“Tiểu tử, khôn hồn thì giao cơ quan nhân này cho ta.”

“Bảo vật cỡ này, không phải thứ một tên phàm phu tục tử có thể nhúng chàm.”

Hai người bịt mặt trầm giọng, lên tiếng, sau đó toàn thân tu vi bộc phát, tạo thành một luồng gió xoáy kinh khủng thổi bạt ra bốn phía. Nhất thời, cây đổ, cỏ rạp, cát bay, đá chạy, hai cậu lính và Nguyễn Đông Thanh không tài nào mở nổi hai mắt.

“Giấu đầu lòi đuôi, còn không phải là hai tên tán tu sinh lòng đạo tặc hay sao?”

Hồng Đô là một trong hai người duy nhất không hề bị ảnh hưởng. Cô nàng hừ lạnh một cái, cười khẩy đầy vẻ khinh thường.

Chỉ nghe hai tên này hừ lạnh một tiếng, sau đó đưa tay, gỡ cái mặt nạ xuống để lộ ra dung mạo thật. Ngoại trừ Sở Tinh Hà và Đặng Không thì còn ai vào đây nữa?

Sở Tinh Hà lấy thanh trúc kiếm thường dùng ra, liếm mép một cái. Lão nhìn Hồng Đô mà hai mắt tưởng chừng như bắn ra tia lửa, một chữ “tham” viết rõ trên gương mặt già. Đặng Không cũng lấy cái bát mẻ dùng xin ăn ra, vuốt ria mép một cái, cười khằng khặc đầy ác ý.

“Cơ quan nhân, nếu không muốn chủ nhân của mình phải chịu nổi khổ đạo hỏa đốt hồn, hình thần câu diệt thì ngoan ngoãn nhận chủ, bọn ta sẽ để chủ cũ của ngươi ra đi thanh thản một chút, chí ít còn có nấm mồ. Bằng không... cũng chớ trách bản kiếm tiên độc ác.”

“Chúc mừng Sở huynh đạt được bảo vật. Sau này tu vi nhất định có thể phá ngũ cảnh, nhập Vụ Hải. Đến lúc đó xin chớ quên tiểu đệ.”

“Tất nhiên. Tất nhiên. Đặng lão đệ cứ yên tâm.”

Nhìn hai tên tán tu kẻ tung người hứng, giống như nắm chắc tiêu diệt cả bọn trong lòng bàn tay, Hồng Đô không khỏi cảm thấy cực kỳ tức cười.

“Hành vi của các người khác nào cường đạo, cũng xứng xưng làm tiên làm đế?”

Nguyễn Đông Thanh nhướn mày, quát.

Hắn không hiểu tu luyện, không nhìn ra hai người phía trước rốt cuộc có tu vi cao thấp thế nào. Song... thấy Hồng Đô vẫn bình chân như vại, gã cũng yên tâm phần nào.

Dù sao cũng là bản làm nhái của con mèo máy nào đó, chẳng có nhẽ lại không biết tự lượng sức mình?

Sở Tinh Hà nghe thế, cười càng dữ tợn, nói:

“Đặng lão đệ, té ra là thằng thư si của Nho môn.”

“Đọc sách váng đầu đây mà. Thế mà lại đem cái thứ luân thường sáo rỗng ấy của Nho môn ra nói với chúng ta.”

Đặng Không cũng gập bụng, cười đến chảy cả nước mắt.

Sở Tinh Hà bấy giờ lại nói:

“Tiểu tử, chớ nói đến cả cái đám Nho môn cũng chẳng ai làm theo mớ đạo lý đó, thì người tu hành bọn ta ai mà không cướp đoạt thiên địa tạo hóa? Trời đất cũng dám cướp, nói gì đến loại người phàm mạng rẻ như rơm rác?”

Đặng Không cũng hùa theo:

“Nhược nhục cường thực, thiên kinh địa nghĩa. Kiếp sau đầu thai, nhớ đọc ít sách thôi. Phải nhớ lấy rằng thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Trên đời có những thứ ngươi có mạng lấy được, chưa chắc đã có số hưởng được.”

“Hay cho một câu thiên kinh địa nghĩa. Vậy dám hỏi vị tiền bối đây, con thỏ tự ăn phân của mình, con chó cũng có chuyện ăn thứ vật tanh hôi, há chẳng phải cũng là lẽ tự nhiên? Sao chưa thấy lão nhân gia ngài tự thưởng thức thứ mình sản xuất?”

Nguyễn Đông Thanh cười, nói.

Đấu tu vi... xin lỗi, không cần đấu, hắn nhận thua từ vòng gửi xe.

Thế nhưng đánh võ mồm? Các vị, thứ lỗi, tại hạ bất học vô thuật, chỉ học qua sinh học đại cương, cộng thêm làm nghiên cứu sinh nông nghiệp mấy năm.

Không thắng được các người, tại hạ nguyện đổi tên thành Tôn Tử.



Sở Tinh Hà đưa tay ngăn Đặng Không đang muốn nổi giận, đoạn nói:

“Tiểu tử, tưởng rằng bản tọa không biết ngươi đang kéo dài thời gian hay sao? Đáng tiếc, bản tọa đã lập một trận pháp bên ngoài phủ thành chủ. Chỉ cần Vũ Tùng Lâm rời đi nửa bước, bản tọa sẽ biết ngay. Chờ hắn đuổi đến đây, ngươi đã sớm chết rồi. Tuyệt vọng không? Phàm nhân?”

Hai chữ “phàm nhân” được lão nghiến giọng rất nặng, trong khinh thường còn có mấy phần căm thù.

Đặng Không nghe thế, cười phá lên, khen:

“Sở huynh thần cơ diệu toán!”

Nguyễn Đông Thanh nhìn hai lão già mèo khen mèo dài đuôi, thầm nhủ bụng:

“Có cần gọi đến một nhân vật quần chúng, các ngươi nói một câu bọn hắn hít một hơi khí lạnh, các ngươi ra một chiêu bọn hắn bàn tán nửa ngày trời cho nó đúng quy trình hay không?”

Đời trước, đọc văn mạng, Nguyễn Đông Thanh ghét nhất là cái trò câu chương này.

Không ngờ, hai lão già này không cần khán giả, chỉ đứng tự tâng bốc nhau cũng có thể kéo dài đến mười lăm hai mươi phút. Cho dù hắn không muốn, thì cũng không thể không bội phục hai tên này.

“Tiểu tử, để lão phu cho ngươi hiểu thế nào là vạn cân đạo lý không bằng nửa điểm tu vi! Kiếm tới!”

Lão rút phắt thanh kiếm sau lưng, nhất thời kiếm ý phóng lên trời như dòng sông lớn, tiếng kiếm khí rít gào lanh lảnh cất lên rúng động cả không gian. Sở Tinh Hà cười ha hả, một kiếm này vì cao hứng sắp có được cơ quan nhân, nên thi triển càng thêm thông thuận, đã siêu việt cực hạn thường ngày.

“Tiểu tử ngươi không phải thích nói đạo lý lắm sao? Bản kiếm tiên dùng một câu thơ, tiễn ngươi lên đường:

Thập bộ sát nhất nhân.

Thiên lý bất lưu hành.

Chém!”

Một kiếm bổ xuống, ánh kiếm nặng như núi đè, nháy mắt đến cả ánh mặt trời cơ hồ cũng ảm đạm đi mấy phần.

Đặng Không hét một tiếng:

“Kiếm này đáng sợ. Sở huynh cách đệ ngũ cảnh e là chỉ có một bước mà thôi.”

Rắc.

Chỉ thấy... Hồng Đô đưa nắm tay tròn vo ra, đấm một cái.

Kiếm quang vỡ vụn, kiếm ý sụp đổ, kiếm khách máu phun ba thước, trường kiếm gãy làm ba đoạn.

“Chỉ có thế này?”

Hồng Đô Bĩu môi, lại đưa tay ra trước mặt, hất hất hai cái:

“Kiếm tiên đại nhân, không bằng ngươi chém lại lần nữa. Yên tâm. Lần này bản cô nương hứa chỉ dùng hai phần sức mạnh, để ngươi kiên trì thêm một lúc mới thua, thế nào?”

Kiếm tiên đại nhân Sở Tinh Hà vừa gượng đứng được lên, nghe xong câu này, phun máu phè phè, mắt trợn trắng lên.

Xỉu.

oOo

Lại nói chuyện của ba sư huynh muội Lý Thanh Vân.

Sau khi rời khỏi Đại Sở, ba người cũng chẳng còn tâm trí đâu mà dừng lại bên đường. Tạ Hàn Thiên theo đó cũng một đường bay thẳng, trực chỉ đại Tề.



Có lẽ do chê chậm, hoặc có lẽ do ngồi đã chán, lần này Tiểu Thạch tự mình đi đường. Tạ Hàn Thiên bấy giờ giống như vứt được một quả núi khỏi lưng, nhất thời phấn chấn, tốc độ vỗ cánh lại nhanh thêm mấy phần.

Chỉ sau hơn một ngày, cả nhóm đã tới được Đại Tề.

Nước Tề vốn là nước yếu nhất, chẳng hiểu vì sao lại bỗng nhiên nhảy ra một tên sát thần Nghiêm Hàn, một chi kỳ binh đánh phá năm nước, buộc toàn bộ năm nước cúi đầu xưng thần. Từ đó, cương thổ nước Tề thoáng cái rộng gấp mười, quốc lực phong phú, binh cường mã tráng, tất thảy đều nhờ công của Nghiêm Hàn.

Đối với bá tánh năm nước, Nghiêm Hàn chính là ác ma.

Thế nhưng đối với người nước Tề, y chính là thần nhân giáng phàm, anh hùng cái thế.

Khắp cả nước, ngoại trừ đế đô, thành nào cũng dựng một tượng Nghiêm Hàn trang trọng nhất đặt chính giữa thành. Hơn nữa, cũng có quy định nhà cửa xây lên không được phép cao hơn tượng của Nghiêm Hàn tướng quân.

Ba người đến Hoàng Đô, vừa mới chuẩn bị vào thành, thì lính canh cổng đã nhắc nhở:

“Chư vị nếu đến để tham gia Võ Bảng hội thì không cần vào thành nữa, do Thiên Cơ các vừa báo sẽ đổi địa điểm tổ chức rồi. Bây giờ đi nhanh chắc vẫn còn kịp đến nơi.”

“Cám ơn tiểu ca. Không biết nơi tổ chức Võ Bảng hội đã dời đến nơi nào?”

“Chính là thành Tây An, từ đây đi về hướng tây trăm dặm là đến.”

Lính canh cổng thành nói về Tây An, trên gương mặt thoáng qua một vẻ tự hào không giấu diếm được.

Tạ Hàn Thiên cười vang, đưa cho tên lính này một món tiền tương đương với phí vào thành. Lính canh cổng không ngờ đối phương ra tay hào phóng đến thế, vội vàng chộp lấy, rốt rít cảm ơn một phen.

Nhóm người Tạ Hàn Thiên chính đang chuẩn bị khởi hành, thì bỗng nhiên phía cửa thành truyền đến một tiếng nói:

“Chậm đã!”

Bước ra là một tên cả người gầy nhẳng, mình mặc áo mãng bào màu đen, đầu đội quan vàng ghim trâm ngọc, chân bước cao bước thấp, tóc rối tung tổ quạ. Tên này vẻ mặt hèn mọn, mắt một bên xịt một bên nổ, chính đang hấp háy nhìn về phía mấy người Tạ Thiên Hoa, Đỗ Thải Hà, Lâm Phương Dung.

Quần áo sang trọng quý phái, lại cho người ta cảm thấy vài phần thô kệch quê mùa. Quả thực chính là hiện thân của câu trưởng giả học làm sang, chỉ được cái mã ngoài.

Kẻ này lóc cóc đi đến chỗ sáu người, hất hàm:

“Ba vị cô nương, Võ Bảng Hội thì có gì hay ho? Chi bằng bây giờ di giá đến tẩm cung của bản vương, chúng ta tổ chức một lần Diễm Bảng Hội được không? Hoắc hoắc hoắc.”

Nếu lúc trước người này trông chỉ có vài phần hèn mọn, thì khi cái điệu cười “hoắc hoắc” của y cất lên, trong nháy mắt ấn tượng của mọi người về y đã thay đổi.

Trở thành “ngứa đòn”.

Lính canh cổng thành vội vàng quỳ xuống, hô:

“Tiểu... tiểu nhân tham kiến Nghiêm thân vương.”

“Khốn kiếp! Nghiêm thân vương là để cho nhà ngươi gọi hay sao? Phong tước của bản vương là Chiến Vương, trên đường xuống hoàng tuyền thì nhớ cho kỹ!”

Nghiêm thân vương bỗng chốc đưa tay, dồn chân khí, vỗ một cái nhè ngay đỉnh đầu tên lính gác cổng.

Bành!

Chỉ thấy trong lúc điện quang hỏa thạch, Lý Thanh Vân bỗng đưa tay giật một cái, chưởng lục hút lấy cổ tay của Nghiêm thân vương khiến một chưởng của hắn chệch đi, cứu được người lính một mạng.

“Phản rồi! Phản rồi!”

Nghiêm thân vương hét lớn, trong đôi mắt thình lình hiện lên vẻ âm hiểm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương