Bùi Trường Thanh hỏi đường xong hơi do dự, đi đến chỗ Mai Cẩm nói:
– Cẩm Nương, Thổ tư phủ Nam Bàn cách chỗ này không xa.

Đã đi nhiều ngày đường rồi, ta sợ nàng sắp không chống đỡ nổi.

Tối nay ta đưa nàng tới Thổ tư phủ nghỉ một đêm, cũng tiện để nàng đổi sang một chiếc xe ngựa khác thoải mái hơn, rồi ngày mai chúng ta lên đường tiếp.
Mai Cẩm sửng sốt, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
Nếu Bùi Trường Thanh nói với giọng điệu như vậy thì chỉ có một khả năng, Thổ tư phủ Nam Bàn chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết.
– Chàng nói vậy nghĩa là gì? – Cô kìm nén nhịp tim đột nhiên tăng tốc vì suy nghĩ này, nhìn thẳng vào Bùi Trường Thanh, – Thổ ty Nam Bàn Mông thị trung thành với triều đình, đứng ở phía đối lập với chàng, chàng dựa vào đâu mà qua đó?
Bùi Trường Thanh không đáp, chỉ khóa thùng xe ngựa lại rồi quay đầu xe đi về hướng Thổ tư phủ, khi trời tối thì đã tới trước cổng lớn thổ tư phủ Nam Bàn.

Bùi Trường Thành xuống gõ cửa và báo danh, người gác cổng chạy vào thông báo.

Một lát sau, bên trong có một người đàn ông đầu trọc hơn bốn mươi tuổi gấp gáp đi ra, thấy đúng là Bùi Trường Thanh thì vui vẻ chào đón:
– Bùi lão đệ, may mắn có gặp đệ ở Thành Đô nhưng mà gấp gáp quá, khi đó ta thấy rất tiếc nuối, hiếm khi được gặp một thiếu niên anh hùng như Bùi lão đệ, rất muốn kết giao nhưng mà không có cơ hội.

Không ngờ hôm nay đệ lại tự mình tới cửa.

Ta nghe nói đệ vừa thăng lên làm đô hộ ở Lợi Châu, không biết có ngọn gió nào thổi đệ tới đây vậy? Hay là…
Giọng gã đè thấp xuống:
– Hay là Bùi lão đệ đến vì việc lớn của chủ công?
Nói xong, gã nhìn về phía sau, chỉ thấy bên đường không có người hay ngựa nào khác, chỉ có một chiếc xe ngựa không có cửa sổ kín đáo đỗ ở ven đường, cửa xe đã khóa chặt, trong mắt hiện lên tia ngờ vực.
Bùi Trường Thanh cười nói:
– Chắc Mông đại ca không biết ở Lợi Châu tạm thời không có việc gì, đệ tranh thủ thời gian về quê quán Vân Nam một chuyến, bây giờ đang quay trở lại Lợi Châu thôi.

Việc cá nhân thôi chứ không phải việc công đâu ạ.
Hán tử họ Mông này cũng không hỏi nhiều, cười cười:
– Tới đây là tốt rồi.

Bùi lão đệ mau vào trong đi, đêm nay ta mở tiệc khoản đãi lão đệ, chúng ta không say không về.
Bùi Trường Thanh quay đầu lại chỉ vào xe ngựa nói:
– Có việc cần nhờ Mông đại ca.

Trong xe đệ có một nữ tử, không muốn lộ diện, có thể mở cửa để cho đệ đánh xe ngựa đi vào trong và nghỉ một đêm được không?
Người đàn ông sửng sốt, sau đó dường như hiểu ra, vỗ bả vai Bùi Trường Thanh, cười phóng khoáng nói:

– Không dám không dám.

Cửa ngách có đường, Bùi lão đệ đi theo ta.
……
Khi Bùi Trường Thanh và hán tử họ Mông nói chuyện, Mai Cẩm vẫn luôn tập trung lắng nghe.

Tuy không nghe rõ hoàn toàn nhưng cũng thoáng nghe được đại khái, trong lòng khiếp sợ.
Cô chưa từng gặp vị thổ ty Nam Bàn, nhưng biết thổ ty họ Mông nơi này tuổi tác đã cao, bây giờ vị “Mông đại ca” ra đón và nói chuyện với Bùi Trường Thanh nghe giọng điệu hắn ta rõ ràng là nhân vật quan trọng của thổ tư phủ.
Thổ ty Nam Bàn vẫn luôn trung thành với triều đình, cũng có quan hệ thân thiết với Lý Đông Đình, rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì mà người đàn ông họ Mông ngày lại công nhiên xưng huynh gọi đệ với Bùi Trường Thanh vậy?
Lúc Mai Cẩm đang hoảng sợ lại phát giác xe ngựa khởi động đi qua cửa ngách đi vào thư phủ.

Khi dừng lại cửa xe được mở ra, Bùi Trường Thanh xuất hiện, muốn đỡ cô xuống dưới.
Mai Cẩm chậm chạp bước xuống xe ngựa, nhìn thấy một viện tử, cửa viện mở rộng, Bùi Trường Thanh ra hiệu cô đi vào, nói:
– Bên trong có đồ ăn, cũng có nước ấm chuẩn bị sẵn, nàng có thể tắm rửa rồi đi ngủ sớm.
Nói xong đóng cửa lại muốn gọi người khóa lại.
Mai Cẩm túm lấy cánh cổng đè thấp giọng nói:
– Bùi Trường Thanh, chuyện này là sao? Người vừa rồi nói chuyện với chàng là ai? Lão thổ ty ở chỗ này đi đâu rồi?
Bùi Trường Thanh nhìn cô, nói:
– Người vừa nói chuyện với ta chính là Mông lão nhị đệ đệ của thổ ty nơi này.

Hắn ta đã đầu nhập Thục vương, mấy ngày trước đã hạ độc giết lão thổ ty và cả những thân tín của lão thổ ty nữa, bản thân đã lên nắm quyền.

Tin tức này bị phong tỏa, bên ngoài không ai biết được.
Tuy rằng đã đoán được nơi này chắc chắn đã xảy ra biến cố lớn, nhưng chính tai nghe được từ chỗ hắn, Mai Cẩm vẫn bàng hoàng khó tin.

Khi bình tĩnh lại, cô nói:
– Bùi Trường Thanh, chàng đi lại với những người đó, rốt cuộc chàng còn muốn làm gì?
Bùi Trường Thanh nhìn chăm chú vào Mai Cẩm một lát, đột nhiên nói:
– Cẩm Nương, nếu đã tới nơi này rồi, ta nói thật với nàng cũng không sao.

Thế tử lên kế hoạch tập kích bất ngờ Long Thành, muốn cho Lý Đông Đình không kịp trở tay, muốn phá hủy hang ổ của hắn, còn muốn bắt cả nhà hắn.

Kế hoạch chính là dẫn tinh binh thông qua Nam Bàn lặng lẽ từ quan đạo đi đường vòng tiến vào Vân Nam, sau đó chiếm lấy Côn Châu.

Cho dù Lý Đông Đình trước khi rời đi đã bố trí phòng thủ thì binh lính để lại cũng hữu hạn, càng không nghĩ đến Nam Bàn sẽ sẽ tạo đường đi thuận tiện cho quân Thục.


Nàng nghĩ xem, nếu rơi vào tập kích bất ngờ của trọng binh, liệu Côn Châu có ngăn cản được không? Chờ tin tức lan truyền ra ngoài, tới lúc đó, dù là Lý Đông Đình gấp gáp trở về thì cũng không thể nào xoay chuyển tình thế được.
Sắc mặt Mai Cẩm đột nhiên mất đi sắc máu, tim đập loạn xạ, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Bùi Trường Thanh.
– Thế tử cùng tam vương tử tự mình lãnh nhân mã lặng lẽ tiến về phía nơi này, nhất định sẽ chiếm được trong vài ngày tới.

Qua Nam Bàn tiến thẳng vào Vân Nam, không có trọng binh trấn thủ, Côn Châu sẽ bị lấy dễ như trở bàn tay.

Cẩm Nương, nàng nói xem vì sao ta rời khỏi Lợi Châu ngàn dặm xa xôi đến Vân Nam muốn mang nàng đi? Ta không muốn khi Long Thành bị chiếm đóng nàng sẽ rơi vào tay Thục Vương.

Lý Đông Đình chắc cũng không có kết cục tốt.

Nàng nhận tình cảm của ta cũng được mà không nhận cũng thế, ta sẽ không làm hại nàng.

Nàng vẫn nên cùng ta đi Lợi Châu đi.

Ta biết nàng không muốn gặp mẹ ta, ta sẽ không để mẹ tới làm phiền nàng…
– Bùi Trường Thanh, nếu chàng còn nhớ đến tình nghĩa chúng ta thì hãy đầu minh bỏ ám đi.

Côn Châu là chốn cũ của chàng, chàng nhẫn tâm nhìn hương thân phụ lão ở đó bị gặp cảnh chiến hỏa hay sao?
Tin tức đột ngột này khiến hai tay Mai Cẩm run lên không thể khống chế, giọng nói của cô cũng run lên.
Bùi Trường Thanh yên lặng vài giây nói:
– Giờ còn nói những cái này làm gì nữa? Cẩm Nương, ta chỉ cần nàng nhớ kỹ, ta sẽ không bao giờ làm hại nàng.

Nàng đi nghỉ sớm đi.
Nói xong hắn đóng cửa, sai người khóa trái cửa lại rồi mới đi.
……
Đêm đó, Mông lão nhị mở tiệc khoản đãi Bùi Trường Thanh, muốn vũ nữ múa góp vui nhưng bị Bùi Trường Thanh cự tuyệt.

Hai người đang ăn uống say sưa, Bùi Trường Thanh nói:
– Mông đại ca, đệ có một chuyện muốn nhờ, ngày mai huynh có thể đổi xe ngựa khác cho đệ được không? Nơi này đến Lợi Châu còn mất mấy ngày nữa, đệ thì không vấn đề gì, nhưng cô ấy thì lại không chịu nổi xóc nảy trên đường đi được nữa.
Mông lão nhị đáp ứng không do dự, lại không nén được tò mò hỏi thân phận của Mai Cẩm.

Bùi Trường Thanh chỉ đáp có lệ cho qua.


Hắn cũng không có tâm tư uống nhiều, kính thêm Mông lão nhị mấy chén, đang muốn đứng lên rời khỏi bữa tiệc, đúng lúc có thân tín của Mông lão nhị chạy vào, nói Hồ Chiêm Sự và Tam vương tử ở Thành đô tới.
Mông lão nhị sửng sốt, nói:
– Sao nói là hai ba ngày nữa mới đến cơ mà? Sao lại nhanh thế?
Thân tín kia nói:
– Cũng không phải là đại đội nhân mã đâu ạ mà chỉ có hai người họ mang theo vài người tùy tùng thôi.
Mông lão nhị vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón.
Bùi Trường Thanh chần chừ rồi buông chén rượu xuống, cũng đi ra ngoài gặp mặt tam vương tử Chu Sưởng của Thục Vương và Hồ Chiêm Sự.
Hồ Chiêm Sự từ lần trước ở Lợi Châu tách ra với Bùi Trường Thanh thì trở về Thành đô.

Nay đột nhiên gặp hắn ở đây, ông ta cũng giật mình, nhìn sang Chu Sưởng ở bên cạnh, chần chần chừ chừ.
Chu Sưởng nói:
– Bùi đô hộ, sao giờ này ngươi không ở Lợi Châu mà lại chạy tới nơi này? Lần này dụng binh với Côn Châu, phụ vương còn chưa phái ngươi đi đâu.
Chu Sưởng là con trai thứ ba của Thục Vương, khôn khéo làm được việc, rất được Thục Vương yêu quý.
Hồ Chiêm Sự thấy thế đánh mắt với Bùi Trường Thanh.
Bùi Trường Thanh quỳ một gối xuống đất hạ bái nói:
– Gần đây ở Lợi Châu không có chuyện gì, mạt tướng nhân cơ hội tranh thủ về quê để giải quyết chuyện cũ, ngày mai sẽ lên đường về Lợi Châu ngay.

Mong tam vương tử thứ tội ạ.
Hồ Chiêm Sự ngắt lời:
– Bùi đô hộ, ngươi thân là tướng thủ thành, không có mệnh lệnh cấp trên thì dù là có việc quan trọng thì cũng không thể tự tiện rời đi.

Ngươi quả là người không kỷ luật, sau khi trở về thì lập tức thỉnh tội với chủ công và chờ chủ công xử lý.
– Hạ quan cẩn tuân lời dạy bảo của Hồ chiêm sự đại nhân, trở về hạ quan sẽ thỉnh tội với chủ công ạ.

– Bùi Trường Thanh cúi đầu nói.
Trong lòng Chu Sưởng vẫn hết sức nghi hoặc, nhưng gần đây Bùi Trường Thanh là hồng nhân trước mặt Thục vương phụ thân mình, Thục vương đã nhiều lần khen ngợi hắn.

Lúc này Hồ chiêm sự lại lên tiếng như vậy, gã cũng không tiện thể hiện sự bất mãn của mình, liền kêu Bùi Trường Thanh đứng dậy.

Mông lão nhị vội đón đoàn người đi vào, ra lệnh cho hạ nhân bày bàn tiệc mới, cũng có vũ nữ nhảy múa góp vui.

Chu Sưởng ngồi vị trí chính, Hồ chiêm sự và Bùi Trường Thanh ngồi vị trí tiếp theo, vị trí còn lại là tùy tùng đi theo.
……
Bùi Trường Thanh đi ra ngoài rồi, Mai Cẩm vẫn rơi vào cơn bàng hoàng với tin tức vừa biết được, trong lòng cô lo lắng tột độ, hận không thể thoát thân chắp cánh trở về thông báo, kêu Lý Đông Đình làm tốt công tác phòng bị.

Nếu không, ngộ nhỡ Long Thành thật sự bị nhân mã của Thục vương tập kích bất ngờ đắc thủ, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
So sánh an nguy của Long Thành với việc mình bị Bùi Trường Thanh bắt cóc đến Tứ Xuyên, cô lo cho an nguy của Long Thành hơn.
Cửa sổ đóng kín, cửa ra vào bị khóa, bên ngoài có rất nhiều lính gác, khả năng trốn thoát khỏi đây gần như bằng không.

Cô chỉ có thể đợi đến ngày mai lên đường để tìm cơ hội.
Mai Cẩm buộc mình phải từ từ bình tĩnh lại, nhắm mắt lại, nhớ lại tất cả chi tiết mấy ngày nay Bùi Trường Thanh bắt cô làm con tin đi trên đường, cố gắng nghĩ đến một cơ hội mà cô có thể tận dụng một cách, đột nhiên có âm thanh mở khóa ở bên ngoài vang lên.

Mai Cẩm tưởng Bùi Trường Thanh đã trở lại, cô thở hắt ra, đứng lên đi ra ngoài xem có chuyện gì.
Cửa bị người ta đẩy mở ra, bước vào không phải Bùi Trường Thanh mà là một người đàn ông xa lạ.
……
Người này là Chu Sưởng.
Con người Chu Sưởng luôn nặng nghi ngờ tất cả mọi chuyện.

Lần này tập kích bất ngờ Côn Châu, gã và Hồ Chiêm Sự là tiên phong, dẫn một tiểu đội ăn mặc như người bình thường đi trước dò đường.

Hôm nay tới nơi này, không ngờ lại gặp Bùi Trường Thanh lẽ ra đang trấn thủ ở Lợi Châu, sự việc can hệ trọng đại, dựa một câu giải thích vừa rồi của Bùi Trường Thanh làm sao mà gã có thể hết nghi ngờ được? Vừa rồi lúc đi vào dự bàn tiệc, gã mượn cớ đi ra ngoài hỏi người của Thổ tư phủ, được cho biết khi Bùi Trường Thanh vào còn mang theo một chiếc xe ngựa, bên trong có người vừa chưa từng lộ diện, rất thần bí, làm sao gã chịu bỏ qua? Gã hỏi chỗ ở của họ rồi tự mình tìm đến đây, sai người mở khóa ra rồi đi vào, vừa nhìn thấy Mai Cẩm thì hỏi ngay:
– Ngươi là ai? Tại sao Bùi Trường Thanh lại giấu ngươi ở đây?
Mai Cẩm không biết Chu Sưởng.

Thấy người đàn ông xa lạ vừa bước vào đã chất vấn thân phận của mình, cô không đáp.
Mượn ánh nến, Chu Sưởng quan sát Mai Cẩm, phát hiện cô rất trẻ nhưng trang điểm kiểu phụ nữ đã lập gia đình, y phục trên người tuy bụi bặm nhưng nhìn ra được chất liệu không phải nhà bình thường có thể mặc, hơn nữa kiểu dáng rất khác so với nữ tử người Hán bình thường.

Gã trầm ngâm một lát.
Thục Vương trọng dụng Bùi Trường Thanh tất nhiên cũng đã kiểm tra kỹ lý lịch của hắn.

Hắn từng có thê tử sau đó đã hòa li, mà nữ tử này lại gả cho Lý Đông Đình, tin tức này tất nhiên Chu Sương cũng biết một chút.
Bùi Trường Thanh lén từ Lợi Châu chạy về Vân Nam và mang theo một nữ tử đi cùng, tới nơi này thì lại giấu không cho người khác thấy…
Chu Sưởng nhìn chằm chằm Mai Cẩm một lát, trên mặt bỗng lộ vẻ hiểu rõ, trong mắt lộ ra vẻ mừng như điên, bật thốt lên:
– Ta biết rồi! Ngươi chính là phu nhân của Lý Đông Đình! Đúng là đi mòn giày sắt chẳng tìm thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công! Nếu ta đưa ngươi đi Kiếm Nam Đạo, dù có không uy hiếp được Lý Đông Đình thì cũng làm mặt mũi hắn bị mất hết, để xem hắn đối đầu với phụ vương ta như thế nào!
Hành lang bên ngoài chợt có tiếng bước chân gấp gáp, Bùi Trường Thanh đã xuất hiện ở cửa, vừa nhìn thấy Chu Sưởng, sắc mặt hắn biến đổi, nhanh chóng nhìn Mai Cẩm vẫn không lên tiếng đứng bên trong.
Chu Sưởng nghe được tiếng bước chân liền quay đầu lại, thấy là Bùi Trường Thanh, gã ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói:
– Bùi đô hộ, ta thật không tưởng nổi ngươi lại lập công lớn như thế.

Dù cho ngươi không thừa nhận, ta cũng đoán được phụ nhân này là thê tử của Lý Đông Đình.

Ngươi đừng có xen vào nữa, giao người này cho tiểu vương, chắc chắn sẽ có tác dụng lớn.
Bùi Trường Thanh không lên tiếng.
– Sao thế? Ngươi không muốn? – Chu Sưởng sầm mặt xuống, – Ngươi không sợ tiểu vương sẽ báo cáo với phụ vương hả? Đến lúc đó xem ngươi ăn nói thế nào với phụ vương ta?
Bùi Trường Thanh do dự một chút, quay người đi ra cửa, đóng cửa lại rồi đi tới gần Chu Sưởng, nở nụ cười xòa, thấp giọng nói:
– Tam vương tử, ta có lời muốn nói về phụ nhân này, ngài có thể dời bước sang một bên được không ạ.
Chu Sưởng thấy hắn nhún mình xuống, nét mặt hòa hoãn hơn, hừ mũi đi theo Bùi Trường Thanh đến chỗ cái tủ đứng ở góc phòng, nhíu mày hỏi:
– Nói cái gì?
– Phụ nhân này…
Bùi Trường Thanh nói, rồi đột nhiên khống chế Chu Sưởng, nhanh như cắt rút thanh chủy thủ trong ủng ra, bịt miệng Chu Sưởng lại, tay cứa một đường.

Chu Sưởng không phát ra được âm thanh nào, cổ họng bị cắt một đường to, máu tươi phụt ra bắn tung tóe tới góc tường, chết ngay tại chỗ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương