Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình
Chương 13: Tam phòng bị tính kế

Hôm sau, theo thói quen mới canh ba Tô thị đã rời khỏi giường. Cố Tam nghe tiếng động cũng mở mắt.

“Hôm nay không có đi làm sao nàng không ngủ thêm một lát” Cố Tam nhìn Tô thị nhíu mày nói.

Tô thị một tay giữ tóc một tay cầm cây trâm gổ cài vào trả lời, “Ta dậy gói cho xong mấy cái sủi cảo hôm qua còn chưa gói hết. Để chàng sáng mang theo đi lên trấn để ăn khi đói”

Cố Tam nghe vậy cũng ngồi dậy sau đó lấy giày mang vào “Ta làm phụ nàng”

Tô thị nghe chồng nói phụ nàng làm thì cười cười. Bước tới trước mặt Cố Tam vờ giận dỗi nói “Chàng còn muốn phụ? hôm qua chàng còn quậy chưa đủ sao còn muốn phá ta.”

Tô thị là nói Cố Tam hôm qua cùng các con làm phụ nàng. Phụ tới nổi bột bay đầy trời để nàng phải dọn dẹp cả buổi. Bánh cũng chưa có làm xong đấy.

Cố Tam xấu hổ gãi đầu. hắn hôm qua vui quá nên hơi... giờ nghe vợ nhắc cũng thấy ngượng ngùng. Cố Tam mở rộng tay ôm eo Tô thị vùi mặt vào bụng nàng nói. “Haizzz...zz đó là con gái nhỏ và con trai nhỏ phá phách, không phải ta làm a” Cố Tam lưu manh đổ hết lỗi cho Tử Tình và tiểu Ngủ. hắn mới không muốn nhận hắn hôm qua chơi cùng các con đến nổi gói bánh cũng bị vỡ lòi nhân đâu.

Tô thị phì cười xô Cố Tam ra “Chàng thật là... còn đổ lỗi cho con” Tô thị miệng nói như trách nhưng trên mặt cười rất hạnh phúc.

Cố Tam “Aiiii...” một tiếng ảo não. Đứng dậy đi theo vợ vào bếp.

... ...... .....

Buổi sáng khi Tử Tình thức dậy cũng là lúc ông mặt trời lên cao bảy sào. Nàng là bị đói nên mới dậy đấy. Dụi mắt Tử Tình bước ra ngoài. Ở nhà trước Tử Nương ngồi khâu cái áo bị bung chỉ của tiểu Ngủ.

“Tỷ cha và nương đâu?” Tử tình sau khi rửa mặt xong rót một chén nước đầy uống hết rồi hỏi.

“Cha đã lên trấn mua đồ. Còn nương ở sau vườn làm cỏ. Chắc muội đói rồi, để tỷ đi hâm sủi cảo lại cho muội” Tử Nương vừa nói đứng lên định đi hâm đồ ăn.

“Tỷ không cần, muội tự làm được rồi”

Tử Tình nhanh tay kéo Tử Nương ngồi xuống. Tự mình đi làm. Còn chưa chờ Tử Tình vào bếp thì nghe có tiếng gọi ngoài cửa vọng vào. Tử Nương và Tử Tình đi ra.

“Nhị nha đầu, có cha ngươi ở nhà không?” Cố Nhị Sinh một bên mặt dính đầy bùn nhìn Tử Nương lớn tiếng hỏi.

Không hiểu nổi sáng nay ông già (ý nói Cố lão gia tử) bị cái gì. Tự dưng kiêu hắn đi tìm lão tam biểu hắn ngày kia về nhà có chuyện. Cố Nhị Sinh tuy bình thường một bộ dạng vô tâm vô phế nhưng cũng không đến nổi hết thuốc chữa. Tuy cái đệ đệ này qua mặt bọn hắn nhưng mà hắn cũng không có để bụng ghét bỏ. Dù vậy nhưng nghe ông già nói gọi bọn họ về thì trong lòng có chút không thoải mái. Thầm nghĩ có phải ông già muốn cho thêm của cãi cho lão đệ hay không.

Cố Nhị Sinh là người như vậy, nếu không dính dáng đến lợi ích thì hắn vẫn là một người thật thà trọng tình nghĩa. Nhưng liên quan đến lợi ích thì trở mặt ngay.

Tử Tình nhìn gương mặt hề của Cố Nhị Sinh thì muốn cười, nhưng ngại mặt mũi vị nhị bá này nên ráng dằn lại tới muốn nội thương. Thấy Tử Nương còn không biết trả lời thế nào thì nàng nhanh miệng trả lời thay.

“Nhị bá ghé chơi. Nhị Bá có muốn vào nhà ngồi một lát không, Cha con đã đi làm cho người ta rồi chắc trưa mới về. Không biết Nhị bá đến là có chuyện gì?”

Cố Nhị Sinh lúc này mới nhìn thấy Tử Tình, trên mặt vốn đang khó coi mặc cũng đen thêm một chút. Trong miệng phát ra tiếng “hừ” cũng không trả lời Tử Tình. Hắn mới lười cùng đứa vô tích sự nói chuyện. Cố Nhị Sinh mắt điều là xem thường không thèm liếc Tử Tình một cái.

Tử Nương nhìn Cố Nhị Sinh một cái, thấy Nhị Bá mặt dính bùn thật khó coi định chào hỏi một tiếng rồi đi múc nước cho hắn rữa mặt. Miệng chưa kịp nói đã nghe Nhị bá “Hừ” xem thường tiểu muội thì rất không vui. Phải biết tiểu muội là bảo bối của cả nhà. Nhị bá lại xem thường tiểu muội. Tử Nương gương mặt không tốt nói.

“Nhị bá tới tìm cha sao? Thật không may, cha con hôm nay đi làm rồi. Nhị bá có chuyện gì có thể nói lại. chờ cha về con sẽ báo lại với cha.”

Tử Nương dùng giọng nói lành lạnh không thiện cảm đấy, ai biểu Cố Nhị Sinh xem thường tiểu muội của nàng làm chi.

Cố Nhị Sinh nhíu mày không vui, hắn đắc tội với tam phòng lúc nào nha. Tại sao Nhị nha đầu hôm nay lại nói chuyện với hắn bằng cái giọng điệu này. Cố Nhị Sinh cũng không vì vậy mà tức giận ngược lại cười hì hì nói.

“Nhị nha đầu, múc cho bá thau nước để bá rửa mặt nào. Ôi đường qua nhà cháu sao mà khó đi thật. Ta chỉ sảy chân một cái, thành ra bộ dạng này. Ôiiii”

Tử Nương dù không vui nhưng cũng biết lễ, định xoay người đi múc nước cho Cố Nhị Sinh. Chân chưa kịp nhất đã bị Tử Tình níu tay giử lại. Tử Tình nháy mắt với Tử Nương một cái rồi đối với Cố Nhị Sinh nói:

“Nhị bá thật ngại quá. Cha và đại ca đều không có nhà, giếng nước khá sâu nha. Con và nhị tỷ bình thường đều kéo không nổi. Nhị bá, hay là con dẫn đường cho Nhị bá ra giếng. Nhị bá mạnh như vậy kéo một gáo nước cũng rất dễ dàng a.”

Cố Nhị Sinh chau mày nhìn Tử Tình một cái thầm mắng. Tiểu nha đầu, ngươi đừng ở đó ra vẻ. Còn định bắt ta kéo nước cho ngươi. Đừng hòng. Ta còn không có rảnh đến như vậy đâu. Cố Nhị Sinh hất mặt nhìn Tử Tình mắng.

“Tiểu nha đâu ngươi. Hừ, có đạo đãi khách nào để khách đến nhà kéo nước nấu cơm cho ngươi đây. Thật là không biết chuyện”

Tử Tình mặt vẫn cười cười, hai mắt phát sáng nhìn Cố Nhị Sinh ngây thơ nói “Nhị bá nói gì a. Tình Nhi đâu kêu bá đi nấu cơm đâu nha. Tại sao nói vậy? Còn nữa, Nhị bá là người thân chứ đâu phải khách, vậy thì cần gì tới đạo đãi khách mà bá nói”

Cố Nhị Sinh tức giận mắng một tiếng “Trả treo” rồi quay sang Tử ?Nương nói:

“Nhị nha đầu, chừng nào cha ngươi về thì nhắn lại hắn. Ông nội các ngươi bảo hắn ngày kia về nhà, còn dặn mang theo cả nhà cùng về. Nhớ đấy, cha ngươi về thì nói ngay với hắn”

Cố Nhị Sinh nói xong cũng không thèm dòm Tử Tình một cái xoay lưng đi về. Tử Tình chớp mắt nhìn, trong lòng khó hểu. Cái ông nội vô nhân tính kia muốn làm cái gì đây.

Cố Tam hôm nay đi trấn. Vốn định thuê một chiếc xe bò kéo đồ nhưng lại sợ gây chú ý mọi người. Bởi vậy sáng sớm hắn lại nhà Triệu bà nội mượn đở một cái xe kéo tay. Ở đây người ta hầu như nhà ai cũng sẽ có một cái xe như vậy. Xe này là dùng để kéo lúa về sân khi mùa thu hoạch.

Dạo một vòng trấn mua hết những vật dụng cần thiết trong nhà. Nhìn miếng giấy ghi đồ cần mua trên tay. Cố Tam nói:

“Đồ đã mua đủ, hiện tại đi mua vài cân thịt và một ích rau củ nữa là chúng ta về được rồi”

Tử Dục nhìn đồ chất đầy xe trong lòng cũng thoải mái. Gật đầu với Cố Tam rồi đi vòng lại sạp thịt của họ Trương mua 5 cân thịt. đây là lời hứa của bọn họ với tiểu muội, không thể không thực hiện.

... ......

Buổi chều trên bàn cơm Tử Nương nói với Cố Tam chuyện Cố Lão gia tử kêu bọn họ về nhà lớn có việc. Cố Tam nghe xong cũng không nói gì cùng Tô thị trao đổi ánh mắt. Chờ đến tối khi bọn Tử Tình đều ngủ hết Tô thị mới nhỏ giọng hỏi Cố Tam:

“ Tam lang, chàng nói cha bây giờ kêu chúng ta về để làm gì? Có khi nào ông biết chúng ta đang có tiền nên muốn kéo chúng ta về với ông không?”

Cố Tam trầm tư : “Ta lại không nghĩ vậy, ngày hôm trước đại ca đã từng nói cha cho gọi chúng ta rảnh thì về nhà. Hôm đó chúng ta cũng chưa có tiền. Lại thêm, bạc này ngoại trừ Cung lão bản và các con biết thì cũng không có ai biết chúng ta đang có tiền. Ta Tin Cung lão bản sẽ không đem chuyện này nói với người ngoài nên cha chắn chắn sẽ không biết”.

Tô thị nắm góc áo Cố Tam khó hểu “Nếu vậy cha muốn làm gì a? chẵng lẽ ông còn muốn chúng ta bán con gái của mình sao?” nói tới đây giọng Tô thị lạnh vài phần.

“Cái này ta thật sự không biết, nhưng nàng yên tâm. ta nói không bán con gái tức là sẽ không bán. Chúng ta hiện tại ra riêng, cha sẽ không ép buộc được chúng ta.”

Tô thị gật đầu. Nếu bọn họ không đồng ý Cố lão có thể làm gì được chứ. Nghĩ như vậy lòng Tô thị cũng bớt lo lắng. trở mình một cái rồi cũng nhanh đi vào giấc ngủ.

Cố Tam vẫn nằm im, đôi mắt vẫn cứ mở to mơ hồ. hắn hiện tại nội tâm có chút sáo trộn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương