Chủ nhân Đại Uyên quốc? ! Ý là chỉ hoàng đế sao? Nếu quả thật chính là hoàng đế, như vậy đem cái phong Diệp sơn trang này nghiền nát cũng không thành vấn đề, bởi vì hắn có thế lực cùng quyền lực. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng, điểm đầu với Vân Dược, phi thân lẻn vào Phong Diệp sơn trang. Tuy rằng tin tưởng hoàng đế có năng lực đem Phong Diệp sơn trang san thành bình địa, nhưng ta sẽ không đem an nguy của ái nhân giao vào tay người khác.

Một đường lẻn vào, phát hiện Phong Diệp sơn trang thế mà lại không có lấy một bóng người, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi đạm đạm, hơi hơi nhíu mi, tốc độ hành động của những người đó ( thủ hạ của hoàng đế ) thực nhanh gọn, hy vọng họ có thể một kích tóm gọn kẻ đầu não, bằng không bọn hắn chó cùng dứt giậu, không biết sẽ làm ra sự tình gì.

Đi vào chủ ốc, sàng tháp bị lật nhào, lộ ra mật động bên dưới, xem ra ta đoán không lầm, phía sau giường có ẩn chứa cần khôn. Xa xa nghe thấy tiếng đánh nhau, ta phi thân lén vào mật động. Đường đi trong mật đạo rộng rãi được lát gạch, năm người song song đi qua vẫn đủ, hiện giờ lại thành mộ phần thi thể.

Mật động rất rộng rãi, bên trong là từng gian nhà giam, bên trong mỗi lao phòng đều có người, phía trước làm một nhóm người mặc áo màu lam giao chiến say sưa với nhóm hắc y nhân, ta ẩn vào góc phòng, tìm kiếm tung tích Ngả Á.

Tiến vào gian nhà giam thứ b , thế nhưng lại phát hiện Ny Ny, này tính là được việc mà không phí công phu sao?

Sắc mặt Ny Ny tái nhợt, tứ chi lạnh như băng, không có bất kỳ phản ứng nào nằm trong lòng một nữ tử, ta chỉ thấy trong đầu trống rỗng, nộ khí trong lòng kịch liệt bùng phát, chân khí trong đan điền cũng không an phận dao động, người Phong Diệp sơn trang ai cũng đều đáng chết!!

“. . . Uy, uy, ngươi mau buông Lăng Hinh ( tên Ny Ny ) ra, bằng không đừng trách ta không khách khí!” Trước ngực đau xót, bị đau đớn khuấy động, thần trí ta dần thanh tỉnh lại, cẩn thận đánh giá ‘nữ tử’ kia, ánh mắt chuyển qua hầu kết của ‘nàng’. Ta đưa tay bóp chặt cổ y, song đồng nguy hiểm nheo lại, “Ngươi là ai?”

“. . . Ta, ngô. . . Là cùng Lăng Hinh bị bắt tới đây . . . Ngươi, mau. . . Buông ra. . . Lăng Hinh. . .”

“Ta dựa vào gì để tin tưởng ngươi.” Hừ lạnh một tiếng, dưới tay càng dùng sức.

Cảm nhận được hơi thở mong manh của Ny Ny, sát ý trong lòng ta mới giảm bớt, lúc này phía sau đột nhiên hiện ra một người áo xanh, gã cao giọng nói: Buông thiếu chủ ra!

Thiếu chủ? ! Người áo xanh này là thủ hạ của quốc chủ, như vậy người trong tay ta hẳn là có chút quan hệ với chủ nhân của quốc gia này, không muốn rước lấy phiền toái không cần thiết, ta buông tay khỏi cổ của người nọ, ôm Ny Ny rời khỏi lao phòng.

Bước chân nhanh hơn, Ny Ny chỉ là người thường lại bị tai họa thành như vậy, Ngả Á thể chất đặc biệt như vậy không cần nói cũng biết sẽ bị tra tấn như thế nào, trong lòng ta mơ hồ có chút bối rối.

Đi vào gian lao phòng sâu nhất, gian phòng này so với phía trước sạch sẽ không ít, đồ dùng bên trong cũng rất đầy đủ. Vừa đi vào, ngoài lao phòng chất đầy thi thể của đám hắc y nhân, ngẩng đầu nhìn, Ngả Á và Dạ đang yên lành ngồi ở bên trong, Dạ nhu thuận để Ngả Á xoa cằm mình.

Ta ngây ngốc, nhẹ giọng gọi: “Ngả Á. . .”

Nghe tiếng, Ngả Á ngẩng đầu, nhợt nhạt mỉm cười với ta, “Tiểu Phong. . . Ngươi đã đến rồi. . .”

Nhìn thấy lúm đồng tiền xinh đẹp nhợt nhạt, ta hốt hoảng, ôm Ny Ny định phi thân về phía trước, Ngả Á vội quát lên: “Ngươi không được lại đây.”

“??” Trong đầu phủ đầy sương mù mờ mịt.

Ngả Á đỡ Dạ đứng dậy, nói : “Để ta đến là được, xung quanh lao phòng đều là độc, ngươi không được vào.”

Nguyên lai đám hắc y nhân nằm la liệt bên ngoài là bị trúng độc!

Cho đến khi Ngả Á đứng trước mặt ta, cho đến khi ta ôm hắn vào trong ngực, trong lòng ta mới trào ra một loại cảm giác thỏa mãn, sự vui sướng khi quý đánh mất vật trân rồi tìm lại được, “Bảo bối, thực xin lỗi, ta rất nhớ ngươi.”

Hắn ủy khuất cao giọng: “Ta cũng rất nhớ ngươi, nhưng ngươi cũng không tới đón ta.”

Ta phủng lấy gương mặt hắn, dùng sức gần như đang sùng bái hôn trán của hắn, mũi hắn, gương mặt của hắn, môi của hắn, “Thực xin lỗi, sau này sẽ không bao giờ … nữa.”

Hôm nay ta đã hạ quyết tâm phải tiêu trừ sạch toàn bộ tai họa ngầm Phong Diệp sơn trang, lòng ta nảy sinh tư tưởng hắc ám, hơn nữa còn hi vọng Vân Dương tiên sinh đã bị một ít thương tổn gì đó, như vậy là có thể mượn thế lực của quốc chủ Đại Uyên quốc, nhổ tận gốc Phong Diệp sơn trang.

Uy Ny Ny một biên bổ huyết đan, ta ôm Ngả Á, Dạ ôm Ny Ny cùng rời khỏi mật động. Ở trên đường nói chuyện với nhau biết được, người của Phong Diệp sơn trang hoàn toàn không thể đến gần hắn và Dạ, lúc này ta cảm thấy vô cùng may mắn khi trước kia đã sáng suốt cho ái nhân học y độc thuật.

“Ngươi thả nhiều độc như vậy trên người liệu có ảnh hưởng đến thân thể hay không?” Ta hôn hôn lên trán ái bảo bối nhi, nhẹ giọng hỏi.

“Không biết.”

“Còn bảo bảo thì sao, có ảnh hưởng gì không?”

“Không có.”

“Như vậy thì tốt rồi.”

Đi ra chủ ốc, Vân Dược cùng quốc chủ Đại Uyên đang đứng trong viện lạc, xem ra hành động tiêu diệt Phong Diệp sơn trang đã kết thúc.

Đại Uyên quốc chủ ôm chặt Vân Dương đang hôn mê trong lòng, Khôn Nhi giương nanh múa vuốt với nam tử, thấy ta đến thì phất phất tay, ta gật đầu, hắn ( Khôn Nhi) lại tiếp tục giương nanh múa vuốt với quốc chủ Đại Uyên, muốn cứu Vân Dương ra khỏi móng vuốt sói.

Ta ôm Ngả Á đứng bên cạnh Vân Dược, ý bảo hắn chẩn trị cho Ny Ny đang hôn mê.

Vân Dược chẩn trị xong, nói : “Không ngại, chỉ là mất máu quá nhiều, tỳ thận phát hư, ăn nhiều món bổ máu cùng uống thuốc đều đặn, điều dưỡng nửa tháng là ổn.”

“Đa tạ.”

Thiếu niên phẫn nữ trang lúc nãy ôm Ny Ny trong lao phòng đến gần, hỏi han tỉ mỉ, đối với Ny Ny có vẻ hơi quá phận nhiệt tình, ta thiêu thiêu mi thâm ý liếc nhìn thiếu niên, không có đánh gãy sự ân cần của hắn.

Giữa viện lạc trói nhóm người còn sống của Phong Diệp sơn trang, bên trong có cả hắc bào tử sĩ; có trang chủ Phong Diệp sơn trang trong lòng hắn ôm một thiếu niên toàn thân đã phát thi ban; một nữ tử diện mạo kiều diễm hai tay ô hắc, còn có nha hoàn người hầu.

Ngả Á trộm kéo tai ta, ta nhích lại gần, “Có thấy người đó không.” Hắn chỉ vào nữ tử kiều diễm có đôi tay ô hắc.

“Nhìn thấy, tay rất đen, làm sao vậy?”

“Nàng ta trúng độc.” Nói xong cười ngọt ngào, “Hôm đó nàng muốn chạm vào ta, kết quả trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo.”

“Làm tốt lắm.” Ta gật gật, hắn ngạo nghễ khẽ nhếch cằm, này có tính là do ta dưỡng hắn lớn lên kiêu ngạo hung hăng càn quấy không, a! . . . Kỳ thật, vợ chính là dùng để cưng chiều.

Đại Uyên quốc chủ lạnh lùng hỏi thủ lĩnh thanh sam, “Có để cá lọt lưới không.”

“Bẩm chủ thượng, không có.”

Đại Uyên quốc chủ lạnh lùng quét mắt liếc nhìn nhóm người Phong Diệp sơn trang còn sống, đôi môi mỏng khẽ mở phun ra từ bao hàm sát ý, “Giết!”

“Dạ.” Thanh y nhân lĩnh mệnh.

——–

Trong vòng một đêm, Phong Diệp sơn trang toàn gia bị diệt, Phong Diệp sơn trang trăm năm cơ nghiệp cũng chìm trong biển lửa, chuyện lớn như thế, nhưng đến hôm sau trên giang hồ có lời đồn dãi rằng Phong Diệp sơn trang bị thần người thần bí diệt môn, không có tin tức nào khác nữa. Việc này do ai làm trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng không ai đề cập đến.

Sau chuyện Phong Diệp sơn trang, ta cùng Ngả Á dùng gương mặt thật ở lại An Dương hơn mười ngày, chờ thân thể Ny Ny khôi phục khỏe mạnh, hai má ửng lên sắc hồng nhuận khỏe mạnh mới cáo biệt Vân Dược tiên sinh và Vân Dương tiên sinh.

Rời khỏi An Dương không bao lâu, trên giang hồ liền nhấc lên tinh phong huyết vũ, các thế lực giang hồ đang bị người âm thầm thao túng tẩy bài, tiểu môn phái thì bị thôn tịnh (ăn sạch), môn phái lớn thì bị chia cắt. Trong lúc hỗn loạn lại có rất nhiều môn phái mới ra đời, trong đó có Phong Nguyệt lâu đặc biệt phát triển nhanh nhất. Giang hồ phân tranh, mỗi người tự thân khó bảo toàn thế nên án diệp môn của Phong Diệp sơn trang không còn ai chú ý đến, quan phủ cũng phân loại án kiện này vào loại nghi án linh tinh này nọ.

Bạch cáp (bồ câu trắng) đột ngột đáp xuống song cửa sổ, ta nhìn nó, tiểu điểu không sợ mà còn tiến lại gần, mổ ngón tay ta.

Lấy thư tín trên chân nó mở ra xem xét, phía trên chỉ có tám chữ hiên ngang hữu lực —— đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu!

Ta mỉm cười, đây là người trên cao kia cảnh cáo ta sao, gọi Giáp đến để hắn truyền lời cho người phía dưới làm việc thu liễm một ít, dù sao thương đả xuất đầu điểu (súng bắn chim đầu đàn), hơn nữa này vẫn còn là ấu điểu.

Lần này giang hồ được tẩy bài, ta chen vào chỗ trống, sử dụng nợ nhân tình mà thu vào một số người, xây dựng lên Phong Nguyệt lâu, Phong Nguyệt lâu tựa như hắc mã, phi tốc không ngừng vó, bởi vì phát triển quá nhanh mà khiến người trên cao kia cảnh cáo.

Tình hình trước mặt xem ra cũng tốt lắm rồi, nếu đặt ở trên thân người khác nói không chừng đã bị diệt trừ. Thông qua lần cảnh cáo này ta mới phản tỉnh, Phong Nguyệt lâu nhất định phải âm thầm phát triển, bị quản chế thật khiến người ta không thoải mái mà.

“Giáp, đem mấy chữ này cất kỹ, đây chính là ngự bút.” Ta đưa thư tín cho Giáp.

Giáp cười cười, rời đi.

“Tiểu Phong. . . Chúng ta phải lên đường.” Ngả Á đẩy cửa tiến vào, “Mới rồi là ai vừa đi ra?”

Ta ôm lấy vòng eo đã rất to của ái nhân, “Giáp.”

“Kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu?”

Sờ lên cái bụng tròn đầy của ái nhân, trong đáy mắt hiện lên một tia lo lắng, bụng của hắn hiện giờ mới sáu tháng, vậy mà lại lớn đến dọa người. Lúc đi đường mà không có người ở bên nâng đỡ, hắn sẽ đông đảo tây lắc, thấy mà kinh hồn táng đảm.

“Về nhà.” An thai.

Trên đường về, nửa đường lòi ra một cái Trình Giảo Kim. Hắn giang hai tay, muốn châu chấu đá xe. Ta vạch rèm cửa, hướng ra phía ngoài liếc mắt một cái, nguyên lai là hắn.

Buông rèm cửa, vò rối mái tóc của Ny Ny đang thần du thiên ngoại, “Nha đầu, hồi hồn.”

Ny Ny miễn cưỡng nhấc lên khóe miệng cười cười, “. . . Ca, chuyện gì?”

“Ca ca có một phần kinh hỉ tặng cho ngươi, ngươi muốn hay không.”

“Không cần.” Nàng hạ mắt, định tiếp tục thần du. Nha đầu kia từ khi rời khỏi An Dương đến giờ cũng chưa từng cười lấy một cái.

Ta buồn cười đẩy đẩy Dạ, ý bảo Dạ đẩy nàng ra, dù sao người bên ngoài kia hẳn rất thích ý khi được mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, Dạ nhe răng cười, nắm áo Ny Ny túm nàng ném nàng ra ngoài, trong tiếng kinh hô của Ny Ny, Tiêu Hoàn luống cuống tay chân ôm lấy người.

Ny Ny vẫn còn sợ hãi vỗ ngực, hét lớn với ta: “Ca, ngươi điên rồi phải không. Tẩu tử, ngươi mau hưu cái người điên này đi.”

Ta ôm Ngả Á đi ra xe ngựa, cười dài nói : “Ny Ny, nhìn xem người đứng phía sau là ai kìa.”

Ny Ny hồ nghi nhìn thoáng qua, hai má nháy mắt bạo hồng, ta hài lòng cười lớn.

“Ca, ngươi thật đáng ghét.” Nói là chán ghét ta, nhưng khóe miệng lại nhếch lên cao cao biểu đạt rõ tâm tình tốt của nàng, con gái lớn không thể lưu, những lời này thật sự thực giàu tính triết lý.

Tuy rằng thực hi vọng Ny Ny có một nơi tốt để về, hơn nữa Tiêu Hoàn cũng không tồi, nhưng hiện tại ta không có ý định mang hắn về Vân Vụ sơn cốc, đó là thiên đường của gai đình ta. Ta cho Ny Ny một năm thời gian, để nàng nhận rõ tâm của chính mình Tiêu Hoàn, sau đó mới ra mắt gia trưởng. Dặn dò Ny Ny hảo hảo bảo trọng chính mình, lại gọi Tiêu Hoàn đến gần uy bức lợi dụ một phen mới cho hai người ly khai.

Nhìn theo bóng lưng Ny Ny cùng Tiêu Hoàn dần dần tiêu thất, thu hồi ánh mắt liếc Giáp một cái, Giáp khẽ gật đầu, ngụ ý hắn đã phái người đi theo bên cạnh Ny Ny, Giáp làm việc rất cẩn thận, hơn nữa lại rất trung thành, vì thế ta mới cho hắn ở lại bên mình.



————

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương