Lật người nọ lại, không ngờ đó lại là Khúc Ly, nàng… tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, bị thương không nhẹ.

Ngả Á nhờ tam sư huynh vạch mi mắt và mở miệng nàng, lại nhìn nhìn bên tai, rồi khẽ mỉm cười nói: “Không chết được.”

Nghe vậy, ta cùng ngũ sư đệ quay đầu rời đi. Bởi vậy có thể thấy rằng, sư huynh đệ ta vốn vô cùng ăn ý.

…..

“Uy, các ngươi…” Âu Dương Vũ chóng hông nhìn trời không thể thốt nên lời, lại nhìn nhìn theo Lăng Phong và Lãnh Tĩnh đã đi xa, nhìn nhìn lại Khúc Ly hôn mê nằm trên mặt đất. Hiện tại hắn nội tâm mâu thuẫn, nếu cứu, hắn cảm thấy nữ nhân này vốn chẳng phải thứ tốt lành gì để phải bỏ công như thế, nếu không cứu thì lương tâm cắn rứt.

Lý trí và tình cảm đánh nhau một phen, cuối cùng Âu Dương Vũ lại đảm đương nhiệm vụ lao lực, nhận mệnh đem người khiêng trên vai, cất bước đuổi theo Lăng Phong cùng Lãnh Tĩnh.

…..

Ta niết niết mông Ngả Á, “Đã ngủ chưa?”

“… Chưa.” Âm thanh ủ rũ vang lên bên tai.

Ta nhíu nhíu mày, “Bọn hắn lấy ngươi bao nhiêu máu?”

“Hình như… hai chén.”

Thấy bộ dạng hắn ỉu xìu, ta cực kỳ đau lòng. Sau này, tuyệt đối tuyệt đối không để hắn gặp phải chuyện như thế nữa. Nhưng kẻ thương tổn đến hắn đều phải chết!

“Ngủ một lát đi.”

“Không… muốn ngủ.”

“Ân?” Cổ đột nhiên bị cắn một ngụm, ta ngẩn người, quay đầu nhìn lại, “Làm sao vậy?”

Hắn khẽ hé mắt, miệng càng thêm dùng sức, ta biết hắn đang muốn trút giận, cũng không phải rất đau nên cứ để hắn tùy ý.

Cảm thấy hắn nới lỏng răng, ta cười dài nhìn người phía sau, “Có muốn cắn thêm một ngụm bên trái không, cho cả hai bên đối xứng luôn.”

“… Hanh.” Hắn nhắm mắt lại không để ý đến ta.

………

Chúng ta rất nhanh đi đến nơi hôm qua ước định, không nghĩ nhóm đại sư huynh cũng đã ở đó. Khúc Tiếu Nhi thấy chúng ta, bật dậy chạy đến gần, nắm y tụ ta nói: “Phong ca ca, các ngươi đã rời khỏi đó rồi à, nếu các ngươi còn không ra ta sẽ vào đó tìm các ngươi.”

Đại sư huynh đi tới, hỏi: “Thế nào?”

Ta trả lời. “Không có việc gì. Còn các ngươi?”

“Hoàn hảo, vừa chạy ra khỏi sơn trang liền gặp được Nhật Ác, hắn mang chúng ta đến đây.”

“Là ta là ta nga!” Khúc Tiếu Nhi nhanh chóng nhấc tay.

Ta: “?”

“Nhật Ác là do ta tìm thấy, cũng là ta bảo hắn đến phụ cận sơn trang đón người! Còn có, còn có, ta còn trộm được một chiếc xe ngựa.” Khúc Tiếu Nhi hất cằm, một bộ chờ đợi được khen.

Đột nhiên, ta thấy bóng dáng Ny Ny từ trên người nàng, buông Ngả Á, kéo kéo mũi nàng, khen: “Nha đầu ngươi thật là lợi hại!”

“Hi hi…”

Nơi này không tiện ở lâu, chúng ta thu thập hành trang lập tức rời đi.

Ngả Á thân thể hết sức yếu ớt, ở trong mã xa một chốc đã ngủ say, mã xa rất lớn, tất cả chúng ta ngồi vào cũng thừa rộng rãi, mã xa lớn như vậy không biết nha đầu Tiếu Nhi kia làm thế nào trộm tới được. Nhật Ác ở bên ngoài đánh xe, ta ôm Ngả Á vào trong ngực, nghe sư huynh bọn hắn phân tích chuyện phát sinh trong mấy ngày qua.

Tam sư huynh rút ra kết luận: “Vậy mục đích của Ngự Long giáo lần này chính là Ngả Á.”

Mọi người gật đầu, mục tiêu của Ngự Long giáo là Ngả Á tuyệt không thể nghi ngờ, nhưng tại sao chúng lại biết thân thể đặc thù của Ngả Á, huyết nhục của hắn có thể dùng làm thuốc.

Đại sư huynh nghĩ nghĩ nói: “Trước khi chúng ta tiến vào thảo nguyên Lĩnh Nam vốn đã che dấu hàng tung, cơ bản không ai biết chúng ta, Lĩnh Nam lại là nơi hẻo lánh, dân cư thưa thớt, tuyệt đối không ai có thể tiết lộ hành tung của chúng ta ra ngoài, nhưng những chuyện này phát sinh dường như có quan hệ tới việc chúng ta gặp được người phái Không Động, cứu Khúc Ly và Khúc Tiếu Nhi, sau đó Ngự Long giáo liền tìm đến chúng ta.

Tiểu sư đệ bĩu môi, “Đại sư huynh ngươi nói nhiều lời vô ích, cứ nói thẳng ra là phái Không Động cùng cái Ngự Long giáo kia cấu kết làm việc xấu là được rồi. Tê… Ngươi là cẩu a!”

Khúc Tiếu Nhi trừng mắt hung ác cắn lên tay tiểu sư đệ, hắn đau đến mức thở ra một ngụm lãnh khí.

“Ngô ngô ngô…”

“Đồ nha đầu chết tiệt! Ngươi phản rồi!”

Đại sư huynh và tam sư huynh mỗi người túm một tên, mất sức chín trâu hai hổ mới tách được hai người ra, mỗi tên chiếm cứ một phương, thở hổn hển trừng mắt nhìn đối phương.

“Phong ca ca, phái Không Động không hề cấu kết với Ngự Long giáo làm việc xấu!” Khúc Tiếu Nhi ủy khuất hô.

Thay vì nói phái Không Động cấu kết với Ngự Long giáo, chi bằng nói Khúc Ly và Ngự Long giáo thông đồng với nhau thì chuẩn xác hơn. Có đôi khi không biết gì cũng chẳng tệ lắm, đơn thuần ngốc nghếch là phúc.

Ta đưa tay xoa đầu nàng, cho nàng một cái mỉm cười an ủi.

“Hiện tại trong lòng ta có rất nhiều nghi vấn, tin rằng Khúc Ly nữ hiệp sẽ không ngại mà giúp ta giải đáp.” Ta lạnh lùng nhìn nữ tử đang giả vờ hôn mê trong góc kia.

Tiểu sư đệ cả kinh, “Khúc Ly? Nàng tỉnh rồi? … Tứ sư ca, Khúc cô nương vẫn chưa tỉnh.”

“Không nên để cảnh tượng trước mắt làm ảnh hưởng đến sức phán đoán, nếu một người thực sự hôn mê, hô hấp sẽ đều đặn, tim cũng đập thong thả hơn, ngươi không ngại thì cứ thứ một lần. Nga, đúng rồi, ta cảm thấy ngươi tốt nhất là đâm nàng ta một đao thử xem, làm thế để phán đoán là chính xác hơn cả.” Ta thản nhiên nói.

Tam sư huynh vân vê khóe miệng nói: “Vậy để ta tới, các ngươi cho ta mượn chủy thủ dùng một chút.”

“Đây.” Ngũ sư đệ đem chủy thủ trong tay đưa cho tam sư huynh.

Tam sư huynh đánh giá từ trên xuống dưới vị nữ hiệp nào đó, sờ sờ cằm lo lắng hỏi: “Hạ đao từ đâu thì tốt nhất đây?”

Khúc Tiếu Nhi trừng lớn mắt, “Các ngươi… Ngô ngô!”

“Hư…” Ta điểm á huyệt của nha đầu ngốc, để ngón tay trỏ lên môi, suỵt khẽ.

“Ngô… đây là… Sao lại thế này? Ta… ở nơi nào?” Khúc Ly dụi mắt tỉnh lại, thần tình ngây thơ.

Giả vờ thật hay, nàng ta có thể đến Hollywood đóng phim được rồi.

Ta kéo bàn tay vừa rơi xuống của người trong lòng vào áo khoác, hỏi: “Khúc nữ hiệp, chúng ta quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngươi làm sao biết được thân thể đặc thù của Ngả Á?”

Đại sư huynh truy vấn: “Là ngươi dùng mê dược đem chúng ta mê đảo?”

Tam sư huynh tiếp: “Ngươi cùng người của Ngự Long giáo có giao dịch gì?”

Khúc Ly hai mắt ngưng lệ, “Ngươi… các ngươi đây là đang thẩm vấn phạm nhân sao? Ta… cái gì cũng không biết, anh anh anh…” Khúc Ly khóc như thể đang chịu ủy khuất ghê gớm.

Trong mắt ta hiện lên chán ghét, nhớ có ai đó từng nói qua, những cô gái thích khóc không nhất định là người nhu nhược, mà là làm ra vẻ, Khúc Ly đây là đại biểu điển hình!

Ta quyết định nhắm mắt làm ngơ, mặc cho sư huynh bọn hắn xét hỏi. Kết quả cuối cùng là: Phong Diệp sơn trang phân phát võ lâm thiếp, cũng vẽ chân dung Ngả Á lên đó, nói hắn là yêu quái, là ác ma chuyên ăn tươi nuốt sống con người. Nhâm trang chủ của Phong Diệp sơn trang qua đời cũng là do hắn hãm hại, nếu võ lâm nhân sĩ bắt được Ngả Á, làm ơn phái người đến Phong Diệp sơn trang, chủ nhân sơn trang muốn tự tay giết chết địch nhân, báo thù cho Nhâm trang chủ. Nếu ai có thể bắt được Ngả Á và mang người đến Phong Diệp sơn trang, tân trang chủ tất sẽ hậu tạ, bởi vậy —- Ngả Á bây giờ là yêu ma bị mọi người truy sát> Đương nhiên kết quả thẩm vấn cũng có thể là một hồi âm mưu.

Còn về việc tại sao Khúc Ly biết đến bí mật của Ngả Á, nàng nói có một biểu ca ở Phong Diệp sơn trang nên nắm được tin tức.

Ngả Á đột nhiên lên tiếng: “Ta chán ghét nàng ta.”

Ta lạnh lùng: “Ném nàng ta xuống mã xa.”

Khúc Tiếu Nhi vốn còn muốn nói gì, thế nhưng khi biết Khúc Ly cùng ma giáo cấu kết, hại chết các sư thúc bá, cũng ngậm minegj lại không thốt nửa lời.

Mã xa tiếp tục lên đường, ngũ sư đệ và Nhật Ác thay nhau đánh xe.

Nhìn thấy người trong lòng sắc mặt tái nhợt, trong lòng ta hiện lên đủ loại ý niệm, Phong Diệp sơn trang vốn luôn bí mật hành sự, tại sao hiện giờ lại gióng trống khua chiên như vậy, chẳng lẽ là có gì đó đã thay đổi? Ở Lĩnh Nam tin tức tắt nghen, hiện giờ cũng chỉ có thể thông qua lời nói của Khúc Ly để hiểu biết đại khái một chút.

“Đại sư huynh dùng bồ câu đưa tin, thăm dò tin tức.”

“Đã làm rồi, ba ngày sau tất sẽ nhận được hồi âm.”

“Hảo, chúng ta cần phải lập tức biến mất trên thảo nguyên Lĩnh Nam.”

Mọi người: “?”

Ta thần bí cười, nhìn về phía tam sư huynh, “Cái này thì phải nhờ đến tam sư huynh.”

——————————

“Mất tích sao?”

Tên thuộc hạ gật đầu, “Vâng, những người đó không hiểu sao đã hoàn toàn biến mất.”

“Thảo nguyên mênh mông, một đám người sống lại có thể mất tích dưới mí mắt các ngươi, thật sự là nuôi khôg các ngươi, một đám phế vật!”

Chúng thuộc hạ cúi đầu: “…”

Tân trang chủ của Phong Diệp sơn trang hít sâu một hơi, chỉ vào gão thuộc hạ bên trái nói: “Giáp Nhất, ngươi nói một chút tình huống cụ thể trong lúc đó.”

“Vâng, theo trinh thám báo lại, mục tiêu bị người của Ngự Long giáo bắt đi, sau được người của Uy Viễn tiêu cục cứu thoát. Sau đó chúng ngồi mã xa một đường xuống phía tây, sau mã xa dừng lại trong thung lũng, trong khi đó đám người kia cũng có rời mã xa hoạt động vài lần, nhưng ngày hôm sau chẳng còn ai ra vào nữa, trinh thám phát hiện điều kỳ quặc, đợi thêm một thời gian cũng chẳng thấy ai nên mới đến gần xem xét, bên trong không còn một bóng người.”

“Phế vật! Thực sự là phế vật! Đều cút ra ngoài cả cho ta!”

Nhâm trang chủ tức giận đập nát mọi thứ trong phòng.

Giáp Tam hỏi: “Lão đại, bây giờ nên làm gì?”

Giáp Nhất nhìn về phía đám người tâm phúc, mọi người đều nhìn về phía hắn, Giáp Nhất nghĩ nghĩ nói: “Kế hoạch hiện nay chỉ có thể tăng cường nhân thủ giữ chặt thảo nguyên Lĩnh Nam cùng địa phương qua Hồng Vũ thành, để những người đó cẩn thận kiểm tra, không được để thoát bất cứ nhân vật khả nghi nào.”

Giáp Tứ có chút lo lắng, chần chờ nói: “Quan phủ nơi đó nói như thế nào?”

“Hồng Vũ thành thành chủ cùng trang chủ giao tình không cạn, chờ trang chủ viết một lá thư, chuyện đó liền không còn là vấn đề, các ngươi nhanh chóng tụ họp tử sĩ, nhất định phải tìm được người.”

“Dạ.” Mọi người tuân lệnh tán đi.

*****

Ngày đó ngồi mã xa rời khỏi hắc thạch sơn trang, vì có không ít thế lực nhắm vào Ngả Á, để bảo tồn sức chiến đấu, cũng để hộ tiêu an toàn, chúng gta trình diễn một màn kim thiền thoát xác. Ta cố ý cho mã xa dừng lại trong một khe núi, lợi dụng những góc sai lệch của thị giác, đào một cái hố dưới mã xa, chúng ta nấp trong đấy, trong hai ngày đã gặp hai nhóm người, đều vội vàng tới rồi hấp tấp rời đi.

Chúng ta biến mất ly kỳ, thêm nữa, trong mã xa và vách đá xung quanh lại có những từ ngữ tranh vẽ kỳ quái khiến người ta sợ hãi như đứng trước địa ngục A Tỳ, với cả đại đa số người thời này đều kính sợ quỷ thần, chắc chắn bọn hắn cũng sẽ không cẩn thận kiểm tra.

Tuy rằng nơi này ẩn thân rất tốt, nhưng nếu thời gian quá lâu, đám người kia kịp phản ứng lại đến điều tra thì chúng ta lập tức bị bại lộ ngay, ở bên trong hết một ngày, sau thừa dịp đêm tối, vội vã chạy ngược lại hắc thạch sơn trang.

Đại sư huynh nhẹ giọng nói: “Trời rất tối, mọi người cẩn thận.”

Hôm nay là ngày mùng một đầu tháng, trời tối đen như mực, hơn nữa mọi người không thể đốt đuốc, chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo hành tẩu trong bóng tối. Ngày đó vốn không đi quá xa, nên chỉ khoảng nửa đêm đã tới gần hắc thạch sơn trang.

Ngày ấy vì cứu Ngả Á bọn hắn, ta và tam sư huynh đã điều tra hắc thạch sơn trang, ta đặc biệt nhớ kỹ bộ dạng tên gia nô phụ trách ra ngoài mua sắm, “Tam sư huynh, kế tiếp nhờ vào ngươi.”

“Không thành vấn đề.” Tam sư huynh lấy ra mấy dụng cụ dùng để dịch dung, ở trên mặt chúng ta câu câu họa họa, sau một canh giờ, ai nấy đều biến dạng hết cả.

Khúc Tiếu Nhi vuốt mặt, ngạc nhiên nói: “Ta đã đổi mặt thật sao? Phong ca ca, có phải ta sẽ mãi bị biến dạng không a?”

“Đồ quê mùa, xấu muốn chết.” Tiểu sư đệ xem thường nàng.

“Đồ xú tiểu tử chưa dài lông, có dũng khí thì ngươi lặp lại lần nữa đi.”

“Ranh con quê mùa! Sửu bát quái!”

Khúc Tiếu Nhi và tiểu sư đệ suốt đường đi cứ cãi nhau không ngừng nghỉ (may là hai tên ấy có chừng mực, tuy cãi nhau nhưng cũng biết giảm nhỏ âm thanh), mấy người chúng ta đã miễn dịch, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến bọn hắn. Ta cùng tam sư huynh quen thuộc địa hình hắc thạch sơn trang, đến rạng sáng, hai người bọn ta nhảy qua tường cao lẻn vào hắc thạch sơn trang, đi vào tây viện, giết chết người phụ trách mua sắm, lại đem bọn Ngả Á vào, thần không biết quỷ không hay trở thành người của Ngọc Long trang, mà nhóm người áp tiêu của Uy Viễn sơn trang cũng biến mất tại thảo nguyên Lĩnh Nam.

Người của Ngự Long giao cũng không hỏi kỹ bản thân và gia đình đối phương, giáo chúng qua lại cũng không trao đổi với nhau, như thế càng hỗ trợ cho chúng ta, dù có lộ dấu vết cũng có thể lấp liếm cho qua chuyện.

Trước khi xâm nhập vào đây, ta kể Ngả Á nghe về người đã nhìn thấy trong băng động dưới hòn giả sơn. Ngả Á lo lắng an nguy của Vân Dược, sau khi chúng ta dung nhập hắc thạch sơn trang, thừa dịp đêm tối, ta mang theo hắn lén vào mật động nọ.

Tượng người đá trong dũng đạo hình như nhiều hơn so với lần trước, hơn nữa những tượng này mặt mũi dữ tợn, làm người ta sợ hãi. Tay Ngả Á lạnh hơn bình thường rất nhiều, không biết là do bị dọa sợ hay do nhiệt độ trong băng động ảnh hưởng.

“Đừng sợ, có ta ở đây.” Ta kéo người vào trong ngực, tiếp tục đi.

Ngả Á thả lỏng tựa vào ngực ta, khẽ gật gật đầu.

“Ân?” Ngả Á nhìn chằm chằm một tượng đá, hơi hơi ngưng mi.

“Làm sao vậy?”

“Chờ một chút.” Ngả không trả lời ngay, hắn rời khỏi lòng ta, đi quanh một tượng người đá có bộ mặt hung tợn, cao thấp đánh giá.

Đột nhiên, hắn biến sắc, hối thúc: “Đi nhanh lên.”

Ta ôm lấy hông hắn, chạy về phía trước.

“Ta biết khinh công.”

“Đây là một loại bản thân.” Ta hơi hơi nhíu mày.

Khóe miệng hắn câu lên, xem ra tâm tình không tệ lắm.

“Tượng đá vừa rồi có vấn đề gì sao?”

“Đây không phải là tượng đá mà là tượng côn trùng, đặc biệt dùng nội tạng người để nuôi băng hạt, chẳng thể trách băng hạt tập kích thôn làng của Nhật Ác lại tà như vậy… Muốn biết nguyên lý chế tạo tượng côn trùng không?”

“Kính cẩn lắng nghe.”

“Chính là đem hạt tử mẹ cấy vào cơ thể con người, nó sẽ đẻ trứng trong cơ thể kẻ đó, độ ấm trong cơ thể con người rất thích hợp để trứng nở ra, băng hạt vốn là loại chí âm chí hàn, sau khi toàn bộ trứng nở ra, kẻ là dụng cụ chứa trứng sẽ tươi sống chết cóng, quá trình biến đổi này khá chậm, nên tượng đá kia mới có vẻ mặt dữ tợn như thế.”

Thấy hắn diện vô biểu tình giảng hết sự tình, phản ứng đầu tiên của ta là tay của hắn lại trở nên lạnh hơn, cũng không phải bị dọa mà là chịu ảnh hưởng từ băng động.

Đi vào trong mật động, ‘Vân Dược’ vẫn nằm trên băng sàng như trước.

Ngả Á ghé sát vào nhìn nhìn, ngón tay sát sát lên mặt ‘Vân Dược’ một chút liền nói: “Đây không phải sư phụ.”

Má trái người băng này có một khỏa lệ chí (nốt ruồi dưới mắt), Vân Dược không có, lần trước băng sương bao phủ khá dày, bởi vậy ta không phát hiện điểm bất đồng.

Ta nới: “Trừ khỏa lệ chí kia, bộ dạng người này lớn lên quả thật giống Vân Dược như đúc.”

“Ân, người này đã chết nhiều năm, nếu rời khỏi đây sẽ lập tức thối rữa.”

Đây là chuyện của người này, lòng hiếu kỳ của chúng ta cũng không nặng, không hề có ý định tiếp tục tìm hiểu, ta nói: “Đi thôi.”

“Hảo.”

Ta ôm lấy hắn hướng phía ngoài bay đi.

…………

Mười ngày sau, có một lần được chọn ra ngoài mua sắm, mấy người chúng ta đều nằm trong đội ngũ ấy. Có được cờ hiệu của Ngự Long giáo, chúng ta một đường thông suốt rời khỏi thảo nguyên Lĩnh Nam.

Hồng Vũ thành nằm nơi hiểm yếu, dễ thủ khó công, là địa phương quân sự trọng yếu từ thời cổ đại đến hiện đại, thành chủ đương nhiệm Hồng Vũ thành là tam triều nguyên lão của Đại Uyên quốc, tên là Hồng Vũ. Hoàng triều xem xét Hồng gia nhiều đời trung lương, phong Hồng Vũ làm Trung Vũ Vương, cho phép nắm giữ mười vạn binh, vạn mẫu ruộng tốt. Muốn vào Hồng Vũ thành, nhất định phải đi qua Nam Hạp Cốc.

Vừa tiến vào Nam Hạp Cốc, từ xa nhìn lại, địa phương quan trọng này được quân đội hùng hậu trấn giữ, không những vậy còn có rất nhiều nhân sĩ giang hồ, thủ binh cũng nghiêm ngặt tra hỏi những người muốn vào Hồng Vũ thành, đồng thời quẹt lên mặt người qua đường một loại nước màu lam nhạt.

Tam sư huynh nói: Loại dược thủy kia là khắc tinh của dịch dung thuật, dịch dung trên mặt chúng ta chỉ có thể chống lại một lần, lần thứ hai dính dược thủy đó, diện cụ sẽ lập tức bị lột trần. Còn nói, thứ dược thủy kia thập phần sang quý, thực sự là tài đại khí thô, lãng phí như thế cũng không đau lòng.

Tuy rằng người của Phong Diệp sơn trang không mặc y phục nhất quán, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng mang theo dấu hiệu của sơn trang, nhiều người thêu hình lá phong trên cổ tay áo hoặc vạt áo, cũng có người đeo phối sức hình phong diệp, có kẻ dùng phong diệp trang trí trâm cài tóc hay thúc phát, vừa vặn đám nhân sĩ giang hồ đứng quanh nhóm binh lính cũng mang dấu hiệu đó. Xem ra chúng ta biến mất đã khiến chủ tử Phong Diệp sơn trang đứng ngồi không yên, nhưng mà… vì lẽ gì quân đội cũng nhúng gtay vào? Chẳng lẽ… thành chủ Hồng Vũ thành cũng muốn xông vào chia một chén canh, không thể phủ nhận rằng rất nhiều người đều có khao khát được trường sinh bất lão.

Ta dặn dò mọi người: “Hết thẩy cẩn thận.” Nghiêng người đi đến gần Khúc Tiếu Nhi, sư huynh bọn hắn dừng một chút, liếc mắt nhìn ta một cái, làm như vô tình vây Khúc Tiếu Nhi vào giữa. Thản nhiên nhìn lướt qua Nhật Ác cũng đang bị chúng ta bảo hộ giữa đội ngũ, ta nghéo ngón tay NgẢ Á, hắn đáp lại, chậm rãi chuyển đến phía sau chúng ta. Ta chưa bao giờ là người thiện lương gì, để Nhật Ác vào giữa sự bảo hộ thật ra là muốn hắn trở thành thế thân, nếu hôm nay thực sự có tình huống xấu phát sinh, ta sẽ dùng hết sức mình để có thể bảo hộ Ngả Á.

Nhật Ác sờ sờ mặt mình, không xác định hỏi: “Thứ này hữu hiệu sao?”

Đối với người hoài nghi kỹ thuật của mình, tam sư huynh từ trước đến nay sắc mặt vốn không chút thay đổi, cho hắn một cái bạch nhãn cực lỡn: “Ngươi có thể tự mình kiểm chứng.”

“Nghiệm chứng thế nào?’

Tam sư huynh chỉ đám thủ vệ bên kia, bĩu nĩu môi, nhỏ giọng nói: “Ngươi có thể nói với bọn hắn biết ngươi là giả, bọn hắn sẽ giúp ngươi nghiệm chứng miễn phí.”

Nhật Ác gượng cười: “A… Ha ha… Thứ này thưc hữu hiệu.”

Đến lượt chúng ta bước tới trước mặt đám binh lính, tuy chúng ta chỉ là đám ‘hạ nhân của Ngự Long giáo’, nhưng xem ra bọn hắn cũng không muốn gây chuyện, tuy nói giang hồ và triều đình là hai phạm vi thế lực, bình thường nước sông không phạm nước giếng, nhưng bất kể giáo phái nào đi chăng nữa, một khi đắc tội triều đình quyền quý thì nhất định phải bị diệt môn. Người Ngự Long giáo vốn sống những ngày lưỡi đao nhuốm máu, khí tức trên thân dù có che giấu cũng bất đồng với đám dân chúng bình thường, binh ca kiểm tra thập phần cẩn thận, mấy người chúng ta tuy rằng trong lòng khẩn trương, nhưng vẫn không biểu hiện bất kì cảm xúc nào trên nét mặt.

Vừa rồi ta quan sát địa hình nơi này, nếu muốn tẩu thoát thì vô cùng bất lợi, nếu quả thật đánh ở đây, phần thắng hoàn toàn không cao. Ta nắm chặt binh khí trong tay, lặng lẽ nghiêng người ngăn trở thân hình Ngả Á.

….

Sau hai nén hương, binh ca phẩy tay, chúng ta an toàn tiến vào Hồng Vũ thành.

————

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương