Trong cơ thể Lăng Phong vẫn tồn tại độc chất, nhưng đã được Vân Dương tiên sinh thanh trừ không ít, tuy rằng người vẫn luôn hôn hôn trầm trầm, trên đường đi cũng thanh tỉnh vài lần.

“Nước…” Đôi môi Lăng Phong khẽ mấp máy, Ngả Á cúi xuống gần để nghe cho rõ rồi mở túi da dê, ngậm một ngụm nước, uy Lăng Phong uống.

Trên đường đi, mọi thứ ăn uống của Lăng Phong đều được Ngả Á uy như thế, mọi người cũng không còn kinh ngạc như trước nữa. Một ngụm nước vừa rồi chỉ đủ làm ướt đi bờ môi khô nứt, vẫn không đủ giải khát, Ngả Á định uy thêm một ngụm nước, bất chợt Lăng Phong cắn môi của hắn, làm thế nào cũng không buông, nếu không phải biết Lăng Phong hôn mê, Ngả Á sẽ cho rằng hắn cố ý, bởi đầu lưỡi bá đạo hữu lực, mang theo hỏa nhiệt liếm qua răng Ngả Á, linh hoạt luồn vào sâu hơn trong khoang miệng, cuốn quýt lấy lưỡi của hắn, hấp duyệt hết những giọt nước còn sót lại, Ngả Á giương mắt nhìn bọn Từ Chính ngoài xe ngựa vài lần, thấy bọn họ không phát hiện chuyện đang phát sinh, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, tuy rằng hắn thích Lăng Phong, nhưng thân thiết cùng Lăng Phong trước mặt nhiều người như vậy, hắn không làm được, có thể đem người thẹn chết mất.

Thật vất vả mới có thể tách ra khỏi Lăng Phong, Ngả Á bưng môi thở dốc. Lại ý tứ liếc qua những người kia vài lần, thấy mọi người vẫn không chớp mắt tiến về phía trước, thoáng yên lòng, chậm rãi hít thở điều hòa nhịp tim.

Ngậm một ngụm nước, lại cúi đầu.

….

Buổi tối, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.

Ban ngày mặt đất bị mặt trời nướng suốt một ngày, đêm về mặt đất vẫn nóng bỏng như cũ, trực tiếp nằm trên mặt đất một thời gian cơ thể nóng hâm hấp ướt đẫm mồ hôi như bị nhấn nước, nghỉ qua đêm vài lần, mọi người cũng rút được kinh nghiệm, không còn chật vật như mấy lần đầu nữa. Trên mặt đất trải một lớp cỏ khô thật dày, tuy thế này sẽ không làm da bị nướng chín, nhưng địa khí bốc hơi lên lớp cỏ, thập phần oi bức, trên người ai nấy đều nổi đầy mẩn đỏ.

“Ngứa chết được, tam sư huynh, giúp ta gãi gãi~” Lưng Vân Kỳ ngứa ngáy vô cùng, cọ xát qua lại trên lớp cỏ, nhưng dù thế nào cũng không gãi được đến chỗ ngứa, một chút tác dụng đều không có, lăn đến bên người Âu Dương, để hắn gãi gãi giúp mình.

Trên lưng Vân Kỳ nổi đầy mẩn đỏ, không thể trảo (cào, gãi), chỉ cần một nhát là làm nát vụn cái lưng này, Âu Dương Vũ để hắn nằm úp sấp, quạt gió lên lưng hắn, “Nhịn một chút, còn hai ngày nữa chúng ta có thể rời khỏi Hỏa Vân sơn.”

“Khó chịu lắm.” Vân Kỳ nâng tay lên, muốn tự mình gãi.

Thấy Vân Kỳ không nghe lời, Âu Dương trực tiếp điểm huyệt đạo của hắn, Vân Kỳ trợn mắt nhìn.

“Ta là vì muốn tốt cho ngươi.”

“Tốt cái thí… Ngô! Ngô ngô ngô….:

Không muốn nghe Vân Kỳ càm ràm, điểm luôn á huyệt của hắn.

Hừng sáng hôm sau, mọi người lục đục lên đường. Khí hậu buổi sáng sớm không oi nồng đến chết người như buổi trưa, mọi người tăng tốc chạy đi, tranh thủ thời gian để mau chóng rời khỏi nội giới Hỏa Vân sơn.

Con đường phía trước khá bằng phẳng, khí hậu mát mẻ, mọi người tăng tốc nhanh hơn, chiều ngày hôm sau rốt cục đã thoát khỏi “luyện ngục nhân gian”.

Theo bản đồ, lộ trình kế tiếp chủ yếu là đường núi hiểm trở, xe ngựa đi trên đường này vô cùng khó khăn. Đặt xe ngựa dưới chân núi, Từ Chính cõng Lăng Phong trên lưng, những người khác theo sát phía sau, Ngả Á không có võ công, thể lực cũng không bằng mọi người, để không cản trở, hắn tận lực cắn răng kiên trì, chỉ khi thật sự không cố gắng được nữa mới nói nghỉ ngơi. Mọi người cũng hiểu tình trạng thân thể của hắn, ở những đoạn sơn đạo gập ghềnh thì luân phiên cõng hắn.

Bò lên mười ngày, rốt cục đã đến được dưới chân núi Dược Tiên.

Dược Tiên sơn cao vút chạm mây, lưng chừng núi sương mù bao phủ, mây trắng lượn lờ, không cô phụ cái tên tiên sơn. Mọi người kinh thán sơn phong tuấn vĩ (ngọn núi tráng lệ xinh đẹp), nhưng cũng xuất hiện vấn đề, cả tòa Dược Tiên sơn thẳng tắp sừng sững kiêu ngạo đứng giữa đất trời, không có lấy một sườn dốc thoai thoải.

“Thiên a, núi này cao thật cao, nhìn không thấy đỉnh luôn. Nhưng mà… chúng ta làm sao đi lên được đây?” Vân Kỳ sợ hãi than, cú này khó khăn rồi đây.

Những người khác đều có cùng một dạng nghi hoặc.

Mọi người đặt Lăng Phong xuống, đi lòng vòng quanh chân núi, thạch bích bóng loáng như lau, căn bản không có điểm để mượn sức leo lên, muốn lên được đỉnh Dược Tiên sơn quả thực là kẻ ngốc nói mê.

Âu Dương Vũ hỏi: “Đại sư huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Từ Chính nghĩ nghĩ một chốc mới trả lời: “Ngũ sư đệ, khinh công ngươi tốt nhất, ngươi thử xem có thể bay lên không, chú ý an toàn.”

“Hảo.” Lãnh Tĩnh khẽ gật đầu, đưa tay ra trước mặt Âu Dương Vũ, “Vân Tiêu.”

Vân Tiêu là một thanh chủy thủ, chém sắt như chém bùn, một thượng cổ thần binh vô cùng lợi hại.

“Xong việc nhớ trả lại ta.” Âu Dương Vũ lòng không cam tình không nguyện đưa Vân Tiêu cho Lãnh Tĩnh, Lãnh Tĩnh là kẻ cuồng binh khí, đã muốn Vân Tiêu từ lâu rồi.

Lãnh Tĩnh nắm chặt chủy thủ, mượn lực dưới chân phi thân lên, mỗi khi mất lực liền cắm Vân Tiêu vào thạch bích, nhờ đó tăng lực đạo tiếp tục bay lên, dần dần, thân ảnh Lãnh Tĩnh biến mất trước mắt mọi người.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, tập trung tinh thần, chuẩn bị tư thế, nếu Lãnh Tĩnh sẩy chân rơi xuống thì lập tức lao tới đỡ lấy trong thời gian nhanh nhất.

Ước chừng nửa canh giờ, Lãnh Tĩnh xuất hiện trước mắt mọi người, ở phía trên chừng trăm thước, thân thể lung lay, trực tiếp nhảy xuống.

Từ Chính vội hỏi: “Thế nào? Thấy đỉnh núi không? Có gặp Dược Tiên không?”

Sắc mặt Lãnh Tĩnh đỏ lên, hơi thở tán loạn, “Hô… không có, núi này cứ như không có đỉnh, rất… rất cao.”

Đây không phải là tin tốt lành.

Âu Dương xòe tay ra trước mặt Lãnh Tĩnh muốn lấy lại chủy thủ, Lãnh Tĩnh quăng cho hắn một cái nhìn coi thường, đi đến gốc đại thụ ngồi xuống nghỉ ngơi cạnh Lăng Phong. Âu Dương kéo khóe miệng, Lãnh Tĩnh muốn thử dùng Vân Tiêu đã lâu, hiện giờ rốt cục cũng đã để cho hắn được toại nguyện rồi.

Lên núi khó khăn như thế, mọi người tĩnh tâm thương lượng một phen. Lúc sau lại thử qua mấy phương pháp, nhưng Dược Tiên sơn quả thật rất cao, hơn nữa vách núi nhẵn bóng trơn tuột, các loại phương pháp đó đều kết thúc trong thất bại.

Bọn hắn có rất nhiều thời gian, có thể đợi, nhưng Lăng Phong không thể đợi được, độc tố trong cơ thể hắn đã ăn vào lục phủ ngũ tạng, nếu không thanh trừ hoàn toàn, thân thể sẽ suy sụp, bao nhiêu sinh mệnh cũng hao mòn hết.

Ngả Á đột nhiên đứng lên, dưới chân núi thẳng tắp mà quỳ xuống, những người khác thấy thế vội tiến lên kéo hắn dậy, nhưng thái độ Ngả Á cường ngạnh, hắn cảm thấy chỉ có thành ý mới có thể cầu được người trên kia xuống đây.

Đẩy đám Từ Chính ra, cất giọng hô to: “Dược tiên!! Chúng ta được Vân Dương tiên sinh chỉ dẫn đến đây cầu dược, mong tiên sinh hạ sơn nhìn một chút, Dược Tiên, nếu ngươi nghe thấy, thỉnh ngươi xuống núi nhìn một chút, chúng ta là được Vân Dương tiên sinh chỉ dẫn đến đây cầu dược, mong tiên sinh nể tình Vân Dương tiên sinh, xuống núi nhìn qua một chút — Dược Tiên!!!”

“Dược Tiên, thỉnh người hạ sơn, chúng ta được Vân Dương tiên sinh chỉ dẫn đến đâu cầu dược…”

“Dược Tiên, nếu ngươi không xuống, ta sẽ quỳ mãi nơi này không đứng dậy…”

“Dược Tiên — van cầu người, xin hãy hạ sơn nhìn một chút!”

Ngả Á lớn tiếng gọi, thanh âm truyền tới chín tầng mây, không bao lâu thanh âm đã khàn đục. Thấy hắn vì Lăng Phong mà làm được đến thế này, đám người Từ Chính cũng quỳ xuống cùng nhau van gọi.

Mặt trời lặn rồi lại mọc, không biết đã qua bao nhiêu ngày, cổ họng ai cũng sưng đỏ, không thể phát ra âm thanh được nữa, dù là thế, Ngả Á vẫn không bỏ cuộc, bất động như núi quỳ tại nơi đó, môi khai khai hợp hợp, thấp giọng lầm bẩm: “Dược Tiên, thỉnh người hạ sơn, chúng ta được Vân Dương tiên snh chỉ dẫn đến đây cầu dược… Nếu Lăng Phong chết, ta sẽ bắt ngươi chôn cùng…”

….

Dược Tiên bế quan bảy bảy bốn mươi chín ngày, hôm nay vừa xuất quan, người nô bộc câm liền vọt tới trước mặt hắn, lo lắng khoa tay múa chân.

“Có chuyện như thế?” Dược Tiên chọn mi.

“A a a a…” Ách bộc vội vàng gật đầu, tiếp tục khoa tay múa chân.

“Không cần gấp, ta sẽ xuống dưới xem xem, ngươi đi nấu nước, chốc nữa ta cần tắm rửa.”

“A.” Ách bộc gật đầu lui ra.

Dược Tiên mang theo dược xuống núi, thính lực hắn cực tinh tường, thanh âm của Ngả Á khàn khàn, nhưng lời nói rơi vào tai hắn không sót một chữ, nghe thấy câu uy hiếp cuối cùng kia, chỉ cảm thấy thú vị liền bật cười.

“Ai!”

Nghe thấy tiếng cười, mọi người mới giật mình phát hiện chân núi lại có thêm một người, bọn hắn lại không hề phát hiện ra. Đám người Từ Chính lập tức đề phòng quay quanh Ngả Á.

Âu Dương Vũ lớn tiếng hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

Dược Tiên nhẹ nhàng huy y tụ, vạt áo tung bay, tùy ý mà tiêu sái , “Các ngươi không phải đang tìm ta sao?”

Mọi người nhìn nhau, Vân Kỳ nheo mắt: “Ngươi là Dược Tiên?” Dược Tiên sao lại có thể trẻ như vậy.

“Không thể giả được.” Dược Tiên cười hờ hững.



Dược Tiên một tay nhấc một người, đem Ngả Á cùng Lăng Phong lên Dược Tiên sơn.

Nhìn Dược Tiên, Ngả Á và Lăng Phong đột nhiên biến mất, Vân Kỳ ngẩng đầu hét to: “Ngươi đem tứ sư ca đi đâu? Núi cao như vậy, chúng ta làm sao bây giờ?? Uy!!”

Từ Chính gọi: “Tiên sinh!”

Dược Tiên cao giọng đáp lại: “Bọn ngươi đến Mai thành phụ cận đợi.”

Lưu lại một câu này, mọi bóng dáng đã biến mất vô tung vô ảnh, Từ Chính biết ngốc ngốc ở nơi này cũng không phải cách, chỉ có thể theo lời Dược Tiên, xuống núi đến Mai thành chờ.

Hoa mắt ngất đi, Ngả Á phát hiện mình đang ở trên đỉnh Dược Tiên sơn, chung quanh mây mờ lượn lờ, hoa hồng liễu lục như tiên cảnh chốn nhân gian, hắn hiện đang đứng bên vách núi, nhìn về phía sau, chỉ thấy mây trắng tầng tầng, qua khe hở giữa các lớp mây nhìn xuống vực sâu không đáy. Đại não mơ hồ, huyệt thái dương đập thình thịch, lại chóng mặt, trước mắt lóa lóa rồi tối sầm, vội ngồi bệch xuống.

“Ngươi muốn tìm cái chết sao?” Thấy Ngả Á bên cạnh lảo đảo sắp ngã xuống, Dược Tiên vội vàng kéo người lại.

“…Chân nhuyễn.” Sắc mặt Ngả Á tái xanh.

“Ngươi quả nhiên thành thật.”

Ngả Á thản nhiên nói: “Mẫu thân ta giáo dục rất tốt. Tiên sinh, Tiêu Phong đâu?”

“Đã được Ách bộc dẫn đi.”

Ngả Á chấp tay: “Đa tạ tiên sinh.”

“Chỗ này của ta không nuôi người nhàn rỗi vô dụng.”

“Ta sẽ chẻ củi nấu nước, may áo nấu cơm.”

“Chi phí ăn mặc thuốc thang của người bệnh hết thảy đều do ngươi phụ trách.”

“Hảo.”

Cứ như vậy, Ngả Á cùng Lăng Phong ngụ lại Dược Tiên sơn.

***

Lên Dược Tiên sơn năm ngày, ta tỉnh lại, vì dư độc tồn lại trong người đã lâu, thân thể suy nhược, xuống giường cũng là việc khó khăn.

“Tỉnh rồi à?” Ngả Á bưng thuốc đi tới.

“Ân. Giờ nào rồi?” Thân thể hơi lười, không muốn động đậy chút nào.

“Giờ thìn canh ba. Uống hết thuốc này đi.”

Nhìn đôi tay Nga Á đầy vết thương, trong lòng ta tê dại chua xót, ta kỳ thật không đáng để hắn làm như thế, lau đi vệt bụi trên mặt hắn, “Trở thành tiểu hoa miêu rồi.”

“Xấu xí sao?” Ngả Á vui đùa nói.

Ta mỉm cười, “Không có, phiêu lượng hơn nhiều.”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Hắn mắng ta một câu, nhưng từ ý cười trên khóe miệng có thể thấy được hắn rất cao hứng.

Nhìn thấy hắn mặt mày rạng rỡ làm hiện lên lúm đồng tiền xinh đẹp, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động, đưa tay đè thấp đầu hắn, phủ môi lên.

“Tiểu… đổ thuốc…”

“Vậy ngươi không nên cử động.” Ta liếm liếm môi, nhìn thấy gò má hắn chậm rãi ửng hồng, trong mắt ta tràn đầy ý cười.

“Ngươi… ngô!” Bị ta nhìn đến xấu hổ, hắn há mồm muốn nói, chỉ chờ có thể, lưỡi ta hoạt nhập vào khoang miệng hắn, hương sen đạm đạm tràn ngập, hảo ngọt! Cuốn đầu lưỡi hắn vào dùng sức hấp duyệt, ta chưa bao giờ biết hóa ra tâm tình của mình lại có thể nhiễu loạn đến thế, dục niệm kêu gào trên từng tế bào, thật tưởng niệm… vì vậy càng muốn đòi hỏi nhiều hơn… Ta biết mắt ta hiện tại đích thị đang bị dục vọng bao phủ.

—–

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương