Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo
-
Chương 25: Coco maidemoiselle
Huyết Hàn? Tiêu Yêu
Diệp nhíu mày, đây là cái tên hot nhất mấy ngày nay, phàm là người có
chút tiếng tăm trong thành phố này đều phải biết.
Huyết Hàn vừa mới công khai thân phận, chỉ mới là một học sinh cấp ba, nhan sắc tuyệt mỹ, tài năng xuất chúng.
Huyết Hàn cũng đồng thời công khai vị hôn phu, xinh đẹp tựa thiên tiên, khí chất thoát tục, một nam nhân mà đến cả con gái cũng phải ghen tị về tứ đức. (Tứ đức: công – công việc, dung – dung mạo, ngôn – lời nói, hạnh – đức hạnh, ý là người vừa xinh đẹp, chăm chỉ làm việc, biết ăn nói, đức hạnh tốt. Đây là khuôn mẫu đặt ra cho phụ nữ thời phong kiến).
Tuy nhiên, ai lại có lá gan chụp ảnh thủ lĩnh hắc đạo và vị hôn phu đây? Nên vẫn chưa có nhiều người nhìn thấy Huyết Hàn.
Giờ nghĩ lại, Gia Áo nhắc tới Huyết Hàn, miêu tả cũng có vài điểm tương tự, không lẽ...?
Gia Áo nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Tiêu Yêu Diệp, cũng không giải đáp, mà chỉ lạnh giọng: “Thầy Tiêu, muốn em rời xa Thuần Khanh ư? Nằm.mơ.đi!” Nói xong thong thả rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Tiêu Yêu Diệp chưa bao giờ cảm nhận được bí bách như vậy, cơ hồ là người cha luôn trọng công việc, nghiêm khắc, gia trưởng của anh cũng không làm anh khó thở đến thế. Nụ cười nhạt mơ hồ ấy gợi cho anh một nỗi sợ hãi khó tả, như nụ cười thần bí của một u hồn lạnh lẽo vậy
Vừa bình ổn hô hấp thì cửa phòng lại mở ra, Thuần Khanh bước vào. Tiêu Yêu Diệp hai mắt sáng rực lên: “Thuần Khanh.”
Thuần Khanh khó chịu: “Lần sau đừng có nhằm ngay lúc chúng tôi ăn cơm mà tìm cô ấy!”
”Vậy xin hỏi tớ nên tìm cô ấy vào thời điểm nào, cậu sẽ vui hơn?” Lúc nào cũng Gia Áo Gia Áo, hừ!
Thuần Khanh trừng: “Về sau đừng có đơn phương tìm cô ấy!”
Tiểu Yêu Diệp bật chế độ tự luyến: “Câu này nghe giống như cậu đang ghen? Ghen với tớ...hay là với cô ấy, hửm?” (Hai anh em nhà này giống nhau mỗi chỗ này!)
Thuần Khanh đen mặt, quật ngã Yêu Diệp nằm sõng xoài dưới đất. Nhưng Tiêu Yêu Diệp còn không thức thời: “Tớ đề nghị cô ấy cách xa cậu một chút, nếu không sẽ đuổi học!”
Thuần Khanh giơ chân lên định đạp cho cái tên đáng ghét này thêm một phát, lập tức Tiêu Yêu Diệp hét lên: “Đừng...đừng mà. Cậu không hiếu kì xem cô ấy trả lời tớ thế nào sao?”
Thuần Khanh mở to mắt, hiển nhiên rất muốn biết: “Thê quân cô ấy...nói gì?”
Yêu Diệp cười gian manh: “Thuần Khanh, cậu thật là đơn thuần. Muốn biết đến vậy sao? Tối nay đi ăn với tớ, tớ sẽ kể chi tiết cho cậu nghe!”
Thuần Khanh híp mắt, nện một phát vào bụng Yêu Diệp. Hừ, cùng một nụ cười đó, thê quân cười làm anh thấy thẹn thùng, cũng ngọt ngào, còn tên này lại làm anh nổi da gà!
Yêu Diệp thống khổ rên la: “Được được, tớ nói. Cô ấy nói với tớ, muốn cô ấy rời xa cậu, thì mơ đi!”
Thuần Khanh vui vẻ, thầm nghĩ: cô ấy không muốn rời xa mình dù có bị đuổi học sao? Thật dễ thương!
Tiêu Yêu Diệp chíu chíu khọ: “Này, cậu không cần vui đến nỗi mặt đỏ như say rượu vậy chứ? Cười ngọt ngào như thế là ý gì chứ?” Vừa nói vừa lợi dụng cơ hội mỹ nhân đang lơ là, đặt tay lên vai Thuần Khanh.
Thuần Khanh thu lại vẻ mặt ấy, lên gối húc cho Tiêu Yêu Diệp bay xa 3 mét: “Lấy tay cậu ra khỏi vai tớ ngay!”
Tiêu Yêu Diệp: “...” cậu có thể nói trước khi làm không? Đau muốn chết luôn! Gia Áo cô ta không đơn giản chút nào, cậu đơn thuần như vậy, tôi sợ cậu sẽ bị cuốn vào những chuyện nguy hiểm thôi mà.
Về phần Gia Áo, sau khi ra khỏi phòng Hiệu trưởng thì cô cũng rời khỏi trường. Học hành gì tiếp được. Khó chịu gì đâu! Đi dạo phố tìm quà cho Thuần Khanh đã!
”Alo, Vũ Thần, tìm cho em một cửa hàng nước hoa có chất lượng đi!”
Giọng Vũ Thần qua điện thoại có chút giễu cợt: “Sao hả? Cúp học mua quà cho tiểu nương tử?”
Gia Áo thầm nghĩ, tên này đang thù dai đây mà, không cần chấp vặt!
”Khu thương mại cao cấp Quý Cô bên cổng thành Đông, các tiểu thư mệnh phụ nhà giàu hay vào đó, khá uy tín, muốn mua trang sức, quần áo, nước hoa, mỹ phẩm...đều có!” Vũ Thần sau một lát bấm bàn phím lạch cạch, liền thông báo cho Gia Áo.
”Cảm ơn!” Không đợi Vũ Thần cằn nhằn, Gia Áo cúp máy.
Cô tìm tới, là một khu thương mại năm tầng khá hoành tráng.
Thuần Khanh rất thích nước hoa. Ngày nào anh ấy cũng dùng, hương thơm thoang thoảng làm người thấy dễ chịu ấy rất hợp với anh.
Không biết cô mua về anh có thích không nữa?
Tầng bốn, là nơi bán mỹ phẩm cao cấp và nước hoa các loại.
”Tôi có một người bạn rất xinh đẹp, thanh lịch, thuần khiết lại quý phái, không biết ở đây có loại nào hợp với người đó không?”
Cô nhân viên niềm nở đưa cho Gia Áo thử qua vài loại, nhưng không loại nào cô thấy được.
”Ở đây có nước hoa cao cấp hơn không? Nhập từ Pháp chẳng hạn?”
”Có, thưa quý khách, đó là những loại nước hoa số lượng có hạn ở tiệm chúng tôi, nên nếu không có yêu cầu đặc biệt thì thường sẽ không lấy ra.”
Huyết Hàn vừa mới công khai thân phận, chỉ mới là một học sinh cấp ba, nhan sắc tuyệt mỹ, tài năng xuất chúng.
Huyết Hàn cũng đồng thời công khai vị hôn phu, xinh đẹp tựa thiên tiên, khí chất thoát tục, một nam nhân mà đến cả con gái cũng phải ghen tị về tứ đức. (Tứ đức: công – công việc, dung – dung mạo, ngôn – lời nói, hạnh – đức hạnh, ý là người vừa xinh đẹp, chăm chỉ làm việc, biết ăn nói, đức hạnh tốt. Đây là khuôn mẫu đặt ra cho phụ nữ thời phong kiến).
Tuy nhiên, ai lại có lá gan chụp ảnh thủ lĩnh hắc đạo và vị hôn phu đây? Nên vẫn chưa có nhiều người nhìn thấy Huyết Hàn.
Giờ nghĩ lại, Gia Áo nhắc tới Huyết Hàn, miêu tả cũng có vài điểm tương tự, không lẽ...?
Gia Áo nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Tiêu Yêu Diệp, cũng không giải đáp, mà chỉ lạnh giọng: “Thầy Tiêu, muốn em rời xa Thuần Khanh ư? Nằm.mơ.đi!” Nói xong thong thả rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Tiêu Yêu Diệp chưa bao giờ cảm nhận được bí bách như vậy, cơ hồ là người cha luôn trọng công việc, nghiêm khắc, gia trưởng của anh cũng không làm anh khó thở đến thế. Nụ cười nhạt mơ hồ ấy gợi cho anh một nỗi sợ hãi khó tả, như nụ cười thần bí của một u hồn lạnh lẽo vậy
Vừa bình ổn hô hấp thì cửa phòng lại mở ra, Thuần Khanh bước vào. Tiêu Yêu Diệp hai mắt sáng rực lên: “Thuần Khanh.”
Thuần Khanh khó chịu: “Lần sau đừng có nhằm ngay lúc chúng tôi ăn cơm mà tìm cô ấy!”
”Vậy xin hỏi tớ nên tìm cô ấy vào thời điểm nào, cậu sẽ vui hơn?” Lúc nào cũng Gia Áo Gia Áo, hừ!
Thuần Khanh trừng: “Về sau đừng có đơn phương tìm cô ấy!”
Tiểu Yêu Diệp bật chế độ tự luyến: “Câu này nghe giống như cậu đang ghen? Ghen với tớ...hay là với cô ấy, hửm?” (Hai anh em nhà này giống nhau mỗi chỗ này!)
Thuần Khanh đen mặt, quật ngã Yêu Diệp nằm sõng xoài dưới đất. Nhưng Tiêu Yêu Diệp còn không thức thời: “Tớ đề nghị cô ấy cách xa cậu một chút, nếu không sẽ đuổi học!”
Thuần Khanh giơ chân lên định đạp cho cái tên đáng ghét này thêm một phát, lập tức Tiêu Yêu Diệp hét lên: “Đừng...đừng mà. Cậu không hiếu kì xem cô ấy trả lời tớ thế nào sao?”
Thuần Khanh mở to mắt, hiển nhiên rất muốn biết: “Thê quân cô ấy...nói gì?”
Yêu Diệp cười gian manh: “Thuần Khanh, cậu thật là đơn thuần. Muốn biết đến vậy sao? Tối nay đi ăn với tớ, tớ sẽ kể chi tiết cho cậu nghe!”
Thuần Khanh híp mắt, nện một phát vào bụng Yêu Diệp. Hừ, cùng một nụ cười đó, thê quân cười làm anh thấy thẹn thùng, cũng ngọt ngào, còn tên này lại làm anh nổi da gà!
Yêu Diệp thống khổ rên la: “Được được, tớ nói. Cô ấy nói với tớ, muốn cô ấy rời xa cậu, thì mơ đi!”
Thuần Khanh vui vẻ, thầm nghĩ: cô ấy không muốn rời xa mình dù có bị đuổi học sao? Thật dễ thương!
Tiêu Yêu Diệp chíu chíu khọ: “Này, cậu không cần vui đến nỗi mặt đỏ như say rượu vậy chứ? Cười ngọt ngào như thế là ý gì chứ?” Vừa nói vừa lợi dụng cơ hội mỹ nhân đang lơ là, đặt tay lên vai Thuần Khanh.
Thuần Khanh thu lại vẻ mặt ấy, lên gối húc cho Tiêu Yêu Diệp bay xa 3 mét: “Lấy tay cậu ra khỏi vai tớ ngay!”
Tiêu Yêu Diệp: “...” cậu có thể nói trước khi làm không? Đau muốn chết luôn! Gia Áo cô ta không đơn giản chút nào, cậu đơn thuần như vậy, tôi sợ cậu sẽ bị cuốn vào những chuyện nguy hiểm thôi mà.
Về phần Gia Áo, sau khi ra khỏi phòng Hiệu trưởng thì cô cũng rời khỏi trường. Học hành gì tiếp được. Khó chịu gì đâu! Đi dạo phố tìm quà cho Thuần Khanh đã!
”Alo, Vũ Thần, tìm cho em một cửa hàng nước hoa có chất lượng đi!”
Giọng Vũ Thần qua điện thoại có chút giễu cợt: “Sao hả? Cúp học mua quà cho tiểu nương tử?”
Gia Áo thầm nghĩ, tên này đang thù dai đây mà, không cần chấp vặt!
”Khu thương mại cao cấp Quý Cô bên cổng thành Đông, các tiểu thư mệnh phụ nhà giàu hay vào đó, khá uy tín, muốn mua trang sức, quần áo, nước hoa, mỹ phẩm...đều có!” Vũ Thần sau một lát bấm bàn phím lạch cạch, liền thông báo cho Gia Áo.
”Cảm ơn!” Không đợi Vũ Thần cằn nhằn, Gia Áo cúp máy.
Cô tìm tới, là một khu thương mại năm tầng khá hoành tráng.
Thuần Khanh rất thích nước hoa. Ngày nào anh ấy cũng dùng, hương thơm thoang thoảng làm người thấy dễ chịu ấy rất hợp với anh.
Không biết cô mua về anh có thích không nữa?
Tầng bốn, là nơi bán mỹ phẩm cao cấp và nước hoa các loại.
”Tôi có một người bạn rất xinh đẹp, thanh lịch, thuần khiết lại quý phái, không biết ở đây có loại nào hợp với người đó không?”
Cô nhân viên niềm nở đưa cho Gia Áo thử qua vài loại, nhưng không loại nào cô thấy được.
”Ở đây có nước hoa cao cấp hơn không? Nhập từ Pháp chẳng hạn?”
”Có, thưa quý khách, đó là những loại nước hoa số lượng có hạn ở tiệm chúng tôi, nên nếu không có yêu cầu đặc biệt thì thường sẽ không lấy ra.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook