Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
-
Chương 7: Bích Mặc Tiên Sinh – Sâu Không Lường Được
Thanh Tước tộc.
Tộc trưởng Âu Dương Mặc vuốt râu, nhíu mày nhìn hai vị trưởng lão vừa thất thểu chạy về, trong giọng nói không che giấu được sự ngờ vực.
“Các ngươi nói... Lão Thụ cổ viện có người đến ở?”
“Bẩm tộc trưởng. Chuyện như vậy có cho lão thân một trăm lá gan, bà lão này cũng không dám nói dối.”
“Chính thị. Chính thị. Người này từ trên xuống dưới không có một chút tu vi nào, cực kì ngụy dị, hai chúng ta cảnh giác lắm mới giữ được một cái mạng này đấy.”
“Biết rồi. Lui xuống đi.”
Âu Dương Mặc nhíu mày, sau đó phất tay, để hai tên trưởng lão lui xuống. Hai lão này lập tức như được đại xá, vội vội vàng vàng cảm ơn, sau đó lủi mất.
Âu Dương Mặc chợt lấy một sợi lông vũ đúc bằng ngọc, truyền chân khí vào, kế ghé miệng hỏi:
“Dược Thánh... có chuyện này các người cần phải biết.”
Thân là tộc trưởng một tộc lớn, chính Âu Dương Mặc cũng đã tận mắt nhìn thấy trận đánh Phản Thiên Chi Chiến vạn năm trước rốt cuộc thảm liệt và tàn khốc đến mức nào.
Nhớ lại tồn tại cấm kị kia...
Ánh mắt đỏ rực lạnh như dao cạo...
Chỉ tưởng tượng phải đối mặt với “nó” thôi, mà Âu Dương Mặc đã thấy toàn thân như sa vào hầm băng, không đề nổi một chút chiến ý nào cả.
Cho dù hiện tại hắn đã là cường giả đỉnh phong đứng đầu cả Huyền Hoàng giới thì cũng tuyệt đối không có phần thắng.
oOo
Lý Thanh Vân rảo chân bưng đống đồ lỉnh cà lỉnh kỉnh phăm phăm bước về phía Lão Thụ cổ viện. Kể từ lúc bị họ Lý cướp đi Võ Thánh chi hồn, đến hôm nay sự cậu ta mới thấy hăng hái đến thế. Phảng phất như một bầu máu nóng ở trái tim Lý Thanh Vân đã bị mấy câu thơ của Nguyễn Đông Thanh nhen lửa, bấy giờ đang cháy bừng bừng lên.
“Lòng dạ tiên sinh rộng rãi cỡ nào, mới có thể làm được một bài thơ như thế?”
Nếu như Nguyễn Đông Thanh biết bài thơ mình hứng khẩu mượn người xưa tặng chiến trường nơi đây bị thiếu niên này hiểu lầm thành tự sáng tác, chắc chắn hắn khóc thét.
Cái chuyện trộm của người khác, lấy để dương oai, quả thực có ép gã cũng không làm nổi.
Bứt rứt lương tâm...
Thế nhưng, con người vốn là một loài động vật rất lạ. Hiện tại trong lòng Lý Thanh Vân đã sớm có một ấn tượng: “Bích Mặc tiên sinh lòng chứa trăm vạn thương sinh”, nên mọi chuyện đều hướng theo phương hướng này mà suy nghĩ.
Cậu chàng càng nghĩ lại càng cảm thấy hổ thẹn...
Kể từ lúc bị đày đến ải Quan Lâm làm lính thủ thành, trong lòng Lý Thanh Vân quanh đi quẩn lại cũng chỉ có sống sót và phục cừu. Mảnh đất ngoài thành đi mòn gót giày, cũng chưa từng đoái hoài rằng bụi nơi đây phủ xương lính trăm năm, cỏ chỗ này ngậm hồn tướng ngàn kiếp...
Hai bên so sánh với nhau, Lý Thanh Vân thấy mình hẹp hòi và ích kỷ đến nhường nào, xấu hổ chỉ muốn đào cái lỗ chui quách xuống đất.
“Chẳng lẽ tiên sinh đang đề tỉnh mình, không thể vì một mối tư thù mà quên mất hai chữ ‘nhân nghĩa’, đánh mất bản tâm?”
Càng nghĩ... càng thấy hợp lý.
Lý Thanh Vân đổ mồ hôi đẫm lưng, thầm nghĩ lúc trước lên kinh thành, thiếu niên đơn kiếm, nhiệt huyết dạt dào. Những chuyện bạt đao cứu người, thi ân chẳng cầu tương báo, cậu chàng làm cũng chẳng ít.
Trong lòng thiếu niên, ắt có thiếu hiệp.
Nhưng rồi dòng đời cuồn cuộn trào dâng, thiếu niên vào kinh thành, chịu đủ khi lấn lăng nhục, người trong thiên hạ chẳng dám chìa một bàn tay, đưa một ánh mắt. Cuối cùng nhiệt huyết theo Võ Thánh Chi Hồn bị lấy đi mà cũng nguội lạnh, ngọn lửa trong lòng cũng tắt ngấm.
Một đường bắc thượng...
Tuy không làm chuyện gì tổn nhân lợi kỷ, thương thiên hại lý, nhưng tự tư tự lợi thì chắc chắn là có.
Lý Thanh Vân càng nghĩ, mồ hôi lạnh càng đổ ra, sau cùng mới thì thào:
“Không ngại kẻ ác trăm ngàn vạn.
Chỉ sợ người hiền chẳng có ai.
Xin cảm ơn tiên sinh chỉ điểm, giúp ta điểm phá tâm ma.”
Lý Thanh Vân bái một bái. Lần này không phải vì lễ số phải có, cũng không vì bái phục, mà là chân chính tạ ơn người đàn ông mặc áo vải thô dưới chân đồi.
Cậu chàng chợt thấy người khỏe khoắn lạ, phăm phăm nhằm hướng Lão Thụ cổ viện mà đi. Chẳng mấy chốc đã đến trước cửa ba gian nhà gỗ, sân có cây to, giếng nước. Lý Thanh Vân nuốt nước bọt một cái, hơi chùn chân...
Võ Thánh chi hồn tuy đã bị cướp đi, nhưng từng lớn lên với nó mười mấy năm trời khiến trực giác của Lý Thanh Vân rất nhạy bén. Cậu chàng dựa vào linh cảm mới dùng thân xác người phàm, tu vi phàm nhân sống sót được đến giờ.
Lão Thụ cổ viện trong mắt Lý Thanh Vân giống như một cái động sâu ngàn vạn trượng, tối om như mực, nhưng dưới đáy lại có một con mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm vào cậu ta. Thành thử, dù đã được Nguyễn Đông Thanh cho phép thì Lý Thanh Vân cũng không dám lỗ mãng bước chân vào.
“Vào đi.”
Trong viện truyền ra tiếng nói êm tai, áp lực đè nặng trên vai cậu ta mới biến mất không còn tăm tích. Lão Thụ cổ viện cũng thoắt một cái trở thành một khu nhà bình thường, cơ hồ chẳng có gì lạ.
Thu hết can đảm, Lý Thanh Vân mới đẩy cửa, bước vào.
Trong sân bấy giờ kê một cái bàn gỗ, hai cái ghế tre, có hai cô gái đang ngồi đối diện. Chính giữa đặt bình rượu nhỏ, hai cái ly đất. Một mặc áo đỏ như lửa, một mặc áo vàng như nắng, mỗi người một vẻ, nhưng đều xinh đẹp tuyệt trần.
Lý Thanh Vân đoán là nữ quyến của Bích Mặc tiên sinh, không dám nhìn nhiều, vội vàng hành lễ:
“Tiểu tử Lý Thanh Vân, được tiên sinh nhờ vả đến đây đưa một chút đồ, hàn môn cơ nhỡ, không lấy đâu ra lễ vật ra mắt phu nhân, xin chớ trách tội.”
Chỉ nghe cô gái mặc đồ đỏ cười khanh khách, nói:
“Ai là vợ của tên đó? Hai ta chỉ là hàng xóm láng giềng, bạn bè mà thôi.”
Kế đưa bình rượu, rót ra một chén, đưa về phía Lý Thanh Vân:
“Trời nắng, đường xa, đi đường gánh nặng, ắt hẳn phải mệt lắm. Uống trước một chén giải khát, rồi làm gì thì làm cũng chưa muộn.”
Lý Thanh Vân vốn muốn từ chối, nhưng lại nghĩ vị “cô nương” kia dù sao cũng là người bằng vai phải lứa với Bích Mặc tiên sinh, mình từ chối là bất kính, bèn cung kính đón ly rượu đất.
Chỉ thấy cái ly đất sờ vào mát lạnh, hình dáng cân đối tròn trịa, cơ hồ không tìm được một chút khiếm khuyết. Rượu trong ly cũng không trắng như rượu gạo, đỏ như bồ đào, trái lại có một màu xanh biếc phớt vài điểm hồng hồng. Mùi hương bốc lên, không cay nồng, không xực nức, mà cứ thoang thoảng.
Nước Đại Việt vẫn có câu rượu ngon tuyệt phẩm ở đời chưa uống đã say, uống vào lại ngàn chén không ngã.
Theo Lý Thanh Vân thấy, chẳng qua cũng chỉ đến thế này mà thôi, chứ không còn một thứ rượu nào trên đời sánh bằng chén rượu cậu chàng đang cầm trên tay cả.
“Cậu lính nếu không khinh khi phận đàn bà con gái, có thể gọi tôi là Hồng Vân.”
“Không dám. Không dám. Tiên tử quá lời.”
Lý Thanh Vân nào dám có chút coi thường nào? Không nói đến Nguyễn Đông Thanh, bản thân vị tiên tử áo đỏ này lúc giơ tay nhấc chân đều có một loại vận vị rất kỳ lạ, cao thâm mà hài hòa, cơ hồ khiến cậu chàng không dám nhìn thẳng.
“Đúng rồi. Không biết cái tên đầu bị lừa đá kia bây giờ đang làm gì?"
Hồng Vân tự rót cho mình một chén, tủm tỉm cười, hỏi.
Lý Thanh Vân vội đáp:
“Tiên sinh nói muốn rào một khoảng đất, thả gà, nuôi cá gì đó.”
Vừa nói, cậu chàng vừa đưa chén rượu lên, nhấp thử một chút. Chỉ thấy đầu lưỡi thấy mát lạnh, sau đó trong bụng sinh ra một dòng khí ấm, từ từ lan khắp tứ chi bách hải. Trong đầu bỗng nhiên nghe “ong” một cái, cơ hồ toàn bộ linh hồn đều chấn động.
Hồng Vân tiên tử cười, quay sang chỗ cô gái áo vàng, bảo:
“Em xuống chân núi, chẳng mấy tên đầu gỗ đó cũng cần giúp thôi.”
Lý Thanh Vân chỉ nghe được đến đây thì mí mắt nặng trĩu, đầu óc mờ dần, cuối cùng ngã nằm ra bàn.
Ngủ thiếp.
oOo
Tạ Thiên Hoa nhẹ nhàng khép cửa viện, vừa lần bước từng bậc xuống cầu thang đá bên dưới, vừa thở dài. Hồng Vân tiên tử cũng không cấm cản cô nàng phóng thích thần thức, thế nên chuyện Lý Thanh Vân bước dọc đường núi mà phá giải được tâm ma vừa mới thành hình, Tạ Thiên Hoa cũng đã biết.
Trong lòng lẫn lộn trăm mối...
Nể phục bản lĩnh điểm tỉnh người ta trong lúc vô thanh vô tức và lòng dạ hải hà trời bể của Bích Mặc tiên sinh, lại cũng thầm ghen tị với may mắn của Lý Thanh Vân.
Trong một thoáng, Tạ Thiên Hoa cũng nghĩ đến xem phải cầu xin Nguyễn Đông Thanh thế nào mới được chỉ điểm một hai.
Thế nhưng, cô nàng lập tức gạt ý nghĩ này qua một bên.
“Không. Với bản lĩnh thông thiên triệt địa của tiên sinh thì ắt đã có dự tính trước, mình không thể nài ép tiên sinh, ngài ấy sẽ phật lòng.”
Tiên duyên – chỉ có thể ngộ, không thể cưỡng cầu.
Trưởng bối trong tộc đã có nhiều người thích kiểu hành xử không đầu không cuối, thâm ý tầng tầng lớp lớp, huống chi là tồn tại kinh thiên động địa như Bích Mặc tiên sinh.
Tạ Thiên Hoa nghĩ thế...
Nên, cô nàng hít sâu một hơi, bình ổn tâm cảnh đang dâng trào.
Thầm nghĩ trước tiên phải hoàn thành thật tốt nhiệm vụ mà Hồng Vân tiên tử đã giao phó cái đã.
Tộc trưởng Âu Dương Mặc vuốt râu, nhíu mày nhìn hai vị trưởng lão vừa thất thểu chạy về, trong giọng nói không che giấu được sự ngờ vực.
“Các ngươi nói... Lão Thụ cổ viện có người đến ở?”
“Bẩm tộc trưởng. Chuyện như vậy có cho lão thân một trăm lá gan, bà lão này cũng không dám nói dối.”
“Chính thị. Chính thị. Người này từ trên xuống dưới không có một chút tu vi nào, cực kì ngụy dị, hai chúng ta cảnh giác lắm mới giữ được một cái mạng này đấy.”
“Biết rồi. Lui xuống đi.”
Âu Dương Mặc nhíu mày, sau đó phất tay, để hai tên trưởng lão lui xuống. Hai lão này lập tức như được đại xá, vội vội vàng vàng cảm ơn, sau đó lủi mất.
Âu Dương Mặc chợt lấy một sợi lông vũ đúc bằng ngọc, truyền chân khí vào, kế ghé miệng hỏi:
“Dược Thánh... có chuyện này các người cần phải biết.”
Thân là tộc trưởng một tộc lớn, chính Âu Dương Mặc cũng đã tận mắt nhìn thấy trận đánh Phản Thiên Chi Chiến vạn năm trước rốt cuộc thảm liệt và tàn khốc đến mức nào.
Nhớ lại tồn tại cấm kị kia...
Ánh mắt đỏ rực lạnh như dao cạo...
Chỉ tưởng tượng phải đối mặt với “nó” thôi, mà Âu Dương Mặc đã thấy toàn thân như sa vào hầm băng, không đề nổi một chút chiến ý nào cả.
Cho dù hiện tại hắn đã là cường giả đỉnh phong đứng đầu cả Huyền Hoàng giới thì cũng tuyệt đối không có phần thắng.
oOo
Lý Thanh Vân rảo chân bưng đống đồ lỉnh cà lỉnh kỉnh phăm phăm bước về phía Lão Thụ cổ viện. Kể từ lúc bị họ Lý cướp đi Võ Thánh chi hồn, đến hôm nay sự cậu ta mới thấy hăng hái đến thế. Phảng phất như một bầu máu nóng ở trái tim Lý Thanh Vân đã bị mấy câu thơ của Nguyễn Đông Thanh nhen lửa, bấy giờ đang cháy bừng bừng lên.
“Lòng dạ tiên sinh rộng rãi cỡ nào, mới có thể làm được một bài thơ như thế?”
Nếu như Nguyễn Đông Thanh biết bài thơ mình hứng khẩu mượn người xưa tặng chiến trường nơi đây bị thiếu niên này hiểu lầm thành tự sáng tác, chắc chắn hắn khóc thét.
Cái chuyện trộm của người khác, lấy để dương oai, quả thực có ép gã cũng không làm nổi.
Bứt rứt lương tâm...
Thế nhưng, con người vốn là một loài động vật rất lạ. Hiện tại trong lòng Lý Thanh Vân đã sớm có một ấn tượng: “Bích Mặc tiên sinh lòng chứa trăm vạn thương sinh”, nên mọi chuyện đều hướng theo phương hướng này mà suy nghĩ.
Cậu chàng càng nghĩ lại càng cảm thấy hổ thẹn...
Kể từ lúc bị đày đến ải Quan Lâm làm lính thủ thành, trong lòng Lý Thanh Vân quanh đi quẩn lại cũng chỉ có sống sót và phục cừu. Mảnh đất ngoài thành đi mòn gót giày, cũng chưa từng đoái hoài rằng bụi nơi đây phủ xương lính trăm năm, cỏ chỗ này ngậm hồn tướng ngàn kiếp...
Hai bên so sánh với nhau, Lý Thanh Vân thấy mình hẹp hòi và ích kỷ đến nhường nào, xấu hổ chỉ muốn đào cái lỗ chui quách xuống đất.
“Chẳng lẽ tiên sinh đang đề tỉnh mình, không thể vì một mối tư thù mà quên mất hai chữ ‘nhân nghĩa’, đánh mất bản tâm?”
Càng nghĩ... càng thấy hợp lý.
Lý Thanh Vân đổ mồ hôi đẫm lưng, thầm nghĩ lúc trước lên kinh thành, thiếu niên đơn kiếm, nhiệt huyết dạt dào. Những chuyện bạt đao cứu người, thi ân chẳng cầu tương báo, cậu chàng làm cũng chẳng ít.
Trong lòng thiếu niên, ắt có thiếu hiệp.
Nhưng rồi dòng đời cuồn cuộn trào dâng, thiếu niên vào kinh thành, chịu đủ khi lấn lăng nhục, người trong thiên hạ chẳng dám chìa một bàn tay, đưa một ánh mắt. Cuối cùng nhiệt huyết theo Võ Thánh Chi Hồn bị lấy đi mà cũng nguội lạnh, ngọn lửa trong lòng cũng tắt ngấm.
Một đường bắc thượng...
Tuy không làm chuyện gì tổn nhân lợi kỷ, thương thiên hại lý, nhưng tự tư tự lợi thì chắc chắn là có.
Lý Thanh Vân càng nghĩ, mồ hôi lạnh càng đổ ra, sau cùng mới thì thào:
“Không ngại kẻ ác trăm ngàn vạn.
Chỉ sợ người hiền chẳng có ai.
Xin cảm ơn tiên sinh chỉ điểm, giúp ta điểm phá tâm ma.”
Lý Thanh Vân bái một bái. Lần này không phải vì lễ số phải có, cũng không vì bái phục, mà là chân chính tạ ơn người đàn ông mặc áo vải thô dưới chân đồi.
Cậu chàng chợt thấy người khỏe khoắn lạ, phăm phăm nhằm hướng Lão Thụ cổ viện mà đi. Chẳng mấy chốc đã đến trước cửa ba gian nhà gỗ, sân có cây to, giếng nước. Lý Thanh Vân nuốt nước bọt một cái, hơi chùn chân...
Võ Thánh chi hồn tuy đã bị cướp đi, nhưng từng lớn lên với nó mười mấy năm trời khiến trực giác của Lý Thanh Vân rất nhạy bén. Cậu chàng dựa vào linh cảm mới dùng thân xác người phàm, tu vi phàm nhân sống sót được đến giờ.
Lão Thụ cổ viện trong mắt Lý Thanh Vân giống như một cái động sâu ngàn vạn trượng, tối om như mực, nhưng dưới đáy lại có một con mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm vào cậu ta. Thành thử, dù đã được Nguyễn Đông Thanh cho phép thì Lý Thanh Vân cũng không dám lỗ mãng bước chân vào.
“Vào đi.”
Trong viện truyền ra tiếng nói êm tai, áp lực đè nặng trên vai cậu ta mới biến mất không còn tăm tích. Lão Thụ cổ viện cũng thoắt một cái trở thành một khu nhà bình thường, cơ hồ chẳng có gì lạ.
Thu hết can đảm, Lý Thanh Vân mới đẩy cửa, bước vào.
Trong sân bấy giờ kê một cái bàn gỗ, hai cái ghế tre, có hai cô gái đang ngồi đối diện. Chính giữa đặt bình rượu nhỏ, hai cái ly đất. Một mặc áo đỏ như lửa, một mặc áo vàng như nắng, mỗi người một vẻ, nhưng đều xinh đẹp tuyệt trần.
Lý Thanh Vân đoán là nữ quyến của Bích Mặc tiên sinh, không dám nhìn nhiều, vội vàng hành lễ:
“Tiểu tử Lý Thanh Vân, được tiên sinh nhờ vả đến đây đưa một chút đồ, hàn môn cơ nhỡ, không lấy đâu ra lễ vật ra mắt phu nhân, xin chớ trách tội.”
Chỉ nghe cô gái mặc đồ đỏ cười khanh khách, nói:
“Ai là vợ của tên đó? Hai ta chỉ là hàng xóm láng giềng, bạn bè mà thôi.”
Kế đưa bình rượu, rót ra một chén, đưa về phía Lý Thanh Vân:
“Trời nắng, đường xa, đi đường gánh nặng, ắt hẳn phải mệt lắm. Uống trước một chén giải khát, rồi làm gì thì làm cũng chưa muộn.”
Lý Thanh Vân vốn muốn từ chối, nhưng lại nghĩ vị “cô nương” kia dù sao cũng là người bằng vai phải lứa với Bích Mặc tiên sinh, mình từ chối là bất kính, bèn cung kính đón ly rượu đất.
Chỉ thấy cái ly đất sờ vào mát lạnh, hình dáng cân đối tròn trịa, cơ hồ không tìm được một chút khiếm khuyết. Rượu trong ly cũng không trắng như rượu gạo, đỏ như bồ đào, trái lại có một màu xanh biếc phớt vài điểm hồng hồng. Mùi hương bốc lên, không cay nồng, không xực nức, mà cứ thoang thoảng.
Nước Đại Việt vẫn có câu rượu ngon tuyệt phẩm ở đời chưa uống đã say, uống vào lại ngàn chén không ngã.
Theo Lý Thanh Vân thấy, chẳng qua cũng chỉ đến thế này mà thôi, chứ không còn một thứ rượu nào trên đời sánh bằng chén rượu cậu chàng đang cầm trên tay cả.
“Cậu lính nếu không khinh khi phận đàn bà con gái, có thể gọi tôi là Hồng Vân.”
“Không dám. Không dám. Tiên tử quá lời.”
Lý Thanh Vân nào dám có chút coi thường nào? Không nói đến Nguyễn Đông Thanh, bản thân vị tiên tử áo đỏ này lúc giơ tay nhấc chân đều có một loại vận vị rất kỳ lạ, cao thâm mà hài hòa, cơ hồ khiến cậu chàng không dám nhìn thẳng.
“Đúng rồi. Không biết cái tên đầu bị lừa đá kia bây giờ đang làm gì?"
Hồng Vân tự rót cho mình một chén, tủm tỉm cười, hỏi.
Lý Thanh Vân vội đáp:
“Tiên sinh nói muốn rào một khoảng đất, thả gà, nuôi cá gì đó.”
Vừa nói, cậu chàng vừa đưa chén rượu lên, nhấp thử một chút. Chỉ thấy đầu lưỡi thấy mát lạnh, sau đó trong bụng sinh ra một dòng khí ấm, từ từ lan khắp tứ chi bách hải. Trong đầu bỗng nhiên nghe “ong” một cái, cơ hồ toàn bộ linh hồn đều chấn động.
Hồng Vân tiên tử cười, quay sang chỗ cô gái áo vàng, bảo:
“Em xuống chân núi, chẳng mấy tên đầu gỗ đó cũng cần giúp thôi.”
Lý Thanh Vân chỉ nghe được đến đây thì mí mắt nặng trĩu, đầu óc mờ dần, cuối cùng ngã nằm ra bàn.
Ngủ thiếp.
oOo
Tạ Thiên Hoa nhẹ nhàng khép cửa viện, vừa lần bước từng bậc xuống cầu thang đá bên dưới, vừa thở dài. Hồng Vân tiên tử cũng không cấm cản cô nàng phóng thích thần thức, thế nên chuyện Lý Thanh Vân bước dọc đường núi mà phá giải được tâm ma vừa mới thành hình, Tạ Thiên Hoa cũng đã biết.
Trong lòng lẫn lộn trăm mối...
Nể phục bản lĩnh điểm tỉnh người ta trong lúc vô thanh vô tức và lòng dạ hải hà trời bể của Bích Mặc tiên sinh, lại cũng thầm ghen tị với may mắn của Lý Thanh Vân.
Trong một thoáng, Tạ Thiên Hoa cũng nghĩ đến xem phải cầu xin Nguyễn Đông Thanh thế nào mới được chỉ điểm một hai.
Thế nhưng, cô nàng lập tức gạt ý nghĩ này qua một bên.
“Không. Với bản lĩnh thông thiên triệt địa của tiên sinh thì ắt đã có dự tính trước, mình không thể nài ép tiên sinh, ngài ấy sẽ phật lòng.”
Tiên duyên – chỉ có thể ngộ, không thể cưỡng cầu.
Trưởng bối trong tộc đã có nhiều người thích kiểu hành xử không đầu không cuối, thâm ý tầng tầng lớp lớp, huống chi là tồn tại kinh thiên động địa như Bích Mặc tiên sinh.
Tạ Thiên Hoa nghĩ thế...
Nên, cô nàng hít sâu một hơi, bình ổn tâm cảnh đang dâng trào.
Thầm nghĩ trước tiên phải hoàn thành thật tốt nhiệm vụ mà Hồng Vân tiên tử đã giao phó cái đã.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook