt nhìn hai thiếu nữ đứng trước mình.
Cả hai người dung nhan năm phần tương đồng, một người mang lam y tinh xảo, nổi bật uyển chuyển, thướt tha, một người hồng y chỉnh tề, động tác quy củ, mềm mại.
Dáng điệu mỗi người khác nhau, khí chất riêng biệt nhưng trên thân đều là dáng vẻ đài các của tiểu thư.
Là những đóa hoa xinh đẹp được người nâng niu, giữ gìn.
Huyền Uyên Thành đánh giá trong lòng xong, ánh mắt chàng chuyển đổi, hướng Tân Cầm Nhi, nhẹ nhàng cất giọng: “Đã khiến hai người nhọc lòng đi đến đây.”
Sự xấu hổ trên mặt, Tân Phương Phương hiển nhiên sáng tỏ, cũng do lần trước bị Đại cẩu ép ôm lấy người, mắt nàng là nhìn thấy dấu vết mờ nhạt trên cổ người ta, nàng thân người trưởng thành có kinh nghiệm nhiều năm yêu đương, đương nhiên hiểu rõ loại dấu vết chủ quyền.
Chỉ là khi ấy nàng cho rằng Huyền Uyên Thành cùng ai làm, giờ không nghĩ tới ai kia là nàng gây nên.
Nghĩ lại Xuân Dược vẫn chưa giải, chắc tiện nghi không bị tên Thái Tử chiếm, hơn nữa nàng còn sức phi lễ người ta mà.
Trong lúc Tân Phương Phương xấu hổ chẳng ngớt, thì bóng người dưới ánh nắng chiếu qua đây, tiếp theo thân ảnh Tân Cầm Nhi bước tới, trước cái nhìn bỡ ngỡ của hai người, Tân Cầm Nhi không nói lời nào kéo Tân Phương Phương đi.
Chờ khi tới nơi không có sự tồn tại của ai, Tân Cầm Nhi dừng lại, đứng đối diện quan sát Tân Phương Phương còn mơ hồ.
Qua một hồi, Tân Cầm Nhi hé miệng, chậm rãi nói: “Nhị tỉ, muội có một chuyện muốn cho tỉ biết, chuyện này liên quan tới Hữu Ly thần y.”
“Hữu Ly thúc? Liên quan tới bệnh tình của tỉ sao?” Tân Phương Phương chớp mắt nhìn Tân Cầm Nhi, bên trong ánh mắt mang theo dò xét.
Mặc dù chưa nghe, mà nếu nói với nàng lại nhắc đến Hữu Ly, vậy thì năm phần là liên quan đến bệnh tình nàng, hơn nữa nhìn dáng điệu Tân Cầm Nhi chung quy không giống việc vặt.
Tân Phương Phương vừa suy nghĩ vừa vểnh tai chờ Tân Cầm Nhi tiếp lời.
Tân Cầm Nhi xem nhị tỉ nhà mình bình thản, dứt khoát nói tiếp: “Tỉ còn nhớ loại cây Mật Đình chứ? Trước đó tỉ có cầm một mảnh gỗ cây Mật Đình, tỉ cũng từng nói muội biết đó là một trong những dược liệu thuốc mà tỉ uống... Lúc tỉ phát bệnh, còn hôn mê bất tỉnh, muội được người khác chỉ dẫn, đem mảnh gỗ cây Mật Đình đi cho họ điều tra.”
Tân Phương Phương híp mắt, nét mặt hiện lên ngờ vực, “Có người nghi ngờ thuốc của Hữu Ly thúc, là phụ thân sao?”
“Gỗ cây Mật Đình quả thực không bình thường, tác dụng của nó khiến cho một người bị mất đi kí ức, xen lẫn mê man một thời gian, chỉ có điều không có phải là phụ thân phát hiện, người tra ra chuyện này là Ôn Vương và Mặc công tử.” Tân Cầm Nhi đem tất cả giải thích một lượt, hai mắt đồng thời xem xét Tân Phương Phương.
Tân Cầm Nhi hôm nay đã suy nghĩ rất lâu, bởi vì chính nàng ta cũng bỡ ngỡ khi nghe điều này từ Mặc Ôn Khanh, không ngờ phụ thân lẫn nhị tỉ lại bị Hữu Ly lừa dối nhiều năm, cái gì phát bệnh mất trí nhớ, cái gì mê man không thể tỉnh, sợ rằng chẳng có cái nào thật.
Ban đầu Tân Cầm Nhi đâu dễ tin tưởng, nhưng dựa vào Ôn Vương cùng Mặc Ôn Khanh đã cứu nhị tỉ, thêm đối phương chẳng có lý do gì dối gạt cả, suy cho cùng cả hai người đó đáng để tin tưởng một lần.
Tân Phương Phương nghe xong, không vội đáp, trái ngược nghiêng đầu, bên mắt con ngươi xoay chuyển, vẻ mặt ngưng trệ, lâm vào suy tư.
Trước nàng nghe qua Ôn Vương đích thân đem nàng từ chỗ Thái Tử cứu về, không nghĩ đến còn điều tra đến bệnh tình, thuốc thang nàng uống.
Thế nhưng nàng cảm thấy kì lạ, nếu đúng như những gì Tân Cầm Nhi nói, cây Mật Đình chỉ là tác dụng mất đi kí ức, khiến người chìm vào hôn mê, vậy bệnh trong nàng là thể loại gì?
Rõ ràng nhiều năm mặc định kí ức mất đi, bất tỉnh nhân sự là triệu chứng của bệnh, nay trở thành tác dụng dùng Mật Đình, thì Hữu Ly xác thực đáng ngờ.
Cơ mà nói đi phải nói lại, hơn mười năm dài, Hữu Ly làm ra hành động thế có mục đích gì đây? Phía Thừa Tướng phụ thân cũng chẳng phát giác ra Hữu Ly có ý tứ.
Tân Phương Phương nghĩ đến đây, liền không nhịn được rùng mình một cái, âm thầm ghê rợn Hữu Ly.
Tân Cầm Nhi trông Tân Phương Phương phản ứng, tưởng rằng nàng lo sợ, vội vàng đưa tay an ủi: “Tỉ tỉ, mọi việc sẽ được giải quyết, hiện tại tỉ theo muội tới phủ Ôn Vương nha.”
“Không phải, tới đó làm gì? Tỉ đang bị cấm túc mà...” Tân Phương Phương chưa kịp nói hết, Tân Cầm Nhi đã ngắt lời nàng: “Tỉ tìm Ôn Vương, phụ thân khẳng định không nói, không phạt!”
Tân Phương Phương lần hai bị lôi đi, bên tai nghe lời Tân Cầm Nhi nói, gương mặt chốc lát ngờ nghệch
Tại lòng cảm giác cứ như Huyền Uyên Thành là hiền tế của Thừa Tướng, nên tin tưởng giao phó, mà nàng thân nữ nhi tựa hồ gả sang.
A phì phì! Nàng nghĩ cái què gì vậy!
...
Phủ Ôn Vương.
Huyền Uyên Thành đưa ánh mắt nhìn hai thiếu nữ đứng trước mình.
Cả hai người dung nhan năm phần tương đồng, một người mang lam y tinh xảo, nổi bật uyển chuyển, thướt tha, một người hồng y chỉnh tề, động tác quy củ, mềm mại.
Dáng điệu mỗi người khác nhau, khí chất riêng biệt nhưng trên thân đều là dáng vẻ đài các của tiểu thư.
Là những đóa hoa xinh đẹp được người nâng niu, giữ gìn.
Huyền Uyên Thành đánh giá trong lòng xong, ánh mắt chàng chuyển đổi, hướng Tân Cầm Nhi, nhẹ nhàng cất giọng: “Đã khiến hai người nhọc lòng đi đến đây.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook