Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo
-
Chương 16: Bar mode
Sắc mặt Thuần Khanh vẫn không khá hơn, Gia Áo đứng dậy, bước tới trước
mặt anh, hai tay chống lên hai thành ghế, ép Thuần Khanh dính sát vào
phần tựa lưng.
”Thê...thê quân...”
”Ừm. Thuần Khanh, anh trong bộ dạng này thật là làm em khó kìm chế được nha. Thật quyến rũ. Anh là tiểu hồ ly quyến rũ nhất!” Nói rồi đặt môi lên cánh môi cô hằng mong ước, chạm thật nhẹ nhàng sau đó rời khỏi, nhưng cô có thể nghe được nhịp đập con tim hai người, to, rõ ràng, hoà làm một. Khuôn mặt của cả hai đều đỏ ửng.
Thật tốt, Thuần Khanh cũng có cảm giác với cô, với Gia Áo cô mà không phải với nhân vật nào đó trong nguyên tác, cũng không phải vì hôn ước chi phối. Thật tốt!
***
Đang trong lớp, Gia Áo nhàm chán đếm, còn 15 phút nữa là tan học, thì điện thoại cô vang lên: là Vũ Thần.
”Alo, Thần, gọi em có việc gì không?”
”Vụ đánh nhau hai ngày trước, bọn Huyết Mạch cố ý lộ thông tin để lôi chúng ta ra sáng, giờ chúng đang bị cảnh sát tạm giam, thời sự hôm qua còn nhắc tới đấy!”
”Hôm qua, vụ băng đảng xã hội đen thanh lý nhau, dẫn đến nhiều người bị thương” chính là tin tức hot nhất mạng xã hội thành phố này.
”Hừ, bọn chúng nghĩ muốn đồng vu quy tận* sao? Đúng là ngu ngốc. Không lẽ anh không biết cách xử lý?”
*Đồng vu quy tận: có chết cũng phải kéo kẻ địch chết theo.
Bên kia truyền tới giọng nói ai oán của Vũ Thần: “Em định bỏ mặc anh sao? Nói thì dễ, làm mới mệt. Không trượng nghĩa!”
”Thôi được rồi, thế anh muốn sao?”
”Lát tan học anh chờ em trước cổng.”
Tan học. Gia Áo vừa ra khỏi cửa lớp đã bắt gặp Thuần Khanh đang đi tới.
”Thê quân.”
”Em có chút việc phải đi giải quyết, anh về trước đi.”
”Đi đâu vậy? Anh đưa em đi.”
”Không cần, có Vũ Thần đón em rồi!”
”Vũ Thần?” Lại là cái tên này!
”Là một người...có thể xem là bạn, có thể còn hơn cả một người bạn. Anh về nấu cơm đi ha, lát em về ăn. Sau đó dẫn anh đi một nơi, anh sẽ biết thôi!”
”Vậy...anh về nấu cơm chờ em vậy.”
Thuần Khanh nhìn bóng dáng thê quân lại gần chiếc mô tô phân khối lớn, thuần thục nhận lấy mũ bảo hiểm đeo vào rồi xoay người ngồi lên, động tác lưu loát không biết đã làm bao nhiêu lần, trong lòng đắng chát.
Thê quân của anh...đào hoa như vậy...
Rốt cuộc thì anh...là gì của cô đây? Là một trong những người bên cạnh cô, một cái bến mỏi mòn chờ đợi con thuyền duy nhất cập vào thôi sao?
Lòng anh, đau! Cảm giác này trước giờ chưa từng có. Đau quá!
Nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng rồi lại nuốt ngược vào trong. Anh còn phải về nhà nấu cơm chờ thê quân về ăn nữa!
Lúc đó, Vũ Thần cùng Gia Áo cảm nhận được một ánh mắt ai oán, nhưng khi nhìn kĩ lại thì không thấy ai cả.
Bar Mode - bar lớn nhất thành phố, cũng là căn cứ của Hắc Long, phòng vệ nghiêm ngặt, chỉ ai có thẻ hội viên mới được vào.
Trong phòng vip, Gia Áo nhìn một đống văn kiện mà muốn đào tường thoát cho rồi!
”Tường bọc thép chống đạn nguyên khối đấy, không phá được đâu thủ lĩnh.” Nhìn vị thủ lĩnh trẻ con đang trừng bức tường, Vũ Thần thở dài: “Phải xử lý hết đống này trong hôm nay và ngày mai, tan học em đã tới đây ngay, 12h anh mới cho về, dư giả thời gian.”
Gia Áo: “Em muốn về nhà dùng bữa tối!”
Vũ Thần: “Sao vậy? Bình thường có thế đâu, mấy hôm nay em lạ lắm nha. Hay ở nhà em kim ốc tàng kiều?”
Gia Áo: “Đúng, tối nay dẫn tới ra mắt anh em đây.”
Vũ Thần mắt trợn ngược: “Anh thật tò mò, rốt cuộc là người như thế nào lại làm em trở nên ngoan ngoãn như vậy? Kiểu thiết huyết như em chắc thích tiểu bạch thỏ hả?”
Gia Áo híp mắt: “Anh ta là sói đội lốt cừu ý!”
Vũ Thần: “Oa, không ngờ mắng người cũng có thể dùng khuôn mặt đầy nhu tình đó nha. Đúng là mở mang tầm mắt!”
Gia Áo: (đen mặt) “Đi chết đi!”
Về nhà, Gia Áo thấy Thuần Khanh đang ngồi trước cửa nhà, thấy cô liền đứng dậy đi tới: “Thê quân, em về rồi. Vũ Thần gì kia không chở em về sao?”
”Cậu ấy bận, có người chở em về nhưng tới gần đây thì em xuống xe.”
”Vậy vào nhà thôi, anh nấu cơm rồi đấy!”
”Ừm, đi thôi.”
Sau bữa ăn, Gia Áo thay quần áo học sinh ra, mặc vào một cái quần Jeans đen cào rách ba đường ngang từ gối tới đùi, đi giày Converse trắng, áo trong cộc tay có cà vạt giả màu đen, khoác ngoài áo sơ mi trắng tay xắn lên khuỷu không cài nút.
Còn Thuần Khanh cũng thay một bộ vest khác, sơ mi quần tây, cà vạt chỉn chu, mái tóc dài buộc gọn, áo khoác ngoài mặc hờ hững. Gia Áo nhịn không được mà hôn lên má anh một cái, lại thấy không đủ, hôn hôn cắn cắn đến khi anh chịu hết nổi, cả người đỏ bừng đẩy cô cái rầm, vào nhà tắm sập cửa cái ầm mới thôi.
Gia Áo dẫn anh tới một nơi giống như nhà hàng nhưng phá cách hơn, giống quá bar nhưng thanh nhã hơn, biển hiệu đề chữ Mode thật lớn chạy đèn màu lấp lánh. Ngoài cửa là hai vệ sĩ mặc vest đen kính râm đứng chắn.
Cho hỏi xíu, trong số các độc giả ở đây có ai là nam hk? Trả lời thành thật sẽ được yêu mến nha!
”Thê...thê quân...”
”Ừm. Thuần Khanh, anh trong bộ dạng này thật là làm em khó kìm chế được nha. Thật quyến rũ. Anh là tiểu hồ ly quyến rũ nhất!” Nói rồi đặt môi lên cánh môi cô hằng mong ước, chạm thật nhẹ nhàng sau đó rời khỏi, nhưng cô có thể nghe được nhịp đập con tim hai người, to, rõ ràng, hoà làm một. Khuôn mặt của cả hai đều đỏ ửng.
Thật tốt, Thuần Khanh cũng có cảm giác với cô, với Gia Áo cô mà không phải với nhân vật nào đó trong nguyên tác, cũng không phải vì hôn ước chi phối. Thật tốt!
***
Đang trong lớp, Gia Áo nhàm chán đếm, còn 15 phút nữa là tan học, thì điện thoại cô vang lên: là Vũ Thần.
”Alo, Thần, gọi em có việc gì không?”
”Vụ đánh nhau hai ngày trước, bọn Huyết Mạch cố ý lộ thông tin để lôi chúng ta ra sáng, giờ chúng đang bị cảnh sát tạm giam, thời sự hôm qua còn nhắc tới đấy!”
”Hôm qua, vụ băng đảng xã hội đen thanh lý nhau, dẫn đến nhiều người bị thương” chính là tin tức hot nhất mạng xã hội thành phố này.
”Hừ, bọn chúng nghĩ muốn đồng vu quy tận* sao? Đúng là ngu ngốc. Không lẽ anh không biết cách xử lý?”
*Đồng vu quy tận: có chết cũng phải kéo kẻ địch chết theo.
Bên kia truyền tới giọng nói ai oán của Vũ Thần: “Em định bỏ mặc anh sao? Nói thì dễ, làm mới mệt. Không trượng nghĩa!”
”Thôi được rồi, thế anh muốn sao?”
”Lát tan học anh chờ em trước cổng.”
Tan học. Gia Áo vừa ra khỏi cửa lớp đã bắt gặp Thuần Khanh đang đi tới.
”Thê quân.”
”Em có chút việc phải đi giải quyết, anh về trước đi.”
”Đi đâu vậy? Anh đưa em đi.”
”Không cần, có Vũ Thần đón em rồi!”
”Vũ Thần?” Lại là cái tên này!
”Là một người...có thể xem là bạn, có thể còn hơn cả một người bạn. Anh về nấu cơm đi ha, lát em về ăn. Sau đó dẫn anh đi một nơi, anh sẽ biết thôi!”
”Vậy...anh về nấu cơm chờ em vậy.”
Thuần Khanh nhìn bóng dáng thê quân lại gần chiếc mô tô phân khối lớn, thuần thục nhận lấy mũ bảo hiểm đeo vào rồi xoay người ngồi lên, động tác lưu loát không biết đã làm bao nhiêu lần, trong lòng đắng chát.
Thê quân của anh...đào hoa như vậy...
Rốt cuộc thì anh...là gì của cô đây? Là một trong những người bên cạnh cô, một cái bến mỏi mòn chờ đợi con thuyền duy nhất cập vào thôi sao?
Lòng anh, đau! Cảm giác này trước giờ chưa từng có. Đau quá!
Nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng rồi lại nuốt ngược vào trong. Anh còn phải về nhà nấu cơm chờ thê quân về ăn nữa!
Lúc đó, Vũ Thần cùng Gia Áo cảm nhận được một ánh mắt ai oán, nhưng khi nhìn kĩ lại thì không thấy ai cả.
Bar Mode - bar lớn nhất thành phố, cũng là căn cứ của Hắc Long, phòng vệ nghiêm ngặt, chỉ ai có thẻ hội viên mới được vào.
Trong phòng vip, Gia Áo nhìn một đống văn kiện mà muốn đào tường thoát cho rồi!
”Tường bọc thép chống đạn nguyên khối đấy, không phá được đâu thủ lĩnh.” Nhìn vị thủ lĩnh trẻ con đang trừng bức tường, Vũ Thần thở dài: “Phải xử lý hết đống này trong hôm nay và ngày mai, tan học em đã tới đây ngay, 12h anh mới cho về, dư giả thời gian.”
Gia Áo: “Em muốn về nhà dùng bữa tối!”
Vũ Thần: “Sao vậy? Bình thường có thế đâu, mấy hôm nay em lạ lắm nha. Hay ở nhà em kim ốc tàng kiều?”
Gia Áo: “Đúng, tối nay dẫn tới ra mắt anh em đây.”
Vũ Thần mắt trợn ngược: “Anh thật tò mò, rốt cuộc là người như thế nào lại làm em trở nên ngoan ngoãn như vậy? Kiểu thiết huyết như em chắc thích tiểu bạch thỏ hả?”
Gia Áo híp mắt: “Anh ta là sói đội lốt cừu ý!”
Vũ Thần: “Oa, không ngờ mắng người cũng có thể dùng khuôn mặt đầy nhu tình đó nha. Đúng là mở mang tầm mắt!”
Gia Áo: (đen mặt) “Đi chết đi!”
Về nhà, Gia Áo thấy Thuần Khanh đang ngồi trước cửa nhà, thấy cô liền đứng dậy đi tới: “Thê quân, em về rồi. Vũ Thần gì kia không chở em về sao?”
”Cậu ấy bận, có người chở em về nhưng tới gần đây thì em xuống xe.”
”Vậy vào nhà thôi, anh nấu cơm rồi đấy!”
”Ừm, đi thôi.”
Sau bữa ăn, Gia Áo thay quần áo học sinh ra, mặc vào một cái quần Jeans đen cào rách ba đường ngang từ gối tới đùi, đi giày Converse trắng, áo trong cộc tay có cà vạt giả màu đen, khoác ngoài áo sơ mi trắng tay xắn lên khuỷu không cài nút.
Còn Thuần Khanh cũng thay một bộ vest khác, sơ mi quần tây, cà vạt chỉn chu, mái tóc dài buộc gọn, áo khoác ngoài mặc hờ hững. Gia Áo nhịn không được mà hôn lên má anh một cái, lại thấy không đủ, hôn hôn cắn cắn đến khi anh chịu hết nổi, cả người đỏ bừng đẩy cô cái rầm, vào nhà tắm sập cửa cái ầm mới thôi.
Gia Áo dẫn anh tới một nơi giống như nhà hàng nhưng phá cách hơn, giống quá bar nhưng thanh nhã hơn, biển hiệu đề chữ Mode thật lớn chạy đèn màu lấp lánh. Ngoài cửa là hai vệ sĩ mặc vest đen kính râm đứng chắn.
Cho hỏi xíu, trong số các độc giả ở đây có ai là nam hk? Trả lời thành thật sẽ được yêu mến nha!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook