Vũ Tùng Lâm buông chén để xuống bàn, làm mấy giọt trà sóng sánh bắn ra ngoài. Đã tu luyện đến cảnh giới hiện tại của lão, đừng nói là khống chế nước trà, cho dù là hương trà hơi khói thì cũng chỉ cần lão động một ý niệm là có thể khiến mùi thơm bay mãi không tản mất.

Rất hiển nhiên...

Vũ Tùng Lâm đang bất mãn.

Ngồi đối diện lão, lúc này là một thiếu nữ bận váy trắng, mặt đeo một tấm sa mỏng manh, mái tóc búi cao điểm xuyết nhiều chuỗi châu báu. Ngọc ngà bóng mẩy từng hạt một, đều tăm tắp, quả thực là giá trị liên thành.

Thiếu nữ cũng không thèm để phản ứng của Vũ Tùng Lâm vào mắt, mà chỉ hỏi:

“Tướng quân. Hôm nay tiểu nữ chỉ có một chuyện muốn hỏi: Lý Thanh Vân bây giờ đang ở đâu?”

“Với tính cách của hắn, không có lý nào lại đào ngũ. Với tấm thân tàn phế thảm hại của hắn, lại càng chẳng tài nào đào ngũ.”

“Tướng quân đang coi tiểu nữ là kẻ ngu ngốc hay sao?”

Kể từ lúc vào phủ thành chủ, cô gái này đã lên tiếng ba lần.

Tuy lời lẽ có vẻ khách sáo, nhưng ngữ khí xấc xược, hoàn toàn chẳng coi Vũ Tùng Lâm ra gì. Điều này, quả thực mà nói chẳng khác nào ném bom vào núi lửa, đổ dầu vào đám cháy.

Vũ Tùng Lâm là ai? Đường đường là tướng quân thống lĩnh hàng vạn tinh binh.

Lão có tôn nghiêm, cũng có kiêu ngạo của quân nhân.

Mấy ngày nay, Vũ Tùng Lâm luôn cảm thấy tức ngực, ngứa họng, giống như có gì đó mắc ở cổ.

Đúng! Là ấm ức.

Thanh Tước bay ra khỏi Lục Trúc Hải, bản tướng liều mạng.

Bích Mặc tiên sinh tự mình đến ải Quan Lâm... thôi được, bản tướng nhịn. Chọc ai cũng được, chớ chọc đến tiên sinh. Bằng không, e là vị đại yêu áo trắng kia sẽ cho cái đầu của lão di dời địa chỉ.

Thế nhưng... con nỡm nhà ngươi mới ba tuổi ranh cũng dám ngồi trên đầu trên cổ lão phu rồi sao?

Chỉ dựa vào thân phận thánh nữ mà muốn lão phu nhượng bộ?

Vũ Tùng Lâm nghiêm mặt, trầm giọng:

“Phùng cô nương, bản tướng là người của triều đình, không phải trưởng lão của Kiếm Trì các người.”

Kiếm Trì thì sao?

Thánh địa thì sao?

Bản tướng không tin thánh địa có thể vì một chuyện nhỏ mà trở mặt với hoàng thất, đại động can qua.

Thiếu nữ cười, phất tay áo, nói:

“Chuyện này đương nhiên tiểu nữ biết. Vậy xin hỏi, tướng quân có nhận ra vật này hay không?”

Đoạn chìa một tấm lệnh bài bằng vàng, hai bên chạm hình chim Lạc đang sải cánh bay, chân đưa ra đỡ lấy một chữ “Ngự” đỏ thẫm màu máu. Chỉ thấy mào trên đầu chim dựng thẳng, ánh mắt lăng lệ như được phú thần, xem ra tuyệt nhiên không phải là đồ giả.

“Mạt tướng... lĩnh mệnh.”

Vũ Tùng Lâm vội vàng cúi đầu, hai tay cung trước người.

Cuối cùng, lão vẫn phải nhịn.

Bởi tấm lệnh bài thiếu nữ đến từ Kiếm Trì vừa đưa ra là lệnh bài của đương kim thái tử, thấy lệnh như thấy người.

oOo

Lý Thanh Vân đưa tay gạt mồ hôi, thở ra một hơi dài, chẳng rõ tại sao không những không thấy mệt mà lại còn khoan khoái lạ thường.

Chưa nói đến chuyện tu vi bị phế...



Bị lấy mất Võ Thánh chi hồn khiến linh hải của Lý Thanh Vân bị khuyết thiếu, hồn vía tổn thương. Bình thường thức lâu một chút là ngáp ngắn ngáp dài, nghĩ nhiều một tẹo là đầu nhức như búa bổ.

Hôm nay thì khác hẳn...

Sinh khí mười phần, tinh thần phấn chấn, có thể nói là long tinh hổ mãnh cũng không quá.

“Chắc chắn là do chén rượu hôm qua Hồng Vân tiên tử ban tặng.”

Lý Thanh Vân chặc lưỡi một cái.

Thân thể không xuất hiện dấu hiệu bị tẩy cân phạt tủy, linh hồn cũng không hề thuế biến lột xác, nhưng vẫn có hiệu quả diệu mộc phùng xuân như vậy...

Nói là thủ đoạn thông thiên cũng chưa đủ.

Càng như thế, trong lòng Lý Thanh Vân càng quyết tâm phải bái được Bích Mặc tiên sinh làm sư phụ.

Từ sáng sớm, Tạ Thiên Hoa đã được Cải Thảo mời lên núi, nghe đâu là Hồng Vân tiên tử có chuyện muốn nhờ. Lý Thanh Vân tranh thủ lúc này hỏi con mèo trắng Nguyễn Đông Thanh đang làm gì, thì nhận được một câu:

“Tiên sinh đang ngủ, mặt trời chưa quá con sào chưa dậy được đâu.”

Cải Thảo đi chưa được bao lâu, thì con Đá Nhỏ chạy xuống. Con chó đen gầy nhẳng lanh lẹ chui vào chuồng gà nhìn một lượt, lại lườm đám gà đang rúm ró trong xó một cái, dáng vẻ nghiêm túc hệt như giáo quan trong quân đội.

Làm xong một lượt, Tiểu Thạch mới hài lòng gật đầu một cái, đoạn quay sang phía Lý Thanh Vân, hỏi:

“Bây giờ là mấy giờ?”

“Cẩu... cẩu gia...”

“Gọi Tiểu Thạch.”

“Vâng. Thạch gia. Giờ đang là giờ Thìn.”

Lý Thanh Vân không dám để Đá Nhỏ phật ý, nên nó vừa hỏi một cái, là cậu chàng đã lắp bắp đáp lại ngay. Con chó nhỏ đưa chân lên gãi má sồn sột mấy cái, vươn móng ra đếm qua đếm lại một hồi, rồi tiếp:

“Còn... một lát mới đến giờ Ngọ. Ngươi chơi với ta một lúc.”

“Chơi?”

Lý Thanh Vân nghệt mặt ra, hoàn toàn ngơ ngác.

Ngài không phải đại yêu sao? Không phải tu vi thông thiên triệt địa sao? Tại sao còn có thể có loại nhu cầu này? Chẳng nhẽ thực sự coi bản thân mình là chó?

Kỳ thực, không thể trách Lý Thanh Vân. Ở Huyền Hoàng giới, yêu vật tu luyện càng lâu, tu vi càng cao, dã tính lại càng mất dần. Tu vi đã đến đại yêu thì hầu như sinh hoạt không khác gì con người, Tạ Thiên Hoa cũng là như vậy.

Hôm nay, yêu cầu của Đá Nhỏ cơ hồ hoàn toàn đánh đổ thường thức của Lý Thanh Vân.

“Chờ đã... chẳng nhẽ tiền bối muốn mượn chuyện này để nhắc nhở mình cho dù có cơ duyên, tu luyện đến cảnh giới cực cao thì cũng không thể đánh mất bản tâm?”

Lý Thanh Vân càng nghĩ lại càng thấy hợp lý.

Càng thấy hợp lý, thì lại càng thấy xúc động. Cậu chàng có nằm mơ cũng không ngờ đường đường là một đại yêu như Tiểu Thạch lại có thể hạ mình nói ra một câu đáng xấu hổ kia chỉ để đề tỉnh cho mình.

Lý Thanh Vân ta có tài đức gì? Đâu xứng với sự ưu ái của các vị tiền bối?

Chính lúc anh chàng đang định vái con chó nhỏ, thì Tiểu Thạch đã xù lông lên, mắt nhìn chằm chằm về phía ải Quan Lâm, thấp giọng:

“Có người đang đến đây.”

Đá Nhỏ vừa dứt lời, thì trên bầu trời Lão Thụ cổ viện, biển mây cuồn cuộn giống như biến thành một tấm rèm, bị người ta vén ra. Trên bầu không, có hai người đạp tường vân từ từ hạ xuống chân núi.

Một người râu bạc, mình vận chiến giáp, ngoại trừ tổng binh ải Quan Lâm Vũ Tùng Lâm Vũ đại nhân thì còn ai vào đây nữa?

Người còn lại mặc váy dài trắng phau, lưng đeo trường kiếm, mặt che sa mỏng. Tóc đuôi ngựa đón gió mà bay, chiếc lục lạc treo trên dây buộc tóc khẽ kêu lên đinh đang, đinh đang.

Âm thanh này, lọt vào tai Lý Thanh Vân, lập tức trở nên cực kỳ khó nghe.



Tuy nhiên, ở đây còn có cả Vũ Tùng Lâm. Cậu chàng tự nhủ dù sao cũng từng là người trong quân ngũ, tổng binh lại là người đáng tôn kính, nên vẫn hành lễ vãn bối:

“Lý Thanh Vân tham kiến tướng quân.”

“Tướng quân, tự ý rời khỏi vị trí, theo quân pháp thì nên xử thế nào?”

Vũ Tùng Lâm chưa kịp nói, thiếu nữ đi cùng đã lên tiếng xen ngang trước.

Lý Thanh Vân liếc nhìn nàng ta một cái, sau đó nhún vai, không nói lời nào cả. Tiểu Thạch đứng dưới đất thấy thế thì gật đầu, nhẹ nhàng ngáp một cái, sau đó nhìn về phía bầu trời, ánh mắt là lạ.

“Không còn gì để nói sao?”

“Phùng thánh nữ, tuy Kiếm Trì là thánh địa, song không đến mức quyền thế che trời, có thể khống chế triều đình. Ta không có nghĩa vụ phải giải thích với cô.”

“Vũ tướng quân, ông nói xem.”

Thiếu nữ che mặt quay sang, hất hàm hỏi Vũ Tùng Lâm.

Lão bèn hắng giọng một cái, hỏi:

“Bản tướng quả thật cũng cần một lời giải thích, bằng không quân lệnh không nghiêm, khó mà phục chúng. Hiểu?”

“Vâng. Chuyện là hôm đó thuộc hạ thấy Bích Mặc tiên sinh có nhiều đồ đạc cồng kềnh, nên mới chủ động xin đi theo hỗ trợ. Sau đó tiên sinh nói muốn dựng một cái chuồng gà, cần có người giúp, nên mới lưu tiểu nhân lại.”

“Tiên sinh? Vũ tướng quân, không biết vị Bích Mặc tiên sinh này là ai, mà lại có thể ngang nhiên để binh lính nước Việt rời khỏi vị trí? Đừng nói với tiểu nữ, đến cả tướng quân đây cũng sẽ bị hạng giang hồ thảo mãng đó qua mặt đấy.”

Lý Thanh Vân trợn mắt nhìn thiếu nữ, trong lòng không khỏi nghi ngờ ngày xưa có phải mắt mình có đờm hay không. Lão Thụ cổ viện hung danh hiển hách đến nỗi đứa bé cũng biết, thế mà con mắm này lại hồn nhiên như không, đến đây kêu gào?

Lại nhìn sang Vũ Tùng Lâm cố nghiêm sắc mặt nén cười, thế nhưng khuôn mặt già giờ đã đỏ bừng...

Được lắm! Quả nhiên là gừng càng già càng cay!

Lão ta không trị được thánh nữ của Kiếm Trì, nên cố ý dẫn nàng ta đến đây. Với cái tính cách và lòng dạ của Phùng Thanh La, không đắc tội người khác, Lý Thanh Vân ta từ nay về sau dùng đầu gối đi đường.

Vũ Tùng Lâm nhếch mép, hắng giọng cười:

“Thánh nữ có điều không biết...”

“Vị tiên sinh kia ẩn cư ở trên đỉnh đồi này, cũng chính là nơi gọi là Lão Thụ cổ viện.”

oOo

Vũ Tùng Lâm trong lòng cười khoái trá.

Không phải chỉ vì Phùng Thanh La vô duyên vô cớ đắc tội Bích Mặc tiên sinh, mà còn vì người hộ đạo đang nấp trên mây của nàng ta.

Thực lực của Vũ Tùng Lâm không thấp, có thể cảm tri được trong bóng tối có cường giả âm thầm đi theo bảo vệ Phùng Thanh La, chỉ có không rõ rốt cuộc là người của Kiếm Trì hay người của thái tử mà thôi.

Kiếm Trì các người không phải cậy là thánh địa hay sao?

Các người ngày thường không phải hếch cằm lên trời, nhìn người bằng hai lỗ mũi sao?

Đến trước mặt tiên sinh, còn không phải bị dọa sợ cho đái ra quần à?

Vũ Tùng Lâm có thể cảm tri rõ ràng, lúc này trên tầng mây cao vút, có hai bóng người đang đứng. Một mặc áo bào trắng, lưng đeo trường kiếm ba xích, chắc hẳn là người của Kiếm Trì.

Người còn lại... đương tuổi thiếu niên, áo đen như mực, tay cầm một thanh quái kiếm kề sát vào cổ đối phương. Lưỡi kiếm thẳng tắp, chuôi kiếm cong vút như vầng trăng khuyết.

Dựa theo khí tức, ngoại trừ con chó đen nhỏ đang nằm ngáp dưới đất thì còn ai vào đây nữa?

Cho dù chỉ là một thân ngoại hóa thân, thì tên trưởng lão Kiếm Trì kia cũng không dám động đậy một chút, cũng không tài nào truyền âm nhắc nhở Phùng Thanh La được.

Sẽ mất mạng.

Thậm chí, đũng quần lão ta còn hơi ươn ướt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương