Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang
-
Chương 127
Giảng xong, trả lời các loại nghi vấn học sinh đề xuất, Lê Diệu Nam nhìn lướt qua khắp nơi, mấy hài tử nhà mình đã sớm không thấy tăm hơi.
Thời điểm hắn đi tìm nhi tử, Thập nhị hoàng tử cũng đang đi tìm đệ đệ.
Tứ Hải Thư Uyển rất rộng, bởi vậy vào mùa đông cũng chỉ có mấy gian phòng chung quanh khóa đường đốt sàn sưởi mà thôi. Theo tiếng hài tử cãi nhau, Lê Diệu Nam lập tức đi tới một gian tĩnh phòng cách đó không xa.
“Lão sư!” Thập nhị hoàng tử hơi sửng sốt, vừa lúc chạm mặt Lê Diệu Nam ở cửa.
“Ngươi…” Lê Diệu Nam nhíu mày, giảng bài hai lần, ngoại trừ tiểu tử trước mắt này, nhóm học sinh đều gọi hắn là Lê đại nhân.
Thập nhị hoàng tử đang muốn nói mấy câu, tiếng cãi nhau trong phòng lại đánh gãy suy nghĩ bọn họ.
Lê Diệu Nam囧 囧, phát hiện nhi tử nhà mình giọng to nhất.
Thập nhị hoàng tử tò mò, Thập tam đệ cư nhiên bị người nói đến á khẩu không trả lời được.
Lê Diệu Nam liếc tiểu tử bên cạnh một cái, trong lòng sáng tỏ, tiểu tử này chỉ sợ cũng là tới tìm người. Dẫn đầu bước vào phòng, chỉ thấy Lê Hi đang chơi cờ với một hài tử xa lạ, Lê Húc, Kim Dục Huyên, Tân Trạch Kỳ thì ngồi một bên đọc sách, thỉnh thoảng thảo luận vài câu.
Lê Hi một bộ tiểu đại nhân, kiêu ngạo dương cằm, khinh thường nói: “Đây là vây Ngụy cứu Triệu hiểu không, ngu ngốc, là ngươi mà cũng muốn làm Đại Tướng quân, đừng có nói khoác!”
Thập tam hoàng tử mặt mũi đỏ bừng, tức, nó có bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy đâu: “Ngươi... ngươi làm càn!”
Lê Hi nghiêm mặt giáo huấn: “Ta đây là đang dạy ngươi, thật sự là trẻ nhỏ khó dạy.”
Thập tam hoàng tử tức đến độ muốn lật bàn, quơ quơ nắm tay, “Rầm!” một tiếng nện lên bàn cờ.
Lê Hi thản nhiên nhìn nó: “Ngươi bắt nạt tiểu hài tử.”
“Ta không có.” Thập tam hoàng tử chán nản, rốt cuộc là ai bắt nạt ai chứ, nếu không phải vì ở ngoài cung không thể tiết lộ thân phận, nó nhất định sẽ kéo tiểu tử này ra ngoài hành đại hình, nhưng mà làm như vậy thì đúng là bắt nạt tiểu hài tử.
Lê Hi dọn bàn cờ, khôi phục bộ dáng ban nãy, chỉ trích: “Lòng dạ hẹp hòi, không có khí độ. Thôi không nói nữa, ngươi có chơi tiếp không, không thì ta không để ý đến ngươi nữa.”
Thập tam hoàng tử bị nghẹn, vén tay áo lên, hầm hừ quát: “Chơi, sao lại không chơi, ngươi chờ đó cho ta!”
Nhưng chỉ một chốc sau, Thập tam hoàng tử lại thua thảm hại.
Lê Hi hành người đến sảng khoái, mồm độc không khác gì lão tử nhà nó: “Thật ngốc, đây là rút củi dưới đáy nồi, ngươi có hiểu không? Trở về đọc thêm mấy cuốn sách đi, nếu đổi thành chiến trường, quân đội Đại Tấn không chịu nổi ngươi gây sức ép đâu, ngốc chết!”
Thập tam hoàng tử tức đến đau tim, giấc mộng Đại Tướng quân bị người đả kích đến thương tích đầy mình. Từ nhỏ đến lớn, ai dám đối đãi nó như vậy!
Lê Húc thấy phụ thân đến, phía sau còn có một thiếu niên xa lạ, lập tức bày ra bộ dáng huynh trưởng tốt, đi đến trước mặt đệ đệ gõ đầu nó, đầy mặt xin lỗi mà nhìn Thập tam hoàng tử, chân thành nói: “Xá đệ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, còn thỉnh vị ca ca này bao dung nhiều hơn.”
Thập tam hoàng tử quả thật muốn phát cuồng, cái đồ thích bắt nạt người khác kia tuổi nhỏ cái quỷ, tiểu tử này rõ ràng là người nhỏ quỷ lớn, nhưng mà tiếng ca ca này vừa gọi, mình quả thật lớn hơn, còn so đo liền có vẻ bụng dạ hẹp hòi, nó không muốn như thế đâu.
Lê Húc mỉm cười, thiếu niên phía sau phụ thân hẳn là gia trưởng của tiểu tử trước mặt này, mình phải bày ra tư thái xin lỗi, cũng không thể trước mặt người khác bắt nạt tiểu hài tử nhà người ta, cứ việc tiểu hài tử kia còn lớn tuổi hơn nó.
Thập tam hoàng tử cảm thấy ủy khuất cực kỳ, giương mắt thấy Thập nhị ca, lập tức chạy tới cầu an ủi.
Thập nhị hoàng tử vừa tức giận vừa buồn cười, không nghĩ tới tiểu bá vương trong cung hôm nay lại gặp phải khắc tinh. Lê đại nhân quả nhiên biết cách giáo dục, hai nhi tử một người trầm ổn, một người thông minh, làm việc đúng mực nhưng lại không rơi xuống thế chịu thua khuất phục, khiến người khác không thể tức giận được, dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử chơi đùa với nhau.
Lê Hi thấy phụ thân, đầu hơi rụt lại, sau đó giơ lên tươi cười sáng lạn: “Phụ thân, hôm nay nhi tử chơi cờ có tiến bộ.”
Lê Diệu Nam bất đắc dĩ lắc đầu, gõ đầu nó, quay lại nói: “Khuyển tử ngoan liệt, vị tiểu huynh đệ này đừng trách móc.”
Lê Hi bất mãn bĩu môi, đáng ghét, ca ca cốc nó, phụ thân cũng cốc nó, sẽ bị ngốc đó.
“Không sao.” Thập nhị hoàng tử chắp tay hành lễ: “Lão sư giáo dục có cách, lệnh công tử quả thật thông minh lanh lợi.”
Lê Hi cười toét, cho Thập nhị hoàng tử một nụ cười tươi, vẫn là vị ca ca này biết hàng.
Thập tam hoàng tử bất mãn bĩu môi, vị này chính là Lê đại nhân, cũng không được tốt lắm đi, ngay cả nhi tử cũng không biết dạy, quả thực tức chết nó.
Lê Diệu Nam thấy hơi kỳ quái, vị thiếu niên trước mặt này hẳn còn chưa khảo tú tài, vì sao cũng tới Thư Uyển nghe giảng bài?
Nhưng mà, suy nghĩ kia cũng chỉ thoáng qua, Lê Diệu Nam không nghĩ nhiều, hai tiểu tử này một thân quý khí, nói không chừng bọn họ là trộm chuồn khỏi nhà đi chơi.
“Lại bướng bỉnh.” Lê Diệu Nam ngoài miệng trách cứ nhi tử, ánh mắt lại ôn hòa tràn ngập quan ái.
“Ta không có, đây là luận bàn, luận bàn.” Lê Hi thân mật ôm lấy phụ thân, nằm trong ngực y cọ cọ.
Lê Diệu Nam nhẹ nhàng mỉm cười, sao có thể không biết nhi tử mình, vô luận chuyện gì cũng có thể lấy lý do.
“Phụ thân.” Lê Húc thu thập sách trên bàn, thả lại giá sách trên góc tường.
Lê Diệu Nam cười nhìn nó, sửa sang lại xiêm y nhi tử: “Bên ngoài lạnh lẽo, nhớ chú ý thân thể.”
Lê Húc cười: “Nhi tử biết.”
Lê Diệu Nam dặn dò mấy tiểu hài tử vài câu, quay đầu nhìn về phía Thập nhị hoàng tử gật đầu một cái, sau đó liền dẫn bọn nó đi ra tĩnh phòng.
Vẻ mặt Thập tam hoàng tử giật mình, nói không rõ là ghen tị hay ước ao, hoàng gia phụ tử chưa bao giờ có loại dịu dàng thắm thiết như thế này.
Thập nhị hoàng tử nhẹ giọng thở dài, dắt tay đệ đệ, ôn hòa nói: “Thập lục còn chờ ở bên ngoài, chúng ta cần phải trở về.”
Cảm xúc của Thập tam hoàng tử có chút suy sụp, đối với chuyện bái sư cũng không còn mâu thuẫn như cũ nữa, âm thầm nghĩ, ngày khác nhất định phải hòa nhau một ván, cho hỗn tiểu tử kia đẹp mặt.
Thập nhị hoàng tử thì vui vẻ, hắn cho rằng bái Lê đại nhân làm sư là một quyết định chính xác.
Bên này Lê Diệu Nam dẫn nhi tử vui vui vẻ vẻ trở về nhà.
Bên kia Thập tam hoàng tử sau khi hồi cung phá lệ tiến vào thư phòng trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Hoàng đế thì buồn bực, hài tử không lẽ bị ủy khuất gì đó chăng, như thế nào hôm nay đi một hồi liền đổi tính, gọi Thập nhị tới hỏi, nhất thời có chút dở khóc dở cười: “Ngươi nói hôm nay nó thua cờ, đấu không thắng một đứa nhỏ hơn?”
Thập nhị hoàng tử hơi xấu hổ, Phụ hoàng nói chuyện rất không lưu tình, khô cằn đáp: “Thập tam quyết chí tự cường.”
Hoàng đế không biết nói gì nhìn hắn, lời này ai tin.
Thập nhị hoàng tử yên lặng quay đầu, không trách Phụ hoàng không tin, mà là việc Thập tam không thích học đã quá mức tự nhiên, có lòng muốn nói mấy câu hay ho cho Thập tam, nhưng tự hỏi nửa ngày thật sự không nghĩ ra.
Hoàng đế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tuy đau lòng nhi tử chịu ủy khuất, nhưng so với tiểu nhi bảy tuổi nhà người ta, chút đau lòng nháy mắt bay sạch. Thập tam chịu nhiều đả kích cũng tốt, nếu có thể kích khởi lòng cầu tiến của nó, Hoàng Thượng tỏ vẻ vạn phần đồng ý.
“Hôm nay lão sư nói về kết đảng, nhi thần cảm thấy rất có lý.” Thập nhị hoàng tử vội vàng nói sang chuyện khác, hai mắt trông mong nhìn Phụ hoàng.
Hoàng đế buồn cười, Thập nhị này còn chưa bái sư, đã kêu sư phụ đến quen miệng, Lê khanh gia bản lĩnh không tồi.
Thập nhị hoàng tử đỏ mặt, cứ việc hắn biểu hiện thực trầm ổn, nhưng chung quy tuổi cũng không lớn, năm nay vừa tròn mười ba, đối mặt với ánh mắt hiểu rõ của Phụ hoàng vẫn thấy hơi ngượng ngùng.
Hoàng đế trầm tư một khắc, mười ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, kết đảng, chỉ nghe đề mục liền biết có liên quan đến triều đình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ý bảo Thập nhị hoàng tử tiếp tục.
“Nói đến kết đảng, từ xưa đã có, may mà chỉ chia thành quân tử và tiểu nhân…”
Thập nhị hoàng tử nói tới êm tai, giọng nói thanh thúy không nhanh không chậm, vừa thuật lại nội dung giảng của Lê Diệu Nam, vừa hỏi Hoàng Thượng một số nghi vấn, ngẫu nhiên còn đưa ra một ít giải thích của chính mình.
Hoàng đế long tâm đại duyệt, lúc chỉ điểm cho Thập nhị hoàng tử vô cùng nghiêm túc, đối với việc nó khiêm tốn hỏi vừa lòng cực kỳ, bổ sung không ít trọng điểm Lê Diệu Nam chưa từng nói ra.
Thập nhị hoàng tử hết sức chăm chú, những giải đáp của Phụ hoàng làm nó như được mở rộng khai sáng, nhận được rất nhiều ích lợi.
Lê Diệu Nam giảng bài là đứng ở góc độ thần tử, nhưng Hoàng Thượng chỉ điểm là đứng ở góc độ người ở trên cao, bất đồng lập trường có bất đồng giải thích. Nói đến kết đảng từ xưa đã có, Hoàng đế Ngụy triều phóng túng mới khiến kết đảng mở rộng. Tuy nhiên, trong triều đình, căn bản vô pháp ngăn chặn hoàn toàn chuyện kết đảng. Làm thế nào để lợi dụng bọn họ, kiềm chế bọn họ, cân bằng bọn họ, là một môn học vấn cực kỳ thâm ảo. Hoàng Thượng nói đến một điểm liền dừng, dư lại thì thì Thập nhị phải tự mình suy ngẫm.
Hoàng Thượng có chút xúc động, ngôn luận của Lê ái khanh vẫn luôn có thể nói đến tâm khảm của ông, kết đảng đúng là một tai họa ngầm lớn của triều đình, nếu thần tử phía dưới không lập bang kết phái thì sao mấy nhi tử của ông có thể trở mặt thành thù. Hoàng tử nhớ thương cái ghế dưới thân ông, triều thần thì nhớ thương cái công tòng vua.
Hoàng đế lạnh lùng mỉm cười, đối với triều thần tranh đấu, kỳ thật ông cũng không thèm để ý. Nếu triều thần thật sự nhập thành một thì đây mới chính là tối kỵ của người ở trên.
Ngày kế, Lê Diệu Nam nhận được thánh chỉ, trên chức vị Thông chính ti sử nhiều thêm một cái danh Học sĩ, đảm nhiệm lão sư của Thập nhị, Thập tam hoàng tử.
Lê Diệu Nam sửng sốt một khắc, cả người đều không tốt, thánh chỉ của Hoàng Thượng tới mà không hề có dấu hiệu nào báo trước, khiến hắn trở tay không kịp.
Vương công công mỉm cười, trêu ghẹo: “Lê đại nhân cao hứng ngốc rồi, còn không mau tiếp chỉ.”
Lê Diệu Nam cười còn khó coi hơn khóc, Hoàng Thượng lại đang làm cái gì vậy: “Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Vương công công tủm tỉm nói: “Hai vị Hoàng tử sẽ đến bái phỏng, Lê đại nhân không cần lo lắng, Hoàng Thượng nói tùy ngài giáo dục.”
Lê Diệu Nam nghẹn đến khó chịu, người ta là Hoàng tử, cái gì gọi là tùy hắn giáo dục, Hoàng Thượng đây không phải là đang cho người khác đề khó hay sao?
Vẻ mặt Vương công công đồng tình, Hoàng Thượng quả thật ra đề khó cho hắn, trong cung cao thấp đều biết Thập tam hoàng tử ngoan liệt bướng bỉnh căn bản không chịu quản giáo.
“Ta muốn cầu kiến Hoàng Thượng.” Vẻ mặt Lê Diệu Nam đau thương phẫn nộ, hắn một chút cũng không muốn liên lụy đến hoàng thất.
Vương công công lắc đầu: “Thánh chỉ đã hạ, Lê đại nhân vẫn nên từ bỏ ý định đi.”
Lê Diệu Nam nhăn chặt mày, nhanh chóng cân nhắc lợi hại, chỉ may mắn hai vị Hoàng tử này tuổi còn nhỏ, vẫn chưa đi lại trong triều, thăm dò hỏi: “Hoàng Thượng thật sự nói tùy ta giáo dục?”
Vương công công cười cười: “Lê đại nhân yên tâm, tiểu tâm tư của ngài Hoàng Thượng biết rõ, không sợ ngài dạy hư Hoàng tử đâu.”
Lê Diệu Nam im lặng, này rốt cuộc có tính là khích lệ không…
Vương công công đi rồi, nhóm đồng nghiệp sôi nổi chúc mừng, Lê Diệu Nam buồn bực cực điểm mà lại không thể biểu hiện ra ngoài, cười đáp lễ từng người. Không lâu sau, Thập nhị hoàng tử và Thập tam hoàng tử liền tới.
Lê Diệu Nam thấy bọn họ, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, xác định là hai tiểu tử hôm qua vừa gặp, trong lòng nháy mắt hiểu được thánh chỉ hôm nay thế nào mà tới, phải chăng chính hắn tự tìm đường chết? Lúc này Lê Diệu Nam cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hôm qua giảng bài lọt vào mắt hai vị Hoàng tử, cho nên mới có việc hôm nay.
Lê Diệu Nam đang muốn hành lễ, Thập nhị hoàng tử vội vàng đỡ hắn, thái độ cực kỳ khiêm tốn: “Lão sư không cần đa lễ, phải là học sinh bái kiến lão sư mới đúng.”
Lê Diệu Nam ngẩn người, học sinh bái kiến lão sư, đây là lễ nghi giữa sư đồ chính thức, Hoàng Thượng hạ chỉ bảo hắn giáo dục Hoàng tử, lại không đảm đương nổi hai chữ lão sư.
Thập nhị hoàng tử và Thập tam hoàng tử khom mình thi lễ, thể hiện sự tôn trọng.
Lê Diệu Nam không hiểu, vẫn cảm thấy thế nào đó.
Thập nhị hoàng tử cười nói: “Phụ hoàng đang chờ ở Ngự thư phòng, để ta cùng với Thập tam hộ tống lão sư đến.”
Lê Diệu Nam thu liễm tâm thần, thẳng đến lúc tới Ngự thư phòng, bái kiến Hoàng Thượng, dưới sự chứng kiến của Hoàng Thượng, chính thức nhận lấy hai đệ tử này, trong lòng lúc này mới phản ứng được, cái gì gọi là kinh hỉ. Vốn chỉ là giáo dục học vấn mà thôi, hiện giờ thăng cấp thành lão sư chính thức, chính sách đại bổng* được Hoàng Thượng vận dụng đến lô hỏa thuần thanh, làm người ta quả thực không biết nói gì cho phải.
(*Đại bổng: Chắc là kiểu đánh roi xong lại cho kẹo.)
Thời điểm hắn đi tìm nhi tử, Thập nhị hoàng tử cũng đang đi tìm đệ đệ.
Tứ Hải Thư Uyển rất rộng, bởi vậy vào mùa đông cũng chỉ có mấy gian phòng chung quanh khóa đường đốt sàn sưởi mà thôi. Theo tiếng hài tử cãi nhau, Lê Diệu Nam lập tức đi tới một gian tĩnh phòng cách đó không xa.
“Lão sư!” Thập nhị hoàng tử hơi sửng sốt, vừa lúc chạm mặt Lê Diệu Nam ở cửa.
“Ngươi…” Lê Diệu Nam nhíu mày, giảng bài hai lần, ngoại trừ tiểu tử trước mắt này, nhóm học sinh đều gọi hắn là Lê đại nhân.
Thập nhị hoàng tử đang muốn nói mấy câu, tiếng cãi nhau trong phòng lại đánh gãy suy nghĩ bọn họ.
Lê Diệu Nam囧 囧, phát hiện nhi tử nhà mình giọng to nhất.
Thập nhị hoàng tử tò mò, Thập tam đệ cư nhiên bị người nói đến á khẩu không trả lời được.
Lê Diệu Nam liếc tiểu tử bên cạnh một cái, trong lòng sáng tỏ, tiểu tử này chỉ sợ cũng là tới tìm người. Dẫn đầu bước vào phòng, chỉ thấy Lê Hi đang chơi cờ với một hài tử xa lạ, Lê Húc, Kim Dục Huyên, Tân Trạch Kỳ thì ngồi một bên đọc sách, thỉnh thoảng thảo luận vài câu.
Lê Hi một bộ tiểu đại nhân, kiêu ngạo dương cằm, khinh thường nói: “Đây là vây Ngụy cứu Triệu hiểu không, ngu ngốc, là ngươi mà cũng muốn làm Đại Tướng quân, đừng có nói khoác!”
Thập tam hoàng tử mặt mũi đỏ bừng, tức, nó có bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy đâu: “Ngươi... ngươi làm càn!”
Lê Hi nghiêm mặt giáo huấn: “Ta đây là đang dạy ngươi, thật sự là trẻ nhỏ khó dạy.”
Thập tam hoàng tử tức đến độ muốn lật bàn, quơ quơ nắm tay, “Rầm!” một tiếng nện lên bàn cờ.
Lê Hi thản nhiên nhìn nó: “Ngươi bắt nạt tiểu hài tử.”
“Ta không có.” Thập tam hoàng tử chán nản, rốt cuộc là ai bắt nạt ai chứ, nếu không phải vì ở ngoài cung không thể tiết lộ thân phận, nó nhất định sẽ kéo tiểu tử này ra ngoài hành đại hình, nhưng mà làm như vậy thì đúng là bắt nạt tiểu hài tử.
Lê Hi dọn bàn cờ, khôi phục bộ dáng ban nãy, chỉ trích: “Lòng dạ hẹp hòi, không có khí độ. Thôi không nói nữa, ngươi có chơi tiếp không, không thì ta không để ý đến ngươi nữa.”
Thập tam hoàng tử bị nghẹn, vén tay áo lên, hầm hừ quát: “Chơi, sao lại không chơi, ngươi chờ đó cho ta!”
Nhưng chỉ một chốc sau, Thập tam hoàng tử lại thua thảm hại.
Lê Hi hành người đến sảng khoái, mồm độc không khác gì lão tử nhà nó: “Thật ngốc, đây là rút củi dưới đáy nồi, ngươi có hiểu không? Trở về đọc thêm mấy cuốn sách đi, nếu đổi thành chiến trường, quân đội Đại Tấn không chịu nổi ngươi gây sức ép đâu, ngốc chết!”
Thập tam hoàng tử tức đến đau tim, giấc mộng Đại Tướng quân bị người đả kích đến thương tích đầy mình. Từ nhỏ đến lớn, ai dám đối đãi nó như vậy!
Lê Húc thấy phụ thân đến, phía sau còn có một thiếu niên xa lạ, lập tức bày ra bộ dáng huynh trưởng tốt, đi đến trước mặt đệ đệ gõ đầu nó, đầy mặt xin lỗi mà nhìn Thập tam hoàng tử, chân thành nói: “Xá đệ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, còn thỉnh vị ca ca này bao dung nhiều hơn.”
Thập tam hoàng tử quả thật muốn phát cuồng, cái đồ thích bắt nạt người khác kia tuổi nhỏ cái quỷ, tiểu tử này rõ ràng là người nhỏ quỷ lớn, nhưng mà tiếng ca ca này vừa gọi, mình quả thật lớn hơn, còn so đo liền có vẻ bụng dạ hẹp hòi, nó không muốn như thế đâu.
Lê Húc mỉm cười, thiếu niên phía sau phụ thân hẳn là gia trưởng của tiểu tử trước mặt này, mình phải bày ra tư thái xin lỗi, cũng không thể trước mặt người khác bắt nạt tiểu hài tử nhà người ta, cứ việc tiểu hài tử kia còn lớn tuổi hơn nó.
Thập tam hoàng tử cảm thấy ủy khuất cực kỳ, giương mắt thấy Thập nhị ca, lập tức chạy tới cầu an ủi.
Thập nhị hoàng tử vừa tức giận vừa buồn cười, không nghĩ tới tiểu bá vương trong cung hôm nay lại gặp phải khắc tinh. Lê đại nhân quả nhiên biết cách giáo dục, hai nhi tử một người trầm ổn, một người thông minh, làm việc đúng mực nhưng lại không rơi xuống thế chịu thua khuất phục, khiến người khác không thể tức giận được, dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử chơi đùa với nhau.
Lê Hi thấy phụ thân, đầu hơi rụt lại, sau đó giơ lên tươi cười sáng lạn: “Phụ thân, hôm nay nhi tử chơi cờ có tiến bộ.”
Lê Diệu Nam bất đắc dĩ lắc đầu, gõ đầu nó, quay lại nói: “Khuyển tử ngoan liệt, vị tiểu huynh đệ này đừng trách móc.”
Lê Hi bất mãn bĩu môi, đáng ghét, ca ca cốc nó, phụ thân cũng cốc nó, sẽ bị ngốc đó.
“Không sao.” Thập nhị hoàng tử chắp tay hành lễ: “Lão sư giáo dục có cách, lệnh công tử quả thật thông minh lanh lợi.”
Lê Hi cười toét, cho Thập nhị hoàng tử một nụ cười tươi, vẫn là vị ca ca này biết hàng.
Thập tam hoàng tử bất mãn bĩu môi, vị này chính là Lê đại nhân, cũng không được tốt lắm đi, ngay cả nhi tử cũng không biết dạy, quả thực tức chết nó.
Lê Diệu Nam thấy hơi kỳ quái, vị thiếu niên trước mặt này hẳn còn chưa khảo tú tài, vì sao cũng tới Thư Uyển nghe giảng bài?
Nhưng mà, suy nghĩ kia cũng chỉ thoáng qua, Lê Diệu Nam không nghĩ nhiều, hai tiểu tử này một thân quý khí, nói không chừng bọn họ là trộm chuồn khỏi nhà đi chơi.
“Lại bướng bỉnh.” Lê Diệu Nam ngoài miệng trách cứ nhi tử, ánh mắt lại ôn hòa tràn ngập quan ái.
“Ta không có, đây là luận bàn, luận bàn.” Lê Hi thân mật ôm lấy phụ thân, nằm trong ngực y cọ cọ.
Lê Diệu Nam nhẹ nhàng mỉm cười, sao có thể không biết nhi tử mình, vô luận chuyện gì cũng có thể lấy lý do.
“Phụ thân.” Lê Húc thu thập sách trên bàn, thả lại giá sách trên góc tường.
Lê Diệu Nam cười nhìn nó, sửa sang lại xiêm y nhi tử: “Bên ngoài lạnh lẽo, nhớ chú ý thân thể.”
Lê Húc cười: “Nhi tử biết.”
Lê Diệu Nam dặn dò mấy tiểu hài tử vài câu, quay đầu nhìn về phía Thập nhị hoàng tử gật đầu một cái, sau đó liền dẫn bọn nó đi ra tĩnh phòng.
Vẻ mặt Thập tam hoàng tử giật mình, nói không rõ là ghen tị hay ước ao, hoàng gia phụ tử chưa bao giờ có loại dịu dàng thắm thiết như thế này.
Thập nhị hoàng tử nhẹ giọng thở dài, dắt tay đệ đệ, ôn hòa nói: “Thập lục còn chờ ở bên ngoài, chúng ta cần phải trở về.”
Cảm xúc của Thập tam hoàng tử có chút suy sụp, đối với chuyện bái sư cũng không còn mâu thuẫn như cũ nữa, âm thầm nghĩ, ngày khác nhất định phải hòa nhau một ván, cho hỗn tiểu tử kia đẹp mặt.
Thập nhị hoàng tử thì vui vẻ, hắn cho rằng bái Lê đại nhân làm sư là một quyết định chính xác.
Bên này Lê Diệu Nam dẫn nhi tử vui vui vẻ vẻ trở về nhà.
Bên kia Thập tam hoàng tử sau khi hồi cung phá lệ tiến vào thư phòng trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Hoàng đế thì buồn bực, hài tử không lẽ bị ủy khuất gì đó chăng, như thế nào hôm nay đi một hồi liền đổi tính, gọi Thập nhị tới hỏi, nhất thời có chút dở khóc dở cười: “Ngươi nói hôm nay nó thua cờ, đấu không thắng một đứa nhỏ hơn?”
Thập nhị hoàng tử hơi xấu hổ, Phụ hoàng nói chuyện rất không lưu tình, khô cằn đáp: “Thập tam quyết chí tự cường.”
Hoàng đế không biết nói gì nhìn hắn, lời này ai tin.
Thập nhị hoàng tử yên lặng quay đầu, không trách Phụ hoàng không tin, mà là việc Thập tam không thích học đã quá mức tự nhiên, có lòng muốn nói mấy câu hay ho cho Thập tam, nhưng tự hỏi nửa ngày thật sự không nghĩ ra.
Hoàng đế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tuy đau lòng nhi tử chịu ủy khuất, nhưng so với tiểu nhi bảy tuổi nhà người ta, chút đau lòng nháy mắt bay sạch. Thập tam chịu nhiều đả kích cũng tốt, nếu có thể kích khởi lòng cầu tiến của nó, Hoàng Thượng tỏ vẻ vạn phần đồng ý.
“Hôm nay lão sư nói về kết đảng, nhi thần cảm thấy rất có lý.” Thập nhị hoàng tử vội vàng nói sang chuyện khác, hai mắt trông mong nhìn Phụ hoàng.
Hoàng đế buồn cười, Thập nhị này còn chưa bái sư, đã kêu sư phụ đến quen miệng, Lê khanh gia bản lĩnh không tồi.
Thập nhị hoàng tử đỏ mặt, cứ việc hắn biểu hiện thực trầm ổn, nhưng chung quy tuổi cũng không lớn, năm nay vừa tròn mười ba, đối mặt với ánh mắt hiểu rõ của Phụ hoàng vẫn thấy hơi ngượng ngùng.
Hoàng đế trầm tư một khắc, mười ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, kết đảng, chỉ nghe đề mục liền biết có liên quan đến triều đình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ý bảo Thập nhị hoàng tử tiếp tục.
“Nói đến kết đảng, từ xưa đã có, may mà chỉ chia thành quân tử và tiểu nhân…”
Thập nhị hoàng tử nói tới êm tai, giọng nói thanh thúy không nhanh không chậm, vừa thuật lại nội dung giảng của Lê Diệu Nam, vừa hỏi Hoàng Thượng một số nghi vấn, ngẫu nhiên còn đưa ra một ít giải thích của chính mình.
Hoàng đế long tâm đại duyệt, lúc chỉ điểm cho Thập nhị hoàng tử vô cùng nghiêm túc, đối với việc nó khiêm tốn hỏi vừa lòng cực kỳ, bổ sung không ít trọng điểm Lê Diệu Nam chưa từng nói ra.
Thập nhị hoàng tử hết sức chăm chú, những giải đáp của Phụ hoàng làm nó như được mở rộng khai sáng, nhận được rất nhiều ích lợi.
Lê Diệu Nam giảng bài là đứng ở góc độ thần tử, nhưng Hoàng Thượng chỉ điểm là đứng ở góc độ người ở trên cao, bất đồng lập trường có bất đồng giải thích. Nói đến kết đảng từ xưa đã có, Hoàng đế Ngụy triều phóng túng mới khiến kết đảng mở rộng. Tuy nhiên, trong triều đình, căn bản vô pháp ngăn chặn hoàn toàn chuyện kết đảng. Làm thế nào để lợi dụng bọn họ, kiềm chế bọn họ, cân bằng bọn họ, là một môn học vấn cực kỳ thâm ảo. Hoàng Thượng nói đến một điểm liền dừng, dư lại thì thì Thập nhị phải tự mình suy ngẫm.
Hoàng Thượng có chút xúc động, ngôn luận của Lê ái khanh vẫn luôn có thể nói đến tâm khảm của ông, kết đảng đúng là một tai họa ngầm lớn của triều đình, nếu thần tử phía dưới không lập bang kết phái thì sao mấy nhi tử của ông có thể trở mặt thành thù. Hoàng tử nhớ thương cái ghế dưới thân ông, triều thần thì nhớ thương cái công tòng vua.
Hoàng đế lạnh lùng mỉm cười, đối với triều thần tranh đấu, kỳ thật ông cũng không thèm để ý. Nếu triều thần thật sự nhập thành một thì đây mới chính là tối kỵ của người ở trên.
Ngày kế, Lê Diệu Nam nhận được thánh chỉ, trên chức vị Thông chính ti sử nhiều thêm một cái danh Học sĩ, đảm nhiệm lão sư của Thập nhị, Thập tam hoàng tử.
Lê Diệu Nam sửng sốt một khắc, cả người đều không tốt, thánh chỉ của Hoàng Thượng tới mà không hề có dấu hiệu nào báo trước, khiến hắn trở tay không kịp.
Vương công công mỉm cười, trêu ghẹo: “Lê đại nhân cao hứng ngốc rồi, còn không mau tiếp chỉ.”
Lê Diệu Nam cười còn khó coi hơn khóc, Hoàng Thượng lại đang làm cái gì vậy: “Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Vương công công tủm tỉm nói: “Hai vị Hoàng tử sẽ đến bái phỏng, Lê đại nhân không cần lo lắng, Hoàng Thượng nói tùy ngài giáo dục.”
Lê Diệu Nam nghẹn đến khó chịu, người ta là Hoàng tử, cái gì gọi là tùy hắn giáo dục, Hoàng Thượng đây không phải là đang cho người khác đề khó hay sao?
Vẻ mặt Vương công công đồng tình, Hoàng Thượng quả thật ra đề khó cho hắn, trong cung cao thấp đều biết Thập tam hoàng tử ngoan liệt bướng bỉnh căn bản không chịu quản giáo.
“Ta muốn cầu kiến Hoàng Thượng.” Vẻ mặt Lê Diệu Nam đau thương phẫn nộ, hắn một chút cũng không muốn liên lụy đến hoàng thất.
Vương công công lắc đầu: “Thánh chỉ đã hạ, Lê đại nhân vẫn nên từ bỏ ý định đi.”
Lê Diệu Nam nhăn chặt mày, nhanh chóng cân nhắc lợi hại, chỉ may mắn hai vị Hoàng tử này tuổi còn nhỏ, vẫn chưa đi lại trong triều, thăm dò hỏi: “Hoàng Thượng thật sự nói tùy ta giáo dục?”
Vương công công cười cười: “Lê đại nhân yên tâm, tiểu tâm tư của ngài Hoàng Thượng biết rõ, không sợ ngài dạy hư Hoàng tử đâu.”
Lê Diệu Nam im lặng, này rốt cuộc có tính là khích lệ không…
Vương công công đi rồi, nhóm đồng nghiệp sôi nổi chúc mừng, Lê Diệu Nam buồn bực cực điểm mà lại không thể biểu hiện ra ngoài, cười đáp lễ từng người. Không lâu sau, Thập nhị hoàng tử và Thập tam hoàng tử liền tới.
Lê Diệu Nam thấy bọn họ, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, xác định là hai tiểu tử hôm qua vừa gặp, trong lòng nháy mắt hiểu được thánh chỉ hôm nay thế nào mà tới, phải chăng chính hắn tự tìm đường chết? Lúc này Lê Diệu Nam cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hôm qua giảng bài lọt vào mắt hai vị Hoàng tử, cho nên mới có việc hôm nay.
Lê Diệu Nam đang muốn hành lễ, Thập nhị hoàng tử vội vàng đỡ hắn, thái độ cực kỳ khiêm tốn: “Lão sư không cần đa lễ, phải là học sinh bái kiến lão sư mới đúng.”
Lê Diệu Nam ngẩn người, học sinh bái kiến lão sư, đây là lễ nghi giữa sư đồ chính thức, Hoàng Thượng hạ chỉ bảo hắn giáo dục Hoàng tử, lại không đảm đương nổi hai chữ lão sư.
Thập nhị hoàng tử và Thập tam hoàng tử khom mình thi lễ, thể hiện sự tôn trọng.
Lê Diệu Nam không hiểu, vẫn cảm thấy thế nào đó.
Thập nhị hoàng tử cười nói: “Phụ hoàng đang chờ ở Ngự thư phòng, để ta cùng với Thập tam hộ tống lão sư đến.”
Lê Diệu Nam thu liễm tâm thần, thẳng đến lúc tới Ngự thư phòng, bái kiến Hoàng Thượng, dưới sự chứng kiến của Hoàng Thượng, chính thức nhận lấy hai đệ tử này, trong lòng lúc này mới phản ứng được, cái gì gọi là kinh hỉ. Vốn chỉ là giáo dục học vấn mà thôi, hiện giờ thăng cấp thành lão sư chính thức, chính sách đại bổng* được Hoàng Thượng vận dụng đến lô hỏa thuần thanh, làm người ta quả thực không biết nói gì cho phải.
(*Đại bổng: Chắc là kiểu đánh roi xong lại cho kẹo.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook