Mặt trời chiều ngả về tây, hoàng hôn màu đỏ đốt cháy toàn bộ bầu trời."Thời tiết như vậy chỉ sợ ngày mai lại là một ngày trời trong không có một bóng mây!" Trên đường trở về, Khương Linh nhìn những người nông dân quỳ gối bên trong ruộng lúa không ngừng dập đầu với trời xanh, không khỏi thầm than một hơi, bất đắc dĩ suy tư nói."Mẹ! Đại ca thật lợi hại, đây đều là một mình đại ca vác về!" Khương Linh vừa đẩy cửa gỗ nhà cũ ra, Khương Tuế Hòa cùng Khương Văn Khê liền chạy ra đón, ngón tay Khương Văn Khê chỉ một góc trong nhà nói.Khương Linh nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy một góc nhà cũ đã chất không ít củi lửa và cỏ khô một cách chỉnh tề.


Khương Linh cười đi đến bên người Khương Diệu Kiệt nói với cậu: "Diệu Kiệt vất vả cho con rồi!"Khương Diệu Kiệt nghe được Khương Linh khen ngợi mình, cậu hơi sững sờ, đây là lần đầu tiên cậu nghe được lời này sau nhiều năm sống ở Lục Gia Thôn, cậu có chút không thích ứng nói nhỏ: "Không có gì."Lời còn chưa dứt, Khương Diệu Kiệt đã đi về phía đống củi, chỉ thấy cậu ôm một chút củi lửa cùng cỏ khô đi đến trong sân, thuần thục đốt lên, lại từ trong góc lấy ra ba củ khoai lang đặt ở trong đống lửa.Chỉ chốc lát sau, mùi thơm ngọt đặc trưng của khoai lang liền mơ hồ từ trong đống lửa truyền ra, Khương Diệu Kiệt cầm một cây gậy gỗ, lẩy khoai lang từ trong đống lửa ra, đặt ở trước mặt ba mẹ con Khương Linh.Khương Linh có chút kỳ quái, nàng nhìn Khương Diệu Kiệt nói: "Diệu Kiệt, con làm sao không ăn?""Con không đói bụng.

Nương và hai muội ăn đi!" Khương Diệu Kiệt cúi thấp đầu nói.Khương Linh nhìn thấy hành động Khương Diệu Kiệt vụng trộm nuốt nước miếng cũng không định vạch trần cậu, chỉ là tách củ khoai lang của mình ra đưa hơn phân nửa đặt ở trong tay Khương Diệu Kiệt nói: "Diệu Kiệt, chúng ta là người một nhà, ăn thì phải ăn chung, trừ phi.

.


."Nói đến đây Khương Linh liền dừng một chút rồi nhấn mạnh: "Trừ phi, con không muốn nhận người nương và hai muội muội này!""Con không có!" Khương Diệu Kiệt cầm nắm đấm đỏ lên mặt hồi đáp."Tốt, nếu con nói con không có! Vậy nửa củ khoai lang này con nhất định phải ăn! Nếu như con không ăn.

.


." Nói đến đây, ánh mắt Khương Linh rơi vào trên người Khương Tuế Hòa và Khương Văn Khê."Tuế Hòa, Văn Khê, hai con nhớ kỹ, về sau đại ca con không ăn cơm, hai người các con cũng không được phép ăn cái gì!" Vẻ mặt Khương Linh trở nên nghiêm túc nói.Khương Tuế Hòa cùng Khương Văn Khê nghe xong, tất cả đều ngoan ngoãn đặt khoai lang ở một bên, hai cặp mắt ngập nước nhìn Khương Diệu Kiệt.Khương Diệu Kiệt trầm mặc một hồi lâu, mới buông nắm đấm ra, cầm hơn phân nửa củ khoai lang từ trong tay Khương Linh nhét vào trong miệng.Sau khi ăn cơm tối xong, Khương Linh nói với Khương Diệu Kiệt: "Đi nghỉ sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn phải cùng nương vào trong trấn!"Khương Diệu Kiệt gật gật đầu đi tới trong phòng nhỏ, Khương Linh cũng mang theo hai con gái về trong phòng của mình.Có lẽ là hôm qua không nghỉ ngơi tốt, cũng có lẽ là hôm nay làm việc có chút mỏi mệt, đêm nay Khương Linh ngủ rất say.Trời mới vừa tờ mờ sáng, Khương Linh liền mở mắt, nghĩ đến hôm nay phải đi trấn Trường Ninh, nàng vội vàng xuống giường, vừa đẩy cửa ra liền phát hiện Khương Diệu Kiệt đã đứng đợi ở cổng."Diệu Kiệt, dậy sớm như thế có mệt không con?" Khương Linh vội vàng dò hỏi."Không buồn ngủ ạ, hiện tại đã sắp giờ Mão, chúng ta đi thôi, một hồi xe bò của Lục bá khởi hành rồi!" Khương Diệu Kiệt lắc đầu lập tức đi về phía cổng.Hai người nhanh chóng tới cửa thôn, ngồi lên xe bò của Lục bá.Từ Lục Gia Thôn đến trấn Trường Ninh, cho dù ngồi xe cũng chí ít cần hơn nửa canh giờ, người trong xe không bao lâu đã bắt đầu trò chuyện, nói chuyện nhà chuyện cửa.Khương Linh vốn không muốn tham gia vào những câu chuyện này, ai ngờ Vượng Đức thẩm ngồi ở bên cạnh đột nhiên đụng đụng Khương Linh, vẻ mặt hóng hớt nói nhỏ: "Khương thị, ta nghe nói ngươi ra tay đánh mẹ chồng ngươi?"Khương Linh nghe Vượng Đức thẩm nói vậy, có chút bất đắc dĩ, nhất là chủ đề lúng túng như thế, nói cũng không phải, không nói cũng không phải, dứt khoát cúi đầu nhắm mắt giả bộ như ngủ thiếp đi để lấp li3m cho qua.Khương Linh trầm mặc khiến Vượng Đức thẩm có chút xấu hổ, bà ta sững sờ nhìn Khương Linh thật lâu, liếc Khương Linh rồi chép miệng một cái nói: "Xời ạ! Đây là đang cảm thấy thẹn đến mức luống cuống, ngại trả lời chứ gì?"Khương Linh sau khi nghe được tuy có chút tức giận, nhưng vẫn tiếp tục nhắm mắt lại không nói gì, trong lòng Khương Linh rất rõ ràng, hiện tại xảy ra những tranh chấp này đối bản thân nàng một chút chỗ tốt cũng không có..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương