Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình
-
Chương 84: Tử Tình Bối Rối (1)
Đi một đoạn khá xa, cuối cùng đi tới đình nghỉ mát lúc nãy. Tử Tình thản nhiên đi vào, sau đó tự nhiên ngồi xuống ghế.
Trà bánh hồi chiều đã được cung nữ dọn đi, bây giờ trên bàn đều trống trải không có cái gì. Tử Tình mở miệng kêu Hộ Tỷ và Hộ Tâm lui ra ngoài, nàng muốn một mình.
Hộ Tỷ và Hộ Tâm vừa lui, trong đình nghỉ mát chỉ còn Tử Tình và tên theo đuôi nào đó. Lúc này Tử Tình liền hùng hổ quay đầu trợn mắt nhìn Hạo Uy, nàng tức giận nói:
“Ngươi theo ta làm gì? Còn nữa, ai cho ngươi dám đến chọc ghẹo ta hả?”
Hạo Uy phì cười, hắn không ngờ câu đầu tiên mà tiểu nha đầu này nói với hắn là như vậy. Kìm nén tự nãy giờ, hiện tại xung quanh đã không có người khác. Vì thế Hạo Uy không một chút do dự mà nâng tay kéo Tử Tình vào lòng mình, rồi xiếc tay ôm thật chặt nàng một cái sau đó hít một hơi dài.
Mùi thơm thoang thoảng của Tử Tình xông vào mũi, Hạo Uy cảm thấy thật an tĩnh. Hắn nhắn nhẹ mắt giống như đang hưỡng thụ, mà thật sự hắn cũng đang hưỡng thụ cái cảm giác ấm áp dễ chịu khi được ôm nàng. Mấy tháng nay có trời mới biết được hắn nhớ nàng tới độ nào. Mỗi đêm hắn đều lén đến chỗ nàng ngắm nhìn nàng ngủ. Có lần hắn muốn ôm nàng nhưng sợ làm cho nàng hoảng sợ nên chỉ có thể đè nén lại lòng mình. Khi thấy nàng cầm ngọc bội của hắn thẫn thờ lúc đó trái tim của hắn vừa mừng vừa sợ. Hiện tại được ôm nàng vào lòng, Hạo Uy cảm thấy thật thỏa mãn.
Bị cánh tay cường tráng ôm chặt, lại còn nghe được mùi hương quen thuộc lẫn quẫn bên mũi. Tử Tình thoáng chút thất thần. Nàng thế nhưng lại không chán ghét vòng ôm này, ngược lại có cảm giác xa thật lâu mới có lại được.
Nhưng chỉ một phút, Tử Tình liền bừng tĩnh. Nàng… bị điên rồi nên mới nghĩ vòng ôm này làm nàng an ổn. Cái tên chết tiệt này cư nhiên lại dám động tay động chân với nàng, còn dám… dám có phản ứng. Bộ hắn chỉ sống bằng nửa thân dưới thôi sao?
Tuy rằng hiện tại thân thể nàng chỉ là một bé con, tuổi của nàng chỉ mới mười một. Nhưng linh hồn của nàng cũng đã gần ba mươi rồi đấy, hắn tưởng nàng không biết cái kia là cái gì hay sao?
“Chết tiệt!” Tử Tình tức giận giãy dụa.
Hạo Uy lúc này cũng khổ sở muốn chết, hắn không nghĩ thế nhưng chỉ đơn giản ôm nàng một cái mà hắn lại nổi lên phản ứng. Nhìn thân thể bé nhỏ trong lòng Hạo Uy càng chán nản. Làm sao lại không thấy nàng lớn lên đây? Cứ chờ đợi như vầy trước sau gì hắn cũng sẽ bị nghẹn tới chết.
Hạo Uy dùng sức một chút, thành công nhấc bổng Tử Tình, hắn ôm nàng giống như bế em bé, sau đó ngồi xuống ghế. Vì vậy tư thế của hai người giờ này là Tử Tình bị Hạo Uy ôm trọn trong lòng, mà nàng đang ngồi lên chỗ nào đó trướng trướng của ai kia.
“Buông ta ra! Cái tên sắc lang này, ngươi mau buông ta ra!” Tử Tình giãy dụa thét lên.
Bởi vì giãy dụa, nên mông nhỏ của Tử Tình động đậy qua lại chỗ kia. Hạo Uy gân xanh nổi đầy, hắn dùng sức ghìm chặt lấy Tử Tình để cho nàng ngồi im lại. Hơi thở có chút nặng nề Hạo Uy kề tai Tử Tình thở dốc nói:
“Nàng ngoan ngoãn ngồi im, nếu không…. ta…ta.. sẽ ở chỗ này muốn nàng!”
Lời của Hạo Uy thành công làm thân thể Tử Tình cứng đờ, nàng vừa tức giận vừa xấu hổ. Đảo mắt tìm bóng dáng của Hộ Tâm và Hộ Tỷ, có điều nàng nhìn thấy hai người kia đã bị đứng im như trời trồng, bên cạnh là hai cái bóng đen đang đứng giống như là canh gác.
Tử Tình thất vọng rồi, nàng thật ra định tìm một nơi yên tĩnh để nói vài chuyện với hắn, nhưng không nghĩ thế nhưng lại tự đưa mình vào hang sói. Cực kỳ tức giận, Tử Tình gục vào ngực Hạo Uy dùng sức cắn một cái thật mạnh. Nhưng da thịt của ai đó giống như làm bằng thép, nàng cắn tới đau răng nhưng lại không thấy hắn có phản ứng gì. Tử Tình bực mình nắm chặt áo hắn ảo não nói:
“Ngươi bây giờ muốn làm gì? Ta còn nhỏ như vậy chẳng lẽ ngươi muốn ăn hiếp ta sao?”
Hạo Uy mỉm cười, cúi đầu hôn lên cái đầu nhỏ của Tử Tình một cái mới đáp lời:
“Ta không làm gì cả, chỉ muốn ôm nàng một chút. Yên tâm, nàng còn quá nhỏ, ta sẽ không làm tổn thương nàng.”
Hạo Uy không nói thì thôi, lời này vừa ra lại làm Tử Tình tức muốn sôi máu. Hắn nói vậy là ý gì chứ? Cái gì nàng còn quá nhỏ sẽ không tổn thương nàng? Vậy nếu nàng lớn lên hắn sẽ….. phi! Phi!… không được nghĩ bậy, nàng mới không để cho hắn muốn làm gì thì làm đâu.
“Ngươi nói đi, tại sao lại kiếm chuyện gây khó dễ cho ta? Dù gì cũng là ta cứu ngươi một mạng, nói sau ta cũng là ân nhân của ngươi. Tại sao ngươi cứ làm khó cho ta?” Tử Tình phồng má ão não nói.
Hạo Uy im lặng, qua một lúc lâu cứ nghĩ hắn sẽ không trả lời ai ngờ hắn lại chậm rãi nói:
“Ta là hoàng tử, người muốn dùng tánh mạng để cứu ta có rất nhiều. Ta sẽ không vì có người cứu tính mạng của mình mà do dự chuyện gì. Nhưng đối với nàng… Cho dù nàng chưa từng cứu ta thì lòng ta đối với nàng vẫn không thay đổi. Nàng có biết, lần đầu tiên gặp nàng trong lòng của ta đã có nàng rồi hay không? Lần đầu tiên gặp nàng ta đã có ý nghĩ muốn giữ nàng ở bên mình. Chỉ là lúc đó tình cảnh của ta rất nguy hiểm, vì sợ phiền toái cho nàng nên ta mới mới né tránh. Nhưng hiện tại mọi chuyện đã ổn rồi, ta muốn tuyên bố với mọi người người mà ta muốn cưới chính là nàng. Không chỉ đời này, mà ta muốn đời đời kiếp kiếp nàng đều sẽ là nương tử của một mình ta. Là người mà ta che chở ở trong lòng.”
Lời của Hạo Uy trầm thấp từ tính mà cực kỳ rõ ràng vang lên trong màn đêm mờ ảo. Đôi tay đang ôm Tử Tình cũng vô thức mà siết chặt hơn, giống như muốn giữ chặt lấy nàng, muốn khảm thân thể nàng vào hắn.
Tử Tình im lặng, ngay cả hơi thở cũng trở nên rối loạn. Nàng cảm nhận được chỗ nào đó trong ngực giống như vỡ oà, một cảm giác rất kỳ lạ lan toả khắp lồng ngực, giống như cái gì đó len lõi bên trong. Không hiểu sao bỗng dưng nàng có chút nghẹn ngào, cảm giác giống như là vui mà cũng giống như rất là uất ức.
Hạo Uy lúc này cũng rất căng thẳng, hắn cho tới bây giờ còn chưa có trải qua tình trạng hồi hợp căng thẳng thế này. Siết chặt vòng tay hơn một chút, mắt nhắm chặt lại giống như hồi tưởng lại những lúc nhớ nàng. Sau đó là mừng thầm, hắn đã nói ra rồi, hắn đã nói cho nàng biết lòng của hắn rồi. Còn nàng… nàng sẽ nghĩ thế nào?
Hạo Uy hồi hợp chờ đợi, rồi lại im lặng hồi hợp chờ đợi. Nhưng là… đợi thật lâu thế nhưng không thấy tiểu nhân nhi trong lòng mình có phản ứng nào. Nhíu mày nới lỏng vòng tay nhìn một chút. Kết quả…. Nàng.. nhưng lại đang ngủ! Hơi thở đều đều liên tục chứng tỏ người trong lòng đã ngủ say. Hạo Uy vừa tức vừa ảo não, nàng… thế nhưng lại ngủ trong tình cảnh như vầy…
Không biết dùng biểu cảm nào để diễn tả tâm trạng mình lúc này, tiểu nương tử của hắn thế nhưng lại có thể an ổn ở trong vòng tay của hắn mà ngủ. Thật sự cũng chỉ có nàng mới dám làm như vậy. (!)
Bởi vì lúc này trời tối nên Hạo Uy không phát hiện, thật ra mí mặt của Tử Tình hơi động động không yên. Điều này chứng minh ai đó đang giả vờ chứ không phải thực sự ngủ. Chỉ là Tử Tình diễn quá giỏi, hơi thở chậm rãi đều đều giống như một người ngủ say kia đã thành công gạt được Hạo Uy.
Lại nói, trong lòng Tử Tình bây giờ đang gào thét và rối loạn không ngừng. Nàng không nghĩ thế nhưng cái tên sắc lang này lại tỏ tình với nàng, từng câu từng chữ đều chứa chang tình cảm như vậy. Nàng rất xấu hổ, vì không biết phải phản ứng thế nào nên nàng chỉ có thể giả ngốc ngủ say, coi như tránh được tình cảnh xấu hổ của mình.
Trà bánh hồi chiều đã được cung nữ dọn đi, bây giờ trên bàn đều trống trải không có cái gì. Tử Tình mở miệng kêu Hộ Tỷ và Hộ Tâm lui ra ngoài, nàng muốn một mình.
Hộ Tỷ và Hộ Tâm vừa lui, trong đình nghỉ mát chỉ còn Tử Tình và tên theo đuôi nào đó. Lúc này Tử Tình liền hùng hổ quay đầu trợn mắt nhìn Hạo Uy, nàng tức giận nói:
“Ngươi theo ta làm gì? Còn nữa, ai cho ngươi dám đến chọc ghẹo ta hả?”
Hạo Uy phì cười, hắn không ngờ câu đầu tiên mà tiểu nha đầu này nói với hắn là như vậy. Kìm nén tự nãy giờ, hiện tại xung quanh đã không có người khác. Vì thế Hạo Uy không một chút do dự mà nâng tay kéo Tử Tình vào lòng mình, rồi xiếc tay ôm thật chặt nàng một cái sau đó hít một hơi dài.
Mùi thơm thoang thoảng của Tử Tình xông vào mũi, Hạo Uy cảm thấy thật an tĩnh. Hắn nhắn nhẹ mắt giống như đang hưỡng thụ, mà thật sự hắn cũng đang hưỡng thụ cái cảm giác ấm áp dễ chịu khi được ôm nàng. Mấy tháng nay có trời mới biết được hắn nhớ nàng tới độ nào. Mỗi đêm hắn đều lén đến chỗ nàng ngắm nhìn nàng ngủ. Có lần hắn muốn ôm nàng nhưng sợ làm cho nàng hoảng sợ nên chỉ có thể đè nén lại lòng mình. Khi thấy nàng cầm ngọc bội của hắn thẫn thờ lúc đó trái tim của hắn vừa mừng vừa sợ. Hiện tại được ôm nàng vào lòng, Hạo Uy cảm thấy thật thỏa mãn.
Bị cánh tay cường tráng ôm chặt, lại còn nghe được mùi hương quen thuộc lẫn quẫn bên mũi. Tử Tình thoáng chút thất thần. Nàng thế nhưng lại không chán ghét vòng ôm này, ngược lại có cảm giác xa thật lâu mới có lại được.
Nhưng chỉ một phút, Tử Tình liền bừng tĩnh. Nàng… bị điên rồi nên mới nghĩ vòng ôm này làm nàng an ổn. Cái tên chết tiệt này cư nhiên lại dám động tay động chân với nàng, còn dám… dám có phản ứng. Bộ hắn chỉ sống bằng nửa thân dưới thôi sao?
Tuy rằng hiện tại thân thể nàng chỉ là một bé con, tuổi của nàng chỉ mới mười một. Nhưng linh hồn của nàng cũng đã gần ba mươi rồi đấy, hắn tưởng nàng không biết cái kia là cái gì hay sao?
“Chết tiệt!” Tử Tình tức giận giãy dụa.
Hạo Uy lúc này cũng khổ sở muốn chết, hắn không nghĩ thế nhưng chỉ đơn giản ôm nàng một cái mà hắn lại nổi lên phản ứng. Nhìn thân thể bé nhỏ trong lòng Hạo Uy càng chán nản. Làm sao lại không thấy nàng lớn lên đây? Cứ chờ đợi như vầy trước sau gì hắn cũng sẽ bị nghẹn tới chết.
Hạo Uy dùng sức một chút, thành công nhấc bổng Tử Tình, hắn ôm nàng giống như bế em bé, sau đó ngồi xuống ghế. Vì vậy tư thế của hai người giờ này là Tử Tình bị Hạo Uy ôm trọn trong lòng, mà nàng đang ngồi lên chỗ nào đó trướng trướng của ai kia.
“Buông ta ra! Cái tên sắc lang này, ngươi mau buông ta ra!” Tử Tình giãy dụa thét lên.
Bởi vì giãy dụa, nên mông nhỏ của Tử Tình động đậy qua lại chỗ kia. Hạo Uy gân xanh nổi đầy, hắn dùng sức ghìm chặt lấy Tử Tình để cho nàng ngồi im lại. Hơi thở có chút nặng nề Hạo Uy kề tai Tử Tình thở dốc nói:
“Nàng ngoan ngoãn ngồi im, nếu không…. ta…ta.. sẽ ở chỗ này muốn nàng!”
Lời của Hạo Uy thành công làm thân thể Tử Tình cứng đờ, nàng vừa tức giận vừa xấu hổ. Đảo mắt tìm bóng dáng của Hộ Tâm và Hộ Tỷ, có điều nàng nhìn thấy hai người kia đã bị đứng im như trời trồng, bên cạnh là hai cái bóng đen đang đứng giống như là canh gác.
Tử Tình thất vọng rồi, nàng thật ra định tìm một nơi yên tĩnh để nói vài chuyện với hắn, nhưng không nghĩ thế nhưng lại tự đưa mình vào hang sói. Cực kỳ tức giận, Tử Tình gục vào ngực Hạo Uy dùng sức cắn một cái thật mạnh. Nhưng da thịt của ai đó giống như làm bằng thép, nàng cắn tới đau răng nhưng lại không thấy hắn có phản ứng gì. Tử Tình bực mình nắm chặt áo hắn ảo não nói:
“Ngươi bây giờ muốn làm gì? Ta còn nhỏ như vậy chẳng lẽ ngươi muốn ăn hiếp ta sao?”
Hạo Uy mỉm cười, cúi đầu hôn lên cái đầu nhỏ của Tử Tình một cái mới đáp lời:
“Ta không làm gì cả, chỉ muốn ôm nàng một chút. Yên tâm, nàng còn quá nhỏ, ta sẽ không làm tổn thương nàng.”
Hạo Uy không nói thì thôi, lời này vừa ra lại làm Tử Tình tức muốn sôi máu. Hắn nói vậy là ý gì chứ? Cái gì nàng còn quá nhỏ sẽ không tổn thương nàng? Vậy nếu nàng lớn lên hắn sẽ….. phi! Phi!… không được nghĩ bậy, nàng mới không để cho hắn muốn làm gì thì làm đâu.
“Ngươi nói đi, tại sao lại kiếm chuyện gây khó dễ cho ta? Dù gì cũng là ta cứu ngươi một mạng, nói sau ta cũng là ân nhân của ngươi. Tại sao ngươi cứ làm khó cho ta?” Tử Tình phồng má ão não nói.
Hạo Uy im lặng, qua một lúc lâu cứ nghĩ hắn sẽ không trả lời ai ngờ hắn lại chậm rãi nói:
“Ta là hoàng tử, người muốn dùng tánh mạng để cứu ta có rất nhiều. Ta sẽ không vì có người cứu tính mạng của mình mà do dự chuyện gì. Nhưng đối với nàng… Cho dù nàng chưa từng cứu ta thì lòng ta đối với nàng vẫn không thay đổi. Nàng có biết, lần đầu tiên gặp nàng trong lòng của ta đã có nàng rồi hay không? Lần đầu tiên gặp nàng ta đã có ý nghĩ muốn giữ nàng ở bên mình. Chỉ là lúc đó tình cảnh của ta rất nguy hiểm, vì sợ phiền toái cho nàng nên ta mới mới né tránh. Nhưng hiện tại mọi chuyện đã ổn rồi, ta muốn tuyên bố với mọi người người mà ta muốn cưới chính là nàng. Không chỉ đời này, mà ta muốn đời đời kiếp kiếp nàng đều sẽ là nương tử của một mình ta. Là người mà ta che chở ở trong lòng.”
Lời của Hạo Uy trầm thấp từ tính mà cực kỳ rõ ràng vang lên trong màn đêm mờ ảo. Đôi tay đang ôm Tử Tình cũng vô thức mà siết chặt hơn, giống như muốn giữ chặt lấy nàng, muốn khảm thân thể nàng vào hắn.
Tử Tình im lặng, ngay cả hơi thở cũng trở nên rối loạn. Nàng cảm nhận được chỗ nào đó trong ngực giống như vỡ oà, một cảm giác rất kỳ lạ lan toả khắp lồng ngực, giống như cái gì đó len lõi bên trong. Không hiểu sao bỗng dưng nàng có chút nghẹn ngào, cảm giác giống như là vui mà cũng giống như rất là uất ức.
Hạo Uy lúc này cũng rất căng thẳng, hắn cho tới bây giờ còn chưa có trải qua tình trạng hồi hợp căng thẳng thế này. Siết chặt vòng tay hơn một chút, mắt nhắm chặt lại giống như hồi tưởng lại những lúc nhớ nàng. Sau đó là mừng thầm, hắn đã nói ra rồi, hắn đã nói cho nàng biết lòng của hắn rồi. Còn nàng… nàng sẽ nghĩ thế nào?
Hạo Uy hồi hợp chờ đợi, rồi lại im lặng hồi hợp chờ đợi. Nhưng là… đợi thật lâu thế nhưng không thấy tiểu nhân nhi trong lòng mình có phản ứng nào. Nhíu mày nới lỏng vòng tay nhìn một chút. Kết quả…. Nàng.. nhưng lại đang ngủ! Hơi thở đều đều liên tục chứng tỏ người trong lòng đã ngủ say. Hạo Uy vừa tức vừa ảo não, nàng… thế nhưng lại ngủ trong tình cảnh như vầy…
Không biết dùng biểu cảm nào để diễn tả tâm trạng mình lúc này, tiểu nương tử của hắn thế nhưng lại có thể an ổn ở trong vòng tay của hắn mà ngủ. Thật sự cũng chỉ có nàng mới dám làm như vậy. (!)
Bởi vì lúc này trời tối nên Hạo Uy không phát hiện, thật ra mí mặt của Tử Tình hơi động động không yên. Điều này chứng minh ai đó đang giả vờ chứ không phải thực sự ngủ. Chỉ là Tử Tình diễn quá giỏi, hơi thở chậm rãi đều đều giống như một người ngủ say kia đã thành công gạt được Hạo Uy.
Lại nói, trong lòng Tử Tình bây giờ đang gào thét và rối loạn không ngừng. Nàng không nghĩ thế nhưng cái tên sắc lang này lại tỏ tình với nàng, từng câu từng chữ đều chứa chang tình cảm như vậy. Nàng rất xấu hổ, vì không biết phải phản ứng thế nào nên nàng chỉ có thể giả ngốc ngủ say, coi như tránh được tình cảnh xấu hổ của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook