Trở lại sân của mình, Lâm Trí Viễn thu thập nốt chỗ đồ còn lại, không chút nào lưu luyến bước ra khỏi Cảnh Dương hầu phủ.

Vài năm không trở về, Cảnh Dương hầu phủ không hề có biến hoá, vẫn hiển hách như thế, dơ bẩn như thế. Phụ thân cưới tân phu nhân, đại phòng nhị phòng vẫn đấu đá với nhau, hiện giờ có lẽ còn thêm cả tam phòng. Địa vị của thất muội trong Thái tử phủ được củng cố, hiện tại đã sinh hai nhi tử. Tứ muội mặc dù là chính phi của Lục hoàng tử, dưới gối ngoại trừ một nữ nhi thì không còn ai khác.

Đại bá mọi việc đều thuận lợi, nhị phòng và tam phòng mỗi nhà chiếm một bên.* Thái tử sủng ái thất muội khiến phụ thân ngày càng kiêu ngạo, chỉ buồn cười thế cục rõ ràng đầy nguy ngập, thế mà bọn họ không hề tự biết, thường ngày vẫn diễu võ dương oai như cũ.

(*Chỗ này có bạn nào không hiểu không? Đại bá là đế đảng, nhị phòng là Lục hoàng tử đảng, tam phòng là Thái tử đảng. Nói chung thì đế đảng vẫn an toàn nhất.)

Mong muốn duy nhất của Lâm Trí Viễn là trích mình ra, về phần Cảnh Dương hầu phủ sống hay chết thì có liên quan gì đến hắn. Hắn chỉ cảm thấy không đáng giá thay cho mẫu thân, phụ thân hoà ly không đến một năm đã cưới tân phu nhân, toàn bộ Cảnh Dương hầu phủ không còn một tia dấu vết của mẫu thân và đệ đệ, quả thật làm trái tim người ta băng giá.

Ngày hôm sau, kết thúc lâm triều, Lâm Trí Viễn tới Ngự thư phòng cầu kiến, cung kính đưa lên tấu chương từ quan.

Hoàng Thượng nhăn chặt mày, trong lòng hơi không vui, Vân Nam vừa mới lấy được toàn thắng, lúc này chuẩn cho hắn từ quan sẽ làm các tướng sĩ cảm thấy thế nào: “Lâm đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đúng là thời điểm cống hiến cho quốc gia, vì sao đột nhiên muốn từ quan?”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần năng lực thiếu, không kham nổi đại nhâm, thỉnh cầu Hoàng Thượng ân chuẩn.” Lâm Trí Viễn mặt mũi trướng đến đỏ bừng, nghẹn, không học nổi Lê Diệu Nam xướng tác câu giai, chỉ có thể khiến cho mình thoạt nhìn già dặn hơn.

Hoàng Thượng không cao hứng, ông ngược lại muốn chuẩn tấu, vấn đề là tình thế không cho phép, nếu không có một đáp án thích hợp, khó có thể công đạo với các tướng sĩ. Lê Diệu Nam đúng là đoán chắc điểm này mới dám bảo đại ca dâng tấu từ quan, bằng không chẳng phải là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Lâm Trí Viễn thở cũng không dám thở mạnh, lần đầu tiên đến Ngự thư phòng, trong lòng vẫn rất căng thẳng, vì mẫu thân và phu lang, hắn phải... liều mạng!

Biểu tình Hoàng Thượng thản nhiên, nhìn không ra bất luận hỉ giận: “Lâm đại nhân đi xuống đi, hôm nay từ quan, trẫm coi như không biết, Lâm hầu hẳn cũng sẽ không đáp ứng.”

“Hoàng Thượng.” Lâm Trí Viễn vẻ mặt bi thiết, ánh mắt kiên định: “Từ xưa trung hiếu khó vẹn cả đôi đường, vi thần chỉ nguyện tá giáp quy điền.”

Hoàng Thượng trầm mặt, những lời này lượng tin tức quá lớn: “Lâm đại nhân có ý gì?”

Lâm Trí Viễn ngậm miệng không nói, hắn có thể cáo hắc trạng với Hoàng Thượng nhưng không thể nói ra bất kỳ sai lầm nào của Cảnh Dương hầu phủ, nếu không hắn chính là bất hiếu, sẽ bị nghìn người chỉ trỏ, thành khẩn nói: “Hoàng Thượng, phu lang và mẫu thân của vi thần hiện đã định cư ở Vân Nam, vi thần chỉ nguyện tá giáp quy điền, rời xa kinh thành.”

Hoàng Thượng trầm tư trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới: “Ngươi là đại cữu ca của Lê khanh gia.”

Lâm Trí Viễn lau một phen mồ hôi lạnh, không nghĩ tới Hoàng Thượng ngay cả cái này cũng nhớ rõ, quan hệ giữa Lê khanh gia với Lâm đại nhân đã quá rõ ràng, cung kính nói: “Vâng!”

Tâm niệm Hoàng Thượng vừa chuyển, tức giận đến bật cười, bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn: “Lê khanh gia xuất chủ ý xấu cho ngươi?”

Lâm Trí Viễn lắp bắp kinh hãi, trên lưng bắt đầu ứa mồ hôi lạnh, kiên trì nói: “Vi thần thật muốn từ quan.”

Hoàng Thượng mặt không đổi sắc: “Vậy trẫm duẫn ngươi thì sao?”

Lâm Trí Viễn có khổ nói không nên lời, trong lòng mắng té tát đệ phu, Hoàng Thượng đâu có dễ lừa gạt như vậy, nghĩ nghĩ nói: “Vi thần chỉ nguyện đi binh đánh giặc, phụ thân bọn họ… Vi thần chỉ nguyện trung thành Hoàng Thượng.”

Ánh mắt Hoàng Thượng tối sầm: “Ngươi ngược lại biết ăn nói.”

Lâm Trí Viễn lựa chọn đánh cuộc một phen, hắn nhớ rõ Lê Diệu Nam từng nói Hoàng Thượng không thích bị người lừa, đạo quân thần quý ở chân thành, ánh mắt từ từ trở nên kiên định: “Vi thân cũng là ăn ngay nói thật, đệ phu đã từng nói qua, chúng ta là thần tử của Hoàng Thượng, an thủ bổn phận của mình là được.”

“Hảo một cái an thủ bổn phận.” Hoàng Thượng chậm rãi nở nụ cười, lời này ông ngược lại tin tưởng.

Lâm Trí Viễn vừa mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ nghe Hoàng Thượng nói tiếp: “An thủ bổn phận mà lại xuất chủ ý xấu cho ngươi, vốn định thăng chức cho hắn thành Án sát ti, hiện giờ thôi vậy.”

Lâm Trí Viễn bị nghẹn một chút, tâm tình Hoàng Thượng cũng khá hơn nhiều, thấy người khác khó chịu, ông liền thoải mái. Chức quan của Lê khanh gia vẫn là từ từ hẵng thăng đi, cư nhiên dám can đảm nghiền ngẫm thánh tâm, quả thật phải cho hắn chút giáo huấn.

“Hoàng Thượng thánh minh.” Nhổ ra được vài chữ, Lâm Trí Viễn khó chịu cực kỳ, quan chức của đệ phu vì hắn mà thất bại.

Hoàng Thượng cao hứng, thái độ cũng tuỳ ý hơn: “Nói đi, Cảnh Dương hầu phủ lại có chuyện gì?”

Lâm Trí Viễn được yêu thương mà lo sợ, trong lòng tựa như sóng to gió lớn, chưa bao giờ nghĩ tới Hoàng Thượng có thế sủng hạnh đệ phu như thế. Lâm Trí Viễn không do dự chút nào, hắn quyết định ăn ngay nói thật: “Phụ thân muốn vi thần đình thê tái giá.”

Hoàng Thượng nhíu mày, thản nhiên nói: “Phụ mẫu làm môi là chuyện vốn phải nghe.”

Lâm Trí Viễn đáp đâu vào đấy: “Thê tử của vi thần là mẫu thân làm chủ, tam môi lục sính đều đem vào phủ, hiện giờ tiểu nhi đã hai tuổi. Phụ thân phải hiếu thuận, mẫu thân cũng phải hiếu thuận. Trong trường hợp đó, phụ thân có thứ tử, có kế mẫu, trước mắt lại sắp có đích tử, mẫu thân thì chỉ có một mình vi thần, vì hiếu thuận mẫu thân, vi thần chỉ có thể cô phụ hảo ý của phụ thân.”

“Lê khanh gia dạy ngươi nói?” Hoàng Thượng thản nhiên hỏi, lời này nghe lên y hệt phong cách của Lê Diệu Nam.

Lâm Trí Viễn trầm mặc, cảm thấy áp lực thật lớn, Hoàng Thượng dường như rất hiểu biết đệ phu.

Hoàng Thượng bật cười một tiếng, lời xảo quyệt như vậy, ngoại trừ Lê khanh gia còn ai có thể nghĩ ra: “Nói tình hình Vân Nam gần đây đi.”

“Vân Nam hết thảy đều tốt, ruộng bậc thang đã bắt đầu trồng trọt toàn diện, thuế mục thương nghiệp cũng đã đưa lên, mấy chỗ chiến hậu hiện giờ đang chuẩn bị trùng kiến. Đệ phu…” Lâm Trí Viễn cắn chặt răng, đánh một hồi trống nâng cao sỹ khí nói: “Đệ phu sao không ít nhà phú thương theo phe Tuần phủ, đoạt được tiền tài ba phần nộp lên quốc khố, năm phần dùng cho kiến thiết, còn hai phần để lại nha môn, đề phòng bất cứ tình huống nào.”

Cảm xúc của Hoàng Thượng thực phức tạp. Đối với Lê Diệu Nam, ông tin tưởng, nhưng bị một thần tử đoán được tâm tư, ông lại cảm thấy rất không cao hứng. Nhưng vừa nghĩ tới chiến sự Vân Nam, nhớ tới lời nhắc nhở lúc trước của Lê khanh gia, trong lòng ông có chút áy náy, thật sâu mà nhìn Lâm Trí Viễn: “Được rồi, ngươi đi xuống đi, hôm sau khởi hành nhậm chức, chuyện khác không cần để ý tới.”

“Tạ Hoàng Thượng.” Lâm Trí Viễn vừa mừng vừa sợ, chỉ cần báo trước cho Hoàng Thượng, hắn có thể quang minh chính đại cự tuyệt hầu phủ. Sau khi nhậm chức, hết thảy sự tình ở kinh thành không còn quan hệ gì với hắn, về sau ngay cả có tai hoạ gì cũng không liên luỵ đến hắn.

Hoàng Thượng thở dài một tiếng, thật hiếm khi Cảnh Dương hầu phủ còn có một người hiểu chuyện. Những năm này theo các Hoàng tử lớn lên, thần tử phía dưới rục rịch càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi, đợi khi ông sau trăm tuổi, sao có thể yên tâm, Thái tử…

Ông sủng Thái tử như vậy, từ nhỏ đã cho gã Thái tử vị, cũng không biết là đúng hay sai, lần đầu tiên Hoàng Thượng cảm thấy mê mang. Thôi, hiện tại cái xương cốt già này còn có thể sống vài năm, vẫn là nhìn xem đã.

Cách ngày, thánh chỉ của Hoàng Thượng ban xuống, Lâm Trí Viễn một khắc cũng không chậm trễ, lập tức khởi hành trở về Vân Nam. Lúc Cảnh Dương hầu phủ nhận được tin tức, hắn đã đi cách kinh thành hai mươi dặm, khiến Lâm tam lão gia tức đến giơ chân, mắng to Lâm Trí Viễn bất hiếu.

Sau đó, trong hoàng cung rất nhanh truyền ra tiếng gió, dựa theo lời của Lâm Trí Viễn, bất hiếu mẫu thân, bất hiếu phụ thân đều là bất hiếu, Lâm đại nhân vì hiếu thuận mẫu thân, cố ý cầu Hoàng Thượng ân chuẩn, từ nay về sau phân rõ giới hạn với Cảnh Dương hầu phủ.

Lời này của Lâm Trí Viễn không hợp quy củ, nhưng lại hợp tình hợp lý, người bên ngoài không thể nói hắn sai cái gì, dù sao hắn chính là vì hiếu thuận mẫu thân mới đi cầu Hoàng Thượng.

Cảnh Dương hầu phủ tức giận không thôi, nhưng mặc kệ bọn họ phẫn hận thế nào, nghiến răng nghiến lợi thế nào, bọn họ vẫn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Trong lúc giật mình, Lâm đại lão gia nhớ ra, từ khi ca tế lên kinh, thanh danh Cảnh Dương hầu phủ một đường tụt dốc, tựa hồ chưa từng ra một chuyện tốt nào, quả thật là cái đồ sao chổi.

Mà ngay cả Lâm Trí Viễn cũng không ngờ tới Hoàng Thượng sẽ giúp hắn quét sạch cái đuôi, từ nay về sau triệt triệt để để không còn liên hệ gì với Cảnh Dương hầu phủ.

Kỳ thật Hoàng Thượng cũng có suy tính. Lâm Trí Viễn là đồ đệ Liên Tướng quân, việc này có lợi có hại, Hoàng Thượng muốn xếp nhân thủ vào Liên gia quân, Lâm Trí Viễn là người thoả đáng nhất. Chỉ cần nắm Lê Diệu Nam trong tay, ông không sợ Lâm Trí Viễn không nghe lời.

Đạo trị quốc nói cho cùng cũng chỉ như thế mà thôi. Hoàng Thượng rất rõ ràng hành động này của ông cũng chỉ là làm theo yêu cầu của Lâm Trí Viễn, chặt đứt đường lui cuối cùng của hắn.

Không ít người chê cười Lâm Trí Viễn ngốc, nhưng mà chỉ có làm cá mới biết niềm vui của cá. Lâm Trí Viễn vạn phần cảm kích dụng tâm của Hoàng Thượng, phát thệ muốn máu chảy đầu rơi.

Mặc kệ thế nào, Hoàng Thượng đều được lợi.

Nếu Lê Diệu Nam biết chuyện này, khẳng định sẽ thầm tán thưởng đại Boss không hổ là đại Boss, thuật đế vương vận dụng đến lô hoả thuần thanh, nhớ lại lúc trước hắn cũng giống như đại ca, thiếu chút nữa bị Hoàng Thượng bán mà còn cảm động đến rơi nước mắt.

***

Lâm Trí Viễn phong trần mệt mỏi trở lại Ích Châu, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, thấy nhi tử cùng phu lang, thấy mẫu thân lệ nóng doanh tròng, trái tim hắn đột nhiên yên ổn hẳn. Chỗ nào ta an lòng chỗ đó chính là nhà, so với kinh thành sống từ nhỏ đến lớn, Ích Châu càng khiến hắn cảm thấy ấm áp, giống như một gia đình chân chính.

Lâm Cảnh Hoằng có chút sợ người lạ, đã hơn một năm không gặp phụ thân, sớm đã không nhớ rõ bộ dáng phụ thân.

Dương Nghị nhẹ vỗ nhi tử, chỉ vào Lâm Trí Viễn nói: “Đây là phụ thân.”

Lâm Cảnh Hoằng trừng mắt nhìn, nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát: “Ngài là anh hùng sao?”

Lâm Trí Viễn ngẩn người, không biết nên đáp như thế nào, hắn cũng không phải Lê Diệu Nam, nào có da mặt dày mà mèo khen mèo dài đuôi.

“Phì.” Dương Nghị bật cười, nói: “Mấy đứa nhà cửu ca cả ngày nói với Hoằng Nhi phụ thân là anh hùng đánh thắng đại trận, nếu ngươi không thừa nhận, nhi tử sẽ không nhận ngươi.”

Lâm Trí Viễn ôm nhi tử lên: “Sau này lớn lên phụ thân sẽ mang ngươi đi lãnh binh đánh giặc.”

Lâm Cảnh Hoằng cười khanh khách, giơ lên nắm tay mập mạp: “Ta cũng muốn làm đại anh hùng.”

“Tốt! Nhi tử của ta tương lai nhất định sẽ trò giỏi hơn thầy.”

Dương Nghị phiếm hồng hốc mắt: “Mau vào nhà đi, nhìn ngươi mệt mỏi, đi rửa mặt chải đầu trước đã, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.”

“Ngươi vất vả rồi.” Lâm Trí Viễn một tay ôm nhi tử, một tay nắm chặt biểu đệ.

“Không vất cả, chỉ cần ngươi có thể an toàn trở về, ta tuyệt đối không vất vả.”

Lâm mẫu nhìn mà bực, ho khan hai tiếng, đánh gãy hai người triền miên, nhi tử đây là điển hình có tức phụ quên nương.

Lâm Trí Viễn xấu hổ, vội vàng thỉnh an Lâm mẫu.

Lâm mẫu lườm hắn một cái, cũng không phải thật sự tức giận. Trải qua chuyện này, kích động vì lâu ngày gặp lại đã tán bớt đi, lệ ý trong mắt cũng không còn, cười nói: “Vào nhà đi, đứng ở cửa thì ra cái thể thống gì.”

Dương Nghị hé miệng cười nhạt, cậu cùng Lâm Trí Viễn một trái một phải đỡ Lâm mẫu đi vào phòng trong. Toàn bộ Lâm phủ bởi vì nam chủ nhân trở lại mà trở nên sinh khí bừng bừng.

***

Hoa nở hai đoá, mỗi bông một cành.

Thời điểm Lâm Trí Viễn trở về, thánh chỉ của triều đình cũng đến. Lê Diệu Nam lòng đầy buồn bực, hắn vốn tưởng rằng lúc này hậu chiến luận công ban thưởng khẳng định sẽ có phần của hắn, dù sao lần này hắn lao tâm lao lực trả giá không ít.

Ai biết… Thánh chỉ luận công ban thưởng tới, nhưng cũng không phải ban cho hắn.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, tư có Lê Lâm thị hiền lương thục đức, vì nước vì dân… sắc phong làm tam phẩm Thục nhân, ban thưởng ngàn lượng hoàng kim, một đôi ngọc như ý, một bình hoa lưu ly đế thanh hoa, một lô sứ thanh hạc, một bình phong hỉ thước nghịch mai, hai mươi viên trân châu, khâm thử!”

“Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Tạ Hoàng Thượng.” Lâm Dĩ Hiên như lọt vào sương mù, cung kính tiếp nhận thánh chỉ. Kinh hỉ tới quá mức đột ngột, làm người ta không thể tin, y thế mà được Hoàng Thượng sắc phong cáo mệnh.

“Chúc mừng Lê đại nhân.” Thuận công công tươi cười nói hỉ, hắn ta cùng Lê Diệu Nam coi như người quen cũ.

“Đa tạ Thuận công công, trong phòng thỉnh.” Lê Diệu Nam rất nhanh lại cao hứng lên, nhìn khuôn mặt tươi cười của phu lang, hắn cảm thấy giá trị hơn hết thảy.

Thuận công công vào phòng, tỉ mỉ kể lại mọi chuyện trong kinh. Mặc dù lần này luận công ban thưởng không có phần của Lê đại nhân, nhưng người sáng suốt vừa thấy liền biết Lê đại nhân đã đạt được đế tâm, phu lang làm cáo mệnh so với hắn còn cao hơn một phẩm, đánh tốt quan hệ hẳn không sai.

Lê Diệu Nam nghe xong không còn gì để nói, đại ca thật sự rất vô dụng, ngay cả Hoàng Thượng cũng không lừa dối được, còn bán hắn triệt để.

Lâm Dĩ Hiên trộm cười, lườm phu quân một cái, ngươi cho ai cũng giảo hoạt như ngươi sao?

Lê Diệu Nam nhéo nhéo mũi y, cũng chỉ mình ngươi nghịch ngợm.

Ngày hôm sau, Lê Diệu Nam đại bãi yến hội ăn mừng. Đối với việc này các quan viên khác tỏ vẻ vạn phần không hiểu, chưa từng thấy qua vị đại nhân nào, phu lang được cáo mệnh lại cao hứng hơn cả chính mình thăng quan.

Trở về kinh, Thuận công công còn mang chuyện này ra nói đùa với Hoàng Thượng, Lê đại nhân yêu thương phu lang, quả nhiên danh bất hư truyền.

Hoàng Thượng lắc đầu buồn cười, kỳ thật ông nên đoán trước được, phẩm tính của Lê khanh gia cho tới bây giờ đều không giống người khác. Lần này không thăng quan cho hắn, một là Lê khanh gia thăng chức quá nhanh, rất không ổn. Thứ hai là ông chưa muốn Lê khanh gia hồi kinh, lịch lãm bên ngoài thêm vài năm, trở về vừa lúc cho ông dùng, nếu thăng quan, chức vị trong kinh không dễ làm, Lê khanh gia căn cơ lại nông cạn, tấn chức quá nhanh ở trong kinh không có bất luận chỗ tốt nào.

Thời gian không nhanh không chậm trôi đi, hai năm nay Lê Diệu Nam thống trị Vân Nam thật tốt, thuế thương nghiệp được thực thi toàn diện, số bạc hàng năm nộp lên quốc khố có thể sánh vai với Giang Nam.

Về phần Hoàng đại nhân chướng mắt đã bị hắn điều đi rất xa, lúc ấy Hoàng đại nhân kích động phát khóc, trải qua một phen cố gắng mới tỉnh táo lại, phát thệ phải làm một vị quan tốt cho Lê đại nhân xem.

Mặt khác, tiền đồ của Lê Hữu Tín, Lê Diệu Nam đã sớm an bài xong, giúp hắn ta bình định hết chướng ngại, vô luận tương lai mình không ở Vân Nam, trong vòng năm năm, Lê Hữu Tín sẽ không gặp bất cứ phiền toái gì, cũng không có bất kỳ tai hoạ ngầm nào.

Lê Diệu Nam ẩn ẩn có dự cảm, ngày hắn hồi kinh sắp đến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương