Khi Mạnh Dục Nhiên về đến nhà, liền nhìn thấy Lục Tầm vui sướng đi tới đi lui cùng với mẹ nó ở phòng bếp......

Còn có tên Lục Minh Triết nhìn mặt thấy ghét kia đang cùng Mạnh San San chơi game.

Vì sao nó không có chút nào cảm thấy ngoài ý muốn nhỉ?

"San San!"

Nó kêu em gái một tiếng, định thu hút sự chút ý của con bé.

Nhưng mà, cái con em gái bình thường nhìn thấy nó liền chạy đến mừng, còn bị nó thập phần ghét bỏ hắt hủi, vậy mà nay lại bắt đầu làm lơ nó?

Mạnh San San đang chơi hăng say, đầu cũng không thèm nâng lên, "a" một tiếng xem như đáp lại.

Mạnh Dục Nhiên: "......"

Tức giận!

Nó mím mím môi, vẻ mặt cau có đi về hướng thang lầu.

Khi đi ngang qua sofa có hai người Lục Minh Triết cùng Mạnh San San đang ngồi cạnh nhau, còn khinh phiêu phiêu mà hừ một tiếng.

Mạnh San San đối với chuyện này không hề có cảm giác.

Chờ đến khi Lục Tầm giúp Lâm Y Y từ phòng bếp bưng thức ăn ra tới, hương vị thơm nức mũi đã thu hút Mạnh San San,nó lôi kéo Lục Minh Triết lại bàn ăn.

Đồng thời xuất hiện, còn có Mạnh Dục Nhiên bị Lâm Y Y kêu xuống lầu.

Mạnh Dục Nhiên đứng một chút lâu, giơ mắt nhìn đứa em gái không lương tâm kia.

Mạnh San San không lương tâm lại đang ân cần giúp Lục Minh Triết khuấy đồ uống.

Cô bé nhỏ tay ngắn chân ngắn, nhưng lại đang vô cùng cẩn thận mà khuấy nhè nhẹ ly đồ uống trong tay, xong sau đó kính cẩn đặt trước mặt Lục Minh Triết.

Nghiêng về một phía, nó còn lặng lẽ nói thêm với Lục Minh Triết: "A Triết ca ca thật là lợi hại, về sau chơi game nhớ mang em theo được không?"

Con nít đứa nào cũng thích trò chơi điện tử, Mạnh San San tất nhiên cũng vậy.

Nhưng con bé còn quá nhỏ, người trong nhà ai cũng rất ít cho nó chơi, lần này vẫn là Lục Minh Triết mượn di động của ông chú nhỏ nó cho con bé, hai đứa cùng nhau đâu đầu lại chơi......

Lục Minh Triết cùng con bé chơi hai trò chơi, thành công thu phục trái tim bé nhỏ của Mạnh San San!

Nó mặt ngoài chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhưng ai nấy đều thấy được giờ phút này tâm tình nó rất không tồi.

Lục Minh Triết cao hứng một chút, ngẩng đầu liền nhìn thấy Mạnh Dục Nhiên ngồi ở đối diện nó cùng Mạnh San San, đang đen mặt trừng nó.

Tầm mắt lạnh buốt, giống hai thanh sắc bén kiếm......

Buổi tối, rốt cuộc đã mời được hai vị ôn thần đi xong, Mạnh Dục Nhiên quyết định phải tiếp tục "giáo dục" em gái nó thật cẩn thận thêm lần nữa.

Không những không được đi cùng người xa lạ, không được nói chuyện cùng người xa lạ, mà còn phải cẩn thận mưu đồ gây rối của cả người trong nhà nữa......

Đặc biệt là đàn ông......

Con trai cũng giống vậy!

Mạnh San San vẻ mặt ngây thơ mờ mịt.

Sau đó nghiêng đầu một chút, nghi hoặc nói: "Cũng bao gồm anh hai luôn sao?"

"Ngoại trừ anh!"

Mặt Mạnh Dục Nhiên lại đen thêm một độ.

Anh trai thật đáng sợ!

Mạnh San San ôm con ngốc cẩu, lui về sau một bước.

"Anh hai không phải con trai ?"

Mạnh Dục Nhiên bị hoài nghi giới tính : "......"

Em gái quá ngốc rồi.

Trẻ con không thể dạy cũng chỉ tới mức này thôi!

Vì phòng ngừa tên Lục Minh Triết không biết xấu hổ lại đến thu mua em gái nó, ngày hôm sau, khi nó đi ra cửa liền mang Mạnh San San cùng đi.

Đối với chuyện này, cô bé nhỏ còn mặt mũi rầu rĩ không vui: "Em đã đông ý với Lục thúc thúc hôm nay đi câu cá."

Vừa nhớ tới có cá nướng ăn, nước miếng đều chảy ra!

Đáng tiếc, ăn không được......

"Câu cá có cái gì chơi, em không phải muốn chơi trò chơi sao? Chờ lát nữa anh đưa điện thoại cho em chơi."

Thôi cũng được, có trò chơi để chơi, miễn cưỡng tha thứ cho anh trai!

Bạn nhỏ Mạnh San San được như ý nguyện lấy được di động.

Hiện tại kỳ nghỉ Quốc Khánh đã qua được hơn phân nửa, ba thằng nhóc kia toàn bộ bài tập không thèm viết một chữ nào, chỉ chờ hào quang của thằng bạn học giỏi nhất lớp bao phủ cho một miếng.

Mạnh Dục Nhiên xách theo Mạnh San San tới nhà Từ Kiệt.

Đối mặt với năm người lạ đang mắt lớn mắt nhỏ vay quanh mình, vẻ mặt Mạnh San San hơi ngơ ngác.

Trong số năm người, ngoài ba thằng bạn học của Mạnh Dục Nhiên, hai người còn lại chính là mẹ và chị gái của Từ Kiệt.

"Quả nhiên là em gái Tiểu Nhiên nha, cũng quá đáng yêu đi!"

Đây là Từ Lâm, chị của Từ Kiệt đang học đại học cảm thán thốt lên.

Lúc này cô bé nhỏ đang giơ khuôn mặt nhỏ phúng phính lên nhìn, Từ Lâm bị cô bé dễ thương đến đầu óc rối tinh rối mù.

Mẹ của Từ Lâm cũng không chịu nổi vật nhỏ đáng yêu đến như vậy : "San San thích ăn cái gì vậy? Có muốn ăn kẹo hay không ?"

Vừa nghe có đồ ăn ngon, Mạnh San San lập tức mặt mày hớn hở: "Muốn ạ! Con cảm ơn dì."

Thật là lại đáng yêu, lại còn lễ phép......

Người phụ nữ nhận được lời cảm tạ quá đáng yêu, quay đầu liền đạp vào mông thằng con nhà mình một cái : "Khách tới nhà còn không nhanh chân đi lấy cái gì ngon đãi khách!"

Con người ta so sánh với hai đứa nhãi con nhà mình, đều có cảm giác mình đang nuôi hai cọng cỏ !

Khụ!

Từ Kiệt đột nhiên bị dỗi: "......"

Cảm giác như mình bị thất sủng là chuyện như thế nào?

"Mày có từng được sủng ái sao?"

Đây là câu đến từ chị ruột Từ Lâm của nó, người đang đứng ôm ngực, lạnh lạnh trào phúng.

Rốt cuộc sau khi đuổi ba người phụ nữ ra khỏi phòng nó được rồi, Từ Kiệt liền thấp giọng hỏi Mạnh Dục Nhiên: "Sao mày mang em gái theo tới đây chi vậy ?"

Trời biết, mỗi ngày ở nhà hai người phụ nữ này tác oai tác oái, nó đã sinh ra lòng kính nhi viễn chi với tất cả sinh vật giống cái luôn rồi!

Thật là đáng sợ!

Đây là một loại sợ hãi bị người khác phái chi phối.

Mạnh Dục Nhiên quét mắt nhìn nó một cái: "Không muốn sao?"

Trên tay Mạnh Dục Nhiên là quyển vở bài tập vừa mới móc ra từ trong túi.

"Chép chép chép!"

Lý Việt Bân vừa đoạt lấy một quyển, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Em gái mày thật sự rất đáng yêu nha, lần trước ba tao gặp qua nó có một lần, trở về liền nói sớm biết vậy thà sinh con gái."

Hừ, cũng không nghĩ xem bản thân có sinh được không!

Còn dám ghét bỏ nó, đứa con trai này?!

Tuy rằng Mạnh Dục Nhiên ghét bỏ em gái ngốc nghếch của mình đến muốn chết, nhưng nghe nó được người khen vẫn rất đắc ý trong lòng, thằng bé nỗ lực khôi phục khuôn mặt lạnh lùng, làm bộ ra vẻ bình tĩnh.

Chỉ có Tạ Ninh nhìn ra manh mối, thấp giọng hỏi nó: "Mày phòng ngừa con bé tiếp xúc với ai vậy?"

"Ba sau mày hả ?"

Đáp lại hắn, là khuôn mặt lạnh lùng của Mạnh Dục Nhiên.

"Tao không có ba sau."

Cái ông họ Lục kia muốn làm ba sau nó?

Bớt nghĩ kỳ lạ giùm!

Tạ Ninh chỉ cười một chút.

"Tao nghe Lý Việt Bân nói, ba sau kia của mày......"

Tiếp xúc với ánh mắt lạnh băng của học bá Mạnh Dục Nhiên, nó nhanh chóng sửa miệng: "Cái cái đàn ông kia hình như cũng không tồi, dù sao cũng là một ông chủ công ty lớn, hơn nữa bề ngoài cũng dễ nhìn, có phải như vậy hay không?"

Mạnh Dục Nhiên: "......"

Nó không muốn trả lời vấn đề này!

"Thiếu niên à, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, người nhà vui vẻ là quan trọng nhất so với bất cứ thứ gì nga."

Mới vừa mở cửa trong nháy mắt, Lâm Y Y hung hăng hắt xì một cái.

"Bị cảm à?"

Lục Tầm nhíu mày.

Lâm Y Y lách người qua, để hắn cùng Lục Minh Triết vào nhà.

"Mũi có hơi ngứa, khẳng định là ai đó mắng sau lưng tôi rồi!"

Tầm mắt Lục Minh Triết trong phòng khách dạo qua một vòng, cửa thang lầu cũng nhìn thoáng qua, sau đó liền rũ mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

Lâm Y Y cũng nhận ra, liền giải thích với nó: "Tiểu Nhiên đi qua nhà bạn làm bài tập rồi, San San cũng đi cùng với nó luôn."

Cô cũng phát hiện, Lục Minh Triết hình như chơi cùng với Mạnh San San càng tốt hơn một chút......

Chắc đại khái là do lực hút khác phái đi, không làm gì được.

Cũng không biết hai thiếu niên này là chuyện như thế nào, phảng phất như trời sinh đã đối đầu với nhau vậy.

Rõ ràng trước kia cũng chưa hề tiếp xúc đàng hoàng với nhau lần nào, nhưng hai đứa nó quả là không hợp......

"Khó trách, ngày hôm qua San San nói muốn hôm nay đi theo anh đi câu cá, kết quả nó lại chạy không thấy."

Lục Tầm sách một tiếng.

Hắn cảm thấy mình bị cô bé nhỏ vứt bỏ rồi......

Tâm Lục Minh Triết cũng nói khó trách......

Ngày hôm qua ánh mắt tên kia nhìn nó, thật giống như nó cướp vợ đối phương rồi không bằng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương