Ông chủ quầy thịt nghe thấy vậy, càng vui mừng, cười tươi cắt thịt cho Lý Mai, rồi dùng dây gai buộc lại.

Nhưng khi nhìn thấy cả chậu nội tạng lợn, ông hơi khựng lại, hỏi: “Cô nương, chỗ nội tạng lợn này không ít đâu, cô định mang thế nào?”

Lý Mai chợt nhớ ra rằng cô đã để giỏ tre trong không gian của mình, rồi quên mất việc gặp Mạnh Thụy Sơn.

Bây giờ biết làm sao đây, cô không thể nào lấy giỏ tre ra trước mặt ông chủ quầy thịt được.

Lý Mai ngượng ngùng cười với ông chủ quầy thịt, nói: “Cháu không nghĩ là sẽ mua nhiều như vậy…”

Ông chủ nghe vậy liền nói: “Cô nương, thế này nhé, thịt trên quầy của tôi cũng chẳng còn bao nhiêu, chắc chỉ một lát nữa là bán hết.

Hay cô cứ dùng tạm giỏ tre của tôi, không đáng bao nhiêu đâu.

Cô cứ mang về, lần sau đến trả lại cho tôi là được.”

Thời nay, người ta thường dùng giỏ tre để đựng đồ, hầu như nhà nào cũng có thể đan giỏ tre.

Nguyên liệu là tre nhà tự trồng, trên núi đầy, nên chẳng tốn gì, chỉ mất công đan thôi.

Vì thế, ông chủ quầy thịt không lo gì việc cho mượn một chiếc giỏ tre cũ.

Đằng nào thì ông ấy cũng bán thịt suốt ngày, biết bao nhiêu giỏ đã hỏng rồi.

Nghe vậy, Lý Mai thấy rất tiện.

Ông chủ lại nhiệt tình như vậy, cô quyết định sau này sẽ quay lại quầy này để mua thịt.


Ông chủ quầy thịt gom xương ống lại và nhét vào giỏ tre.

Lý Mai thấy thế, liền nói ngay: “Ông chủ, mấy khúc xương kia ông không cần thì để cháu lấy nhé, cháu sẽ mang về.”

Ông chủ đáp: “Xương đó vốn định đem về cho chó ăn, nếu cô cần thì tôi sẽ gom hết cho vào giỏ.” Nói xong, ông đổ cả chậu nội tạng lợn vào giỏ, rồi đặt miếng mỡ lợn lên trên cùng.

“Cô nương, chỗ này phải nặng đến mười mấy hai chục cân, nhà cô xa không? Cô mang nổi không?” Ông chủ thật lòng lo lắng.

Lý Mai nhấc giỏ tre lên thử, nói: “Không sao đâu, cháu mang được mà.” Cô nhìn qua quầy bánh ngọt phía sau quầy thịt, nói với ông chủ: “Ông chủ, để cháu để giỏ tre lại đây, cháu qua tiệm bánh xem rồi quay lại lấy nhé.”

“Được thôi, cô cứ đi đi!” Ông chủ vui vẻ đồng ý.

Lý Mai định ghé tiệm bánh mua chút bánh ngọt cho em trai em gái.

Cứ ăn mãi cao lương mạch thì không có tí dinh dưỡng nào, ăn uống như vậy mãi sẽ hại đến sức khỏe của hai đứa nhỏ.

Trước đây, Lý Mai không biết nhiều về dinh dưỡng, cô chẳng bao giờ chịu chi tiền mua bánh kẹo cho em trai em gái.

Trong ký ức của thân thể này, Lý Mai cũng rất ít khi nhìn thấy bánh kẹo, nên tên và loại bánh cô biết không nhiều lắm.

Lý Mai vào tiệm và hỏi, thấy tiệm có bán bánh mè, bánh đường, bánh đậu xanh, bánh táo đỏ… Hầu hết đều là đồ ngọt.

Cô nhìn thấy bánh táo đỏ là một loại bánh hấp từ bột mì hoặc bột nếp, trên bánh có cắm vài quả táo đỏ để trang trí.

Trông đơn giản thế thôi, nếu cô làm, chắc chắn còn ngon hơn thế này.

Có vẻ vì đường rất đắt, nên các loại bánh ở đây đều không hề rẻ.

Bánh đậu xanh là rẻ nhất, nhưng giá còn cao hơn cả thịt, 20 văn tiền một cân.

Bánh đậu xanh được làm từ bột đậu xanh, vốn là một loại ngũ cốc rẻ tiền, vì vậy giá cả cũng thấp hơn.

Dù sao thì Lý Mai cũng mua một cân bánh đậu xanh để về cho em trai em gái ăn thử, tiện thể xem xem có thể làm ra loại bánh nào để bán kiếm tiền.

Trong khi đó, Mạnh Thụy Sơn đi dạo quanh phố, mua một ít đồ dùng, nhưng không mua thịt, vì nhà anh không thiếu thịt, nhờ việc anh có thể săn bắn.

Anh muốn mua chút bánh ngọt cho con, nên cũng ghé vào tiệm bánh.

Lý Mai vừa trả tiền xong, thì thấy Mạnh Thụy Sơn bước vào.

Bất giác, cô cảm thấy tiệm bánh như chật hẹp hơn hẳn.

Người đàn ông cao lớn này khiến cô cảm thấy áp lực.

Lý Mai biết vài quy tắc của thời cổ đại, mà bây giờ cô lại là một quả phụ, nên không biết phải hành xử thế nào cho đúng mực, đành nhỏ giọng nói: “Mạnh… đại ca, tôi mua bánh ngọt cho em trai em gái.”

Cô không biết nói gì khi gặp anh, vì nam nữ thời này phải giữ khoảng cách.


Thêm vào đó, cô lại là quả phụ, càng không thể tiếp xúc nhiều với đàn ông.

Nhưng Mạnh Thụy Sơn đã giúp cô nhiều, nên không nói gì cũng không phải lẽ, vì vậy cô chỉ nói vài câu vu vơ.

Mạnh Thụy Sơn gật đầu, đi thẳng đến quầy, chọn hai loại bánh ngọt, bảo người bán gói lại, rồi trả tiền và bước ra.

Anh thấy Lý Mai đứng đờ đẫn ở cửa, liền hỏi: “Mua xong chưa? Xong rồi thì về thôi.”

Lý Mai bừng tỉnh, vội vàng đi theo anh ra ngoài.

“Đại thúc, cháu lấy thịt rồi nhé!” Lý Mai nói với ông chủ quầy thịt.

Lúc này có khách đến mua thịt, ông chủ bận rộn, quay lại bảo cô: “Cứ lấy đi, lần sau lại đến mua nhé...”

“Cháu biết rồi, lần sau sẽ mang giỏ trả lại!” Lý Mai đáp rồi chuẩn bị vác giỏ tre.

Mạnh Thụy Sơn nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Lý Mai và ông chủ quầy thịt, quay lại nhìn thấy giỏ tre to đùng, liền tự hỏi, sao cô gầy thế mà có thể mang được? Anh tiến lại giúp cô vác giỏ tre lên, nhìn thấy trong đó toàn là nội tạng và xương lợn.

Anh khẽ cau mày nhưng không nói gì, vác giỏ lên lưng rồi bước đi.

Mạnh Thụy Sơn thầm nghĩ, cô gái này thật ngốc, mua mấy thứ này về làm gì, đâu có ngon.

Chẳng lẽ nhà cô ấy thèm thịt đến vậy? Có vẻ gia đình cô thật sự khó khăn, đến mức thịt cũng không có để ăn.

Sau này nếu có thể giúp đỡ, chắc anh cũng sẽ giúp chút ít.

Lý Mai chợt nhớ ra, cô mới chỉ mua thịt, nhưng chưa mua gia vị, nếu không có gia vị, nấu thịt sẽ chẳng ra gì.

Cô nghĩ một hồi, nhớ ra tiệm tạp hóa có bán hai loại gia vị, nhưng rất ít người mua.

Để chế biến nội tạng lợn, nếu thiếu gia vị thì không khử được mùi.

Lý Mai nghĩ nên ghé qua tiệm thuốc, ở đó có bán vài loại gia vị thuộc loại thảo dược.


Lý Mai gọi Mạnh Thụy Sơn, lúc này đang đi trước: “Mạnh đại ca, tôi muốn ghé qua tiệm thuốc mua chút đồ.”

Mạnh Thụy Sơn biết tiệm thuốc nằm ở phía ngược lại với quán rượu, nhưng cũng tiện đường về nhà, nên anh nói: “Vậy cô mua xong thì đứng chờ ở cửa tiệm thuốc, tôi sẽ đánh xe qua đón.”

Lý Mai vào tiệm thuốc mua các loại gia vị để nấu thịt, nào là hoa hồi, hạt tiêu, hồi hương, đậu khấu, lá nguyệt quế, quế chi...!Mua mỗi thứ một ít, mà số tiền cô chi cho gia vị còn nhiều hơn số tiền mua thịt mấy chục văn.

Lý Mai nghĩ thầm, nếu trong nhà có người bị bệnh thì đúng là không chữa nổi, thuốc thang thật sự quá đắt.

Từ xa, Lý Mai đã thấy Mạnh Thụy Sơn lái xe bò đến.

Đến nơi, anh dừng xe, Lý Mai vội leo lên.

Cô thấy Mạnh Thụy Sơn để chiếc đệm lông sang một bên, không ngồi lên, rõ ràng là để dành cho cô đắp.

Lý Mai đắp chiếc đệm lông lên người, trong lòng bất giác thấy ấm áp.

Cô nhận ra, người đàn ông này cũng không tệ, khá chu đáo, biết quan tâm đến người khác.

Thực ra, Mạnh Thụy Sơn chỉ sợ Lý Mai bị lạnh, khiến gia đình cô thêm gánh nặng.

Anh thật sự không có ý gì khác.

Còn Lý Mai cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy rằng ấn tượng đầu tiên về Mạnh Thụy Sơn là khá tốt, mặc dù anh có chút tính gia trưởng.

Nhưng đàn ông thời cổ đại, ai mà chẳng vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương