Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình
-
Chương 55: Cố đại sinh gây họa
Từ ngày nhập lại hộ tịch với Cố lão gia tử, nhà Tử Tình cũng không có phát sinh chuyện gì rắc rối. Ngoại trừ Cố Đại Sinh đối với Cố Tam có chút âm dương quái khí ra thì hầu như không có gì biến đổi.
Ngày 23 tháng 7, Cố Đại Sinh chính thức được chuyển về kinh thành nhậm chức. Cố lão gia tử cùng nhị phòng đều đi theo. Trước khi đi Cố lão gia tử vẫn không bỏ ý định muốn cả nhà Cố Tam đi cùng, tiếc là Cố Tam vẫn cứ một mực từ chối. Lạ một điều là Cố lão gia tử cũng không có làm khó dễ gì nhiều. Ông chỉ ân cần căn dặn với Cố Tam nếu có chuyện gì thì gửi thư cho ông, hoặc bất cứ lúc nào muốn cũng có thể đến kinh thành tìm ông.
Nhìn thấy sự ân cần, bao dung và che chở của Cố lão gia tử, Tử Tình nghĩ thầm chẳng lẽ lão nhân gia này thay đổi tính tình rồi?
Cố Đại Sinh đi kinh thành, cuối cùng ở Tây Tử thôn Cố gia chỉ còn lại duy nhất một nhà Cố Tam. Trước nay mặc dù Cố Đại Sinh làm quan ở huyện Thanh Hà, nhưng dù sao ở Tây Tử thôn cũng còn lại một ngôi nhà đơn sơ cùng ít mẫu đất, lúc rảnh rỗi Cố Nhị Sinh và Cố lão gia tử cũng sẽ trở về. Hiện tại đi kinh thành, mấy mẫu đất còn sót lại đó bị Cố Đại Sinh đem bán hết. Cũng có lẽ vì điều này mà mấy ngày nay tâm trạng Cố Tam không được vui. Hắn có cảm giác cô đơn và mất mát. Cha và nương dù đối với hắn có chút vô tâm nhưng dù sao họ cũng là cha mẹ. Tuy rằng không ở chung nhưng trong lòng Cố Tam vẫn có được sự yên bình. Hiện tại mọi người đều đi hết hắn cảm thấy xung quanh hắn không còn ai, cảm thấy trống trải và lạnh lẽo.
Tử Tình cũng biết được Cố Tam có nỗi buồn khó nói. Nhưng nàng cũng không biết làm sao. Nàng rất thông cảm cho cha. Nói cái gì đi nữa, cha cũng là con của vị ông nội kia, dù trong lòng cha đối với lão kia có khúc mắt nhưng như thế nào thì lá rụng rồi cũng về với cội nguồn. Cha và con thì làm sao có thể thù hận lâu dài được. Huống chi cái vị ông nội kia thời gian này đối với cả nhà nàng luôn là một thái độ ân cần thương mến, Cố Tam hiện tại thấy mất mát cũng không có gì là lạ.
Trong khi Cố Tam vẫn còn chưa nguôi được khúc mắc trong lòng thì Cố Đại Sinh ở kinh thành đang vướng vào vụ rắc rối không hề nhỏ, còn ảnh hưởng đến cả nhà Tử Tình.
…………
Cố Đại Sinh đi kinh thành được hai tháng thì người của Tử Tình ở kinh thành có tin báo cấp tốc trở về. Theo tin tức đưa về, Cố Đại Sinh ở kinh thành hiện tại đang cấu kết bè phái với đám người Trúc Kỳ Vương. Mà tin tức trước giờ bọn họ thu thập được thì vị Trúc Kỳ Vương này vẫn luôn không yên phận. Nói không khéo còn có thể đại loạn một hồi.
Tử Tình nhận được tin thì sợ run, nàng tại sao lại quên mất hiện tại nhà nàng và Cố Đại Sinh có quan hệ đây, nếu Cố Đại Sinh ở kinh thành làm nên cái gì không tốt thì cả nhà nàng nhất định cũng bị vạ lây theo. Nhẹ thì xét nhà rồi lưu đày, nặng có khi còn tru di cửu tộc nữa. Nghĩ đến đó Tử Tình bắt đầu cảm thấy hối hận và tức giận. Lẽ ra ngày trước nàng nên tìm cách làm cho Cố Đại Sinh không thể làm quan. Bất quá thì nàng sẽ chi tiền nuôi cả nhà bọn họ. Còn hơn hiện tại bây giờ phải thấp thỏm thế này. Tử Tình vội vàng tìm cả nhà nói chuyện này.
Trên chiếc giường sưởi, Tô thị mặt trắng bệch nắm chặt góc áo của Cố Tam, Cố Tam thì mặt âm trầm. Tử Dục mày nhíu chặt lo lắng, Tử Diệc thì mặt đỏ bừng không biết là tức giận hay vì sợ hãi nữa. Tử Nương và Tiểu Ngũ thì ngồi một bên bặm môi, dĩ nhiên bọn họ cũng không biết làm sao.
Cố Tam trầm ngâm nói:
“Bây giờ việc cần làm là phải ngăn đại ca lại, không thể để huynh ấy dính vào chuyện này. Huynh ấy chỉ mới lên chức thị lang, nếu bị dính vào vụ này, Cố gia chúng ta sẽ không thể ngóc đầu lên được. Có khi…”
Cố Tam không nói tiếp nhưng hầu như ai cũng biết có khi… của Cố Tam là cái gì rồi. Còn không phải là tru di cửu tộc sao?
“Nhưng chúng ta làm sao để ngăn chặn đây cha, đại bá hiện tại đã bị cuốn vào vòng xoáy, muốn dứt ra rất khó. Huống chi chưa chắc đại bá sẽ chịu nghe lời chúng ta.” Tử Dục nhíu mày nói.
Không khí trong phòng hiện tại quá ngột ngạt, trên mặt mỗi người đều là lo sợ và có chút không cam tâm. Dựa vào cái gì đại bá gây chuyện còn làm bọn họ phải liên lụy vào chứ. Thật sự quá bất công.
Tử Tình nhìn mọi người một lúc, thấy cả nhà căng thẳng bồn chồn tự dưng nàng cảm giác mình bình tĩnh lại. Mọi chuyện cũng chưa đến nỗi nào, hiện tại vị đại bá kia còn chưa có chính thức làm cái gì, chẳng qua chỉ mới cấu kết thôi. Còn chưa có bắt tay vào làm chuyện gì sai sót. Tử Tình nghĩ vẫn còn cơ hội để cứu vãn.
Phút chốc Tử Tình mắt sáng rực, nàng đã có cách rồi.
Cố Tam đang đau đầu lo nghĩ chợt thấy gương mặt con gái nhỏ sáng bừng, trong lòng khẽ động Cố Tam hỏi:
“Tình nhi, con đã nghĩ ra được cách gì rồi phải không?”
Cố Tam vừa hỏi xong thì năm cặp mắt khác đồng loạt nhìn chằm chằm Tử Tình đầy hi vọng và chờ đợi.
Tử Tình che miệng ho khan mấy tiếng rồi nở nụ cười, gật đầu thật mạnh. Đợi sắp xếp kế hoạch trong đầu xong Tử Tình mới chậm rãi nói:
“Cha, nương. Đại bá cấu kết với đám người kia rồi, hiện tại dù có ngừng lại cũng khó mà gỡ ra được. Huống chi, cái vị kia không đơn giản chút nào, đại bá nếu làm không khéo sẽ bị họa diệt môn. Còn chưa nói đến có khi còn bị vị kia đem ra làm tấm đệm lưng cũng không chừng. Nếu vậy, tại sao chúng ta không ủng hộ đại bá. Giúp cho đại bá thuận lợi được vị kia (ý Tử Tình là người khác) trọng dụng. Như vậy ít nhiều có thể bảo hộ được đại bá một mạng mà còn….”
Tử Tình còn chưa nói xong đã bị Cố Tam tức giận cắt lời. Cố Tam mắng:
“Tình nhi, con xem con nói cái gì kia. Cái gì mà ủng hộ đại ca làm cho Trúc Vương trọng dụng. Tình nhi, con muốn chúng ta tạo phản sao?”
Cố Tam không thể tin nổi con gái nhỏ lại có ý định động trời này. Xem ra hắn bình thường chiều chuộng nàng quá rồi, đến nỗi chuyện đại nghịch như vậy nàng cũng dám nói.
Tử Tình vốn đang nói hăng say tự dưng bị Cố Tam mắng thì uất ức, nàng thật lâu rồi không có bị mắng đấy, hiện tại bị Cố Tam mắng không thương tiếc như vậy, còn bị Cố Tam trừng mắt nữa. Tử Tình cắn môi, mắt đọng nước nhìn Cố Tam.
Cố Tam thở dài nhẹ giọng.
“Tình nhi, con cần phải hiểu rõ. Cho dù cả nhà ta đều bị chém đầu thì cũng không thể có ý định tạo phản như vậy. Chúng ta hiện tại có thể bình bình an an mà sống đó là nhờ hồng phúc của hoàng thượng ban cho. Chúng ta là thần tử, là con dân. Đừng bao giờ có ý nghĩ mưu phản như vậy. Tình nhi con có hiểu cha nói cái gì không?”
Hít hít cái mũi Tử Tình gật đầu như trống bỏi, lại cảm thấy oan ức không nói nên lời. Ai nói nàng muốn tạo phản đâu. Nàng còn chưa có nói hết mà. Mà cha nàng có phải khoa trương quá không, cái gì mà nhờ hồng phúc hoàng đế chứ. Hừ nàng mới không có ý nghĩ như vậy đâu.
“Cha, con không có ý đó.”
Tử Tình chép miệng mất hứng nói.
Cố Tam chau mày: “Vậy chứ ý con là gì?”
“Ý của con là” Tử Tình thở mạnh có chút tức giận với Cố Tam, nàng ngoảnh mặt qua một bên không thèm nhìn Cố Tam nữa mới tạp tạp nói tiếp.
“Ý của con là đại bá hiện tại ở kinh thành không có người quen, không có chỗ dựa dẫm. Hiện tại đã bị đám người kia kéo về phe rồi, có muốn cắt đứt chính là không thể nào. Thôi thì chúng ta sẽ dựa vào đó để một chân hai thuyền đi.”
Cố Tam nghe xong dường như hiểu được cái gì đó, nhưng lại không thể nắm bắt. Cố Tam gặng hỏi.
“Ý của con là?… ”
Thấy nói chuyện với con gái nhỏ mà nàng lại không thèm liếc mắt nhìn mình, Cố Tam trong lòng kêu khổ. Nhưng chuyện này không quan trọng, trước tiên cần tìm được cách giải quyết chuyện lớn trước mắt.
Tử Tình hừ hừ hai tiếng rồi cặn kẽ giải thích.
“Bây giờ chúng ta cho người ở bên tai của ông nội và đại bá thổi lửa to nhỏ. Nhất định phải cho hai người họ biết được nếu họ mà theo phe của Trúc Kỳ Vương gia thì chờ họ phía trước chính là con đường chết. Đợi ông nội và đại bá hiểu rõ tình hình rồi thì sẽ tạo cơ hội để đại bá gặp Lỗ thừa Tướng. Theo tin tức trước nay con điều tra được, vị Lỗ thừa tướng này là tâm phúc của hoàng thượng, nhất định sẽ không cùng phe với vị kia.” Tử Tình nói tới đây thì quay mặt nhìn Cố Tam một cái rồi nói tiếp.
“Chúng ta chỉ cần làm cho Lỗ thừa tướng tin tưởng đại bá không phải thật sự muốn cấu kết với đám người kia, là do đại bá bị người ép buộc và đe dọa nên mới giả vờ đồng ý. Sau đó nhờ Lỗ thừa tướng chỉ giáo cho đại bá một con đường đi thích hợp. Lỗ thừa tướng là một trung thần, con tin chắc người nhất định sẽ không để đại bá gặp nguy hiểm. Bởi vì trước mặt ông, đại bá chính là một trung thần hiếm thấy. Như vậy rất tốt, ngoài mặt thì đại bá cùng phe với Trúc Kỳ Vương, nhưng thật ra lại là người của hoàng thượng. Đại bá cũng không sợ bị Trúc Vương đe dọa, sau này cũng không sợ bị dính vào đám người tạo phản, không những có thể dễ dàng phủi bỏ quan hệ mà còn có thể lập được công nữa.”
Tử Tình nói tới đây thì ngưng lại, nàng biết Cố Tam đã hiểu rõ ý của nàng.
Cố Tam nghe Tử Tình nói xong thì hai mắt phát sáng, bàn tay nắm vào thật chặt vì kích động. Cố Tam thở mạnh mấy cái lấy lại bình tĩnh rồi hô lên ba tiếng tốt.
“Tình nhi cách này của con rất tốt, chúng ta bây giờ cần làm ngay trước khi đại ca làm cái gì bất lợi. Để cha đi cho người làm chuyện này.”
Cố Tam nói xong thì vội vã xuống giường đi tìm Tiểu Đẩu (con chim đưa thư ở nhà Tử Tình). Chuyện này cần phải làm liền, nếu không lỡ đám người Cố Đại Sinh ở kinh thành làm cái gì quá phận thì không thể cứu vãn rồi.
Tử Dục và Tử Diệc cũng vội vã xuống giường đi theo Cố Tam, hai người bọn họ cũng muốn nhanh một chút sắp xếp người để giải quyết cho xong vụ này.
Tiểu Ngũ thấy đại ca ,tam ca đi, bé ngẫm lại mình cũng đã là nam nhân rồi, cũng cần phải có trách nhiệm lo lắng bảo hộ cả nhà. Liền trèo xuống,chạy nhanh theo chân Tử Diệc và Tử Dục.
Trên chiếc giường sưởi hiện tại còn lại ba người Tô thị, Tử Nương và Tử Tình.
Tử Tình vẫn còn đang uất ức vì bị Cố Tam trừng mắt lúc nãy, hiện tại thấy mọi người không ai quan tâm đến nàng thì cảm thấy bị tổn thương. Nhưng là nàng hiểu được chuyện gì quan trọng chuyện gì không quan trọng nên cũng không để bụng chấp nhất. Đợi đó đi, xử lý xong vụ này nàng nhất định muốn cha nhất nhất bồi thường cho mình.
Liếc mắt nhìn thấy mặt Tô thị vẫn còn trắng bệch lo lắng Tử Tình thở dài, nàng nhích nhích mông về phía Tô thị một chút, rồi bắt đầu nhiệm vụ trấn an.
Ngày 23 tháng 7, Cố Đại Sinh chính thức được chuyển về kinh thành nhậm chức. Cố lão gia tử cùng nhị phòng đều đi theo. Trước khi đi Cố lão gia tử vẫn không bỏ ý định muốn cả nhà Cố Tam đi cùng, tiếc là Cố Tam vẫn cứ một mực từ chối. Lạ một điều là Cố lão gia tử cũng không có làm khó dễ gì nhiều. Ông chỉ ân cần căn dặn với Cố Tam nếu có chuyện gì thì gửi thư cho ông, hoặc bất cứ lúc nào muốn cũng có thể đến kinh thành tìm ông.
Nhìn thấy sự ân cần, bao dung và che chở của Cố lão gia tử, Tử Tình nghĩ thầm chẳng lẽ lão nhân gia này thay đổi tính tình rồi?
Cố Đại Sinh đi kinh thành, cuối cùng ở Tây Tử thôn Cố gia chỉ còn lại duy nhất một nhà Cố Tam. Trước nay mặc dù Cố Đại Sinh làm quan ở huyện Thanh Hà, nhưng dù sao ở Tây Tử thôn cũng còn lại một ngôi nhà đơn sơ cùng ít mẫu đất, lúc rảnh rỗi Cố Nhị Sinh và Cố lão gia tử cũng sẽ trở về. Hiện tại đi kinh thành, mấy mẫu đất còn sót lại đó bị Cố Đại Sinh đem bán hết. Cũng có lẽ vì điều này mà mấy ngày nay tâm trạng Cố Tam không được vui. Hắn có cảm giác cô đơn và mất mát. Cha và nương dù đối với hắn có chút vô tâm nhưng dù sao họ cũng là cha mẹ. Tuy rằng không ở chung nhưng trong lòng Cố Tam vẫn có được sự yên bình. Hiện tại mọi người đều đi hết hắn cảm thấy xung quanh hắn không còn ai, cảm thấy trống trải và lạnh lẽo.
Tử Tình cũng biết được Cố Tam có nỗi buồn khó nói. Nhưng nàng cũng không biết làm sao. Nàng rất thông cảm cho cha. Nói cái gì đi nữa, cha cũng là con của vị ông nội kia, dù trong lòng cha đối với lão kia có khúc mắt nhưng như thế nào thì lá rụng rồi cũng về với cội nguồn. Cha và con thì làm sao có thể thù hận lâu dài được. Huống chi cái vị ông nội kia thời gian này đối với cả nhà nàng luôn là một thái độ ân cần thương mến, Cố Tam hiện tại thấy mất mát cũng không có gì là lạ.
Trong khi Cố Tam vẫn còn chưa nguôi được khúc mắc trong lòng thì Cố Đại Sinh ở kinh thành đang vướng vào vụ rắc rối không hề nhỏ, còn ảnh hưởng đến cả nhà Tử Tình.
…………
Cố Đại Sinh đi kinh thành được hai tháng thì người của Tử Tình ở kinh thành có tin báo cấp tốc trở về. Theo tin tức đưa về, Cố Đại Sinh ở kinh thành hiện tại đang cấu kết bè phái với đám người Trúc Kỳ Vương. Mà tin tức trước giờ bọn họ thu thập được thì vị Trúc Kỳ Vương này vẫn luôn không yên phận. Nói không khéo còn có thể đại loạn một hồi.
Tử Tình nhận được tin thì sợ run, nàng tại sao lại quên mất hiện tại nhà nàng và Cố Đại Sinh có quan hệ đây, nếu Cố Đại Sinh ở kinh thành làm nên cái gì không tốt thì cả nhà nàng nhất định cũng bị vạ lây theo. Nhẹ thì xét nhà rồi lưu đày, nặng có khi còn tru di cửu tộc nữa. Nghĩ đến đó Tử Tình bắt đầu cảm thấy hối hận và tức giận. Lẽ ra ngày trước nàng nên tìm cách làm cho Cố Đại Sinh không thể làm quan. Bất quá thì nàng sẽ chi tiền nuôi cả nhà bọn họ. Còn hơn hiện tại bây giờ phải thấp thỏm thế này. Tử Tình vội vàng tìm cả nhà nói chuyện này.
Trên chiếc giường sưởi, Tô thị mặt trắng bệch nắm chặt góc áo của Cố Tam, Cố Tam thì mặt âm trầm. Tử Dục mày nhíu chặt lo lắng, Tử Diệc thì mặt đỏ bừng không biết là tức giận hay vì sợ hãi nữa. Tử Nương và Tiểu Ngũ thì ngồi một bên bặm môi, dĩ nhiên bọn họ cũng không biết làm sao.
Cố Tam trầm ngâm nói:
“Bây giờ việc cần làm là phải ngăn đại ca lại, không thể để huynh ấy dính vào chuyện này. Huynh ấy chỉ mới lên chức thị lang, nếu bị dính vào vụ này, Cố gia chúng ta sẽ không thể ngóc đầu lên được. Có khi…”
Cố Tam không nói tiếp nhưng hầu như ai cũng biết có khi… của Cố Tam là cái gì rồi. Còn không phải là tru di cửu tộc sao?
“Nhưng chúng ta làm sao để ngăn chặn đây cha, đại bá hiện tại đã bị cuốn vào vòng xoáy, muốn dứt ra rất khó. Huống chi chưa chắc đại bá sẽ chịu nghe lời chúng ta.” Tử Dục nhíu mày nói.
Không khí trong phòng hiện tại quá ngột ngạt, trên mặt mỗi người đều là lo sợ và có chút không cam tâm. Dựa vào cái gì đại bá gây chuyện còn làm bọn họ phải liên lụy vào chứ. Thật sự quá bất công.
Tử Tình nhìn mọi người một lúc, thấy cả nhà căng thẳng bồn chồn tự dưng nàng cảm giác mình bình tĩnh lại. Mọi chuyện cũng chưa đến nỗi nào, hiện tại vị đại bá kia còn chưa có chính thức làm cái gì, chẳng qua chỉ mới cấu kết thôi. Còn chưa có bắt tay vào làm chuyện gì sai sót. Tử Tình nghĩ vẫn còn cơ hội để cứu vãn.
Phút chốc Tử Tình mắt sáng rực, nàng đã có cách rồi.
Cố Tam đang đau đầu lo nghĩ chợt thấy gương mặt con gái nhỏ sáng bừng, trong lòng khẽ động Cố Tam hỏi:
“Tình nhi, con đã nghĩ ra được cách gì rồi phải không?”
Cố Tam vừa hỏi xong thì năm cặp mắt khác đồng loạt nhìn chằm chằm Tử Tình đầy hi vọng và chờ đợi.
Tử Tình che miệng ho khan mấy tiếng rồi nở nụ cười, gật đầu thật mạnh. Đợi sắp xếp kế hoạch trong đầu xong Tử Tình mới chậm rãi nói:
“Cha, nương. Đại bá cấu kết với đám người kia rồi, hiện tại dù có ngừng lại cũng khó mà gỡ ra được. Huống chi, cái vị kia không đơn giản chút nào, đại bá nếu làm không khéo sẽ bị họa diệt môn. Còn chưa nói đến có khi còn bị vị kia đem ra làm tấm đệm lưng cũng không chừng. Nếu vậy, tại sao chúng ta không ủng hộ đại bá. Giúp cho đại bá thuận lợi được vị kia (ý Tử Tình là người khác) trọng dụng. Như vậy ít nhiều có thể bảo hộ được đại bá một mạng mà còn….”
Tử Tình còn chưa nói xong đã bị Cố Tam tức giận cắt lời. Cố Tam mắng:
“Tình nhi, con xem con nói cái gì kia. Cái gì mà ủng hộ đại ca làm cho Trúc Vương trọng dụng. Tình nhi, con muốn chúng ta tạo phản sao?”
Cố Tam không thể tin nổi con gái nhỏ lại có ý định động trời này. Xem ra hắn bình thường chiều chuộng nàng quá rồi, đến nỗi chuyện đại nghịch như vậy nàng cũng dám nói.
Tử Tình vốn đang nói hăng say tự dưng bị Cố Tam mắng thì uất ức, nàng thật lâu rồi không có bị mắng đấy, hiện tại bị Cố Tam mắng không thương tiếc như vậy, còn bị Cố Tam trừng mắt nữa. Tử Tình cắn môi, mắt đọng nước nhìn Cố Tam.
Cố Tam thở dài nhẹ giọng.
“Tình nhi, con cần phải hiểu rõ. Cho dù cả nhà ta đều bị chém đầu thì cũng không thể có ý định tạo phản như vậy. Chúng ta hiện tại có thể bình bình an an mà sống đó là nhờ hồng phúc của hoàng thượng ban cho. Chúng ta là thần tử, là con dân. Đừng bao giờ có ý nghĩ mưu phản như vậy. Tình nhi con có hiểu cha nói cái gì không?”
Hít hít cái mũi Tử Tình gật đầu như trống bỏi, lại cảm thấy oan ức không nói nên lời. Ai nói nàng muốn tạo phản đâu. Nàng còn chưa có nói hết mà. Mà cha nàng có phải khoa trương quá không, cái gì mà nhờ hồng phúc hoàng đế chứ. Hừ nàng mới không có ý nghĩ như vậy đâu.
“Cha, con không có ý đó.”
Tử Tình chép miệng mất hứng nói.
Cố Tam chau mày: “Vậy chứ ý con là gì?”
“Ý của con là” Tử Tình thở mạnh có chút tức giận với Cố Tam, nàng ngoảnh mặt qua một bên không thèm nhìn Cố Tam nữa mới tạp tạp nói tiếp.
“Ý của con là đại bá hiện tại ở kinh thành không có người quen, không có chỗ dựa dẫm. Hiện tại đã bị đám người kia kéo về phe rồi, có muốn cắt đứt chính là không thể nào. Thôi thì chúng ta sẽ dựa vào đó để một chân hai thuyền đi.”
Cố Tam nghe xong dường như hiểu được cái gì đó, nhưng lại không thể nắm bắt. Cố Tam gặng hỏi.
“Ý của con là?… ”
Thấy nói chuyện với con gái nhỏ mà nàng lại không thèm liếc mắt nhìn mình, Cố Tam trong lòng kêu khổ. Nhưng chuyện này không quan trọng, trước tiên cần tìm được cách giải quyết chuyện lớn trước mắt.
Tử Tình hừ hừ hai tiếng rồi cặn kẽ giải thích.
“Bây giờ chúng ta cho người ở bên tai của ông nội và đại bá thổi lửa to nhỏ. Nhất định phải cho hai người họ biết được nếu họ mà theo phe của Trúc Kỳ Vương gia thì chờ họ phía trước chính là con đường chết. Đợi ông nội và đại bá hiểu rõ tình hình rồi thì sẽ tạo cơ hội để đại bá gặp Lỗ thừa Tướng. Theo tin tức trước nay con điều tra được, vị Lỗ thừa tướng này là tâm phúc của hoàng thượng, nhất định sẽ không cùng phe với vị kia.” Tử Tình nói tới đây thì quay mặt nhìn Cố Tam một cái rồi nói tiếp.
“Chúng ta chỉ cần làm cho Lỗ thừa tướng tin tưởng đại bá không phải thật sự muốn cấu kết với đám người kia, là do đại bá bị người ép buộc và đe dọa nên mới giả vờ đồng ý. Sau đó nhờ Lỗ thừa tướng chỉ giáo cho đại bá một con đường đi thích hợp. Lỗ thừa tướng là một trung thần, con tin chắc người nhất định sẽ không để đại bá gặp nguy hiểm. Bởi vì trước mặt ông, đại bá chính là một trung thần hiếm thấy. Như vậy rất tốt, ngoài mặt thì đại bá cùng phe với Trúc Kỳ Vương, nhưng thật ra lại là người của hoàng thượng. Đại bá cũng không sợ bị Trúc Vương đe dọa, sau này cũng không sợ bị dính vào đám người tạo phản, không những có thể dễ dàng phủi bỏ quan hệ mà còn có thể lập được công nữa.”
Tử Tình nói tới đây thì ngưng lại, nàng biết Cố Tam đã hiểu rõ ý của nàng.
Cố Tam nghe Tử Tình nói xong thì hai mắt phát sáng, bàn tay nắm vào thật chặt vì kích động. Cố Tam thở mạnh mấy cái lấy lại bình tĩnh rồi hô lên ba tiếng tốt.
“Tình nhi cách này của con rất tốt, chúng ta bây giờ cần làm ngay trước khi đại ca làm cái gì bất lợi. Để cha đi cho người làm chuyện này.”
Cố Tam nói xong thì vội vã xuống giường đi tìm Tiểu Đẩu (con chim đưa thư ở nhà Tử Tình). Chuyện này cần phải làm liền, nếu không lỡ đám người Cố Đại Sinh ở kinh thành làm cái gì quá phận thì không thể cứu vãn rồi.
Tử Dục và Tử Diệc cũng vội vã xuống giường đi theo Cố Tam, hai người bọn họ cũng muốn nhanh một chút sắp xếp người để giải quyết cho xong vụ này.
Tiểu Ngũ thấy đại ca ,tam ca đi, bé ngẫm lại mình cũng đã là nam nhân rồi, cũng cần phải có trách nhiệm lo lắng bảo hộ cả nhà. Liền trèo xuống,chạy nhanh theo chân Tử Diệc và Tử Dục.
Trên chiếc giường sưởi hiện tại còn lại ba người Tô thị, Tử Nương và Tử Tình.
Tử Tình vẫn còn đang uất ức vì bị Cố Tam trừng mắt lúc nãy, hiện tại thấy mọi người không ai quan tâm đến nàng thì cảm thấy bị tổn thương. Nhưng là nàng hiểu được chuyện gì quan trọng chuyện gì không quan trọng nên cũng không để bụng chấp nhất. Đợi đó đi, xử lý xong vụ này nàng nhất định muốn cha nhất nhất bồi thường cho mình.
Liếc mắt nhìn thấy mặt Tô thị vẫn còn trắng bệch lo lắng Tử Tình thở dài, nàng nhích nhích mông về phía Tô thị một chút, rồi bắt đầu nhiệm vụ trấn an.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook