Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân
-
Chương 5: Tướng Quân, Thiếu Niên
Vũ Tùng Lâm bước quanh phòng, thỉnh thoảng lại đưa ngón tay lên miệng, cắn móng tay. Chỉ có những ai từng theo lão xông pha trận mạc mới biết thói quen khi cảm thấy lo lắng và bất an này của lão.
Ban nãy, đứng trên đài cao, lão nhìn rõ mồn một ba con Thanh Tước bay từ trung tâm Lục Trúc Hải ra ngoài, khi đó gần như làm lão đứng tim ná thở vì sợ.
Thanh Tước.
Một tên tướng quân ngũ cảnh cỏn con như lão, đứng trước mặt hai quái vật đã vào Vụ Hải kia, cho dù là có tường thành, quân trận chống lưng thì cũng chẳng đủ cho chúng xỉa răng.
Thanh Tước ra khỏi rừng tre, đối với ải Quan Lâm mà nói, không khác gì là kiếp nạn mang tính hủy diệt.
Lão đã khởi động cả trận pháp hộ thành, toan liều mạng.
Thế nhưng…
Ba con Thanh Tước lại làm đúng chuyện mà lão cho là việc không thể nào xảy ra: xông đến cấm địa trong cấm địa - Lão Thụ cổ viện. Ở Huyền Hoàng giới, có ai mà không biết chỗ này là vùng đất cấm?
Ngay từ khi nhậm chức quan giữ ải, hai vị tả hữu thừa tướng của nước Việt đã gọi Vũ Tùng Lâm vào, căn dặn kỹ lưỡng về Lão Thụ cổ viện.
Không thể cử người đến đó…
Càng không thể giám sát chỗ này…
Nếu không nghe, nước Việt tất sẽ diệt vong.
Thành thử, mặc dù Vũ Tùng Lâm đã trấn thủ ở đây mười năm có dư, thế nhưng lại không hề biết trong Lão Thụ cổ viện rốt cuộc cảnh sắc thế nào, bài trí ra sao, cũng lại có tồn tại gì đang ở đó. Lão là quân nhân, mà đối với quân nhân mà nói, quân lệnh nặng như núi, không thể vi phạm.
Cho đến hôm nay…
Vũ Tùng Lâm không tuân quân lệnh.
Lão cố tình dùng thần thông Thiên Lý Nhãn, nhìn xem rốt cuộc ba con Thanh Tước xông vào Lão Thụ cổ viện sẽ có phản ứng thế nào, mà lại có kết cục gì.
Khi Vũ Tùng Lâm tận mắt ba con Thanh Tước lao vào viện, sau đó chưa đến mấy hơi thở, hai con lớn nhanh chóng lao ra, cuống cuồng bay về chỗ sâu của Lục Trúc Hải. Trông cái dáng vẻ lông tóc rối tung của chúng, rõ ràng là bị dọa đến tan gan bể mật.
Vũ Tùng Lâm nuốt nước bọt, thầm nghĩ không hổ là Lão Thụ cổ viện.
Thế rồi, lão lại thấy một điều khiến lão càng hoảng sợ hơn.
Có người từ trong Lão Thụ cổ viện đi ra, dẫn theo hai con đại yêu một chó một mèo chạy đến ải Quan Lâm của lão. Thậm chí, khi lão nhìn lén, đại yêu chó đen đều sẽ chạy chậm lại, nghiêng đầu trừng lão một cái.
Ánh mắt của nó giống như ném Vũ Tùng Lâm vào hầm băng vậy.
“Lẽ nào vị đại nhân ẩn cư trong Lão Thụ cổ viện phật ý vì hành động dò xét của mình, nên mới đích thân đến đây dằn mặt?”
Lão giật mình đánh thót một cái, không thể tưởng tượng nổi nếu điều này là thật, thì cả tòa thành sắp sửa phải hứng chịu thứ địa ngục gì.
Ải Quan Lâm… xong rồi.
Hai đại yêu mà người đàn ông kia mang theo, tuy Vũ Tùng Lâm không nhìn rõ được thực lực nông sâu ra sao, nhưng tuyệt đối là áp đảo hai con Thanh Tước.
Sau đó…
Lão lại cẩn thận quan sát, phát hiện người đàn ông kia cứ thế đi vào trong chợ, mua bán nước nôi ầm ĩ. Xem thái độ y cực kì hòa ái bình phàm, chẳng hề có vẻ cao cao tại thượng của một kẻ ngồi quá lâu trên đỉnh của thế giới.
Lẽ nào… nhìn nhầm?
Đang không biết phải tính sao, thì bỗng một thiếu niên mặc áo bào trắng bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh lão. Gương mặt y tuấn lãng, ngũ quan cân xứng như tượng tạc, chỉ có đôi chân mày hơi xếch lên, làm y dường như có thêm mấy phần cao ngạo.
Thiếu niên kéo ghế, ngồi xuống, tự rót một chén.
Vũ Tùng Lâm nuốt nước bọt, quay đầu, cung kính hỏi:
“Dám hỏi… ngài là…”
“Cải Thảo. À không. Lúc dùng dáng vẻ này chắc nên lấy tên là Bạch Sầu Phi.”
Thiếu niên nhếch mép, sau đó đặt chén rượu xuống bàn đến cạch một cái. Y nhoẻn miệng cười, nói tiếp:
“Không cần tìm. Đây chẳng qua là một hóa thân bằng chân khí mà thôi. Chân thân của ta ở trong cái giỏ đi chợ kia.”
Quả nhiên là vậy!
Quả nhiên y chính là đại yêu kia!
Y đến đây… chẳng nhẽ để lấy mạng mình vì tội dám dò xét Lão Thụ cổ viện?
Vũ Tùng Lâm bóp chặt hai bàn tay lại, gắng gượng lắm mới không run lên lẩy bẩy. Thiếu niên áo trắng tuy chỉ là một hóa thân, nhưng thực lực tuyệt đối hơn lão không chỉ vài bậc. Nếu phải giao đấu, Vũ Tùng Lâm không tự tin sống được ba mươi chiêu dưới tay phân thân này.
“Vậy xin đại nhân tha cho trăm họ toàn thành, Vũ mỗ xin lấy cái chết tạ tội.”
Nói đoạn vung chưởng, muốn đánh thẳng vào trán mình tự sát.
“Ngừng! Ai muốn ngươi chết?”
Bạch Sầu Phi vung tay, nhẹ nhàng hóa giải đòn của Vũ Tùng Lâm. Nói đoạn, y phẩy áo đứng dậy, nói:
“Nghe đây. Lát nữa ngươi hãy cho người gọi chủ nhân lên đây, sau đó làm giấy giao Lão Thụ cổ viện cho ngài ấy. Tùy tiện cho cái thân phận, lấy Bích Mặc tiên sinh đi. Nhớ kỹ, phải đối xử với chủ nhân giống như một bá tánh bình thường. Bằng không ngài ấy nổi giận, nhà ngươi cứ tự chuẩn bị sẵn bài vị đi. Hiểu không?”
“Hiểu! Hiểu!”
Vũ Tùng Lâm vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng liên tục đọc đi đọc lại yêu cầu của Bạch Sầu Phi chín chín tám mươi mốt lần, không dám nhớ sai dù chỉ một chữ.
Tính mạng của hắn là chuyện nhỏ, nhưng còn trăm họ…
Bạch Sầu Phi cười, có vẻ rất hài lòng với phản ứng của hắn, bèn nói:
“Tết Nguyên Đán nhớ đến Lão Thụ cổ viện bái phỏng, mang một bình rượu trắng, một con cá sốt chua thật chua, gói thêm đòn bánh chưng. Có lẽ chủ nhân vui vẻ sẽ nói cho nhà ngươi một cơ duyên nho nhỏ cũng không chừng.”
Vũ Tùng Lâm như được đại xá, vội vàng vái tạ.
oOo
Nguyễn Đông Thanh thu hết can đảm, sấn bước vào phủ thành chủ. Ban nãy còn nghe mấy bà hàng tôm hàng cá quảng cáo Vũ tướng quân oai phong ra sao, chiến tích hiển hách thế nào, không ngờ vừa mới đây đã được diện kiến.
“Mời ngồi…”
“Đa tạ tướng quân.”
Vũ Tùng Lâm là một trung niên vào khoảng gần sáu mươi, bộ râu quai nón đã nhiều dải bạc, mái tóc muối tiêu xõa ngang vai. Ngay cả khi tiếp khách, lão cũng mặc chiến giáp, thành ra trông lão càng oai vệ hơn.
Nguyễn Đông Thanh ngồi, ôm chó đen mèo trắng lên đặt trên đùi, sau đó hỏi:
“Không biết, tướng quân mời thảo dân đến đây là có việc gì?”
Vũ Tùng Lâm hắng giọng, nói:
“Khách khí. Xin hãy uống trà trước đã.”
“Không dám. Không dám phiền tướng quân. Hơn nữa, xin thứ cho Đông Thanh vô lễ, tướng quân đổ mồ hôi đầm đìa như thế sao còn mặc giáp nặng? Không thấy nóng sao?”
“À. Thói quen. Thói quen…”
Vũ Tùng Lâm cười.
Nguyễn Đông Thanh bất giác thấy người làm tướng quân này qủa thực rất được. Thân thiện, dễ gần, không hề tỏ vẻ ta đây, lại cúc cung tận tụy.
Vũ Tùng Lâm đưa chén trà lên, làm thủ thế mời, sau đó tự uống một ngụm. Lão vuốt chòm râu cho khô, sau đó nói:
“Chẳng là ngoài thành có một căn viện nhỏ, để trống mãi cũng không tốt. Triều đình đã hạ lệnh xuống, bảo Vũ mỗ tìm một người nhận lấy chăm nom…”
Nguyễn Đông Thanh nghe thế, giật mình…
Thôi bỏ mẹ! Cư trú bất hợp pháp, giờ bị thu hồi đất đây mà!
Gã vội vàng cung tay, nói:
“Thảo dân không biết, mong tướng quân lượng thứ. Nếu tướng quân đã tìm được người thích hợp, thảo dân xin dọn đi ngay.”
“Ấy không! À… tiên sinh cứ bình tĩnh. Vũ mỗ thấy tiên sinh đã ở đó quen, chi bằng giao lại cổ viện cho tiên sinh quản lý luôn, dù sao cũng để không. Đây có một phong thư, kèm với khế ước đất, mong tiên sinh nhận cho.”
Vừa nói, lão vừa lấy ra một phong thư đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Nguyễn Đông Thanh.
Thư khá dài, văn vẻ cũng hoa lá cành hơn những quyển vỡ lòng hắn vẫn đang học. Thế nhưng, may sao, Nguyễn Đông Thanh vẫn nhận đủ được mặt chữ để nắm được đại khái nội dung bức thư.
Sau khi biết triều đình chẳng những không đuổi, cấp luôn tòa cổ viện cho gã quản lý, bổng lộc mỗi tháng cũng được hơn một quan sáu chục đồng tiền thì gã mừng rỡ ra mặt.
Hơn một năm qua, Nguyễn Đông Thanh cứ phải lén lén lút lút, chỉ sợ bị quan binh phát hiện rồi tống cổ đi thì hắn và Hồng Vân chỉ có nước ngủ gầm cầu.
Không thể không nói, cũng may thế giới này đất rộng người thưa. Còn nhớ lúc chưa xuyên không, ở thế giới của Đông Thanh tấc đất là tấc vàng, hắn làm xệ cả mông chục năm cũng chưa chắc có một mảnh mà cắm dùi.
Đâu như ở đây?
Triều đình đùng một cái, cho hắn cả quả đồi to chà bá, lại chỉ cách một thành lớn có ba dặm. Thậm chí, chẳng những là cho không, Nguyễn Đông Thanh còn có lương bổng nữa.
Quả thực là Tái ông mất ngựa, họa phúc chỉ nhìn bề ngoài khó mà nói rõ được.
Nguyễn Đông Thanh nhà ta nói trắng ra là bị rổ bánh từ trên trời rơi xuống đập cho váng cả đầu, đến giờ vẫn còn lâng lâng chưa hoàn hồn.
Hắn vái chào Vũ Tùng Lâm, sau đó tung tăng rời khỏi phủ tướng quân. Lúc ra khỏi cửa, Nguyễn Đông Thanh nghe loáng thoáng giọng ai nói:
“Lấy cho tao cái quần mới.”
Song anh chàng không quá để tâm đến, chỉ cho là mình nghe nhầm. Hoặc nếu có đúng là Vũ Tùng Lâm tướng quân nói câu đó thật, thì chắc cũng là do quần áo của ông bị sũng mồ hôi, muốn thay ra thôi.
Ra đến cổng, lại thấy quân lính trong phủ đã dắt cái xe của mình đến tận nơi, sắp xếp lại đống đồ mua ngoài chợ hôm nay, gói ghém cực kì cẩn thận, gọn ghẽ hơn hẳn hắn tự làm, lại phủ thêm một lớp vải bố để tránh ánh nắng. Nguyễn Đông Thanh bèn chắp tay cảm tạ các anh em binh sĩ, bọn họ cũng đáp lễ:
“Bích Mặc tiên sinh thượng lộ bình an.”
Nguyễn Đông Thanh đặt hai con vật lên xe, sau đó đánh roi, điều khiển xe bò túc tắc bước về phía Lão Thụ cổ viện.
Ban nãy, đứng trên đài cao, lão nhìn rõ mồn một ba con Thanh Tước bay từ trung tâm Lục Trúc Hải ra ngoài, khi đó gần như làm lão đứng tim ná thở vì sợ.
Thanh Tước.
Một tên tướng quân ngũ cảnh cỏn con như lão, đứng trước mặt hai quái vật đã vào Vụ Hải kia, cho dù là có tường thành, quân trận chống lưng thì cũng chẳng đủ cho chúng xỉa răng.
Thanh Tước ra khỏi rừng tre, đối với ải Quan Lâm mà nói, không khác gì là kiếp nạn mang tính hủy diệt.
Lão đã khởi động cả trận pháp hộ thành, toan liều mạng.
Thế nhưng…
Ba con Thanh Tước lại làm đúng chuyện mà lão cho là việc không thể nào xảy ra: xông đến cấm địa trong cấm địa - Lão Thụ cổ viện. Ở Huyền Hoàng giới, có ai mà không biết chỗ này là vùng đất cấm?
Ngay từ khi nhậm chức quan giữ ải, hai vị tả hữu thừa tướng của nước Việt đã gọi Vũ Tùng Lâm vào, căn dặn kỹ lưỡng về Lão Thụ cổ viện.
Không thể cử người đến đó…
Càng không thể giám sát chỗ này…
Nếu không nghe, nước Việt tất sẽ diệt vong.
Thành thử, mặc dù Vũ Tùng Lâm đã trấn thủ ở đây mười năm có dư, thế nhưng lại không hề biết trong Lão Thụ cổ viện rốt cuộc cảnh sắc thế nào, bài trí ra sao, cũng lại có tồn tại gì đang ở đó. Lão là quân nhân, mà đối với quân nhân mà nói, quân lệnh nặng như núi, không thể vi phạm.
Cho đến hôm nay…
Vũ Tùng Lâm không tuân quân lệnh.
Lão cố tình dùng thần thông Thiên Lý Nhãn, nhìn xem rốt cuộc ba con Thanh Tước xông vào Lão Thụ cổ viện sẽ có phản ứng thế nào, mà lại có kết cục gì.
Khi Vũ Tùng Lâm tận mắt ba con Thanh Tước lao vào viện, sau đó chưa đến mấy hơi thở, hai con lớn nhanh chóng lao ra, cuống cuồng bay về chỗ sâu của Lục Trúc Hải. Trông cái dáng vẻ lông tóc rối tung của chúng, rõ ràng là bị dọa đến tan gan bể mật.
Vũ Tùng Lâm nuốt nước bọt, thầm nghĩ không hổ là Lão Thụ cổ viện.
Thế rồi, lão lại thấy một điều khiến lão càng hoảng sợ hơn.
Có người từ trong Lão Thụ cổ viện đi ra, dẫn theo hai con đại yêu một chó một mèo chạy đến ải Quan Lâm của lão. Thậm chí, khi lão nhìn lén, đại yêu chó đen đều sẽ chạy chậm lại, nghiêng đầu trừng lão một cái.
Ánh mắt của nó giống như ném Vũ Tùng Lâm vào hầm băng vậy.
“Lẽ nào vị đại nhân ẩn cư trong Lão Thụ cổ viện phật ý vì hành động dò xét của mình, nên mới đích thân đến đây dằn mặt?”
Lão giật mình đánh thót một cái, không thể tưởng tượng nổi nếu điều này là thật, thì cả tòa thành sắp sửa phải hứng chịu thứ địa ngục gì.
Ải Quan Lâm… xong rồi.
Hai đại yêu mà người đàn ông kia mang theo, tuy Vũ Tùng Lâm không nhìn rõ được thực lực nông sâu ra sao, nhưng tuyệt đối là áp đảo hai con Thanh Tước.
Sau đó…
Lão lại cẩn thận quan sát, phát hiện người đàn ông kia cứ thế đi vào trong chợ, mua bán nước nôi ầm ĩ. Xem thái độ y cực kì hòa ái bình phàm, chẳng hề có vẻ cao cao tại thượng của một kẻ ngồi quá lâu trên đỉnh của thế giới.
Lẽ nào… nhìn nhầm?
Đang không biết phải tính sao, thì bỗng một thiếu niên mặc áo bào trắng bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh lão. Gương mặt y tuấn lãng, ngũ quan cân xứng như tượng tạc, chỉ có đôi chân mày hơi xếch lên, làm y dường như có thêm mấy phần cao ngạo.
Thiếu niên kéo ghế, ngồi xuống, tự rót một chén.
Vũ Tùng Lâm nuốt nước bọt, quay đầu, cung kính hỏi:
“Dám hỏi… ngài là…”
“Cải Thảo. À không. Lúc dùng dáng vẻ này chắc nên lấy tên là Bạch Sầu Phi.”
Thiếu niên nhếch mép, sau đó đặt chén rượu xuống bàn đến cạch một cái. Y nhoẻn miệng cười, nói tiếp:
“Không cần tìm. Đây chẳng qua là một hóa thân bằng chân khí mà thôi. Chân thân của ta ở trong cái giỏ đi chợ kia.”
Quả nhiên là vậy!
Quả nhiên y chính là đại yêu kia!
Y đến đây… chẳng nhẽ để lấy mạng mình vì tội dám dò xét Lão Thụ cổ viện?
Vũ Tùng Lâm bóp chặt hai bàn tay lại, gắng gượng lắm mới không run lên lẩy bẩy. Thiếu niên áo trắng tuy chỉ là một hóa thân, nhưng thực lực tuyệt đối hơn lão không chỉ vài bậc. Nếu phải giao đấu, Vũ Tùng Lâm không tự tin sống được ba mươi chiêu dưới tay phân thân này.
“Vậy xin đại nhân tha cho trăm họ toàn thành, Vũ mỗ xin lấy cái chết tạ tội.”
Nói đoạn vung chưởng, muốn đánh thẳng vào trán mình tự sát.
“Ngừng! Ai muốn ngươi chết?”
Bạch Sầu Phi vung tay, nhẹ nhàng hóa giải đòn của Vũ Tùng Lâm. Nói đoạn, y phẩy áo đứng dậy, nói:
“Nghe đây. Lát nữa ngươi hãy cho người gọi chủ nhân lên đây, sau đó làm giấy giao Lão Thụ cổ viện cho ngài ấy. Tùy tiện cho cái thân phận, lấy Bích Mặc tiên sinh đi. Nhớ kỹ, phải đối xử với chủ nhân giống như một bá tánh bình thường. Bằng không ngài ấy nổi giận, nhà ngươi cứ tự chuẩn bị sẵn bài vị đi. Hiểu không?”
“Hiểu! Hiểu!”
Vũ Tùng Lâm vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng liên tục đọc đi đọc lại yêu cầu của Bạch Sầu Phi chín chín tám mươi mốt lần, không dám nhớ sai dù chỉ một chữ.
Tính mạng của hắn là chuyện nhỏ, nhưng còn trăm họ…
Bạch Sầu Phi cười, có vẻ rất hài lòng với phản ứng của hắn, bèn nói:
“Tết Nguyên Đán nhớ đến Lão Thụ cổ viện bái phỏng, mang một bình rượu trắng, một con cá sốt chua thật chua, gói thêm đòn bánh chưng. Có lẽ chủ nhân vui vẻ sẽ nói cho nhà ngươi một cơ duyên nho nhỏ cũng không chừng.”
Vũ Tùng Lâm như được đại xá, vội vàng vái tạ.
oOo
Nguyễn Đông Thanh thu hết can đảm, sấn bước vào phủ thành chủ. Ban nãy còn nghe mấy bà hàng tôm hàng cá quảng cáo Vũ tướng quân oai phong ra sao, chiến tích hiển hách thế nào, không ngờ vừa mới đây đã được diện kiến.
“Mời ngồi…”
“Đa tạ tướng quân.”
Vũ Tùng Lâm là một trung niên vào khoảng gần sáu mươi, bộ râu quai nón đã nhiều dải bạc, mái tóc muối tiêu xõa ngang vai. Ngay cả khi tiếp khách, lão cũng mặc chiến giáp, thành ra trông lão càng oai vệ hơn.
Nguyễn Đông Thanh ngồi, ôm chó đen mèo trắng lên đặt trên đùi, sau đó hỏi:
“Không biết, tướng quân mời thảo dân đến đây là có việc gì?”
Vũ Tùng Lâm hắng giọng, nói:
“Khách khí. Xin hãy uống trà trước đã.”
“Không dám. Không dám phiền tướng quân. Hơn nữa, xin thứ cho Đông Thanh vô lễ, tướng quân đổ mồ hôi đầm đìa như thế sao còn mặc giáp nặng? Không thấy nóng sao?”
“À. Thói quen. Thói quen…”
Vũ Tùng Lâm cười.
Nguyễn Đông Thanh bất giác thấy người làm tướng quân này qủa thực rất được. Thân thiện, dễ gần, không hề tỏ vẻ ta đây, lại cúc cung tận tụy.
Vũ Tùng Lâm đưa chén trà lên, làm thủ thế mời, sau đó tự uống một ngụm. Lão vuốt chòm râu cho khô, sau đó nói:
“Chẳng là ngoài thành có một căn viện nhỏ, để trống mãi cũng không tốt. Triều đình đã hạ lệnh xuống, bảo Vũ mỗ tìm một người nhận lấy chăm nom…”
Nguyễn Đông Thanh nghe thế, giật mình…
Thôi bỏ mẹ! Cư trú bất hợp pháp, giờ bị thu hồi đất đây mà!
Gã vội vàng cung tay, nói:
“Thảo dân không biết, mong tướng quân lượng thứ. Nếu tướng quân đã tìm được người thích hợp, thảo dân xin dọn đi ngay.”
“Ấy không! À… tiên sinh cứ bình tĩnh. Vũ mỗ thấy tiên sinh đã ở đó quen, chi bằng giao lại cổ viện cho tiên sinh quản lý luôn, dù sao cũng để không. Đây có một phong thư, kèm với khế ước đất, mong tiên sinh nhận cho.”
Vừa nói, lão vừa lấy ra một phong thư đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Nguyễn Đông Thanh.
Thư khá dài, văn vẻ cũng hoa lá cành hơn những quyển vỡ lòng hắn vẫn đang học. Thế nhưng, may sao, Nguyễn Đông Thanh vẫn nhận đủ được mặt chữ để nắm được đại khái nội dung bức thư.
Sau khi biết triều đình chẳng những không đuổi, cấp luôn tòa cổ viện cho gã quản lý, bổng lộc mỗi tháng cũng được hơn một quan sáu chục đồng tiền thì gã mừng rỡ ra mặt.
Hơn một năm qua, Nguyễn Đông Thanh cứ phải lén lén lút lút, chỉ sợ bị quan binh phát hiện rồi tống cổ đi thì hắn và Hồng Vân chỉ có nước ngủ gầm cầu.
Không thể không nói, cũng may thế giới này đất rộng người thưa. Còn nhớ lúc chưa xuyên không, ở thế giới của Đông Thanh tấc đất là tấc vàng, hắn làm xệ cả mông chục năm cũng chưa chắc có một mảnh mà cắm dùi.
Đâu như ở đây?
Triều đình đùng một cái, cho hắn cả quả đồi to chà bá, lại chỉ cách một thành lớn có ba dặm. Thậm chí, chẳng những là cho không, Nguyễn Đông Thanh còn có lương bổng nữa.
Quả thực là Tái ông mất ngựa, họa phúc chỉ nhìn bề ngoài khó mà nói rõ được.
Nguyễn Đông Thanh nhà ta nói trắng ra là bị rổ bánh từ trên trời rơi xuống đập cho váng cả đầu, đến giờ vẫn còn lâng lâng chưa hoàn hồn.
Hắn vái chào Vũ Tùng Lâm, sau đó tung tăng rời khỏi phủ tướng quân. Lúc ra khỏi cửa, Nguyễn Đông Thanh nghe loáng thoáng giọng ai nói:
“Lấy cho tao cái quần mới.”
Song anh chàng không quá để tâm đến, chỉ cho là mình nghe nhầm. Hoặc nếu có đúng là Vũ Tùng Lâm tướng quân nói câu đó thật, thì chắc cũng là do quần áo của ông bị sũng mồ hôi, muốn thay ra thôi.
Ra đến cổng, lại thấy quân lính trong phủ đã dắt cái xe của mình đến tận nơi, sắp xếp lại đống đồ mua ngoài chợ hôm nay, gói ghém cực kì cẩn thận, gọn ghẽ hơn hẳn hắn tự làm, lại phủ thêm một lớp vải bố để tránh ánh nắng. Nguyễn Đông Thanh bèn chắp tay cảm tạ các anh em binh sĩ, bọn họ cũng đáp lễ:
“Bích Mặc tiên sinh thượng lộ bình an.”
Nguyễn Đông Thanh đặt hai con vật lên xe, sau đó đánh roi, điều khiển xe bò túc tắc bước về phía Lão Thụ cổ viện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook