Tạ Hàn Thiên xua tay, nói:

“Thực... thực ra là ngược lại. Trong nhà có chút chuyện không tiện nói. Bây giờ Thiên Hoa mà về nguy hiểm trùng trùng. Nếu tiên sinh không ngại, xin hãy để tiểu nữ dựng nhà ở tạm dưới chân núi một thời gian.”

Nguyễn Đông Thanh nghe xong, mắt khẽ nhắm, đầu gật gù...

Trong lòng đã sớm văng chửi chín chín tám mươi mốt câu.

“Mẹ nó! Mấy người tu luyện giả các người tranh quyền đoạt lợi thì thôi đi, thế nào lại tranh đến trên đầu một tên người phàm?”

“Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, tất nhiên là muốn nói không. Thế nhưng... ta dám từ chối sao?”

“Nói nửa chữ không, các người còn không đánh ta vĩnh bất siêu sinh sao?”

Nguyễn Đông Thanh rất muốn trừng mắt nhìn đối phương, rất muốn chửi người ta xói máu đầu. Thế nhưng, cuối cùng, hắn vẫn nhịn.

Đánh không lại.

“Huynh đài đã lên tiếng, vậy cứ để tiểu thư ở lại đây.”

Tạ Hàn Thiên cuối cùng nghe được Bích Mặc tiên sinh đáp ứng, mới thở phào một hơi. Tạ Thiên Hoa được ở lại Lão Thụ cổ viện, người trong tộc sẽ không dám động.

“Thiên Hoa, mau quỳ xuống tạ ơn tiên sinh. Sau này phải nghe lời tiên sinh, kính ngài như sư phụ, hiểu không?”

Tạ Hàn Thiên vội vàng gọi cháu mình lại, còn bảo cô nàng dập đầu.

Đương nhiên, hắn nói lời này cũng là có ý dẫn dắt. Nếu như Tạ Thiên Hoa thật sự vào được môn hạ của vị tiên sinh này, có thể nói là tiền đồ vô lượng.

“Huynh đài nói muốn để tiểu thư bái tại hạ làm sư phụ?”

Nguyễn Đông Thanh gõ ngón tay lên mặt bàn, dò hỏi.

“Chú hai. Sao có thể nói thế?”

Tạ Thiên Hoa hết hồn, vội vàng nhắc nhở Tạ Hàn Thiên. Há lại có chuyện trực tiếp há mồm vòi vĩnh tiên sinh như thế? Bị Cải Thảo đánh một chỉ chẳng nhẽ chú hai mới đó đã quên rồi sao?

Tạ Hàn Thiên đương nhiên chưa quên.

Y hít sâu một hơi, giống như để lấy thêm can đảm, đoạn nói:

“Nếu tiên sinh không chê tiểu nữ ngu đần mà thu nhận thì không còn gì tốt hơn.”

“Chuyện này... không tốt lắm. Tại hạ chỉ là phàm phu, đâu có thứ gì có thể dạy cho tiểu thư?”

Nguyễn Đông Thanh ngơ ngác.

Lần này xem như gã bị hai chú cháu nhà này trói lên thuyền, trở thành ba con châu chấu trên một cọng cỏ. Chuyện này xem như ván đã đóng thuyền, bây giờ có nói gì cũng không thay đổi được nữa. Thế nên, Nguyễn Đông Thanh đổi một cách nghĩ.

Nếu như có thể xây dựng quan hệ tốt đẹp một chút với Tạ Thiên Hoa, sau này trong trận chiến đoạt quyền có lẽ người ta sẽ không lôi hắn ra làm tốt thí.

Hắn còn đang đau khổ không biết lấy lòng vị tổ tông này thế nào, Tạ Hàn Thiên đã để cháu gái bái hắn làm sư phụ.

Mèo mù vớ cá rán, buồn ngủ được chiếu manh?

Tạ Thiên Hoa lúc này bỗng nhiên lên tiếng:

“Nếu tiên sinh không ngại, cứ tiếp tục dạy cho tiểu nữ những chuyện đã nói hôm qua là được. Tiểu nữ thấy rất thú vị.”

“Chút chuyện cỏn con... thôi được. Nếu tiểu thư đã thấy thích, tại hạ không tiện từ chối.”

Nguyễn Đông Thanh rốt cuộc không thể từ chối. Có cọc quan hệ sư – đồ này bảo hộ, có lẽ về sau gia tộc của Tạ Thiên Hoa tranh quyền, hắn không đến nỗi bị lôi ra làm dê tế thần.

Tạ Thiên Hoa không kịp chần chờ, vội vàng dập đầu hoàn thành lễ bái sư. Tạ Hàn Thiên ngoài mặt nghiêm nghị, kỳ thực sớm vui như mở cờ trong bụng.

Sau đó, chiếu theo truyền thống của Huyền Hoàng giới, Tạ Thiên Hoa lại rót trà cho chú và Nguyễn Đông Thanh.

“Sư phụ. Mời dùng trà.”

“Đừng gọi sư phụ, nghe không quen. Gọi là thầy đi.”



“Trăm sự nhờ tiên sinh.”

Tạ Hàn Thiên hào hứng bưng chén trà lên, uống một ngụm, thế nhưng vừa nhấp môi, chân mày gã đã nhăn hí lại, kém chút thì phun hết nước nôi trong miệng ra.

Trà Nguyễn Đông Thanh dùng để đãi khách cũng là loại bình thường, loại mua ngoài chợ chỉ hai đồng tiền một bao to.

Tạ Hàn Thiên còn nghĩ sẽ gặp một vị đại lão ẩn thế, vung tay một cái là một ấm trà ngộ đạo. Xem ra là nghĩ nhiều...

“Kể cũng đúng. Tiên sinh nếu đã thể nghiệm phàm trần, thì phải thực sự sống như người phàm mới phải. Kể như tiên sinh còn dùng những thứ xa hoa xa xỉ đó, khác nào nhà giàu đua đòi sống bình dân, trái lại trở thành thô tục, rơi xuống tiểu thừa.”

Tạ Hàn Thiên tự kiếm cho mình một lý do, an ủi bản thân.

Kỳ thực nguyên do đơn giản hơn hắn nghĩ nhiều.

Nguyễn Đông Thanh không phải không muốn dùng trà ngộ đạo chèo kéo quan hệ, nguyên do chính là hắn không có.

Miễn cưỡng uống thêm mấy chén, Tạ Hàn Thiên đang muốn cáo từ.

Đối với người đã tu luyện dến cảnh giới như Tạ Hàn Thiên, thân thể đã sớm đạt tới mức vô cấu tịch cốc, thuần khiết vô cùng, chỉ lấy chân khí mà sống. Thứ trà rẻ tiền này uống vào đối với hắn chẳng bổ béo gì, thậm chí còn khiến cơ thể có thêm tạp vật. Nếu như không vận công thanh trừ càng sớm càng tốt, khó tránh khỏi tu vi không thuần, chiến lực hạ xuống một mảng lớn. Vốn là Tạ Hàn Thiên định dùng nguyên lực bức trà ra, song bỗng nhiên, hắn lại chấn động một cái, ngẩn người.

Trong cơ thể chẳng phải có vô cùng vô tận vi sinh vật hay sao?

Như thế... vô cấu chi thể... còn vô cấu hay không?

Lúc này, một ý nghĩ đó trong đầu Tạ Hàn Thiên giống như chuông trời, liên tục vang dội, khiến gã không tài nào tĩnh tâm nổi. Thoáng chốc, Tạ Hàn Thiên phun ra một búng máu, hơi có phần tâm loạn.

Trước đây, hắn nghĩ con đường tu luyện là loại bỏ tạp chất khỏi cơ thể, hướng đến trạng thái tiên thiên trong bụng mẹ, chưa nhiễm bụi trần.

Hôm nay Bích Mặc tiên sinh nói cho hắn biết vi sinh vật tồn tại, khiến toàn bộ thế giới quan của Tạ Hàn Thiên lật ngược.

Lúc này, hắn thấy mình bắt buộc phải về nhà bế quan, tham ngộ một phen. Chỉ khi giải khai được nan đề này, tâm ma của Tạ Hàn Thiên mới biến mất.

“Vi sinh vật” đã biến thành chấp chước của hắn.

“Cũng không còn sớm. Tại hạ... mạn phép cáo lui.”

“Vậy thứ cho tại hạ không tiễn xa.”

Nguyễn Đông Thanh hoàn lễ, sau đó chỉ tiễn ra cửa. Tạ Hàn Thiên mang bộ mặt mê man, vặn mình nhảy lên không, đạp mây biến mất.

“Mẹ nó, thảo nào trông hắn suy thận như vậy... Nhảy lên đằng vân, nói một tiếng lao vút đi cả cây số, đơn giản là ngầu lòi. Lại thêm cái mặt đó, không biết bao nhiêu cô đã ngã bổ ngửa đây.”

Nguyễn Đông Thanh chắp tay sau lưng, đứng ngoài cửa, yên lặng gặm nhấm hương vị ghen tị.

Tạ Thiên Hoa lại gần, khẽ nói:

“Đúng rồi, thưa thầy. Học trò có chuyện muốn nói.”

oOo

Lý Thanh Vân đứng trước chiếc bàn đá nhỏ, thần tình đầy kích động.

Cậu chàng có nằm mơ cũng không ngờ đến, Tạ Thiên Hoa lại mở lời xin Bích Mặc tiên sinh nhận mình làm đệ tử.

“Học trò xin lạy thầy.”

Lập tức hướng về người đàn ông tuổi gần ba mươi, mặc áo vải thô kia cúi đầu hành lễ bái sư.

Đương nhiên, Lý Thanh Vân biết tại sao Tạ Thiên Hoa mạo hiểm cầu xin thay cho mình.

Đó là vì ước chiến với Lý Thanh Minh.

Nguyễn Đông Thanh thở dài, phất tay, nói:

“Thôi được rồi, đứng lên đi. Cùng là phàm nhân với nhau, cậu lại thảm như vậy, tôi dạy cho mấy chiêu.”

Vừa nói, gã vừa thở dài.

Thằng nhóc Lý Thanh Vân này đúng thật là đáng thương, đã bị người nhà hại, bây giờ còn lấy tính mạng thầy giáo ra uy hiếp bức nó lên đài đánh sinh tử.



Thế giới tu tiên, quả nhiên vô tình bạc nghĩa.

Nguyễn Đông Thanh biết, cho dù Lý Thanh Vân có thắng thì đã sao chứ? Đối phương có quyền có thế như vậy, thằng nhóc lại thân cô thế cô, người ta giữ lời hứa với cậu ta sao?

Nhất là, không giống với họ Tạ chí ít còn thân thiện dễ gần, kẻ thù của Lý Thanh Vân rõ ràng là cái loại mặt người dạ thú, đuổi tận giết tuyệt, không nhận thân nhân.

Thế nhưng...

Dẫu biết, Nguyễn Đông Thanh cũng không tiện nói.

Chẳng nhẽ lại xát muối ớt lên vết thương như vậy?

Thế nên, dạy võ cho Lý Thanh Vân, âu cũng là cho cậu chàng một chút hi vọng, không đến nỗi lạc lối.

“Cùng lắm lúc khai chiến, mình mặt dày đến nhờ chú của Thiên Hoa cứu thằng bé một mạng.”

Nguyễn Đông Thanh thở dài.

Lý Thanh Vân nghe xong, cảm động muốn khóc, nói:

“Cảm... cảm ơn thầy.”

“Thôi thôi. Ơn huệ gì. Lát nữa dạy xong cậu đừng chửi thô tục là phúc rồi.”

Nguyễn Đông Thanh hắng giọng, ho khan.

Ngày xưa hắn nào có học qua võ vẽ gì mấy, đánh nhau thì cũng là cái loại đánh phủi đánh bụi ngoài đường, chả có kỹ thuật chiêu số gì.

Duy có một cái: bẩn.

Gần nhà Nguyễn Đông Thanh, có một ông bơm vá, thấy gã bị bắt nạt thì dạy cho món Bạch Hổ quyền.

Nghe thì oai...

Thực ra là chiêu vồ trứng.

Mười tám đòn, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào chỗ đó, so với Đoạn Tử Tuyệt Tôn Cước trong tiểu thuyết còn chuyên nghiệp hơn mười bảy lần.

Lý Thanh Vân cũng trợn mắt.

Chiêu số vừa được dạy hiệu quả thì có hiệu quả, thế nhưng... không khỏi có chút quá tàn độc.

Giết người hủy trứng!

Quá ác. So với hình thần câu diệt còn ác!

Bấy giờ, trong chái nhà phía tây, bỗng nhiên bay vút ra một quyển sách. Cuốn sách va đánh bốp vào đầu Nguyễn Đông Thanh, khiến hắn xuýt xoa kêu đau.

“Được rồi. Thanh Vân học cái này đi. Đừng nghe hắn xúi bậy.”

Giọng Hồng Vân tiên tử cất lên.

Nguyễn Đông Thanh cười, gãi gáy.

Hồng Vân chẳng hiểu bằng cách nào lại có thể dựa vào hắn để viết ra những thứ ở địa cầu. Có những chuyện hắn từng đọc qua, nhưng không nhớ cụ thể, vậy mà vào tay nàng ta lập tức hoàn thiện. Thậm chí có cả những kiến thức hắn chẳng biết tí nào, nàng ta cũng viết ra được.

Bằng không, hắn cũng không có não bách khoa toàn thư như nhân vật chính tiểu thuyết, há có thể cái gì cần cũng nhớ?

Chỉ là mấy hôm nay Hồng Vân tiên tử chìm đắm trong nghề pha chế, hì hụi loáy hoáy trong phòng, hiếm khi ra khỏi cửa.

Chén rượu xanh cho Lý Thanh Vân uống cũng là hàng thử nghiệm của nàng ta.

Thế nhưng...

Sau khi nhìn thấy tên quyển sách mà Hồng Vân ném cho Lý Thanh Vân, mặt Nguyễn Đông Thanh đột nhiên nhăn tịt như khỉ ăn ớt.

*Xạ Điêu Anh Hùng Truyện?*

Mẹ nó, ai mới là người chuẩn bị dạy hư học trò?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương