Xuyên Qua Chủng Điền Chi Phu Lang Hung Mãnh
-
Chương 10
Triệu phu lang bén nhọn mắng - “Mày đừng cố dơi sự chú ý, sính lễ rõ ràng là mày tự mình nhận, sao có thể sẽ ở trên tay những người khác?”
Hắn chỉ cần tưởng tượng đến bản thân bị một ca nhi gầy yếu như vậy dùng sức mạnh bắt ép, thậm chí còn bị dọa đến cơ hồ suýt đái ra trong quần, Triệu phu lang liền hận đến nỗi không thể cắt gân uông máu của cậu.
Lâm Phàm cạn lời nhìn Triệu phu lang ngang ngược không nói lý, bất quá ngẫm lại thấy cũng đúng, ca nhi như ông ta sao có thể phân rõ phải trái chứ - “Triệu a ma, đôi mắt của ngài có phải đã bị chó ăn mất rồi không?” - Gặp tình huống này ai có thể nhịn nổi mà không mắng chửi được cơ chứ, huống chi cậu hiện tại là ca nhi, cho dù là chơi xấu thế nào thì những người đó cũng không dám làm gì cậu.
“Mày còn dám mắng tao?” - Cả khuôn mặt Triệu phu lang đều vô cùng khó coi, muốn giáo huấn ca nhi trước mắt, lại sợ người khác nói ra nói vào, chỉ có thể tạm thời kiềm chế lại.
Chỉ cần Phàm ca nhi ra tay trước, ông liền có thể để đám hán tử kia quang minh chính đại giáo huấn ca nhi hỗn xược kia rồi.
“Mắng ông thì làm sao? Ông cũng không nhìn xem nơi tôi đang ở là căn nhà như thế nào, nếu tôi thật sự cầm sính lễ, còn cần đến nhà tranh để ở?” - Lâm Phàm có cảm giác não bọn họ đều bị lừa đá, việc rõ ràng như vậy, thế nhưng vẫn còn cần cậu nhắc nhở.
Hắn nói xong, Triệu phu lang lúc này mới rảnh rỗi quan sát bốn phía, ban nãy ông chỉ nhìn chằm chằm vào Phàm ca nhi, tự nhiên sẽ không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh.
Vài vị hán tử mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dáng vẻ giống như cái gì cũng không nhìn thấy.
Triệu phu lang cảm thấy chính mình hiện tại vô cùng ngu xuẩn, mà người Lâm gia thôn nhất định cũng là đang cố ý chơi mình đi, bằng không tại sao đến một lời nhắc nhở cũng không có, làm ông phải mất mặt như vậy.
“Cũng…… Cũng có thể là người cố ý giả vờ như vậy cho chúng ta xem thì sao.” - Triệu phu lang yếu ớt phản bác, bất quá lời nói ra đến chính ông cũng không tin nổi.
Phàm ca nhi có thai, cho dù không quan tâm đến bản thân cũng sẽ ì đứa trẻ mà suy nghĩ. Lúc trước khi phát hiện có thai, ca nhi này vì bảo vệ đứa con hoang trong bụng mà có nói gì cũng không phản bác, chỉ cầu xin tha cho đứa trẻ trong bụng.
“Triệu a ma, tôi đây có lòng tốt mới nhắc nhở mấy người, Lâm phu lang chuẩn bị cưới ca nhi cho đứa con trai hán tử, nếu như ông đến chậm một bước, chỉ sợ phần sính lễ kia thật sự cái gì cũng không còn.” - Khuôn mặt gầy yếu của Lâm Phàm để lộ ra nụ cười quỷ dị, khiến cho người ta cảm giác rất âm trầm.
Triệu phu lang rùng mình, hiển nhiên là đang nhớ đến cảnh lúc trước bị Phàm ca nhi dùng sức mạnh bắt ép - “Ta…… Vậy ngươi dẫn đường.”
Lâm Phàm hơi híp mắt - “Triệu a ma, bà chỉ cần hỏi thăm một chút thôi liền biết nhà Lâm Đại Ngưu ở đâu, cửa ở bên kia, mời bà đi ngay không tiễn.” - Còn muốn cậu dẫn đường, đừng nói cửa chính, thậm chí đến cửa sổ cũng không mở cho mà mơ.
Cậu không hy vọng dẫn lửa thiêu thân mình, để cho hai vị phu lang bọn họ tự đấu với nhau thôi, chắc chắn cảnh tượng đó sẽ vô cùng xuất sắc, còn Lâm Phàm cậu chỉ cần sống tốt cuộc đời của chính mình thôi là được.
Triệu phu lang mang theo mấy cái hán tử nổi giận đùng đùng đi tới, cuối cùng lại xám xịt quay đầu bỏ chạy, còn về việc họ tiếp theo sẽ đi đâu, dùng ngón chân cũng có thể đoán ra.
“A ca, anh thật là lợi hại.” - Đứa con trai nhỏ của a thẩm Lâm gia sùng bái nói.
Lâm Phàm tròng mắt chuyển động một chút, trực tiếp cúi người, nhỏ giọng nói thầm bên tai nhóc mấy câu, mà cậu nhóc nghe xong thì hai mắt sáng lên, không ngừng gật đầu - “A ca, anh giỏi quá.”
“Nhưng đừng để người khác biết.” - Lâm Phàm dặn dò.
Tiểu tử gật đầu thật mạnh - “A ca yên tâm, việc này cứ giao cho em. Dù bọn họ có cho em cả một bao đường em cũng sẽ không nói ra đâu.”
Lâm Phàm nhìn bóng dáng cậu nhóc rất nhanh chạy biến khỏi tầm mắt, nhếch miệng cười, hãy khiến cho bão táp tới càng mãnh liệt hơn đi.
Hắn chỉ cần tưởng tượng đến bản thân bị một ca nhi gầy yếu như vậy dùng sức mạnh bắt ép, thậm chí còn bị dọa đến cơ hồ suýt đái ra trong quần, Triệu phu lang liền hận đến nỗi không thể cắt gân uông máu của cậu.
Lâm Phàm cạn lời nhìn Triệu phu lang ngang ngược không nói lý, bất quá ngẫm lại thấy cũng đúng, ca nhi như ông ta sao có thể phân rõ phải trái chứ - “Triệu a ma, đôi mắt của ngài có phải đã bị chó ăn mất rồi không?” - Gặp tình huống này ai có thể nhịn nổi mà không mắng chửi được cơ chứ, huống chi cậu hiện tại là ca nhi, cho dù là chơi xấu thế nào thì những người đó cũng không dám làm gì cậu.
“Mày còn dám mắng tao?” - Cả khuôn mặt Triệu phu lang đều vô cùng khó coi, muốn giáo huấn ca nhi trước mắt, lại sợ người khác nói ra nói vào, chỉ có thể tạm thời kiềm chế lại.
Chỉ cần Phàm ca nhi ra tay trước, ông liền có thể để đám hán tử kia quang minh chính đại giáo huấn ca nhi hỗn xược kia rồi.
“Mắng ông thì làm sao? Ông cũng không nhìn xem nơi tôi đang ở là căn nhà như thế nào, nếu tôi thật sự cầm sính lễ, còn cần đến nhà tranh để ở?” - Lâm Phàm có cảm giác não bọn họ đều bị lừa đá, việc rõ ràng như vậy, thế nhưng vẫn còn cần cậu nhắc nhở.
Hắn nói xong, Triệu phu lang lúc này mới rảnh rỗi quan sát bốn phía, ban nãy ông chỉ nhìn chằm chằm vào Phàm ca nhi, tự nhiên sẽ không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh.
Vài vị hán tử mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dáng vẻ giống như cái gì cũng không nhìn thấy.
Triệu phu lang cảm thấy chính mình hiện tại vô cùng ngu xuẩn, mà người Lâm gia thôn nhất định cũng là đang cố ý chơi mình đi, bằng không tại sao đến một lời nhắc nhở cũng không có, làm ông phải mất mặt như vậy.
“Cũng…… Cũng có thể là người cố ý giả vờ như vậy cho chúng ta xem thì sao.” - Triệu phu lang yếu ớt phản bác, bất quá lời nói ra đến chính ông cũng không tin nổi.
Phàm ca nhi có thai, cho dù không quan tâm đến bản thân cũng sẽ ì đứa trẻ mà suy nghĩ. Lúc trước khi phát hiện có thai, ca nhi này vì bảo vệ đứa con hoang trong bụng mà có nói gì cũng không phản bác, chỉ cầu xin tha cho đứa trẻ trong bụng.
“Triệu a ma, tôi đây có lòng tốt mới nhắc nhở mấy người, Lâm phu lang chuẩn bị cưới ca nhi cho đứa con trai hán tử, nếu như ông đến chậm một bước, chỉ sợ phần sính lễ kia thật sự cái gì cũng không còn.” - Khuôn mặt gầy yếu của Lâm Phàm để lộ ra nụ cười quỷ dị, khiến cho người ta cảm giác rất âm trầm.
Triệu phu lang rùng mình, hiển nhiên là đang nhớ đến cảnh lúc trước bị Phàm ca nhi dùng sức mạnh bắt ép - “Ta…… Vậy ngươi dẫn đường.”
Lâm Phàm hơi híp mắt - “Triệu a ma, bà chỉ cần hỏi thăm một chút thôi liền biết nhà Lâm Đại Ngưu ở đâu, cửa ở bên kia, mời bà đi ngay không tiễn.” - Còn muốn cậu dẫn đường, đừng nói cửa chính, thậm chí đến cửa sổ cũng không mở cho mà mơ.
Cậu không hy vọng dẫn lửa thiêu thân mình, để cho hai vị phu lang bọn họ tự đấu với nhau thôi, chắc chắn cảnh tượng đó sẽ vô cùng xuất sắc, còn Lâm Phàm cậu chỉ cần sống tốt cuộc đời của chính mình thôi là được.
Triệu phu lang mang theo mấy cái hán tử nổi giận đùng đùng đi tới, cuối cùng lại xám xịt quay đầu bỏ chạy, còn về việc họ tiếp theo sẽ đi đâu, dùng ngón chân cũng có thể đoán ra.
“A ca, anh thật là lợi hại.” - Đứa con trai nhỏ của a thẩm Lâm gia sùng bái nói.
Lâm Phàm tròng mắt chuyển động một chút, trực tiếp cúi người, nhỏ giọng nói thầm bên tai nhóc mấy câu, mà cậu nhóc nghe xong thì hai mắt sáng lên, không ngừng gật đầu - “A ca, anh giỏi quá.”
“Nhưng đừng để người khác biết.” - Lâm Phàm dặn dò.
Tiểu tử gật đầu thật mạnh - “A ca yên tâm, việc này cứ giao cho em. Dù bọn họ có cho em cả một bao đường em cũng sẽ không nói ra đâu.”
Lâm Phàm nhìn bóng dáng cậu nhóc rất nhanh chạy biến khỏi tầm mắt, nhếch miệng cười, hãy khiến cho bão táp tới càng mãnh liệt hơn đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook