Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình
-
Chương 51: Đêm khuya đi cứu người
Trong căn viện của một y quán nằm phía bắc trong trấn Tô Dương, một vị đại phu già nhìn hai nam tử vận trang phục dạ hành màu đen như hung thần nhìn mình run rẩy nói.
“Hai vị, vị công tử này đã ra đi rồi, ta không thể cứu trị được!”
“Ngươi câm miệng! Chủ tử chúng ta rất mạnh mẽ, làm sao người có thể chết được, ngươi còn không mau băng bó kê thuốc. Có tin ta giết chết ngươi không?”
Một trong hai người áo đen kia gầm một tiếng bước lên nắm cổ áo vị đại phu già nhấc lên cao rồi hô lớn đe dọa. Vị đại phu già sợ hãi chân cũng muốn nhũn ra rồi, giọng nói đứt quãng.
“Hai vị, lão phu nói thật. Vị công tử này đã không còn thở nữa, mạch tượng cũng đã ngừng đập. Dù hai vị có giết chết ta ta cũng không thể làm cho người chết rồi mà sống lại được a. Hai vị, xin hãy chấp nhận sự thật.”
Hai người áo đen một bước lớn tiến đến trước giường nơi vị công tử kia đang nằm, không muốn tin hét lớn.
“Không thể nào! Không thể nào! ...”
Hai người này, một người là Võ Si, một người là Võ Ô. Bọn họ chính là ám vệ của Hạo Uy nhị hoàng tử nước Đại Tề. Và vị công tử nằm trên giường đã không còn thở nữa kia chính là Hạo Uy nhị hoàng tử.
Một tháng trước, sau khi mời được vị Ngộ Giới cao tăng giải độc cho đại hoàng tử xong thì bắt đầu kế hoạch âm thầm đến thành Bắc Vận nơi mà vị vương gia Trúc Kỳ Vương cai quản để thu thập chứng cứ việc đầu độc đại hoàng tử và mưu đồ tạo phản của vị vương gia này. Vốn dĩ đã tìm và lấy được bằng chứng, nhưng lại làm kinh động đến Trúc Kỳ Vương. Kết quả Trúc Kỳ Vương đã triệu tập toàn bộ thủ hạ của mình truy sát đám người bọn họ. Và chủ tử bọn họ Hạo Uy nhị hoàng tử đã cho người mang chứng cớ chạy trước về kinh thành để giao cho đại hoàng tử và hoàng thượng, còn bản thân thì ở lại đánh lạc hướng đám người kia. Nhưng là chủ tử sau khi đánh lạc hướng bọn họ thì lại bị bao vây không thể tránh thoát. Cuối cùng lại hỗn chiến một trận, tuy bọn người kia đều bị bọn họ giết hết, nhưng chủ tử lại bị trúng ám toán của bọn họ.
Võ Si và Võ Ô trong lòng tự trách. Là tại bọn họ không bảo vệ tốt chủ tử. Võ Ô và Võ Si hai người đứng chết trân nhìn thân thể của Hạo Uy mà vẫn không muốn tin rằng hiện tại chủ tử đã không còn.
“Ô, ta mới sẽ không tin chủ nhân cứ như vậy ra đi. Ô ngươi ở đây trông chừng chủ nhân, ta sẽ đi tìm đại phu khác đến.”
Võ Si rất nhanh lấy lại bình tĩnh đứng thẳng lưng trầm giọng nói với Võ Ô. Võ Si nói xong đôi mắt lạnh băng liếc nhìn lão đại phu một cái rồi nhanh chóng rời đi.
... .....
Tử Tình đang ngủ bỗng ngồi bật dậy. Mồ hôi đổ đầy người. Một cảm giác khó chịu vây lấy. Nàng lại nằm mơ. Lại mơ thấy một giấc mơ đầy chân thật như hồi mơ thấy thiên tai kia.
Rõ ràng rành mạch. Nhưng mà... tại sao trong ngực như có gì đó thôi thúc nói rằng nàng phải nhanh đi cứu người đó. Có phải hay không…. Tử Tình tuột nhanh xuống giường, nàng mặc kệ có xảy ra chuyện gì hay không, trước hết cần phải xác minh xem có thật là có người chết giống như trong giấc mơ của mình hay không đã.
Hai khắc sau.
Trời đêm tối mịt, dù trấn Tô Dương ban ngày người người nhộn nhịp rộn rã, nhưng hiện tại lại vắng vẻ tới cô đơn. Từng cơn gió thổi qua trên mặt đường, gió quét lá cây chạy dài trên đường kêu xào xạc, đâu đó trong màn đêm yên tĩnh lại vang lên tiếng bánh xe đang ma sát trên đường mòn nghe lọc… cọc
“Cha, tới góc cua đằng trước thì rẽ trái.”
Đúng vậy, chiếc xe ngựa đó là của nhà Tử Tình đấy. Sau khi nàng tỉnh dậy khỏi giấc mơ kia thì đã chạy nhanh đi tìm Cố Tam và Tô thị, nói sơ lượt cho cả nhà nghe về giấc mơ mà mình nhìn thấy. Tử Tình nói nàng muốn đi cứu vị công tử kia.
Cố Tam lúc đầu không đồng ý, ông nói giấc mơ kia tạm thời còn chưa biết thế nào, huống chi trời tối Tử Tình đi như vậy rất không tốt. Cố Tam nói để một mình ông đi được rồi. Nhưng Tử Tình vẫn muốn nằng nặc đi theo. Đùa sao, nàng đi theo mới có thể cứu cái người kia, nếu nàng không đi theo thì chắc chắn hắn ta sẽ vào quan tài rồi. Cuối cùng Tử Tình phải dùng đến cái danh hiệu Tiên ông trong mơ kia, cuối cùng Cố Tam mới không tình nguyện để cho nàng đi theo.
Thật ra Cố Tam là đang sợ hãi, nghe Tử Tình kể trong mơ nàng thấy rất nhiều người áo đen vây đuổi giết cái vị công tử gì kia. Tuy là con gái nhỏ nói vị công tử kia hiện tại đã thoát khỏi cảnh bị đuổi giết. Nhưng là ai mà biết lỡ lúc bọn họ đi tới thì nhóm người kia còn quanh quẩn ở đó thì sao. Nếu là như vậy thì không thể thiếu màn chém giết rồi. Và nếu thật sự như thế thì Tình nhi con gái nhỏ của ông sẽ bị nguy hiểm. Bởi vậy nên Cố Tam mới ngăn cản không cho Tử Tình đi.
Lại nói, hiện tại đám người Tử Tình đi có tổng cộng hơn hai chục người. Trong đó có Hộ Phong, Hộ Võ, và Hộ Ngôn. ba người bọn họ hiện đang cưỡi ngựa bên ngoài. Còn trong xe ngựa rộng lớn chỉ có một mình Cố Tam và Tử Tình ngồi thôi. Và hiện tại, Tử Tình đang chỉ đường cho Cố Tam tới chổ y quán mà nàng thấy trong mơ kia.
Nói đi cũng phải nói lại, trong giấc mơ Tử Tình lần này lại nhìn thấy rõ ràng đường đi đến chỗ của người kia đấy. Chứ là lần trước nàng không có nhìn thấy đường đi đâu.
Võ Si đang đạp gió cầu may chạy đi tìm đại phu thì nhìn thấy xa xa trong mà đêm có một nhóm người đang đi ngược hướng với mình. Võ Si dừng chân âm thầm đánh giá đám người này. Hắn sợ đám người này là người gây rắc rối cho chủ tử của hắn nên mới dừng chân dò xét. Kết quả Võ Si nhìn thấy những người đó hầu như ai cũng là người có công phu, nhưng là so với hắn và Võ Ô thì còn kém xa lắm. Đám người này sẽ không gây uy hiếp tới bọn hắn Võ Si nghĩ . Chợt một cơn gió thổi qua. Võ Si bước chân chợt sựng lại, từ trong xe ngựa to lớn được bao bọc trong một đám hộ vệ kia bay ra từng đợt từng đợt mùi dược liệu, Võ Si trong lòng khẽ động không kịp suy nghĩ cẩn thận đã nhảy xuống chắn đường.
“Là ai?”
Hộ Phong, Hộ Võ, Hộ Ngôn rất nhanh đã rút kiếm ra chỉa về phía Võ Si. hai mươi người hạ nhân cũng nhanh nhẹn rút kiếm ra đứng cảnh giác xung quanh xe ngựa.
Cố Tam ngồi trong xe nghe động tĩnh thì lo lắng, rất nhanh Cố Tam đã lôi Tử Tình vẫn còn ngơ ngác ngồi một bên kia vào lòng. Cố Tam dùng thân thể của mình che kín Tử Tình sau đó mới vén nhẹ một góc màn của xe ngựa nhìn ra ngoài.
“Ngươi là ai?”
Hộ Phong bình tĩnh, đôi mắt đề phòng nhìn Võ Si gằng giọng hỏi.
“Các ngươi là ai?”
Võ Si không đáp lời Hộ Phong mà hỏi ngược lại, tuy vậy hắn cũng thu sát khí trên người mình lại mức thấp nhất.
“Chúng ta là đại phu ở trong trấn này.”
Tử Tình từ trong lòng Cố Tam cố gắng ngoi đầu ra nhìn Võ Si nói. Giọng nói người này nàng biết, rất là quen thuộc đi. Trong mơ người này chính là một trong hai người đi theo bên cạnh cái người kia. Tử Tình nhớ rõ giọng của người này bởi vì giọng hắn rất giống giọng anh Lâm, người anh họ ở hiện đại của cô. Trong mơ Tử Tình đã cảm nhận được như vậy.
Đám hạ nhân trong đó có Hộ Phong và Hộ Võ đều trơ mắt ngạc nhiên nhìn về phía Tử Tình. Mọi người nói thầm, Tứ tiểu thư đang nói cái gì? Bọn họ từ khi nào lại trở thành đại phu rồi? Tuy trong lòng ai cũng khó hiểu, nhưng mọi người vẫn vờ như không có chuyện gì mà im lặng chờ phản ứng của cái người áo đen nữa đường nhảy ra này.
Võ Si nghe được câu trả lời của Tử Tình thì trong lòng phút chốc nhẹ đi rất nhiều, cũng không để ý việc người trả lời mình là một tiểu cô nương, ánh mắt hắn sáng trưng thầm nghĩ thật may mắn. Hắn vẫn còn đang lo không biết làm sao đi tìm đại phu đây. Lúc nãy hắn đã xông vào viện của một hộ thương nhân chỉ vì muốn hỏi xem trong trấn này vị đại phu nào giỏi nhất. Khổ nổi tên kia sợ quá không trả lời hắn mà còn ngất xỉu nữa. Hiện tại cư nhiên người ta tự tìm đến, đây có phải là ông trời muốn giúp đỡ bọn hắn không? Võ Si nhúng chân một cái, phút chốc đã ngồi trên xe ngựa rồi, và thanh kiếm còn dính máu trên tay đã kề vào gáy của Cố Tam, sau đó nhìn đám người Hộ Phong đang chỉa kiếm về phía mình lạnh gọng nói:
“Hiện tại ta cho các ngươi hai lựa chọn, một là cái đầu này dời đi, hai là đi theo ta cứu người. Các ngươi chọn đi”
Cố Tam đánh run một cái, hắn từ trước giờ chưa hề bị trải qua tình huống như vầy bao giờ. Nhưng là rất nhanh hắn trấn tỉnh lại. Đưa mắt nhìn đám người Hộ Phong đang đỏ mắt nhìn tên đang kề cổ mình giọng nói bình thản nói.
“Các ngươi bình tĩnh, không cần khẩn trương” Sau đó Cố Tam quay sang nói với Võ Si.
“Vị tiểu huynh đệ này, có thể cho ta biết người ngươi muốn cứu là ai không?”
Thật ra Cố Tam cũng không có nhanh trấn định như vậy, đó là nhờ Tử Tình ở trong lòng ông ra hiệu cho ông biết cái người áo đen trước mặt là hộ vệ của vị công tử kia. Tử Tình nói hắn sẽ không làm hại mọi người. Cũng vì vậy Cố Tam mới có thể bình tĩnh đối mặt với thanh kiếm đang kề vào cổ mình.
Đám người Hộ Phong thấy Cố Tam trấn tĩnh thì cũng bình ổn lại, tuy vậy bọn hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Võ Si. Còn Võ Si thì có chút ngạc nhiên. Vị đại phu này gan cũng to lắm, nhìn dáng vẽ bình tĩnh không sợ hãi kia, Võ Si tự nhủ trong lòng. Người này tướng mạo đường hoàng, lời nói cử chỉ bình thản. Bên người lại có rất nhiều hộ vệ đi theo. Nói vậy chắc chắn không phải là đại phu tầm thường rồi.
Nghĩ như vậy, Võ Si đối với Cố Tam mang theo đầy hi vọng, Chủ Tử có phải hay không có thể cứu trị?
Đi theo chỉ dẫn của Võ Si, chưa đầy một khắc sau Cố Tam và Tử Tình đã được đưa đến một biệt viện y quán cũ. Võ Si nâng tay lên tra kiếm vào vỏ. Hiện tại đã đến chỗ, hắn cũng không sợ vị đại phu này chạy đi. Theo nãy giờ quan sát, Võ Si cảm nhận được bọn họ là người lương thiện. Vị đại phu này nhất định sẽ không mặc kệ người khác chết trước mặt mình.
Hộ Phong nhanh chóng chạy lại đứng cạnh Cố Tam, kiếm trong tay vẫn luôn giơ cao phòng bị để có thể bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra.
Cố Tam vẫn còn ôm Tử Tình trong lòng, Hộ Phong giúp đỡ Cố Tam bước xuống khỏi xe ngựa. Võ Si dẫn đầu đám người đi vào trong.
Theo chân Võ Si, rất nhanh bọn người Tử Tình đã đứng trước cửa một căn phòng. Tử Tình quan sát, đúng là căn phòng này. Thật sự rất giống. Tới trên cửa bị nhiễm một vết máu đỏ cũng điều giống. Xem ra cái người nàng nhìn thấy được trong mơ này thân phận rất đặc biệt. Một là người này cùng tộc của nàng, hai là người này có thân phận có thể làm thay đổi đất nước. Nếu không phải như vậy thì không lý nào nàng lại nhìn thấy hắn trong giấc mơ rõ ràng như vậy.
Nhưng là Tử Tình đoán còn thiếu đấy. Thật ra nàng mơ thấy người này không chỉ là người cùng tộc, không chỉ là người có thân phận đặc biệt. Mà còn bởi vì người này chính là người có sự liên kết chặt chẽ với nàng. Chỉ là Tử Tình sẽ không bao giờ biết được đâu.
Trong phòng, Võ Ô đang đứng một bên nhìn lão đại phu đang run rẩy lau dược cầm máu lên vết thương cho Hạo Uy thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân. Võ Ô nhanh chóng rút kiếm ra khỏi võ chạy nhanh đến cửa nhìn ra ngoài. Đợi nhìn thấy người đến là Võ Si thì thở phào một cái rồi nhanh chóng mở cửa ra.
Võ Si liếc nhìn bên trong phòng một cái mới đưa mắt nhìn Võ Ô hỏi.
“Ô, chủ tử thế nào?”
“Đang được đại phu lau dược cầm máu” Võ Ô miệng thì trả lời Võ Si nhưng mắt lại nhìn đám người Tử Tình dò xét. Chờ thấy trên trên tay Hộ Phong cầm một hộp gỗ giống thùng đựng thuốc của mấy vị đại phu thì hi vọng hỏi “Si, ngươi đã mời được đại phu về rồi?”
Võ Si nhìn qua đám người Tử Tình một cái mới gật đầu với Võ Si nói:
“Ừ,Vị này là Cố đại phu”
Xong, Võ Si nhanh chóng làm tư thế mời với Cố Tam. Võ Ô cũng biết điều đứng qua một bên, đôi mắt vẫn luôn nhìn theo Cố Tam tìm tòi dò xét. Hắn tại sao cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt kia chứ.
(Tác Giả: Các bạn chắc vẫn chưa quên Võ Ô huynh đệ chứ? đúng rồi, huynh ấy là người lúc đầu được anh nam chính giao nhiệm vụ đi theo bảo vệ Tử Tình của chúng ta đấy.)
Cố Tam điềm tĩnh gật đầu với hai người Võ Ô và Võ Si một cái rồi nói với đám người Hộ Phong bảo bọn hắn đứng chờ bên ngoài, sau đó nhanh chân bước vào phòng. Võ Ô và Võ Si cũng nhanh chóng theo phía sau.
Trong phòng, vị lão đại phu vừa thở dài vừa lắc đầu lau thuốc cho người mà đối ông đây là cái xác chết. Ông làm nghề y mấy chục năm nay, tuy không thể nói là đại phu giỏi nhất nhì nhưng cũng thuộc dạng cao tay. Cũng chứng kiến rất nhiều người có người thân mắc bệnh đến cầu ông giúp đỡ. Nhưng là, ông chưa thấy người nào mang người đã chết đến bắt ông trị cả. Lão đại phu thở dài bắt đất dĩ.
“Cố đại phu, đây là chủ tử của ta, xin ngài mau cứu chữa cho người.”
Võ Si bước vào, thô lỗ nắm cổ áo lão đại phu quăng qua một bên rồi làm tư thế cung kính mời với Cố Tam. Thật ra Võ Si cũng không biết tại sau hắn lại tin tưởng vị đại phu được mời về nữa đường này nữa. Chỉ là hắn cảm giác được chủ tử hắn sẽ không chết, mà người này có thể cứu được chủ tử của hắn.
Cố Tam lưỡng lự, hắn nhìn con gái nhỏ đang ở trong lòng mình đang nháy mắt ra hiệu thì thở dài bắc đắc dĩ buông nàng xuống.
Tử Tình được Cố Tam thả xuống đất rồi thì bàn tay nhỏ kéo lấy tay lớn Cố Tam bước một bước hai đi về phía cái giường.
Trên giường đang nằm là một thiếu niên độ 17-18 tuổi, Gương mặt trắng bệt, cái môi có chút tím tái. Dù là vậy vẫn không thể che giấu được nét đẹp và khí chất của chàng thiếu niên kia. Quả là một mỹ nam khiến nhiều người phạm tội. Tử Tình chau mày mắng chửi trong lòng, “Tên khốn kiếp nào không có mắt lại đi đã thương một người đẹp như vậy, thật là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
Đằng này, Võ Ô sau khi nhìn thấy Cố Tam buông cái cục tròn tròn trong lòng xuống thì trố mắt. Phải, hắn đã nhận ra rồi. Cái kia… vị tiểu cô nương này chính là người mà hai năm trước chủ tử để hắn đi theo bảo hộ đây mà. Đã hai năm rồi đấy, hắn vẫn không có quên được cái vị tiểu cô nương kia đâu. Nàng là người thông minh, lại rất phúc hắc. Hắn lúc đó đã từng nghĩ đây chính là nữ chủ nhân tương lai của mình. Tiếc là hắn chỉ đi theo nàng được hơn nửa tháng thì Trúc Kỳ Vương có hành động nên hắn mới bị chủ nhân gọi về. Bởi vậy lúc đó hắn đã rất luyến tiếc rời khỏi cái tiểu cô nương này.
Nhưng là... ai hiện tại nói cho hắn biết, một gia đình nông dân làm sao lại trở thành đại phu rồi? Không được, dù vị tiểu cô nương này có ấn tượng tốt với hắn hắn cũng không thể mang tánh mạng chủ tử ra đánh cuộc được. Nghĩ như vậy, Võ Ô rất nhanh rút kiếm ra lộn vòng một cái kiếm đã đặc lên cổ của Cố Tam giọng nói chứa đầy sát khí:
“Cố Tam Gia, ngươi nói cho ta biết các ngươi đến đây có ý đồ gì? Các ngươi vốn không phải đại phu. Các ngươi chỉ là một hộ nông dân. Nói! Ai sai các ngươi đến đây?”
Cả phòng phút chốc yên tĩnh chỉ có sát khí vờn quanh. Tử Tình mở to mắt nhìn thanh kiếm trên cổ Cố Tam, còn Võ Si thì đờ người ra. Vị lão đại phu thì mờ mịt nhìn một phòng người. Lão đại phu vốn là đứng một bên sợ hãi bỗng nhiên nhớ đến Võ Ô gọi vị đại phu mới đến là Cố Tam gia. Cái tên này nhưng là ở khắp trấn Tô Dương và các trấn lân cận không có ai dám dùng đấy. Đó không phải là tên của người có quan hệ mật thiết với Ngạo tiên sinh sao? Người đã ra tay cứu dân chúng trong đợt thiên tai vừa rồi sao. Lão đại phu như tìm được đường sống trong chỗ chết. Ông rất nhanh phản ứng lại đây.
“Cố Tam gia? ngài chính là Cố Tam gia mà mọi người hay nói? là Cố Tam gia có quan hệ thân mật với Ngạo tiên Sinh?”
Võ Ô và Võ Si vốn đang đề cao cảnh giác, chợt nghe vị đại phu này nói thì bất ngờ, Ngạo tiên sinh bọn hắn biết đấy. Thời gian trước không phải người này đã dùng bạc của mình mà xây nhà còn phân phát lương thực cho dân chúng sao. Nhưng không phải nói vị Ngạo tiên sinh này hành tung bất định, thấy đầu không thấy đuôi sao? Hiện tại vị Cố Tam gia này là làm sao?
Cũng đừng ngạc nhiên vì Võ Ô và Võ Si không biết gì về chuyện này, bởi vì thời gian qua bọn họ đều bị cuốn vào chuyện của vị Trúc Kỳ Vương nên mới không có đi điều tra về vị Ngạo tiên sinh, nên là có rất nhiều chuyện bọn họ vẫn không biết đến..
Cố Tam và Tử Tình không trả lời vị đại phu kia, hai người cứ bình thản nhìn Võ Ô và Võ Si một cái. Tử Tình mở miệng đạm đạm nói.
“Chúng ta tuy không phải đại phu nhưng ta có cách cứu chủ tử của các ngươi. Nếu không tin thì chúng ta sẽ rời khỏi đây. Còn nữa, là các ngươi bắt chúng ta về đây chứ không phải chúng ta cố tình đến đây. Cho nên đừng hỏi chúng ta đến đây là có ý đồ gì. Với lại...” Tử Tình cố tình kéo dài giọng sau đó mới nói tiếp.
“Chủ tử của các ngươi hiện tại không phải đã không thể cứu được rồi sao? Nhìn xem, hắn ta ngay cả mạch cũng ngừng đập rồi. Ta nói cho các ngươi biết, hiện tại ngoài chúng ta ra sẽ không ai có thể cứu được hắn đâu.”
Giọng nói Tử Tình bình tĩnh, lạnh nhạt đầy khí thế, tuy là giọng của trẻ con nhưng là không hiểu sao Võ Ô và VÕ Si nghe xong lại có chút tin tưởng lời nói của nàng.
Tử Tình híp mắt đứng một bên nắm tay Cố Tam, thấy Võ Ô vẫn chưa chịu thu kiếm lại thì cười lạnh nói:
“Nếu ngươi còn không lấy thanh kiếm bẩn thiểu của ngươi xuống thì đừng trách chúng ta trở mặt với ngươi.”
Võ Ô thoáng cái rùng mình, kiếm trên tay cũng nhanh chóng thu lại, Võ Ô có chút ngập ngừng hỏi.
“Các ngươi thật sự có thể cứu được chủ tử của ta?”
Cố Tam nãy giờ vẫn đứng im như tùng lúc này mới động đậy môi nói:
“Vị tiểu huynh đệ này, nếu ngươi tin tưởng thì hãy để chúng ta thử một chút. Nếu các ngươi vẫn không tin thì hiện tại chúng ta sẽ rời khỏi”
“Tính mạng chủ tử của ta các ngươi nghĩ là gì mà nói muốn thử thì thử? Lỡ ngày có mệnh hệ gì cho dù chém đầu cả nhà các ngươi vẫn không đủ để đền mạng cho chủ tử của ta”
Võ Si hùng hổ nói với đám người Cố Tam. Sau khi nghe được Cố Tam vị đại phu mà hắn tin tưởng mời về lại không phải là đại phu thì trong lòng vừa thất vọng lại tự trách, nếu hắn mời về người không phải đại phu mà lại giao tính mạng của chủ tử cho người ta như vậy có phải hay không chủ tử sẽ ... Không nghĩ thế nhưng lại nghe Cố Tam nói để cho hắn (Cố Tam) trị “thử” thì bỗng nhiên tức giận. Không để ý đến cái gì. Võ Si hùng hổ tiếng lên mắng thẳng vào mặt Cố Tam.
Võ Ô nghe Võ Si nói vậy thì thoáng đánh cái rùng mình. Võ Si không biết chứ hắn biết rất rõ. Thời gian đi theo bảo hộ cho vị tiểu cô nương này dù chỉ hơn nữa tháng nhưng hắn hiểu được sự che chở của tiểu cô nương này đối với người thân của mình. Cũng biết được sự lợi hại của tiểu cô nương này. Võ Ô hắn dù không muốn nhưng thật sự phải nói, hắn và Võ Ô dù có hợp lại cũng không thắng được quỷ kế của người trước mặt, huống chi chủ tử đối với vị tiểu cô nương này không giống như người khác. Bây giờ Võ Ô hắn nhưng còn đòi chém đầu cả nhà người ta. Võ Ô rất nhanh đạp Võ Si một cái vội cười hề hề nói với Cố Tam. Nhưng là gương mặt quanh năm lạnh băng hiện tại cười nụ cười xu nịnh thật sự làm người khác nhìn xong muốn nổi da gà.
Tử Tình vốn muốn trở mặt với hai tên áo đen hung dữ này, nhưng thấy Võ Ô biết thời thế cười hì hì lấy lòng còn nói tin tưởng vào bọn họ thì cũng không làm khó dễ. Nhìn vị lão đại phu đang kéo cha mình qua một bên nói tình hình của người nằm trên giường kia thì gật đầu khen ngợi. Theo cảm nhận của Tử Tình, vị lão đại phu này tuy nhát chết nhưng cũng thuộc dạng người nghĩa khí. Từ khi biết cha nàng là vị Cố Tam gia thì đối với cha nàng cung kính có hơn. Còn không sợ ánh mắt uy hiếp của Võ Ô và Võ Si mà kêu cha nàng cẩn thận hoặc là thôi đừng có trị, lão đại phu nói người kia đã chết rồi, không còn thở nữa. Sẽ không thể cứu sống được đâu.
Cố Tam nghe lão đại phu nói thì cũng có chút chần chờ. Người đã chết thì làm sao cứu sống được đây. Cố Tam ánh mắt bất an dò hỏi nhìn Tử Tình, thấy con gái nhỏ gật đầu đầy tự tin với mình thì cũng an tâm đôi chút. Dù có chút không dám tin nhưng Cố Tam vẫn không quên con gái nhỏ của mình vốn không phải là một đứa trẻ bình thường. Có thể nói nàng chính là ngọc nữ bên quan âm cũng không có sai. Cố Tam quay lại trấn an lão đại phu, còn nói hắn có phương thuốc đặc biệt do Ngạo tiên sinh đưa cho, Ngạo tiên sinh nói có thể cứu người được thì chắc có lẽ sẽ không sai.
Lão đại phu đại phu nghe Cố Tam nói xong thì trố mắt, sau đó gật đầu đầy tin tưởng. Ai ông có thể không tin nhưng vị Ngạo tiên sinh kia thì không thể không tin. Hiện tại danh tiếng của vị Ngạo tiên sinh không phải khoe chứ có thể nói sánh ngang với bồ tát sống rồi.
Từ sau khi qua đợt thiên tai, không ít người cảm thấy khó hiểu vì sao vị Ngạo tiên sinh lại có thể dễ dàng tiếp cận cứu giúp người dân như vậy. Nhiều người tò mò vị Ngạo tiên sinh kia từ đâu có nhiều nhà bỏ trống như vậy, từ đâu có nhiều lương thực như vậy. Kết quả mấy người có chút quyền thế bắt đầu đi điều tra. Thế mới biết ra mấy căn hộ, mấy đại trạch viện dưới danh Ngạo tiên sinh đều chỉ là vừa mua được trong mấy tháng trước. Lại bắt đầu tưởng đến có một khoảng thời gian có một vị thương nhân giấu mặt đi khắp nơi thu mua lương thực. Sau đó thật trùng hợp là có thiên tai. Lương thực không biết từ đâu bắt đầu tuôn ra phân phát cho dân chúng. Đại trạch viện vốn dĩ không ai trụ lại để cho người tị nạn vào ở. Nếu nói đó là trùng hợp thì thay gì nói vị Ngạo tiên sinh kia đã sớm biết trước được sẽ có thiên tai nên mới chuẩn bị sắp đặt đầy đủ hết thảy như vậy đi. Mọi người lại càng tin tưởng như vậy. Cũng vì như vậy nên hầu như mọi người không cần đồn thổi hay bàn tán mà hầu hết mọi người đã cho rằng vị Ngạo tiên sinh này là người đã đắc đạo, có thể nhìn thấu được ý trời.
Bởi vậy hiện tại Cố Tam nói hắn có thể cứu được cái người đã chết này thì lão đại phu gật đầu tin tưởng ngay. Không chỉ lão đại phu, Võ Ô và Võ Si khi nghe Cố Tam nói là phương thuốc của vị Ngạo tiên sinh thì mắt sáng lên đầy hi vọng. Võ Si còn cảm thấy mình lúc nãy đã nói chuyện mạo phạm với Cố Tam thì cảm thấy bất an, lo lắng nhìn Cố Tam một cái, thấy ông cũng không để bụng chuyện này thì thầm thở phào một hơi.
“Hai vị, vị công tử này đã ra đi rồi, ta không thể cứu trị được!”
“Ngươi câm miệng! Chủ tử chúng ta rất mạnh mẽ, làm sao người có thể chết được, ngươi còn không mau băng bó kê thuốc. Có tin ta giết chết ngươi không?”
Một trong hai người áo đen kia gầm một tiếng bước lên nắm cổ áo vị đại phu già nhấc lên cao rồi hô lớn đe dọa. Vị đại phu già sợ hãi chân cũng muốn nhũn ra rồi, giọng nói đứt quãng.
“Hai vị, lão phu nói thật. Vị công tử này đã không còn thở nữa, mạch tượng cũng đã ngừng đập. Dù hai vị có giết chết ta ta cũng không thể làm cho người chết rồi mà sống lại được a. Hai vị, xin hãy chấp nhận sự thật.”
Hai người áo đen một bước lớn tiến đến trước giường nơi vị công tử kia đang nằm, không muốn tin hét lớn.
“Không thể nào! Không thể nào! ...”
Hai người này, một người là Võ Si, một người là Võ Ô. Bọn họ chính là ám vệ của Hạo Uy nhị hoàng tử nước Đại Tề. Và vị công tử nằm trên giường đã không còn thở nữa kia chính là Hạo Uy nhị hoàng tử.
Một tháng trước, sau khi mời được vị Ngộ Giới cao tăng giải độc cho đại hoàng tử xong thì bắt đầu kế hoạch âm thầm đến thành Bắc Vận nơi mà vị vương gia Trúc Kỳ Vương cai quản để thu thập chứng cứ việc đầu độc đại hoàng tử và mưu đồ tạo phản của vị vương gia này. Vốn dĩ đã tìm và lấy được bằng chứng, nhưng lại làm kinh động đến Trúc Kỳ Vương. Kết quả Trúc Kỳ Vương đã triệu tập toàn bộ thủ hạ của mình truy sát đám người bọn họ. Và chủ tử bọn họ Hạo Uy nhị hoàng tử đã cho người mang chứng cớ chạy trước về kinh thành để giao cho đại hoàng tử và hoàng thượng, còn bản thân thì ở lại đánh lạc hướng đám người kia. Nhưng là chủ tử sau khi đánh lạc hướng bọn họ thì lại bị bao vây không thể tránh thoát. Cuối cùng lại hỗn chiến một trận, tuy bọn người kia đều bị bọn họ giết hết, nhưng chủ tử lại bị trúng ám toán của bọn họ.
Võ Si và Võ Ô trong lòng tự trách. Là tại bọn họ không bảo vệ tốt chủ tử. Võ Ô và Võ Si hai người đứng chết trân nhìn thân thể của Hạo Uy mà vẫn không muốn tin rằng hiện tại chủ tử đã không còn.
“Ô, ta mới sẽ không tin chủ nhân cứ như vậy ra đi. Ô ngươi ở đây trông chừng chủ nhân, ta sẽ đi tìm đại phu khác đến.”
Võ Si rất nhanh lấy lại bình tĩnh đứng thẳng lưng trầm giọng nói với Võ Ô. Võ Si nói xong đôi mắt lạnh băng liếc nhìn lão đại phu một cái rồi nhanh chóng rời đi.
... .....
Tử Tình đang ngủ bỗng ngồi bật dậy. Mồ hôi đổ đầy người. Một cảm giác khó chịu vây lấy. Nàng lại nằm mơ. Lại mơ thấy một giấc mơ đầy chân thật như hồi mơ thấy thiên tai kia.
Rõ ràng rành mạch. Nhưng mà... tại sao trong ngực như có gì đó thôi thúc nói rằng nàng phải nhanh đi cứu người đó. Có phải hay không…. Tử Tình tuột nhanh xuống giường, nàng mặc kệ có xảy ra chuyện gì hay không, trước hết cần phải xác minh xem có thật là có người chết giống như trong giấc mơ của mình hay không đã.
Hai khắc sau.
Trời đêm tối mịt, dù trấn Tô Dương ban ngày người người nhộn nhịp rộn rã, nhưng hiện tại lại vắng vẻ tới cô đơn. Từng cơn gió thổi qua trên mặt đường, gió quét lá cây chạy dài trên đường kêu xào xạc, đâu đó trong màn đêm yên tĩnh lại vang lên tiếng bánh xe đang ma sát trên đường mòn nghe lọc… cọc
“Cha, tới góc cua đằng trước thì rẽ trái.”
Đúng vậy, chiếc xe ngựa đó là của nhà Tử Tình đấy. Sau khi nàng tỉnh dậy khỏi giấc mơ kia thì đã chạy nhanh đi tìm Cố Tam và Tô thị, nói sơ lượt cho cả nhà nghe về giấc mơ mà mình nhìn thấy. Tử Tình nói nàng muốn đi cứu vị công tử kia.
Cố Tam lúc đầu không đồng ý, ông nói giấc mơ kia tạm thời còn chưa biết thế nào, huống chi trời tối Tử Tình đi như vậy rất không tốt. Cố Tam nói để một mình ông đi được rồi. Nhưng Tử Tình vẫn muốn nằng nặc đi theo. Đùa sao, nàng đi theo mới có thể cứu cái người kia, nếu nàng không đi theo thì chắc chắn hắn ta sẽ vào quan tài rồi. Cuối cùng Tử Tình phải dùng đến cái danh hiệu Tiên ông trong mơ kia, cuối cùng Cố Tam mới không tình nguyện để cho nàng đi theo.
Thật ra Cố Tam là đang sợ hãi, nghe Tử Tình kể trong mơ nàng thấy rất nhiều người áo đen vây đuổi giết cái vị công tử gì kia. Tuy là con gái nhỏ nói vị công tử kia hiện tại đã thoát khỏi cảnh bị đuổi giết. Nhưng là ai mà biết lỡ lúc bọn họ đi tới thì nhóm người kia còn quanh quẩn ở đó thì sao. Nếu là như vậy thì không thể thiếu màn chém giết rồi. Và nếu thật sự như thế thì Tình nhi con gái nhỏ của ông sẽ bị nguy hiểm. Bởi vậy nên Cố Tam mới ngăn cản không cho Tử Tình đi.
Lại nói, hiện tại đám người Tử Tình đi có tổng cộng hơn hai chục người. Trong đó có Hộ Phong, Hộ Võ, và Hộ Ngôn. ba người bọn họ hiện đang cưỡi ngựa bên ngoài. Còn trong xe ngựa rộng lớn chỉ có một mình Cố Tam và Tử Tình ngồi thôi. Và hiện tại, Tử Tình đang chỉ đường cho Cố Tam tới chổ y quán mà nàng thấy trong mơ kia.
Nói đi cũng phải nói lại, trong giấc mơ Tử Tình lần này lại nhìn thấy rõ ràng đường đi đến chỗ của người kia đấy. Chứ là lần trước nàng không có nhìn thấy đường đi đâu.
Võ Si đang đạp gió cầu may chạy đi tìm đại phu thì nhìn thấy xa xa trong mà đêm có một nhóm người đang đi ngược hướng với mình. Võ Si dừng chân âm thầm đánh giá đám người này. Hắn sợ đám người này là người gây rắc rối cho chủ tử của hắn nên mới dừng chân dò xét. Kết quả Võ Si nhìn thấy những người đó hầu như ai cũng là người có công phu, nhưng là so với hắn và Võ Ô thì còn kém xa lắm. Đám người này sẽ không gây uy hiếp tới bọn hắn Võ Si nghĩ . Chợt một cơn gió thổi qua. Võ Si bước chân chợt sựng lại, từ trong xe ngựa to lớn được bao bọc trong một đám hộ vệ kia bay ra từng đợt từng đợt mùi dược liệu, Võ Si trong lòng khẽ động không kịp suy nghĩ cẩn thận đã nhảy xuống chắn đường.
“Là ai?”
Hộ Phong, Hộ Võ, Hộ Ngôn rất nhanh đã rút kiếm ra chỉa về phía Võ Si. hai mươi người hạ nhân cũng nhanh nhẹn rút kiếm ra đứng cảnh giác xung quanh xe ngựa.
Cố Tam ngồi trong xe nghe động tĩnh thì lo lắng, rất nhanh Cố Tam đã lôi Tử Tình vẫn còn ngơ ngác ngồi một bên kia vào lòng. Cố Tam dùng thân thể của mình che kín Tử Tình sau đó mới vén nhẹ một góc màn của xe ngựa nhìn ra ngoài.
“Ngươi là ai?”
Hộ Phong bình tĩnh, đôi mắt đề phòng nhìn Võ Si gằng giọng hỏi.
“Các ngươi là ai?”
Võ Si không đáp lời Hộ Phong mà hỏi ngược lại, tuy vậy hắn cũng thu sát khí trên người mình lại mức thấp nhất.
“Chúng ta là đại phu ở trong trấn này.”
Tử Tình từ trong lòng Cố Tam cố gắng ngoi đầu ra nhìn Võ Si nói. Giọng nói người này nàng biết, rất là quen thuộc đi. Trong mơ người này chính là một trong hai người đi theo bên cạnh cái người kia. Tử Tình nhớ rõ giọng của người này bởi vì giọng hắn rất giống giọng anh Lâm, người anh họ ở hiện đại của cô. Trong mơ Tử Tình đã cảm nhận được như vậy.
Đám hạ nhân trong đó có Hộ Phong và Hộ Võ đều trơ mắt ngạc nhiên nhìn về phía Tử Tình. Mọi người nói thầm, Tứ tiểu thư đang nói cái gì? Bọn họ từ khi nào lại trở thành đại phu rồi? Tuy trong lòng ai cũng khó hiểu, nhưng mọi người vẫn vờ như không có chuyện gì mà im lặng chờ phản ứng của cái người áo đen nữa đường nhảy ra này.
Võ Si nghe được câu trả lời của Tử Tình thì trong lòng phút chốc nhẹ đi rất nhiều, cũng không để ý việc người trả lời mình là một tiểu cô nương, ánh mắt hắn sáng trưng thầm nghĩ thật may mắn. Hắn vẫn còn đang lo không biết làm sao đi tìm đại phu đây. Lúc nãy hắn đã xông vào viện của một hộ thương nhân chỉ vì muốn hỏi xem trong trấn này vị đại phu nào giỏi nhất. Khổ nổi tên kia sợ quá không trả lời hắn mà còn ngất xỉu nữa. Hiện tại cư nhiên người ta tự tìm đến, đây có phải là ông trời muốn giúp đỡ bọn hắn không? Võ Si nhúng chân một cái, phút chốc đã ngồi trên xe ngựa rồi, và thanh kiếm còn dính máu trên tay đã kề vào gáy của Cố Tam, sau đó nhìn đám người Hộ Phong đang chỉa kiếm về phía mình lạnh gọng nói:
“Hiện tại ta cho các ngươi hai lựa chọn, một là cái đầu này dời đi, hai là đi theo ta cứu người. Các ngươi chọn đi”
Cố Tam đánh run một cái, hắn từ trước giờ chưa hề bị trải qua tình huống như vầy bao giờ. Nhưng là rất nhanh hắn trấn tỉnh lại. Đưa mắt nhìn đám người Hộ Phong đang đỏ mắt nhìn tên đang kề cổ mình giọng nói bình thản nói.
“Các ngươi bình tĩnh, không cần khẩn trương” Sau đó Cố Tam quay sang nói với Võ Si.
“Vị tiểu huynh đệ này, có thể cho ta biết người ngươi muốn cứu là ai không?”
Thật ra Cố Tam cũng không có nhanh trấn định như vậy, đó là nhờ Tử Tình ở trong lòng ông ra hiệu cho ông biết cái người áo đen trước mặt là hộ vệ của vị công tử kia. Tử Tình nói hắn sẽ không làm hại mọi người. Cũng vì vậy Cố Tam mới có thể bình tĩnh đối mặt với thanh kiếm đang kề vào cổ mình.
Đám người Hộ Phong thấy Cố Tam trấn tĩnh thì cũng bình ổn lại, tuy vậy bọn hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Võ Si. Còn Võ Si thì có chút ngạc nhiên. Vị đại phu này gan cũng to lắm, nhìn dáng vẽ bình tĩnh không sợ hãi kia, Võ Si tự nhủ trong lòng. Người này tướng mạo đường hoàng, lời nói cử chỉ bình thản. Bên người lại có rất nhiều hộ vệ đi theo. Nói vậy chắc chắn không phải là đại phu tầm thường rồi.
Nghĩ như vậy, Võ Si đối với Cố Tam mang theo đầy hi vọng, Chủ Tử có phải hay không có thể cứu trị?
Đi theo chỉ dẫn của Võ Si, chưa đầy một khắc sau Cố Tam và Tử Tình đã được đưa đến một biệt viện y quán cũ. Võ Si nâng tay lên tra kiếm vào vỏ. Hiện tại đã đến chỗ, hắn cũng không sợ vị đại phu này chạy đi. Theo nãy giờ quan sát, Võ Si cảm nhận được bọn họ là người lương thiện. Vị đại phu này nhất định sẽ không mặc kệ người khác chết trước mặt mình.
Hộ Phong nhanh chóng chạy lại đứng cạnh Cố Tam, kiếm trong tay vẫn luôn giơ cao phòng bị để có thể bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra.
Cố Tam vẫn còn ôm Tử Tình trong lòng, Hộ Phong giúp đỡ Cố Tam bước xuống khỏi xe ngựa. Võ Si dẫn đầu đám người đi vào trong.
Theo chân Võ Si, rất nhanh bọn người Tử Tình đã đứng trước cửa một căn phòng. Tử Tình quan sát, đúng là căn phòng này. Thật sự rất giống. Tới trên cửa bị nhiễm một vết máu đỏ cũng điều giống. Xem ra cái người nàng nhìn thấy được trong mơ này thân phận rất đặc biệt. Một là người này cùng tộc của nàng, hai là người này có thân phận có thể làm thay đổi đất nước. Nếu không phải như vậy thì không lý nào nàng lại nhìn thấy hắn trong giấc mơ rõ ràng như vậy.
Nhưng là Tử Tình đoán còn thiếu đấy. Thật ra nàng mơ thấy người này không chỉ là người cùng tộc, không chỉ là người có thân phận đặc biệt. Mà còn bởi vì người này chính là người có sự liên kết chặt chẽ với nàng. Chỉ là Tử Tình sẽ không bao giờ biết được đâu.
Trong phòng, Võ Ô đang đứng một bên nhìn lão đại phu đang run rẩy lau dược cầm máu lên vết thương cho Hạo Uy thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân. Võ Ô nhanh chóng rút kiếm ra khỏi võ chạy nhanh đến cửa nhìn ra ngoài. Đợi nhìn thấy người đến là Võ Si thì thở phào một cái rồi nhanh chóng mở cửa ra.
Võ Si liếc nhìn bên trong phòng một cái mới đưa mắt nhìn Võ Ô hỏi.
“Ô, chủ tử thế nào?”
“Đang được đại phu lau dược cầm máu” Võ Ô miệng thì trả lời Võ Si nhưng mắt lại nhìn đám người Tử Tình dò xét. Chờ thấy trên trên tay Hộ Phong cầm một hộp gỗ giống thùng đựng thuốc của mấy vị đại phu thì hi vọng hỏi “Si, ngươi đã mời được đại phu về rồi?”
Võ Si nhìn qua đám người Tử Tình một cái mới gật đầu với Võ Si nói:
“Ừ,Vị này là Cố đại phu”
Xong, Võ Si nhanh chóng làm tư thế mời với Cố Tam. Võ Ô cũng biết điều đứng qua một bên, đôi mắt vẫn luôn nhìn theo Cố Tam tìm tòi dò xét. Hắn tại sao cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt kia chứ.
(Tác Giả: Các bạn chắc vẫn chưa quên Võ Ô huynh đệ chứ? đúng rồi, huynh ấy là người lúc đầu được anh nam chính giao nhiệm vụ đi theo bảo vệ Tử Tình của chúng ta đấy.)
Cố Tam điềm tĩnh gật đầu với hai người Võ Ô và Võ Si một cái rồi nói với đám người Hộ Phong bảo bọn hắn đứng chờ bên ngoài, sau đó nhanh chân bước vào phòng. Võ Ô và Võ Si cũng nhanh chóng theo phía sau.
Trong phòng, vị lão đại phu vừa thở dài vừa lắc đầu lau thuốc cho người mà đối ông đây là cái xác chết. Ông làm nghề y mấy chục năm nay, tuy không thể nói là đại phu giỏi nhất nhì nhưng cũng thuộc dạng cao tay. Cũng chứng kiến rất nhiều người có người thân mắc bệnh đến cầu ông giúp đỡ. Nhưng là, ông chưa thấy người nào mang người đã chết đến bắt ông trị cả. Lão đại phu thở dài bắt đất dĩ.
“Cố đại phu, đây là chủ tử của ta, xin ngài mau cứu chữa cho người.”
Võ Si bước vào, thô lỗ nắm cổ áo lão đại phu quăng qua một bên rồi làm tư thế cung kính mời với Cố Tam. Thật ra Võ Si cũng không biết tại sau hắn lại tin tưởng vị đại phu được mời về nữa đường này nữa. Chỉ là hắn cảm giác được chủ tử hắn sẽ không chết, mà người này có thể cứu được chủ tử của hắn.
Cố Tam lưỡng lự, hắn nhìn con gái nhỏ đang ở trong lòng mình đang nháy mắt ra hiệu thì thở dài bắc đắc dĩ buông nàng xuống.
Tử Tình được Cố Tam thả xuống đất rồi thì bàn tay nhỏ kéo lấy tay lớn Cố Tam bước một bước hai đi về phía cái giường.
Trên giường đang nằm là một thiếu niên độ 17-18 tuổi, Gương mặt trắng bệt, cái môi có chút tím tái. Dù là vậy vẫn không thể che giấu được nét đẹp và khí chất của chàng thiếu niên kia. Quả là một mỹ nam khiến nhiều người phạm tội. Tử Tình chau mày mắng chửi trong lòng, “Tên khốn kiếp nào không có mắt lại đi đã thương một người đẹp như vậy, thật là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
Đằng này, Võ Ô sau khi nhìn thấy Cố Tam buông cái cục tròn tròn trong lòng xuống thì trố mắt. Phải, hắn đã nhận ra rồi. Cái kia… vị tiểu cô nương này chính là người mà hai năm trước chủ tử để hắn đi theo bảo hộ đây mà. Đã hai năm rồi đấy, hắn vẫn không có quên được cái vị tiểu cô nương kia đâu. Nàng là người thông minh, lại rất phúc hắc. Hắn lúc đó đã từng nghĩ đây chính là nữ chủ nhân tương lai của mình. Tiếc là hắn chỉ đi theo nàng được hơn nửa tháng thì Trúc Kỳ Vương có hành động nên hắn mới bị chủ nhân gọi về. Bởi vậy lúc đó hắn đã rất luyến tiếc rời khỏi cái tiểu cô nương này.
Nhưng là... ai hiện tại nói cho hắn biết, một gia đình nông dân làm sao lại trở thành đại phu rồi? Không được, dù vị tiểu cô nương này có ấn tượng tốt với hắn hắn cũng không thể mang tánh mạng chủ tử ra đánh cuộc được. Nghĩ như vậy, Võ Ô rất nhanh rút kiếm ra lộn vòng một cái kiếm đã đặc lên cổ của Cố Tam giọng nói chứa đầy sát khí:
“Cố Tam Gia, ngươi nói cho ta biết các ngươi đến đây có ý đồ gì? Các ngươi vốn không phải đại phu. Các ngươi chỉ là một hộ nông dân. Nói! Ai sai các ngươi đến đây?”
Cả phòng phút chốc yên tĩnh chỉ có sát khí vờn quanh. Tử Tình mở to mắt nhìn thanh kiếm trên cổ Cố Tam, còn Võ Si thì đờ người ra. Vị lão đại phu thì mờ mịt nhìn một phòng người. Lão đại phu vốn là đứng một bên sợ hãi bỗng nhiên nhớ đến Võ Ô gọi vị đại phu mới đến là Cố Tam gia. Cái tên này nhưng là ở khắp trấn Tô Dương và các trấn lân cận không có ai dám dùng đấy. Đó không phải là tên của người có quan hệ mật thiết với Ngạo tiên sinh sao? Người đã ra tay cứu dân chúng trong đợt thiên tai vừa rồi sao. Lão đại phu như tìm được đường sống trong chỗ chết. Ông rất nhanh phản ứng lại đây.
“Cố Tam gia? ngài chính là Cố Tam gia mà mọi người hay nói? là Cố Tam gia có quan hệ thân mật với Ngạo tiên Sinh?”
Võ Ô và Võ Si vốn đang đề cao cảnh giác, chợt nghe vị đại phu này nói thì bất ngờ, Ngạo tiên sinh bọn hắn biết đấy. Thời gian trước không phải người này đã dùng bạc của mình mà xây nhà còn phân phát lương thực cho dân chúng sao. Nhưng không phải nói vị Ngạo tiên sinh này hành tung bất định, thấy đầu không thấy đuôi sao? Hiện tại vị Cố Tam gia này là làm sao?
Cũng đừng ngạc nhiên vì Võ Ô và Võ Si không biết gì về chuyện này, bởi vì thời gian qua bọn họ đều bị cuốn vào chuyện của vị Trúc Kỳ Vương nên mới không có đi điều tra về vị Ngạo tiên sinh, nên là có rất nhiều chuyện bọn họ vẫn không biết đến..
Cố Tam và Tử Tình không trả lời vị đại phu kia, hai người cứ bình thản nhìn Võ Ô và Võ Si một cái. Tử Tình mở miệng đạm đạm nói.
“Chúng ta tuy không phải đại phu nhưng ta có cách cứu chủ tử của các ngươi. Nếu không tin thì chúng ta sẽ rời khỏi đây. Còn nữa, là các ngươi bắt chúng ta về đây chứ không phải chúng ta cố tình đến đây. Cho nên đừng hỏi chúng ta đến đây là có ý đồ gì. Với lại...” Tử Tình cố tình kéo dài giọng sau đó mới nói tiếp.
“Chủ tử của các ngươi hiện tại không phải đã không thể cứu được rồi sao? Nhìn xem, hắn ta ngay cả mạch cũng ngừng đập rồi. Ta nói cho các ngươi biết, hiện tại ngoài chúng ta ra sẽ không ai có thể cứu được hắn đâu.”
Giọng nói Tử Tình bình tĩnh, lạnh nhạt đầy khí thế, tuy là giọng của trẻ con nhưng là không hiểu sao Võ Ô và VÕ Si nghe xong lại có chút tin tưởng lời nói của nàng.
Tử Tình híp mắt đứng một bên nắm tay Cố Tam, thấy Võ Ô vẫn chưa chịu thu kiếm lại thì cười lạnh nói:
“Nếu ngươi còn không lấy thanh kiếm bẩn thiểu của ngươi xuống thì đừng trách chúng ta trở mặt với ngươi.”
Võ Ô thoáng cái rùng mình, kiếm trên tay cũng nhanh chóng thu lại, Võ Ô có chút ngập ngừng hỏi.
“Các ngươi thật sự có thể cứu được chủ tử của ta?”
Cố Tam nãy giờ vẫn đứng im như tùng lúc này mới động đậy môi nói:
“Vị tiểu huynh đệ này, nếu ngươi tin tưởng thì hãy để chúng ta thử một chút. Nếu các ngươi vẫn không tin thì hiện tại chúng ta sẽ rời khỏi”
“Tính mạng chủ tử của ta các ngươi nghĩ là gì mà nói muốn thử thì thử? Lỡ ngày có mệnh hệ gì cho dù chém đầu cả nhà các ngươi vẫn không đủ để đền mạng cho chủ tử của ta”
Võ Si hùng hổ nói với đám người Cố Tam. Sau khi nghe được Cố Tam vị đại phu mà hắn tin tưởng mời về lại không phải là đại phu thì trong lòng vừa thất vọng lại tự trách, nếu hắn mời về người không phải đại phu mà lại giao tính mạng của chủ tử cho người ta như vậy có phải hay không chủ tử sẽ ... Không nghĩ thế nhưng lại nghe Cố Tam nói để cho hắn (Cố Tam) trị “thử” thì bỗng nhiên tức giận. Không để ý đến cái gì. Võ Si hùng hổ tiếng lên mắng thẳng vào mặt Cố Tam.
Võ Ô nghe Võ Si nói vậy thì thoáng đánh cái rùng mình. Võ Si không biết chứ hắn biết rất rõ. Thời gian đi theo bảo hộ cho vị tiểu cô nương này dù chỉ hơn nữa tháng nhưng hắn hiểu được sự che chở của tiểu cô nương này đối với người thân của mình. Cũng biết được sự lợi hại của tiểu cô nương này. Võ Ô hắn dù không muốn nhưng thật sự phải nói, hắn và Võ Ô dù có hợp lại cũng không thắng được quỷ kế của người trước mặt, huống chi chủ tử đối với vị tiểu cô nương này không giống như người khác. Bây giờ Võ Ô hắn nhưng còn đòi chém đầu cả nhà người ta. Võ Ô rất nhanh đạp Võ Si một cái vội cười hề hề nói với Cố Tam. Nhưng là gương mặt quanh năm lạnh băng hiện tại cười nụ cười xu nịnh thật sự làm người khác nhìn xong muốn nổi da gà.
Tử Tình vốn muốn trở mặt với hai tên áo đen hung dữ này, nhưng thấy Võ Ô biết thời thế cười hì hì lấy lòng còn nói tin tưởng vào bọn họ thì cũng không làm khó dễ. Nhìn vị lão đại phu đang kéo cha mình qua một bên nói tình hình của người nằm trên giường kia thì gật đầu khen ngợi. Theo cảm nhận của Tử Tình, vị lão đại phu này tuy nhát chết nhưng cũng thuộc dạng người nghĩa khí. Từ khi biết cha nàng là vị Cố Tam gia thì đối với cha nàng cung kính có hơn. Còn không sợ ánh mắt uy hiếp của Võ Ô và Võ Si mà kêu cha nàng cẩn thận hoặc là thôi đừng có trị, lão đại phu nói người kia đã chết rồi, không còn thở nữa. Sẽ không thể cứu sống được đâu.
Cố Tam nghe lão đại phu nói thì cũng có chút chần chờ. Người đã chết thì làm sao cứu sống được đây. Cố Tam ánh mắt bất an dò hỏi nhìn Tử Tình, thấy con gái nhỏ gật đầu đầy tự tin với mình thì cũng an tâm đôi chút. Dù có chút không dám tin nhưng Cố Tam vẫn không quên con gái nhỏ của mình vốn không phải là một đứa trẻ bình thường. Có thể nói nàng chính là ngọc nữ bên quan âm cũng không có sai. Cố Tam quay lại trấn an lão đại phu, còn nói hắn có phương thuốc đặc biệt do Ngạo tiên sinh đưa cho, Ngạo tiên sinh nói có thể cứu người được thì chắc có lẽ sẽ không sai.
Lão đại phu đại phu nghe Cố Tam nói xong thì trố mắt, sau đó gật đầu đầy tin tưởng. Ai ông có thể không tin nhưng vị Ngạo tiên sinh kia thì không thể không tin. Hiện tại danh tiếng của vị Ngạo tiên sinh không phải khoe chứ có thể nói sánh ngang với bồ tát sống rồi.
Từ sau khi qua đợt thiên tai, không ít người cảm thấy khó hiểu vì sao vị Ngạo tiên sinh lại có thể dễ dàng tiếp cận cứu giúp người dân như vậy. Nhiều người tò mò vị Ngạo tiên sinh kia từ đâu có nhiều nhà bỏ trống như vậy, từ đâu có nhiều lương thực như vậy. Kết quả mấy người có chút quyền thế bắt đầu đi điều tra. Thế mới biết ra mấy căn hộ, mấy đại trạch viện dưới danh Ngạo tiên sinh đều chỉ là vừa mua được trong mấy tháng trước. Lại bắt đầu tưởng đến có một khoảng thời gian có một vị thương nhân giấu mặt đi khắp nơi thu mua lương thực. Sau đó thật trùng hợp là có thiên tai. Lương thực không biết từ đâu bắt đầu tuôn ra phân phát cho dân chúng. Đại trạch viện vốn dĩ không ai trụ lại để cho người tị nạn vào ở. Nếu nói đó là trùng hợp thì thay gì nói vị Ngạo tiên sinh kia đã sớm biết trước được sẽ có thiên tai nên mới chuẩn bị sắp đặt đầy đủ hết thảy như vậy đi. Mọi người lại càng tin tưởng như vậy. Cũng vì như vậy nên hầu như mọi người không cần đồn thổi hay bàn tán mà hầu hết mọi người đã cho rằng vị Ngạo tiên sinh này là người đã đắc đạo, có thể nhìn thấu được ý trời.
Bởi vậy hiện tại Cố Tam nói hắn có thể cứu được cái người đã chết này thì lão đại phu gật đầu tin tưởng ngay. Không chỉ lão đại phu, Võ Ô và Võ Si khi nghe Cố Tam nói là phương thuốc của vị Ngạo tiên sinh thì mắt sáng lên đầy hi vọng. Võ Si còn cảm thấy mình lúc nãy đã nói chuyện mạo phạm với Cố Tam thì cảm thấy bất an, lo lắng nhìn Cố Tam một cái, thấy ông cũng không để bụng chuyện này thì thầm thở phào một hơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook