Ta lại gần hít hít, không ngửi được hương vị kỳ quái gì cả, nhưng vẻ mặt của Ngả Á cũng khiến ta phóng đi mấy phần tâm tư.

Úy Trì Minh Tuệ vẫn còn đau lòng vì mớ son phấn quý giá đã mất tích ly kỳ, Úy Trì Minh Viễn phụ trách an ủi nàng.

Tiểu đông tây đen tuyền trong tay vẫn chưa tỉnh lại, ta cột nó vào chân bàn.

Chúng ta ở nhờ trong một hộ nhân gia, gia cảnh cũng coi như giàu có, phòng ốc được xây bằng đá xanh, sau phòng còn có đình đài ao hồ. Vì chúng ta tự tiện vào ở nhờ, bởi vậy chỉ sử dụng trù phòng, những vật khác cũng không động vào.

Đêm nay Úy Trì Minh Tuệ chủ động xuống bếp, lúc đầu ta vẫn không rõ tại sao lúc Úy Trì Minh Viễn nghe được quyết định của muội muội, sắc mặt ngay lập tức trở nên cổ quái, nhưng khi Úy Trì Minh Tuệ bưng thành phẩm của nàng lên thì ra đã hiểu sắc mặt cổ quái kia là muốn biểu đạt điều gì. Tuy nói Uy Trì Minh Tuệ là bậc cân quấc bất nhượng tu mi, nhưng mà… tài nấu nướng của nàng thực sự là không dám khen tặng chút nào.

Nhìn Úy Trì Minh Tuệ đắc ý, ba người chúng ta liếc nhau, quyết định không đả kích đến sự tích cực và lòng tự trọng của nàng, miễn cưỡng gắp vài ngụm thức ăn cho vào miệng, không cần nhai mà nuốt rụng luôn, sau đó len lén cùng nhau ăn lương khô dưa muối.

Đi cả một ngày khiến ai cũng mệt mỏi, sau khi ăn xong, vốn định nghỉ ngơi, nhưng huynh muội Úy Trì lại hoàn toàn không có ý muốn rời đi, (bọn hắn) nấu một ấm trà, bày ra tư thế vậy hẳn là muốn nói chuyện trường kỳ.

Ngả Á đứng dậy đến ngồi trên đùi ta, đầu cọ cọ lên hõm vai ta, nhắm mắt dưỡng thần.

Ta hỏi: “Minh Viễn huynh còn có chuyện gì?”

“Đương nhiên. Thôn dân Cố gia thôn mất tích ly kỳ, ta cần phải tìm ra nguyên nhân.”

“Minh Viễn huynh không ngại thượng báo lên quan phủ, án tình dân chúng mất tích quy mô như thế này, quan phủ nhất định không thờ ơ đứng nhìn.”

Úy Trì Minh Tuệ nói: “Những tên cẩu quan đó có thể làm nên chuyện gì?”

Xem ra dù là triều đại nào, giang hồ và triều đình luôn luôn có mâu thuẫn không thể nào hòa giải.

Ta nhẹ nhàng ngáp một cái, nói: “Chúng ta cũng nên tin tưởng quan phụ mẫu một chút.”

Huynh muội Úy Trì hoàn toàn coi thường đề nghị của ta, họ thấy ta và Ngả Á không có hứng thú nói chuyện nên vứt chúng ta qua một bên, tự mình đàm luận, hơn nữa không khí còn sôi nổi hơn rất nhiều. Ước chừng hai canh giờ, hai người mới ý do vị tẫn rời đi. Thực không hiểu nổi bọn hắn, bọn hắn có thể về phòng mình để nói chuyện mà, vì cái gì cứ nhất định phải quấy rầy chúng ta?

Úy Trì huynh muội đi rồi, ta ôm Ngả Á đặt lên giường, dùng khăn đã ngâm nước nóng tẩy sạch thân thể cho hắn, hầu hạ đến khi hắn thư thư phục phục mới dừng tay, đắp chăn cho hắn, sau đó mới thu thập cho chính mình, leo lên giường.

Ngả Á theo thói quen chui vào trong lòng ta. tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.

Hôm nay hắn rốt cuộc không quấn quýt lấy ta mà đòi hỏi, ta thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nghĩ nghĩ, đột nhiên thấy buồn cười, ta mà lại có một ngày cảm thấy sợ hãi, hơn nữa còn là về phương diện ***, chẳng lẽ… ta có chướng ngại tâm lý?! Ta bị ý tưởng ấy dọa hoảng. nếu phương diện kia thật sự có vấn đề, thân là nam nhân, đó là bi kịch đến triệt để.

Người trong lòng không ngừng vặn vẹo, ta buông cánh tay đang ôm ngang eo ái nhân, “Làm sao vậy?”

“Y phục, cỡi, cứ cấn cấn khó chịu.” Hắn hơi hơi nhíu mi, từ từ nhắm mắt lại, tay vẫn cứ lột hết y phục trên người ta.

Ta phối hợp theo hành động của hắn, đem tiết y tiết khố trên người thoát sạch. Da thịt kề cận sinh ra cảm giác kỳ diệu, da thịt hắn mềm mại bóng loáng như tơ lụa thượng hạng. Khóe miệng ái nhân hơi hơi nhếch lên, cái đầu nhỏ cọ xát trước ngực ta, chân nâng lên đặt trên đùi ta, chúng ta ôm lấy nhau quấn quýt không rời… Chỉ chốc lát sau hắn phát ra tiếng thở đều đều.

Kiếp trước ta có thói quen lõa thụy (ngủ nude), khi tới nơi này, phong tục khác biệt nên mới sửa lại thói quen, khi ngủ vẫn mặ tiết y tiết khố, lúc đầu cũng không quen lắm, đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ, nhưng lâu dần cũng thành thói, nhưng sau khi cùng Ngả Á lưỡng tình tương duyệt, da thịt thân cận, thói quen lõa thụy dần dần quay lại, dưới ảnh hưởng của ta, hắn cũng dưỡng thành thói quen lõa thụy. Cúi đầu hôn hôn lên trán ái nhân.

Dưới ma lực của việc cơ thể giao triền, dục vọng của ta lại có dấu hiệu ngẩng đầu, xem ra mấy thứ lo lắng nào là ‘chướng ngại tâm lý’ đều là phù vân, lại hôn hôn môi người yêu dấu, nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.

Nửa đêm, ta bị tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài đánh thức. Nghiêng tai lắng nghe, Úy Trì Minh Viễn đã thức dậy, đang mở cửa. Đêm hôm khuya khoắt lại đến gõ cửa, cảm giác đột nhiên có chút ly kỳ, ta đánh thức Ngả Á, mặc xong y phục, đi ra khỏi phòng.

Kẻ gõ cửa là một lão bà bà ăn mặc trang điểm lộng lẫy, lão bà bà toàn thân nồng nặc mùi son phấn, mắt xanh biếc, môi đỏ tươi, bề ngoài thật sự không dám khen tặng. Úy Trì Minh Viễn thiếu tự nhiên mời người vào nhà.

“Lão bà tử ta đói bụng, mang thức ăn lên đi.” Lão bà bà mở miệng lại là giọng nam thô ách, lần đầu tiên thấy ở cổ đại có người thích giả trang (cosplay), ta không khỏi nhìn nhiều hai mắt.

Lão nhân thập phần mẫn tuệ, hai mắt dáng như bó đuốc nhìn về phía ta, lạnh lùng cười nói: “Oa nhi chết tiệt này, sao lại vô lễ như thế, lại nhìn nữa thì coi chừng ta móc mắt ngươi xuống.”

Ta không có thành ý ôm quyền tạ lỗi, “Xin tiền bối thứ lỗi.”

Ngả á híp đôi mắt còn buồn ngủ, liếc mắt quét qua lão nhân, nói: “Ta đi lấy thức ăn cho ngươi.”

Ta theo Ngả Á đi vào trù phòng, thấy hắn xắn tay áo tính nấu cơm, ta dừng một chút, trong lòng có điểm không thoải mái nói: “Ngươi nấu thức ăn cho hắn?”

“Ân. Nguyên liệu nấu ăn trong trù phòng đủ để làm vài món, không bạo kê đinh (gà xé phay), thố lưu bạch thái (cải trắng bóp chua), gia tử sao nhục (cà tím xào thịt), thanh tiêu nhục ti (thịt kho tiêu)…”

“Vô duyên vô cớ sao phải làm thức ăn cho hắn? … Được rồi, ta thừa nhận ta ăn dấm.” Ta bĩu môi.

“Ngươi ăn dấm với tên nhân yêu (gay) đó làm gì.”

Phốc!

Nhân yêu?! A, cái từ này khiến tâm tình ta mạc danh kỳ diệu vui vẻ lên thấy rõ.

Sau nửa canh giờ, ta và Ngả Á mang thức ăn nhất nhất đặt lên bàn, lão nhân như sói đói lao vào chụp mồi, huynh muội Úy Trì ngoác miệng, một bộ muốn chảy nước miếng.

Lão nhân hít hà hương vị của các món ăn, mắt lóe lục quang gom hết thức ăn đến trước mặt mình, không cần dùng đũa mà trực tiếp dùng tay bốc thức ăn, Ngả Á nheo nheo mắt, khóe miệng gợi lên một độ cong giảo hoạt.

Qua thêm nửa nén nhang, động tác lão nhân đột nhiên dừng lại, ‘đông’ một tiếng ngã sấp xuống bàn. Huynh muội Úy Trì hoảng sợ, Úy Trì Minh Viễn tiến lên xem xét, trấn an: “Chỉ ngất đi thôi.”

Ta nhìn Ngả Á, “Ngươi đã kê đơn trong thức ăn sao?”

Ngả Á hất cằm lên, hừ một tiếng: “Ai bảo lúc nãy hắn dọa móc mắt ngươi.”

Khóe miệng ta không thể khống chế mà nhếch lên, được rồi, cái điểm chua chua trong lòng kia đã hoàn toàn biến mất vô tung, xoay người ôm ái nhân nhanh chân trở về phòng.

Ngả Á quay đầu lại, thản nhiên nói: “Mùi trên người hắn giống với mùi hương trên yên ngựa của ngươi.”

Úy Trì Minh Tuệ vẫn chưa kịp phản ứng với câu nói của Ngả Á, một lát sau mới tỉnh ngộ, chống nạnh, trừng mắt, bày ra bộ dáng Dạ Xoa, quát lớn: “Ca! Trói nghiến tên này lại cho ta!” Trộm son phấn quý giá của nàng chính là tội ác tày trời.

—-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương