Chung cư của Lâm Hiểu Huỳnh.

Trước Khu Chung cư đột nhiên có rất nhiều cảnh sát ở đây, bọn họ dàn thành một hàng rào, cô nhìn cũng không hiểu xảy ra chuyện gì.Đến khi cô muốn chạy xe vào chung cư phải xuất trình thẻ dân cư họ mới cho cô đi vào.

Lâm Hiểu Huỳnh cảm thấy lạ, xảy ra chuyện gì mà huy động nhiều như vậy,xuyên qua cửa kính cô còn thấy họ bắt lấy ai đó áp giải đi, nhưng kì lạ là người bị bắt đi trùm vải đen cả người chẳng nhìn thấy gì.Cô lắc đầu một cái, đem xe đổ ở bãi dưới tầng hầm hai mẹ con đi lên tầng.

" chúng ta mở TV vừa ăn vừa xem nha bánh bao " Lâm Hiểu Huỳnh dọn cơm để lên bàn, tay lấy remote bật TV lên xem.

" mẹ đừng gọi bằng tên đó nữa " Lâm Bình An nhíu mày, tên nghe thật quê mùa.

" bảo bảo không thích mẹ gọi như vậy sao?" Lâm Hiểu Huỳnh hốc mắt đo đỏ, run run giọng tỏ vẻ mình bị tổn thương nhìn con trai nói.

Mặc dù Lâm Bình An biết rõ mẹ mình đây là đang diễn, người diễn nữa đi, quá giỏi con xem mẹ đây là càng ngày càng tiến bộ.Lâm Bình An thở dài, tuy biết mẹ mình chỉ diễn, nhưng cũng không thể chịu nổi bộ dáng này của cô.

"..." Thằng bé chọn im lặng mà ăn cơm tiếp, mặc kệ cô diễn.


" quá đẹp rồi, sao lại có thể đẹp như vậy " Lâm Hiểu Huỳnh vừa ăn vừa nhìn màn hình tấm tắc khen.

" mẹ à, người bao nhiêu tuổi rồi còn xem hoạt hình hả " Lâm Bình An chán ghét nhìn mẹ mình nói.

" con không biết thôi, trai đẹp 2d không có thật, còn có thật thì mẹ không có cửa ây yo ây yo ".

Lâm Hiểu Huỳnh chặc chặc lưỡi hai cái nói.

"..." Lâm Bình An mắt cá chết nhìn mẹ mình, cái tính cách này thật sự cậu không nói nên lời a.Liền lấy remote đổi kênh, sang qua thời sự xem chút tin tức còn không tốt bằng coi phim hoạt hình của mẹ sao?.

" ây mẹ đang coi mà " Lâm Hiểu Huỳnh phụng phịu nói.

" mẹ nói này bánh bao, sao con là trẻ em mà không thích xem hoạt họa mà lại thích thời sự chán ngắt vậy hả " Lâm Hiểu Huỳnh thật sự không hiểu tính cách ông cụ non này giống ai nữa.

[ Gần đây có một căn bệnh lạ xuất hiện, nguyên nhân của căn bệnh này vẫn chưa điều tra được.Tình hình bên ngoài có hơi phức tạp, nếu như không cần thiết thì người dân nên hạn chế ra ngoài, nếu thấy có gì bất thường liên hệ cho cơ quan chức năng gần đó, xin cảm ơn.Bản tin thời sự tiếp tục...]

Lâm Hiểu Huỳnh lại chuyển kênh, những kênh khác nội dung cũng tương tự như vậy.Không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên nổi bất an, từ trước tới giờ linh cảm của cô luôn rất chuẩn.

Đúng lúc này điện thoại của cô vang lên, trên điện thoại hiện phụ thân đại nhân .

" ba ba?"

" Tiểu Huỳnh, tình hình bên ngoài có hơi phức tạp, con ở yên trong nhà đừng ra ngoài, để Bình An tạm thời nghỉ học ở trường.Ba ba đang sắp xếp một chút công việc, chậm nhất ba ngày sẽ cho người đến đón hai đứa trở về " Giọng nói uy nghiêm của Lâm Thịnh vang lên bên đầu dây, bên kia có vẻ xôn xao nói gì đó rất ồn.

" ba ba xảy ra chuyện gì sao?" Lâm Hiểu Huỳnh lo lắng siết chặt điện thoại.

" bây giờ vẫn ổn, con yên tâm ba ba sẽ đến đón con " Lâm Thịnh giọng nói dịu dàng hơn.


" con còn thuốc không? chuẩn bị ít thuốc của con để trong nhà.Nha đầu này đi nhiều năm như vậy, cũng không biết ba và mẹ lo như thế nào " Ba Lâm thở dài nói.

" con xin lỗi, ba ba cứ sắp xếp con nghe theo người " Lâm Hiểu Huỳnh nói đến đây liền cúp máy, cô biết mọi người không yên tâm về mình.

Năm đó cô sinh ra sức khỏe so với những đứa trẻ khác đã yếu, lại còn mất bệnh tim bậm sinh lúc nào cũng phải uống thuốc.Những năm nay cô khiến bọn họ lo lắng rồi.

" mẹ..." Lâm Bình An lấy tay xoa mặt cô, thằng bé muốn làm chỗ dựa bảo vệ mẹ mình.Nó biết bề ngoài tuy mẹ hơi hâm hâm, nhìn cũng mạnh mẽ nhưng là người mít ướt khóc nhòe.

" mẹ khóc xấu chết đi được "

Lâm Hiểu Huỳnh đang định cảm động vì con trai lo lắng cho mình, nhưng bảo bảo lại chê cô nhìn kìa ánh mắt đầy ghét bỏ khi thấy cô khóc.

" thằng quỷ nhỏ này " Lâm Hiểu Huỳnh trừng mắt nhìn con trai, tự lấy khăn giấy lau nước mắt.

" ăn xong rồi phải uống thuốc " Lâm Bình An đưa thuốc cùng một cốc nước trái cây đến cho cô, biết mẹ mình uống thuốc rất nhõng nhẽo, chê thuốc đắng nên thằng bé lấy nước trái cây thay vì nước suối.

" bảo bảo một lát mình mua đồ thêm để trong tủ nha, mẹ hơi lo " Lâm Hiểu Huỳnh uống thuốc xong nói.

" vâng " Lâm Bình An biết cô hay suy nghĩ lung tung nên cũng đồng ý, dù sao nhà bọn họ không thiếu tiền.


Sau khi ăn uống xong thì cả hai người xuống chung cư lại cửa hàng tiện lợi ở dưới khu mua.Hai mẹ con tỉ lệ nhan sắc rất cao nên đi đâu cũng thu hút ánh mắt tới đó.

" Tiểu Huỳnh bên này bên này " Một giọng nữ êm tai vang lên.

" Tiểu Niệm " Lâm Hiểu Huỳnh chạy lại ôm lấy người bạn thân từ nhỏ của mình.

" Cậu đã uống thuốc chưa đó?" Tư Niệm đẩy cô ra đầy vẻ ghét bỏ như nét mặt của Lâm Bình An khi nói chuyện với cô hỏi.

" rồi rồi, tao có phải con nít đâu chứ!" Lâm Hiểu Huỳnh phụng phịu nói.

" ừ thì không phải con nít " cả hai người Tư Niệm cùng Lâm Bình An đồng thanh nói, rồi cả hai nhìn nhau cười đúng chính là cười vào mặt cô a ha ha ha.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương