Trở lại khách phòng, tia quỷ dị trong lòng ta vẫn không tài nào tiêu tán, chẳng biết tại sao lại cảm thấy có chút bất an. Nghĩ nghĩ, gọi nhị sư huynh, Giáp và Dạ tới.

“Dạ, buổi tối khi ngủ cũng phải thật cảnh giác. Bảo bảo, đêm nay mặc kệ nghe được động tĩnh gì cũng không được rời khỏi Dạ. Nhị sư huynh, Giáp và ta luân phiên trông coi mộc quan.”

“Hảo.”

Sau khi thương lượng quyết định, ta sẽ gác đêm trước, kế tiếp là nhị sư huynh, cuối cùng là Giáp.

Quan tài đặt trong một căn phòng trống, trong phòng không có vật dụng gì, phía sau cửa chỉ có một chút củi đốt, ta trải đệm chăn dưới sàn, nằm ngửa mặt nhìn nóc nhà, giờ đã là mùa hạ, thời tiết ấm áp, dĩ nhiên không cần đắp chăn làm gì.

Mới vừa nằm xuống chưa tới một khắc, tiếng đập cửa vang lên. Ta ngồi dậy, kiếm đặt ở trên đùi, trầm giọng hỏi: “Ai?”

“Tiểu Phong. . .” Âm thanh Ngả Á đẫm một tia ôn nhu nhàn nhạt từ bên ngoài truyền đến.

Không trung phiêu đãng một cỗ hương vị ngọt nị, ta kéo khóe miệng nhưng không đứng dậy mở cửa, “Đêm đã khuya, còn không đi nghỉ ngơi.”

“Ta tới hầu hạ phu quân.”

Phốc. . . Ta thiếu chút nữa bật cười, bình thường Ngả Á vẫn luôn muốn ta gọi hắn là phu quân, người bên ngoài này lại có thể không xưng mình là phu quân lại gọi ta, hắn há lại không biết Ngả Á ghét nhất là bị người khác đối đãi như nữ tử, càng miễn bàn là cam chịu bày ra thái độ như nữ tử.

Ta nhìn nhìn quan tài trong phòng, híp mắt nói : “Ngươi định ở trước mặt người chết hầu hạ ta?”

“. . . Có tư vị khác biệt mà.”

“Tư vị như thế ta vô phúc hưởng thụ, ngươi vẫn nên trở về đi.”

Người ngoài cửa không nói gì nữa, sau một lúc lâu, trên cửa đột nhiên truyền đến móng vuốt cào lên ván gỗ, chi chi rung động, ngeh rất chói tai. Ta đứng bật dậy, sắc mặt trầm lại.

Cánh cửa gỗ nhanh chóng bị phá mở, huy kiếm nghênh đón. Ánh trăng chiếu rọi xuống một con hồ ly màu đen tuyền, tốc độ nó rất nhanh, lập tức phóng vút vào nhà, lúc này ta đột nhiên tưởng niệm Tam Vỹ bị chúng ta bỏ quên ở Vân Vụ cốc. Hồ ly linh hoạt, cũng không cùng ta trực diện va chạm, khi ta phát hiện mục đích của nó là mộc quan thì lập tức lắc mình đứng trước mộc quan, ngăn trở lộ tuyến của hắc hồ.

Hắc hồ gào lên chi chi, nó nhìn ra ánh trăng bên ngoài, đột nhiên xông tới. Ta không có ý định tổn thương nó, một cước đem nó đá ra ngoài, nhưng trùng lực tác dụng lên chắc chắn đã khiến nó bị thương không nhẹ.

Hắc hồ khựng lại trong một chốc lại bất khuất tiếp tục xông vào, sau vài lần, nó đã bị thương rất nặng, nhưng vẫn không bỏ cuộc. Nó thở gấp gáp nhào tới, rất có xu hướng dù chết cũng không ngừng, ta nghiêng người, nó thẳng tắp đâm đầu vào mộc quan, phát ra một tiếng vang trầm đục, sau đó ngã ra đất hôn mê.

—–

Một đêm này trừ bỏ hắc hồ đột nhiên xuất hiện rồi lại thần bí biến mất, không có chuyện gì phát sinh thêm nữa. Vì ngăn ngừa đêm dài lắm mộng, trời vừa sáng chúng ta lập tức cáo biệt sư thái, khởi hành lên đường, ánh mắt sư thái nhìn về phía mộc quan vẫn có chút quái dị.

Đi được nửa đường, ngộ kiến một đôi hoa tỉ muội gặp nạn, đôi tỉ muội này quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, xinh đẹp không gì sánh được, Đắc Kỷ, Bao Tự của thời cổ đại cũng chính là thế này đi.

Thiên đố hồng nhan (trời ghen ghét hồng nhan) những lời này là thập phần có đạo lý, nếu mang đôi tỷ muội này lên đường nhất định sẽ đưa tới tai họa không cần thiết, hơn nữa chúng ta vừa rời khỏi tự viện tế bái hồ ly liền gặp phải một đôi hoa tỷ muội thế này, dù nghĩ như thế nào đều cảm thấy có vài phần quái dị, dựa theo ý của ta cho các nàng một ít ngân lượng để các nàng đi là được, nơi này cách kinh thành không xa, hơn nữa còn là quan đạo, người đến người đi, căn bản sẽ không xảy ra sự tình gì.

Tính khí thương hương tiếc ngọc của nhị sư huynh phát tác, thấy mắt hai cô nương người ta ngưng lệ, nói cái gì cũng không đồng ý để các nàng lại.

“Nhị sư huynh, ngươi nhất định phải mang theo các nàng sao?”

“Ân.”

Cái tên bại não này! Nếu ta nói nhất định không thể mang, hắn nhất định sẽ ly khai đội ngũ một mình mang theo kia hai vị cô nương ra đi, bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Muốn mang liền mang đi.”

“Đa tạ tứ sư đệ.”

Hai vị cô nương làm như rất yếu ớt, ngồi xe ngựa thì bảo là trong xe ngựa ngột ngạt, tốc độ nhanh một chút lại rên rỉ chóng mặt nhức đầu, nữ tử yếu ớt như vậy thì làm sao nam tử cường hãncó thể chịu được, vì các nàng nên tốc độ đi càng ngày càng chậm.

“Dừng xe.” Bên trong xe ngựa truyền ra âm thanh lạ lùng

Giáp dừng xe lại, nhị sư huynh ở phía sau giữ quan tài trên xe đẩy nhảy xuống, tiến lên hỏi, “Làm sao vậy?”

Lãnh Nguyệt cùng Lãnh Linh ta thấy còn thương tiếc rời khỏi mã xa, khinh túc nga mi** nói: “Bên trong xe ngựa thực sự ngột ngạt đến khó chịu.”

Lãnh Nguyệt đi đến bên cạnh ta, ngẩng đầu lên nói: “Lăng công tử, người có thể mang ta cùng kỵ mã lên đường không, như vậy sẽ tốt hơn nhiều.”

“Ngươi có thể đi cùng xe đẩy với nhị sư huynh.”

“Trên đó có quan tài, rất dọa người.”

“Nam nữ thụ thụ bất thân.”

“Ta không để ý đâu.” Lãnh Nguyệt nhợt nhạt cười nói.

Ta ở nơi Lãnh Nguyệt không nhìn thấy rất không hình tượng lật ra một cái liếc mắt, ngươi không để ý nhưng ta để ý. Nhảy xuống ngựa, hướng Lãnh Nguyệt đi đến, Lãnh Nguyệt muốn nói gì đó nhìn ta liếc mắt một cái, đôi mắt hơi hơi rủ xuống, lông mi thật dài ở trên mặt tạo ra âm ảnh nhu nhược. Ta đi đến trước mặt nàng, thiêu thiêu mi, nghiêng người đi đến dưới ngựa Ngả Á, phi thân nhảy lên dừng ở phía sau hắn, ôm quyền nói: “Lãnh cô nương, ngựa nhường lại cho hai người các nàng.”

Quay đầu không nhìn lại, giữ lấy vòng eo mềm dẻo của Ngả Á, ở trên mặt hắn hôn một chút, “Bảo bối, ngươi phải đưa vi phu đi một đoạn đường.”

Ngả Á lãnh đạm liếc mắt nhìn tỷ muội Lãnh thị một cái, quay đầu lại hôn một chút lên môi của ta, “Rất vui được phục vụ.”

“Nhị sư huynh chúng ta đi trước một bước, lên phía trước chờ các ngươi.” Ta cất cao giọng nói, giục ngựa cất bước.

“Hảo, chú ý an toàn.”

Đi hết hai dặm, con ngựa chậm rãi dừng lại, bước đi thong thả

“Tiểu Phong. . . Mị lực năm đó vẫn chưa giảm ha.” Trong lời nói có vị chua nha.

Hiếm khi thấy ái nhân ăn dấm, thật sự là phấn chấn nha. Trong lòng tuy rằng cao hứng, nhưng vẫn không tỏ rõ thái độ, ta cười nhéo nhéo lên mông hắn, khố bộ cọ cọ lên đồn bộ hắn, “Nơi này chỉ có khi nhìn thấy ngươi mới có thể đĩnh lên thôi.”

Đôi tai hắn lập tức đỏ hồng, âm thanh lạnh lùng nói: “Lưu manh.”

“Nương tử nói rất đúng.”

Vốn buổi chiều đã có thể đến kinh thành, nhưng là bởi vì tỷ muội Lãnh thị làm bộ làm tịch, tốc độ đã rất chậm lại tiếp tục chậm thêm, buổi tối chỉ có thể ăn ngủ hoang dã. Đặt mã xa bên ngoài đình cỏ ven đường, đốt lửa ăn cơm nghỉ ngơi.

Lãnh Linh áp sát bên người nhị sư huynh, xem ra nàng có ý với nhị sư huynh.

Lãnh Nguyệt thật sự muốn dũng cảm khiêu chiến sao, thái độ lúc trưa của ta đã là cự tuyệt rõ ràng rồi, nhưng nàng vẫn áp lại đây. Ngả Á lạnh lùng đưa mắt nhìn, sắc mặt như đêm tối âm trầm, thấy ái nhân như vậy, ngay cả một tia miễn cưỡng đối với Lãnh Nguyệt cũng đều tiêu thất.

“Lăng công tử, chỗ này của ta có một ít rượu nóng, người muốn uống một ít không?”

“. . .” Coi thường nàng hẳn là đả kích tốt nhất với nàng, ta từ trước đến nay không biết thương hương tiếc ngọc cũng không phải kẻ mềm lòng, hơn nữa ngoài Ngả Á, những người khác cũng không đáng được ta thương tiếc.

“Lăng, Lăng công tử.”

Nhị sư huynh thở dài: “Lãnh Nguyệt cô nương, tại hạ hơi khát nước, có thể cho tại hạ nếm thử rượu của ngươi không?”

Lãnh Nguyệt: “. . . Không thể.”

Nhị sư huynh: “. . .”

“Phốc ——” Giáp trực tiếp bật nụ cười. Lãnh Nguyệt thẹn quá hoá giận trừng mắt liếc hắn một cái.

Ta cũng hiểu được có chút khôi hài, không muốn tiếp tục để nữ tử quấy rầy, ôm lấy ái nhân phi thân vào lương đình, ngồi ở chỗ nầy tầm nhìn mở rộng không ít.

Ngả Á dựa trong ngực ta, ngón tay chọc chọc hầu kết, nhỏ nhẹ nói: “Ngươi chọc cô nương người ta khóc rồi.”

“Chỉ cần không phải ngươi khóc, những người khác ai mà quan tâm chứ.”

“Ha ha. . .” Hắn tâm tình tốt đẹp bật cười.



Nằm ở trên nóc nhà, nghênh đón bình minh, mặt trời hồng chiếu rọi quang mang kim sắc lên đại địa, chiếu rọi lên thân hai người chúng ta giống như được phủ một lớp hoàng kim, ta híp mắt thưởng thức vẻ rạng rỡ của thái dương.

“Bảo bối, mặt trời mọc rồi.”

“. . . Ngô, đẹp quá. . .” Ngả Á từ trong mộng tỉnh lại, có chút mơ hồ hướng đông phương nhìn lại, miệng khẽ lẩm bẩm.

———

* Đắc Kỷ – à một nhân vật trong huyền sử Trung Quốc. Tương truyền, nàng là một mỹ nhân nổi tiếng và là một trong những nguyên nhân chính gây nên sự sụp đổ của nhà Thương. Đắc Kỷ là một nhân vật được khai thác rất nhiều trong văn hóa Trung Quốc. Rất nhiều thành ngữ có yếu tố nói về sắc đẹp của Đắc Kỷ hoặc sắc đẹp hồ ly tinh để nói về những nữ nhân có sắc đẹp làm mê muội những nam nhân có quyền lực, từ đó dẫn đến những việc vô đạo.

Bao Tự – Mỹ nhân thời nhà Chu, nổi tiếng với câu chuyện khiến Chu U Vương đốt lửa hí chư hầu để có được nụ cười mỹ nhân. Xem thêm.

(nguồn: WiKi)

**Nga mi – dãy núi nga mi xinh đẹp dài và thanh thoát được dùng để tả lông mày mỹ nhân

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương