Nam nhân đứng đầu thành phố này tên là Trịnh Kiên, là một người đàn ông trẻ chỉ mới ngoài ba mươi.Hắn ta xuất thân bình thường, có năng lực nhưng không có đất sử dụng.Nhưng hắn lại có vẻ ngoài không tệ, mồn mép lại dẻo vì vậy mà lấy được một tiểu thư nhà giàu từ đó thượng vị trở thành người đứng đầu thành phố.

Trước khi đám người Sở Trí Tu đến đây không lâu thì trong đám người có xuất hiện một kẻ bị nhiễm, vì đám người ngu ngốc kia mà hắn đã bị cào trúng.May mắn không ai phát hiện, nhưng vết thương càng ngày càng nghiêm trọng rồi.

Ánh mắt hắn ta bắt đầu mơ hồ, nhìn không có tiêu cự, xung quanh thật nhiều tiếng ồn nghe thật sự chói tai.Ồn quá, im hết đi...Trịnh Kiên chỉ có suy nghĩ là đám người này chết đi cho im lặng.

" ngài không sao chứ?" thư kí của hắn ta, nhìn thấy Trịnh Kiên không ngừng đổ mồ hôi nói.

Nhưng khi hắn ta quay mặt qua nhìn thì thư kí liền trợn to mắt há mồn kinh ngạc cùng sợ hãi đến không thể di chuyển được.

" Grừ " Trịnh Kiên lao vào đè thư kí ra cắn xé không thương tiếc, hắn lí trí vô cùng mơ hồ chỉ biết là ăn thịt uống máu thì sẽ bớt lại cơn khát trong người, nó rất sảng khoái.

Sau khi gặm nhấm thư kí xong liền xông vào những người bên cạnh, quảng trường liền nổi lên hỗn loạn khó nói hết.


" quái vật "

" có người bị nhiễm "

" a đừng qua đây "

" biến đi "

" đừng đến đây "

" aaaa...không "

Phía bên kia quảng trường đã loạn thành một mớ tơ vò rồi, người còn sống từ phía đó chạy qua chỗ của mấy người Lâm Hiểu Huỳnh.Cô cũng vì ồn ào mà thức dậy, vừa mở mắt còn mơ hồ mà thấy người chạy người đuổi, loạn xạ cả lên cô cũng đơ tại chỗ.

Người bị nhiễm càng lúc càng nhiều, Lâm Hiểu Huỳnh không phản ứng kịp, thì đã bị Sở Trí Tu nắm tay kéo đi.Hắn còn bế theo cả Lâm Bình An trên tay, mặc dù thằng bé không nguyện ý lắm.

" Tư Niệm đâu, còn anh Phàm nữa " Lúc này cô mới hoàn hồn lại, liền nhớ đến hai người họ.

" tao ở đây nè " Tư Niệm cùng Cố Tư Phàm chạy bên cạnh cô nói, trên lưng còn là ba lô của cô.

" nhanh chạy ra xe " Kì Quân chạy trước nói.


Chạy song song với Tư Niệm là Tuệ Nguyệt mâu quang chợt lóe lên rồi biến mất.Cô ta đang suy nghĩ gì đó, trong lòng âm thầm ra quyết tâm.

Đến khi đoàn người sắp lên xe xong rồi, thì không biết là ai đẩy Lâm Bình An ra phía sau, ở đó là một đám zombie đang đuổi theo.Lâm Hiểu Huỳnh vừa định bước lên xe liền quay đầu lại, lao ra ngoài không suy nghĩ, cô ôm bảo bảo vào lòng nhìn phía sau zombie đã đuổi tới.

Bọn chúng kéo lấy tay cô, Lâm Hiểu Huỳnh nhìn về phía Sở Trí Tu mà hét lên " Đón lấy Bình An"

Cô mạnh mẽ ném thằng bé về phía của Sở Trí Tu, diễn biến xảy ra chưa đầy một phút, đám người không kịp phản ứng chỉ thấy cô bị đám zombie đó kéo về phía sau.

" mẹ, mẹ!!!" Lâm Bình An nằm trong lòng của Sở Trí Tu mà hét lên đau đớn.

" đi mau, Sở Trí Tu chăm sóc bánh bao giúp tôi, nếu thằng bé có chuyện gì tôi sẽ hận anh " Lâm Hiểu Huỳnh sau khi nói câu đó liền bị kéo về sau biến mất trong làn sóng zombie.

" Lâm Hiểu Huỳnh!" Sở Trí Tu muốn ra tìm cô, trạng thái của hắn không ổn định lắm.

Những người biến dị đã thành một đống, cả nghìn người làm sao mà cứu được, hơn nữa bị kéo vào bên trong còn sống được sau.Đương nhiên là không thể rồi, Tuệ Nguyệt ôm chặt lấy Sở Trí Tu run rẩy nói.


" Trí Tu không phải Hiểu Huỳnh nói anh phải chăm sóc cho Bình An sao?"

" cô ấy không thể sống nữa "

Trần Đại cũng ôm chặt lấy lão đại của mình, miệng nhỏ giọng một câu " xin lỗi " rồi đánh ngất hắn, người đang mất lí trí điên cuồng mà muốn xông ra.

Còn Tư Niệm cô đã quá sốc mà ngất xỉu, đám người buộc phải nghiến răng mà đạp ga chạy đi.Nếu ở đây người còn không cứu được thì cả đám đã làm mồi cho lũ zombie đó rồi, bọn hắn không đủ vũ khí cùng khả năng giết hết cả nghìn con zombie một lúc như vậy.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương