Xuyên Qua Năm Mất Mùa Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con
Chương 5: 5: Bắt Đầu Từ Thay Tên Đổi Họ 1


Cố đại tẩu thấy Khương Linh nghiêm túc lên, vội vàng vùng vẫy cổ tay đang bị Khương Linh nắm, chuyển bi3n thái độ nói với Khương Linh: “Khương tẩu tử, là ta nhìn lầm, nhìn lầm rồi, ta xin lỗi ngươi!” Nói xong, Cố đại tẩu một đường chạy đi, biến mất trước mặt Khương Linh.

Khương Linh cười lạnh trong lòng, mũi dùi lập tức chĩa về phía những người xung quanh, đám người này ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng tất cả đều cúi đầu đi về phía ruộng nhà mình.

Mặt trời dần lặn về phía tây, Khương Linh cũng dừng công việc ngắt cam thảo.

【 Nhận được ba cân cam thảo dại, lựa chọn bán không 】Khương Linh nghe hệ thống nhắc nhở, trong lòng có chút mất mát, nàng không tài nào ngờ được mình làm việc lâu như vậy, thu hoạch lại chỉ có ba cân.

Nhưng Khương Linh vẫn nhanh nhẹn ấn nút 【 Có】, cam thảo lập tức biến mất, phía sau đồ tiêu tiền đồng biến thành “30”.

Tuy đã có tiền, trong trong ngôi miếu rách này ngay cả một dụng cụ bếp cũng không có, nếu muốn nhóm lửa nấu cơm, quả thực khó hơn lên trời.

Nghĩ tới đây, Khương Linh định về Khương Gia Thôn của mình thử vận may, thái độ của nương gia nguyên thân đối với Khương Linh cũng rất kém, nhưng nội tâm Khương Linh vẫn ôm chút may mắn.

Cứ như vậy, Khương Linh đi hẳn nửa canh giờ mới tới Khương Gia Thôn, dựa vào ký ức của nguyên thân, Khương Linh gõ cửa lớn nhà mình.


“Sao ngươi lại tới?” Sau khi Khương lão thái thái nhìn thấy Khương Linh, nhíu mày rất rõ ràng, tựa hồ Khương Linh lúc này giống như ôn thần.

“Nương ta…”“Đừng nói nữa, không có lúa, tiền càng không có!” Khương lão thái thái còn chưa nói xong đã hung hăng đóng sập cửa, nhốt Khương Linh ở bên ngoài.

Hoàng hôn như máu, chiếu rọi bầu trời vốn xanh lam thành một vùng đỏ rực.

Khương Linh nhìn cánh cửa bị chấn động, chỉ cảm thấy lồ ng ngực co thắt, nàng bất lực thở dài, không tài nào ngờ được mẫu thân của nguyên thân cũng sẽ nhẫn tâm với nguyên thân như vậy.

Vào lúc Khương Linh tuyệt vọng chuẩn bị rời đi, một giọng nói cực kỳ yếu ớt ở phía sau gọi Khương Linh lại.

Khương Linh quay đầu, chỉ thấy tam đệ Khương Chi Thiện của mình đang lặng lẽ chuồn từ trong cửa ra, Khương Linh còn chưa hiểu là chuyện gì, trong tay của mình đột nhiên có thêm hai quả khoai lang, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của khoai lang.

“Tỷ, mau mang về cho hài tử ăn đi! Ta vào trước, để nương phát hiện, bà ấy sẽ mắng tỷ đó!” Nói xong, không đợi Khương Linh nói gì, Khương Chi Thiện lại chui vào từ trong khe cửa.


Khương Linh nhìn khoai lang trong tay, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.

Trước khi về tới miếu rách, Khương Linh tìm một chỗ vắng người, tiêu mười hai tiền đồng mua sáu cái bánh bao ở thương thành, nàng vội vã giấu kỹ bánh bao, sau đó chui vào miếu rách.

“Nương! Nương! Cuối cùng người cũng về rồi!” Khương Linh vừa mở cổng ngôi miếu, tiểu nữ nhi Lục Nghênh Đệ đã nhào tới.

Khương Linh nhìn hỗn hợp nước mắt và nước mũi của Lục Nghênh Đệ trên y phục của mình, cảm xúc trong lòng có chút phức tạp, nhưng nàng vẫn mỉm cười, lấy bánh bao đã mua ra.

“A! Là, là bánh bao!” Lục Nghênh Đệ nhỏ nhất nhìn thấy bánh bao thơm phức, nước miếng lập tức chảy ra.

Khương Linh chỉ lặng lẽ chia bánh bao, để ở trước mặt Lục Diệu Kiệt và hai nữ nhi của nàng.

Lục Diệu Kiệt cũng là một hài tử đáng thương, lúc còn rất nhỏ đã bị lão thái bà kia mua về, tuy nói là nam hài nhưng dù sao cũng không phải là huyết mạch nhà mình, cuộc sống trong những năm qua cũng không tốt tới đâu.

Đặc biệt là sau khi chị em dâu Vương thị liên tiếp sinh hai nhi tử, địa vị của Lục Diệu Kiệt sa sút vạn trượng.

Không ăn no trong suốt thời gian dài, khát vọng đối với thức ăn của các hài tử gần như đạt tới đỉnh điểm.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương