Xuyên Qua Năm Mất Mùa Mang Theo Hệ Thống Dưỡng Nhãi Con
Chương 47: 47: Lại Thăm Dò Nguồn Nước 3


"Không! Không! Nó không thể chết! Nó không thể chết!" Dù sao hài tử luôn là điểm yếu của mẫu thân, Khương Linh vừa nói xong, nữ nhân tóc trắng vẻ mặt kinh hãi kéo nam hài trước mặt vào lòng mình.

"Vậy dẫn ta đi xem nguồn nước đi, ta biết ở đây có nước! Còn về phần bí mật của ngươi, yên tâm, ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật!" Khương Linh cảm thấy tâm trí của nữ nhân tóc trắng đã dao động, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng nói.

Người nữ nhân tóc trắng liếc nhìn nam hài trong lòng mình, cắn môi, vẻ mặt hơi rối rắm gật gật đầu, nàng ta đưa tay lấy một ngọn nến từ giá cắm nến xuống, dẫn Khương Linh đến nơi sâu hơn của hang động.

Con đường này, Khương Linh đi rất cẩn thận, mặt đất vốn đã ẩm ướt trơn trượt không chịu được, con đường càng đi sâu vào bên trong càng có nhiều rêu hơn.

Rêu vốn luôn mọc ở những nơi tối tăm ẩm ướt, Khương Linh liếc nhìn mặt đất, nàng càng tin chắc rằng nơi này có nguồn nước.


Sau khi đi được khoảng hai ba phút, nữ nhân tóc trắng dừng lại trước một "bức tường", Khương Linh đi theo phía sau suýt chút nữa đụng phải nàng ta.

Khương Linh không hiểu vì sao nàng ta lại đột nhiên dừng lại, nhanh chóng đi đến bên cạnh nàng ta.

Dựa vào ánh trăng mờ ảo, Khương Linh thấy như có một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân nàng, dập tắt mọi hy vọng của nàng.

Trước mặt nàng hoàn toàn không phải là một bức tường, mà là một tảng đá khổng lồ, tảng đá khổng lồ không nghiêng không lệch chặn đúng chỗ dòng nước chảy, bây giờ chỉ có một số lượng nước nhỏ chảy dọc theo khe hở.

"Ngươi cũng thấy đấy, tảng đá lớn đã chặn đã chặn đường ra của nước, dòng nước thưa thớt này đừng nói đến cánh đồng trồng trọt của Lục Gia Thôn các ngươi, nó thậm chí còn chẳng chảy được đến phía sau núi!" Người nữ nhân tóc trắng nhìn Khương Linh nói.

Tâm trạng của Khương Linh tuột dốc không phanh, cảm giác này khiến cả người nàng rất khó chịu.

"Ta! Ta trở về trước, ngươi cầm lấy mấy thứ ăn ăn đi, đừng bỏ đói hài tử!" Khương Linh cảm xúc sa sút nhét bánh kiều mạch vào tay nữ nhân tóc trắng, cả người ủ rũ bước ra khỏi hang.

Cả một buổi chiều nay, tâm trí của Khương Linh đều đổ dồn về nguồn nước, dường như chẳng đoái hoài gì đến công việc đào khoai tây.


Mặt trời xuống núi, mọi người trở về với cái gùi đầy ắp, ngoại trừ cái gùi đáng thương của Khương Linh, thôn trưởng muốn hỏi, nhưng nghĩ đến cảnh tượng buổi sáng hôm trước, cuối cùng ông ấy cũng chỉ im lặng rồi lắc lắc đầu.

Đi đến cửa nhà mình, Khương Linh đứng ngoài cửa bình phục lại tâm trạng của mình một chút, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra và bước vào.

Ba đứa trẻ đang chơi đùa hăng say trong sân, bên tai Khương Linh vang lên những tiếng cười đùa, tâm trạng vốn dĩ có chút u ám của Khương Linh đã tốt hơn một chút.

"Nương!" Ba hài tử nhìn thấy Khương Linh xuất hiện, tất cả đều chạy tới.

Khương Diêu Kiệt đỡ lấy cái gùi sau lưng Khương Linh, Khương Tuế Hòa và Khương Văn Khê một trái một phải cầm lấy tay của Khương Linh, cảnh tượng mẫu nữ (tử) bốn người vô cùng ấm áp vui vẻ.

Bữa tối, Khương Linh bí mật lấy hai nắm gạo trắng trộn với gạo lứt, lấy nấm hương mà ban ngày cô kiếm được làm canh nấm, lại làm thêm món nộm khoai tây thái sợi, coi như là xong bữa tối cho gia đình bốn người.

Ăn tối xong, Khương Linh vào phòng bí mật mở hệ thống ra, mua hai viên thuốc kháng sinh, sau đó trộn vào thuốc bột bôi bên ngoài mà Chu lang trung đã kê đơn.


Trình độ chữa bệnh ở thời cổ đại vô cùng lạc hậu, ngay cả cảm lạnh cũng sẽ cướp đi tính mạng của nhiều người, bây giờ thời tiết nóng bức, Khương Linh không muốn vết thương của hai nữ nhi nhà mình bị nhiễm trùng hay sưng viêm.

Sau khi bọn trẻ ngủ thiếp đi, Khương Linh cẩn thận rời giường, đi ra khỏi phòng, mở thương thành ra, Khương Linh tìm kiếm ở trong đó một hồi, nhưng phát hiện những dụng cụ di chuyển đá đó hoặc đắt đến khiếp người, hoặc là chúng hoàn toàn không phải là sản phẩm của thời đại này, những thứ duy nhất coi như miễn cưỡng có thể sử dụng được đó là lưu huỳnh và diêm tiêu.

Nhưng đáng tiếc hồi học cấp ba Khương Linh không phải là học sinh của khối khoa học tự nhiên, trước kia nàng cũng không học giỏi môn hoá học, cũng hoàn toàn không biết nên hai thứ này nên mua bao nhiêu, tỷ lệ ra sao, sử dụng như thế nào.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương