Xuyên Qua Quyết Chí Làm Ma Nữ!
-
Chương 14: Ăn thịt nướng, gặp ám sát! (1)
Theo truyền thuyết, cách đây một nghìn năm Long Phượng Giới đã xảy ra trận đại chiến của Tam Đại Thú vương. Hỏa Phượng Hoàng dẫn đầu cho trăm họ loài chim trên trời, Thanh Long Vương đại diện cho hàng ngàn dòng tộc dưới nước, Bạch Hổ Đế đứng đầu vạn loài sống trên mặt đất. Cả ba vì muốn dành vị trí độc tôn trong thiên địa mà quyết chiến với nhau, tranh giành vị trí duy nhất.
Khi ấy trời chuyển mây mù, đất đai nứt nẻ, sóng dâng tận trời, khắp nơi hoang tàn chìm trong biển lửa. Loài người khốn khổ trốn tránh khỏi cuộc chiến thú vương, âm thầm chờ đợi cuộc chiến đi qua mà không ai ngăn cản được. Kéo dài suốt hai mươi năm, trận chiến ấy cũng kết thúc với sự thua cuộc của Hỏa Phượng Hoàng. Lúc ấy xuất hiện một nhân loại, người này dùng sức mạnh thần bí đã phong ấn Thanh Long Vương và Bạch Hổ Đế lại, giam chúng vào những nơi mà con người không thể với tới được. Trong khi đó, Hỏa Phượng Hoàng vô tình tránh được một kiếp nạn phong ấn nhưng cũng đồng thời biến mất khỏi Long Phượng Giới. Những nơi từng bị trận chiến ấy tàn phá thì không thể phục hồi, cho dù vạn năm sau cũng không dập tắt được ngọn lửa chiến tranh.
Tu La Cốc là một nơi nằm trong số đó. Quanh năm sương mù bao phủ, thực vật xung quanh đều bị ăn mòn phát ra từng trận tanh hôi, không một bóng dáng động vật nào trong bán kính mười dặm, chỉ cần đến gần đều bị trúng độc mà chết. Tu La Cốc hoàn toàn bị cách ly với thế giới bên ngoài, nằm trơ trọi giữa vách đá cao ngàn trượng. Có lời đồn, trong Tu La Cốc có một sinh vật thần bí trú ngụ, mỗi lần hơi thở của nó phát ra đều làm cho thực vật xung quanh bị tàn phá nặng nề, hoặc là bên trong Tu La Cốc có vô vàng kỳ trân dị bảo, mỗi một món đều là bảo vật thượng thừa,... Tuy nhiên chưa ai có thể xông vào Tu La Cốc mà đi ra được, tất cả đều bặt vô âm tín. Vì vậy những lời đồn đó có thật hay không không ai biết được. Nhưng người đời không ngờ tới là Tổng bộ Ma Cung được đặt ngay trung tâm đám sương mù này, Tu La Cốc.
Lúc này trăng đã lên cao, gió đêm rít gào qua khe đá tạo nên âm thanh kỳ dị. Bên trong sương mù Tu La Cốc truyền ra từng trận âm thanh khiến người lạnh gáy.
"Khặc khặc... Khặc khặc..."
"Uuuuuuu..."
Âm thanh ngày càng nhỏ dần và tan biếng trong màn đêm u tối, ba đạo bóng dáng xuất hiện bên ngoài màn sương dày đặc. Hai bóng cao một bóng thấp. Ba bóng dáng dừng hồi lâu rồi biến mất khỏi đó trong nháy mắt.
____________________
"Haiz" Nguyệt Tương Dao lần thứ n chóng má thở dài. Đã ba ngày kể từ khi sự việc sụp đổ ở Hương Xuân Lâu xảy ra, mọi thứ vẫn bình thường ngoại trừ nàng bị cấm túc. Hôm ấy khi trở về, cha Hồng Thiên cũng không hỏi nàng đã trốn ở đâu, hại nàng còn tưởng cửa ải khó khăn đã qua nào ngờ về đến nhà liền bị mẹ Phí Nhã răng dạy một phen, sau đó liền cấm túc vì tội lén đi chơi. Nhưng cũng còn may bởi không chỉ có một mình nàng bị cấm túc mà cả Ân di cũng bị, Ân di phải theo mẹ Phí Nhã học nữ công gia chánh, bộ dạng khi đó của Ân di thật giống như bị mắc xương gà thật to vậy, uất hận nhìn nàng.
"Chủ nhân, người đã thở dài lần thứ hai trăm mười bảy rồi đó." Vĩ Hồ bên cạnh buồn chán đếm số. Chủ nhân à, người thở dài mãi thì tai ta cũng sắp mòn rồi nè. Vĩ Hồ giờ phút này rất muốn đi tìm Tiểu Hắc chơi nhưng lần trước đổ nước lên người Tiểu Hắc khiến nó giận rồi, bây giờ không thèm để ý hai người chút nào.
"Vĩ Hồ, ngươi có gì chơi không?" Nguyệt Tương Dao lăn một vòng trên giường hỏi Vĩ Hồ.
"Không có. Nhưng chủ nhân à, rõ ràng là ngài đã hai mươi mốt tuổi rồi mà, sao còn ham chơi đến thế?" Vĩ Hồ nào biết quá khứ của Nguyệt Tương Dao. Đó là những ngày đầy ấp mệt mỏi mà Nguyệt Tương Dao không muốn nhắc tới, mỗi khi nhắc tới, không hiểu lý do gì khiến cho lòng nàng quặng đau khôn tả. Nàng không thích cảm giác đó tý nào. Mà bây giờ nàng muốn lấy lại những ngày tháng đã đánh đổi với sự giết chóc ở tận đáy lòng.
"Kệ ta." Nguyệt Tương Dao chu môi, chui đầu vào bên trong chăn tìm đến Chu Công để đánh cờ.
Nguyệt Tương Dao ngủ một giấc thì cũng đến khi trăng treo ngọn cây rồi. Nguyệt Tương Dao duỗi người ngáp một cái thật to, xoay người xuống giường. Lúc này nàng mới giật mình, xung quanh tối đen chỉ có ánh trăng mờ mờ từ cửa sổ, tiếng côn trùng kêu inh ỏi ngoài sân. Nguyệt Tương Dao hơi nghệch ra trong giây lát liền như gặp đại dịch. Oh my god! Đã là buổi tối rồi, nàng vẫn chưa có gì bỏ bụng từ trưa đến giờ. Cái bụng nhỏ cồn cào không sao chịu nổi, Nguyệt Tương Dao nhăn mặt khóc không ra nước mắt.
Một ý tưởng chợt lóe, con ngươi Nguyệt Tương Dao luân phiên đảo qua lại, trên môi treo lên nụ cười tinh ranh gian xảo.
"Vĩ Hồ... Vĩ Hồ." Lây lây thân hình núc ních của Vĩ Hồ, Nguyệt Tương Dao không ngừng gọi. Sau một hồi Nguyệt Tương Dao cũng thúc thủ vô sách, bó tay nhìn Vĩ Hồ ngủ say như chết, nước dãi trong suốt chảy theo khóe miệng ra bên ngoài. Nguyệt Tương Dao đen mặt nhìn Vĩ Hồ ôm ngón tay mình không ngừng gặm, trong miệng còn ngân nga "Xúc xích... Xúc xích...".
Không còn cách nào khác, Nguyệt Tương Dao đành dùng thức ăn làm mồi dụ. Một cây xúc xích thịt heo xuất hiện trên tay nàng. Nguyệt Tương Dao tà ác cười, sau khi lột vỏ thì đưa đến gần mũi của Vĩ Hồ. Vui vẻ nhìn mũi Vĩ Hồ không ngừng hít hà tìm kiếm nơi mùi vị phát ra. Bàn tay nhỏ tà ác kéo cây xúc xích lại gần rồi đưa xa, năm lần bảy lượt chọc vào cái mũi của Vĩ Hồ.
Vĩ Hồ vì tìm kiếm mùi vị ưa thích nên không ngừng lết thân người ra phía ngoài. Cho nên một tiếng "Bịch" vang lên, Vĩ Hồ đã rớt khỏi giường mềm.
"Chi!"
"Ha ha! Ha ha!" Nguyệt Tương Dao không nhân từ ôm bụng cười nhìn khuôn mặt ngơ ngát của ai đó, bàn tay huơ huơ cây xúc xích trong không trung.
Vĩ Hồ ngơ ngát nhìn, hoàn toàn không hiểu vì sao chủ nhân của nó cười nhưng giây sau nhìn thấy đồ vật bị huơ trong không khí liền ngồi nghiêm chỉnh lại, hai chi trước đưa về trước, hai chi sau bật mạnh lên, trong nháy mắt đã ngoạm trọn cây xúc xích vào trong miệng, ăn ngon lành.
Nguyệt Tương Dao cảm thấy hết hứng thú liền đổi chủ đề. "Vĩ Hồ, ngươi có muốn đi ăn đồ nướng không?"
"Có hả!" Vĩ Hồ ngoắc ngoắc cái đuôi xù sau lưng, hai mắt tỏa sáng nhìn nàng.
"Ừ! Chúng ta đi rủ Tiểu Hắc cùng đi."
Một người một hồ hào hứng đi ra ngoài.
Chỗ ở của Tiểu Hắc nằm dưới một gốc cây cổ thụ gần với phòng của Nguyệt Tương Dao, chính tay Nguyệt Tương Dao đã dựng cho Tiểu Hắc một cái nhà nhỏ, nói đúng hơn là một cái chồi có thể sập bất cứ lúc nào nhưng xuyên suốt một năm lại không hề có dấu hiệu muốn sập. Điều này làm cho Nguyệt Tương Dao kiêu ngạo không thôi, dù bề ngoài không được xinh đẹp nhưng độ bền thì không thua một tay chuyên nghiệp nào đâu nha.
Tiểu Hắc đang nằm ngắm ánh trăng thì nghe tiếng động từ phía bên kia vọng lại. Hai tai nó vảnh lên, lông mao toàn thân dựng đứng, một cảm giác xui xẻo ập tới như mọi khi. Giác quan thứ sáu của một loài thú báo cho nó biết, nguy hiểm đang tới gần. Đúng như nó suy nghĩ, một bóng người mang theo một con hồ ly chín đuôi đi tới gần nó.
Nguyệt Tương Dao mỉm cười nhìn Tiểu Hắc đang nằm trên cành cây. Vì không thể nói chuyện nên Nguyệt Tương Dao đành để cho Vĩ Hồ "khuyên nhủ", mà cách để Vĩ Hồ đi lên đấy chính là ném nó! Một đường parabol chuẩn xác rơi trúng Tiểu Hắc, Vĩ Hồ đã an vị trên đầu nó. Tiếp theo đó chính là "công cuộc" rủ rê Tiểu Hắc. Và kết quả là thành công.
Tiểu Hắc rất không có khí tiết duỗi người sau khi nghe Vĩ Hồ nói đi ăn thị nướng. Nó cũng rất thích mùi vị đặc trưng đó, mùi thơm nứt mũi a.
Một người hai thú lặng lẽ rời khỏi gia trang, đi sâu vào cánh rừng cách đó không xa.
Lúc này trong cánh rừng âm u.
"Chủ tử, chúng ta đã đi ba ngày rồi, lương khô mang theo cũng đã hết. Chúng ta phải tìm một thành trấn gần đây thôi." Giọng nam tử vang lên.
"Ừ."
"Chủ tử, "người kia" thật quá đáng, ra một điều kiện hoàn toàn bất khả thi!" Một giọng nam khác vang kên, giọng nói đã lộ ra đây là một người trẻ tuổi.
"Ừ."
"Vậy người định bắt đầu từ đâu? Hay đến thành trấn hỏi thăm tin tức đi." Nam tử lúc đầu lại nói.
"Ừ."
"Không thể nào! "Vật kia" đã mất tích ngàn năm, làm sao đám người ngoài kia biết được. Mà dù có biết được thì họ sẽ nói cho chúng ta biết sao?" Nam tử trẻ tuổi khinh thường.
"Ừ."
"..." Chủ tử, bộ người không có câu gì khác hết sao?!!
"Không." Người được kêu là chủ tử lạnh lùng trả lời sau đó rời đi nhanh chóng chỉ để lại bóng lưng cô quạnh cho hai thuộc hạ đang "chết đứng" phía sau.
Khi ấy trời chuyển mây mù, đất đai nứt nẻ, sóng dâng tận trời, khắp nơi hoang tàn chìm trong biển lửa. Loài người khốn khổ trốn tránh khỏi cuộc chiến thú vương, âm thầm chờ đợi cuộc chiến đi qua mà không ai ngăn cản được. Kéo dài suốt hai mươi năm, trận chiến ấy cũng kết thúc với sự thua cuộc của Hỏa Phượng Hoàng. Lúc ấy xuất hiện một nhân loại, người này dùng sức mạnh thần bí đã phong ấn Thanh Long Vương và Bạch Hổ Đế lại, giam chúng vào những nơi mà con người không thể với tới được. Trong khi đó, Hỏa Phượng Hoàng vô tình tránh được một kiếp nạn phong ấn nhưng cũng đồng thời biến mất khỏi Long Phượng Giới. Những nơi từng bị trận chiến ấy tàn phá thì không thể phục hồi, cho dù vạn năm sau cũng không dập tắt được ngọn lửa chiến tranh.
Tu La Cốc là một nơi nằm trong số đó. Quanh năm sương mù bao phủ, thực vật xung quanh đều bị ăn mòn phát ra từng trận tanh hôi, không một bóng dáng động vật nào trong bán kính mười dặm, chỉ cần đến gần đều bị trúng độc mà chết. Tu La Cốc hoàn toàn bị cách ly với thế giới bên ngoài, nằm trơ trọi giữa vách đá cao ngàn trượng. Có lời đồn, trong Tu La Cốc có một sinh vật thần bí trú ngụ, mỗi lần hơi thở của nó phát ra đều làm cho thực vật xung quanh bị tàn phá nặng nề, hoặc là bên trong Tu La Cốc có vô vàng kỳ trân dị bảo, mỗi một món đều là bảo vật thượng thừa,... Tuy nhiên chưa ai có thể xông vào Tu La Cốc mà đi ra được, tất cả đều bặt vô âm tín. Vì vậy những lời đồn đó có thật hay không không ai biết được. Nhưng người đời không ngờ tới là Tổng bộ Ma Cung được đặt ngay trung tâm đám sương mù này, Tu La Cốc.
Lúc này trăng đã lên cao, gió đêm rít gào qua khe đá tạo nên âm thanh kỳ dị. Bên trong sương mù Tu La Cốc truyền ra từng trận âm thanh khiến người lạnh gáy.
"Khặc khặc... Khặc khặc..."
"Uuuuuuu..."
Âm thanh ngày càng nhỏ dần và tan biếng trong màn đêm u tối, ba đạo bóng dáng xuất hiện bên ngoài màn sương dày đặc. Hai bóng cao một bóng thấp. Ba bóng dáng dừng hồi lâu rồi biến mất khỏi đó trong nháy mắt.
____________________
"Haiz" Nguyệt Tương Dao lần thứ n chóng má thở dài. Đã ba ngày kể từ khi sự việc sụp đổ ở Hương Xuân Lâu xảy ra, mọi thứ vẫn bình thường ngoại trừ nàng bị cấm túc. Hôm ấy khi trở về, cha Hồng Thiên cũng không hỏi nàng đã trốn ở đâu, hại nàng còn tưởng cửa ải khó khăn đã qua nào ngờ về đến nhà liền bị mẹ Phí Nhã răng dạy một phen, sau đó liền cấm túc vì tội lén đi chơi. Nhưng cũng còn may bởi không chỉ có một mình nàng bị cấm túc mà cả Ân di cũng bị, Ân di phải theo mẹ Phí Nhã học nữ công gia chánh, bộ dạng khi đó của Ân di thật giống như bị mắc xương gà thật to vậy, uất hận nhìn nàng.
"Chủ nhân, người đã thở dài lần thứ hai trăm mười bảy rồi đó." Vĩ Hồ bên cạnh buồn chán đếm số. Chủ nhân à, người thở dài mãi thì tai ta cũng sắp mòn rồi nè. Vĩ Hồ giờ phút này rất muốn đi tìm Tiểu Hắc chơi nhưng lần trước đổ nước lên người Tiểu Hắc khiến nó giận rồi, bây giờ không thèm để ý hai người chút nào.
"Vĩ Hồ, ngươi có gì chơi không?" Nguyệt Tương Dao lăn một vòng trên giường hỏi Vĩ Hồ.
"Không có. Nhưng chủ nhân à, rõ ràng là ngài đã hai mươi mốt tuổi rồi mà, sao còn ham chơi đến thế?" Vĩ Hồ nào biết quá khứ của Nguyệt Tương Dao. Đó là những ngày đầy ấp mệt mỏi mà Nguyệt Tương Dao không muốn nhắc tới, mỗi khi nhắc tới, không hiểu lý do gì khiến cho lòng nàng quặng đau khôn tả. Nàng không thích cảm giác đó tý nào. Mà bây giờ nàng muốn lấy lại những ngày tháng đã đánh đổi với sự giết chóc ở tận đáy lòng.
"Kệ ta." Nguyệt Tương Dao chu môi, chui đầu vào bên trong chăn tìm đến Chu Công để đánh cờ.
Nguyệt Tương Dao ngủ một giấc thì cũng đến khi trăng treo ngọn cây rồi. Nguyệt Tương Dao duỗi người ngáp một cái thật to, xoay người xuống giường. Lúc này nàng mới giật mình, xung quanh tối đen chỉ có ánh trăng mờ mờ từ cửa sổ, tiếng côn trùng kêu inh ỏi ngoài sân. Nguyệt Tương Dao hơi nghệch ra trong giây lát liền như gặp đại dịch. Oh my god! Đã là buổi tối rồi, nàng vẫn chưa có gì bỏ bụng từ trưa đến giờ. Cái bụng nhỏ cồn cào không sao chịu nổi, Nguyệt Tương Dao nhăn mặt khóc không ra nước mắt.
Một ý tưởng chợt lóe, con ngươi Nguyệt Tương Dao luân phiên đảo qua lại, trên môi treo lên nụ cười tinh ranh gian xảo.
"Vĩ Hồ... Vĩ Hồ." Lây lây thân hình núc ních của Vĩ Hồ, Nguyệt Tương Dao không ngừng gọi. Sau một hồi Nguyệt Tương Dao cũng thúc thủ vô sách, bó tay nhìn Vĩ Hồ ngủ say như chết, nước dãi trong suốt chảy theo khóe miệng ra bên ngoài. Nguyệt Tương Dao đen mặt nhìn Vĩ Hồ ôm ngón tay mình không ngừng gặm, trong miệng còn ngân nga "Xúc xích... Xúc xích...".
Không còn cách nào khác, Nguyệt Tương Dao đành dùng thức ăn làm mồi dụ. Một cây xúc xích thịt heo xuất hiện trên tay nàng. Nguyệt Tương Dao tà ác cười, sau khi lột vỏ thì đưa đến gần mũi của Vĩ Hồ. Vui vẻ nhìn mũi Vĩ Hồ không ngừng hít hà tìm kiếm nơi mùi vị phát ra. Bàn tay nhỏ tà ác kéo cây xúc xích lại gần rồi đưa xa, năm lần bảy lượt chọc vào cái mũi của Vĩ Hồ.
Vĩ Hồ vì tìm kiếm mùi vị ưa thích nên không ngừng lết thân người ra phía ngoài. Cho nên một tiếng "Bịch" vang lên, Vĩ Hồ đã rớt khỏi giường mềm.
"Chi!"
"Ha ha! Ha ha!" Nguyệt Tương Dao không nhân từ ôm bụng cười nhìn khuôn mặt ngơ ngát của ai đó, bàn tay huơ huơ cây xúc xích trong không trung.
Vĩ Hồ ngơ ngát nhìn, hoàn toàn không hiểu vì sao chủ nhân của nó cười nhưng giây sau nhìn thấy đồ vật bị huơ trong không khí liền ngồi nghiêm chỉnh lại, hai chi trước đưa về trước, hai chi sau bật mạnh lên, trong nháy mắt đã ngoạm trọn cây xúc xích vào trong miệng, ăn ngon lành.
Nguyệt Tương Dao cảm thấy hết hứng thú liền đổi chủ đề. "Vĩ Hồ, ngươi có muốn đi ăn đồ nướng không?"
"Có hả!" Vĩ Hồ ngoắc ngoắc cái đuôi xù sau lưng, hai mắt tỏa sáng nhìn nàng.
"Ừ! Chúng ta đi rủ Tiểu Hắc cùng đi."
Một người một hồ hào hứng đi ra ngoài.
Chỗ ở của Tiểu Hắc nằm dưới một gốc cây cổ thụ gần với phòng của Nguyệt Tương Dao, chính tay Nguyệt Tương Dao đã dựng cho Tiểu Hắc một cái nhà nhỏ, nói đúng hơn là một cái chồi có thể sập bất cứ lúc nào nhưng xuyên suốt một năm lại không hề có dấu hiệu muốn sập. Điều này làm cho Nguyệt Tương Dao kiêu ngạo không thôi, dù bề ngoài không được xinh đẹp nhưng độ bền thì không thua một tay chuyên nghiệp nào đâu nha.
Tiểu Hắc đang nằm ngắm ánh trăng thì nghe tiếng động từ phía bên kia vọng lại. Hai tai nó vảnh lên, lông mao toàn thân dựng đứng, một cảm giác xui xẻo ập tới như mọi khi. Giác quan thứ sáu của một loài thú báo cho nó biết, nguy hiểm đang tới gần. Đúng như nó suy nghĩ, một bóng người mang theo một con hồ ly chín đuôi đi tới gần nó.
Nguyệt Tương Dao mỉm cười nhìn Tiểu Hắc đang nằm trên cành cây. Vì không thể nói chuyện nên Nguyệt Tương Dao đành để cho Vĩ Hồ "khuyên nhủ", mà cách để Vĩ Hồ đi lên đấy chính là ném nó! Một đường parabol chuẩn xác rơi trúng Tiểu Hắc, Vĩ Hồ đã an vị trên đầu nó. Tiếp theo đó chính là "công cuộc" rủ rê Tiểu Hắc. Và kết quả là thành công.
Tiểu Hắc rất không có khí tiết duỗi người sau khi nghe Vĩ Hồ nói đi ăn thị nướng. Nó cũng rất thích mùi vị đặc trưng đó, mùi thơm nứt mũi a.
Một người hai thú lặng lẽ rời khỏi gia trang, đi sâu vào cánh rừng cách đó không xa.
Lúc này trong cánh rừng âm u.
"Chủ tử, chúng ta đã đi ba ngày rồi, lương khô mang theo cũng đã hết. Chúng ta phải tìm một thành trấn gần đây thôi." Giọng nam tử vang lên.
"Ừ."
"Chủ tử, "người kia" thật quá đáng, ra một điều kiện hoàn toàn bất khả thi!" Một giọng nam khác vang kên, giọng nói đã lộ ra đây là một người trẻ tuổi.
"Ừ."
"Vậy người định bắt đầu từ đâu? Hay đến thành trấn hỏi thăm tin tức đi." Nam tử lúc đầu lại nói.
"Ừ."
"Không thể nào! "Vật kia" đã mất tích ngàn năm, làm sao đám người ngoài kia biết được. Mà dù có biết được thì họ sẽ nói cho chúng ta biết sao?" Nam tử trẻ tuổi khinh thường.
"Ừ."
"..." Chủ tử, bộ người không có câu gì khác hết sao?!!
"Không." Người được kêu là chủ tử lạnh lùng trả lời sau đó rời đi nhanh chóng chỉ để lại bóng lưng cô quạnh cho hai thuộc hạ đang "chết đứng" phía sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook