Xuyên Qua Mạt Thế Mãi Mãi Là Nữ Phụ
-
C1: Mơ
" Sở Trí Tu em hỏi anh, từ trước tới giờ anh đã từng yêu em chưa?" Lâm Hiểu Huỳnh ngước mắt nhìn người nam nhân cao to trước mặt, đây là người mà cô yêu cả thanh xuân.
" chưa từng " Sở Trí Tu nhẹ nhàng nói, như thể đây là chuyện vô cùng bình thường.
" tôi chỉ xem em là em gái " hắn lại tàn nhẫn mà nói thêm một câu.
" cmn anh xem tôi là em gái ha ha " Lâm Hiểu Huỳnh từ xưa tới nay chưa bao giờ nói bản thân là một tiểu thư danh giá, cô cũng sẽ mắng người.
Dường như Sở Trí Tu cũng đã quen với tính tình này của cô.Cũng phải thôi gia đình cả hai qua lại thân thiết đã lâu, mẹ Sở cùng mẹ Lâm là hai người bạn thân chơi với nhau,sau này lại gã cho một đôi bạn thân nữa.Cho nên tình cảm gia đình hai bên vô cùng thân thiết.
Sở Trí Tu cùng Lâm Gia Vỹ anh trai của cô là bạn thân từ nhỏ, cả hai lớn hơn cô bảy tuổi.Nói thế nào đây, từ lúc mười lăm tuổi cô đã ái mộ hắn, tính đến kết hôn ba năm thì đã là sáu năm rồi.
Cũng do cô ngu ngốc, sớm biết hắn cùng cô gái kia là một mối tình sâu nặng.Ha ha cô cũng nên nhận thấy trong mắt hắn chỉ có cô ấy, hắn là nhìn hình bóng cô gái đó qua Lâm Hiểu Huỳnh ha ha.
Nhưng tên này cũng quá cặn bã đi, coi cô là em gái mà cư nhiên đồng ý chuyện hôn nhân do trưởng bối sắp xếp, coi cô là em gái mà cùng cô làm chuyện vợ chồng, đến con cũng có rồi.À quên hắn làm gì biết cô mang thai đâu a.
" đúng là tra nam mà " Lâm Hiểu Huỳnh cười nhạt, đứng lên lại tủ lấy một tờ giấy để lên bàn, chữ trên đó là đơn ly hôn chữ ký cô cũng đã ghi lên rồi chỉ chờ hắn.
" em chuẩn bị nó khi nào " Sở Trí Tu liếc tờ giấy hỏi.
" ha từ khi biết được anh xem tôi là thế thân của chị ta "
" Sở Trí Tu anh biết tôi yêu anh mà đúng không? sao anh còn làm như vậy với tôi? anh không thấy có lỗi sao?" Lâm Hiểu Huỳnh tay giấu dưới bàn nắm chặt lại, bản thân vẫn cố tỏ ra thật bình tĩnh hỏi.
"..."
" anh thân là quân nhân đó " Lâm Hiểu Huỳnh cười nhạt, tên này chính là ngụy quân tử!.
Trong lòng thật sự đau như bị ai lấy dao cắt vào trong tim, không ai hiểu cô yêu người đàn ông này như thế nào.Nhưng cô tuyệt đối không cho phép bản thân mình ti tiện giữ lấy hắn, cũng không muốn hắn khinh thường tình cảm của mình.
" ký đi, chúng ta ai cũng được tự do " Lâm Hiểu Huỳnh di chuyển cây bút đến gần hắn, ý tứ ký mau cô còn đi nữa!.
" em thật sự muốn tôi ký " Sở Trí Tu nhíu mày hỏi, trong lòng do dự trái tim bảo hắn không được ký, nhưng lí trí lại nói bản thân phải ký, Tuệ Nguyệt còn chờ hắn.
" chứ anh muốn sao? biết bản thân mình là thế thân còn phải cầu xin anh đừng bỏ tôi chắc? anh nghĩ đây là phim truyền hình chiếu lúc 20h tối chắc?" Lâm Hiểu Huỳnh nhíu mày, cô cũng đâu có đóng phim tình cảm.
"..." Sở Trí Tu lấy tay đỡ trán, vốn biết tình cách cô như vậy hắn cũng không nói thêm, sợ bản thân không đỡ nổi liền lấy bút mà ký tên lên.
" tốt, tôi đem đơn nộp là chúng ta chấm dứt, từ nay cũng đừng liên lạc gặp nhau bên ngoài xem như người lạ " Lâm Hiểu Huỳnh đem va li đã chuẩn bị sẵn để ở góc nhà ra, cô tư thế rời khỏi đây bất cứ lúc nào.
" tôi để nơi này cho em, không cần đi đâu " Sở Trí Tu nhìn cô chuẩn bị rời đi nói.
Lâm Hiểu Huỳnh đứng quay lưng lại với hắn, nên Sở Trí Tu không biết nét mặt của cô thay đổi.Hốc mắt cũng đã đọng nước có thể rơi bắt cứ khi nào, cô hít sâu một hơi nói.
" tôi không cần, nếu anh áy náy thì đưa tiền cho tôi"
" em thiếu tiền lắm sao?" Sở Trí Tu nhíu mày hỏi.
" nhà tôi không thiếu tiền, nhưng tiền nhiều ai mà chê " Lâm Hiểu Huỳnh cười khẩy.
"..." Sở Trí Tu bị cô nói cho câm nín, cứ vậy để cô rời đi.
Nhưng hắn không biết vừa mở cửa ra ngoài, Lâm Hiểu Huỳnh liền rơi nước mắt.Hắn không hiểu, mãi mãi cũng không hiểu căn nhà này to như vậy, nhưng mỗi ngày chỉ có mình cô.
Công việc của hắn ít khi trở về thì thôi đi, mỗi lần quay về đều là lăn giường, cơm cô bận bịu nấu cũng không ăn, cô bị bệnh cũng không trở về....hắn nào có quan tâm cô.
" khóc cái gì chứ " Lâm Hiểu Huỳnh mắng bản thân nói.
Bên trong đây Sở Trí Tu vẫn im lặng ngồi đó, rít từng điếu thuốc, hắn cảm thấy mình mất đi thứ rất quan trọng rồi.
" ha ha " Lâm Hiểu Huỳnh bật dậy trên chiếc giường nhỏ của mình, cô lại mơ về nó nữa rồi.Đã bảy năm rồi sao vẫn còn đeo bám cô cả trong mơ vậy hả.
" mami sao vậy? còn sớm lắm " đứa bé trai bên cạnh bị động tĩnh của cô làm cho tĩnh giấc, kéo tay cô xuống nói, hôm nay là chủ nhật ngủ nướng thêm một tí a.Mami vì sao lại thức sớm như vậy, mới có bốn giờ sáng thôi, người gặp ác mộng sao?.
" mami làm mơ bị giật mình thôi, nào đi ngủ tiếp " cô ôm bảo bảo cả hai lại chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook