Bà tử Mai gia kia hai năm trước từng đưa gả Mai Cẩm đi tới Vân Nam, lần này Mai gia lại phái bà ta tới đón cô.

Vừa tới thôn trang, Mai bà tử cậy già lên mặt bắt đầu đi khắp nơi xem xét, lại hỏi A Bảo thôn trang này mang danh nghĩa của ai.

Khi nghe nói là của Mai Cẩm, trên mặt bà ta lộ vẻ không thể tin nổi, còn đang muốn hỏi nữa thì nghe thông báo Mai nương tử đã về rồi.

Bà ta quay đầu lại, quả nhiên thấy cô đang từ bên ngoài đi vào.

So với hai năm trước, dung mạo của cô không thay đổi nhiều, nhưng vẻ mặt lại có khí chất khác lạ khó tả, khiến người ta không thể liên tưởng cô với thứ nữ trước đây của Mai gia.
Mai bà tử vừa nhìn thấy Mai Cẩm, đột nhiên nhớ tới hồi trên đường đi tới nơi này, cô nói với bà ta là cốc đèn đầu của Bồ Tát chuyển thể, trong lòng càng tin hơn.

Vừa nhìn thấy cô đi tới, bà ta nở nụ cười gượng gạo, gọi một tiếng “Nhị nương tử” rồi cụp mắt xuống không dám nhìn vào cô.
Mai Cẩm vừa bước vào cửa đã nghe A Phượng nói Mai Thanh Liên hiện đang ở chính đường, cô lập tức đi qua đó, quả nhiên nhìn thấy anh ta ngồi ở đó, tay cầm chén trà, vừa thấy cô đi vào cũng không đứng dậy, chỉ nhìn vào cô, ánh mắt đầy tìm tòi nghiên cứu.

Cô đi qua nói:
– Huynh trưởng đường xa tới đây, muội không biết để nghênh đón, mong huynh trưởng thứ lỗi.

Không biết huynh tới đây có chuyện gì không ạ?
……
Mai Thanh Liên sáng nay đến Mã Bình đã hỏi thăm về Bùi gia, rất nhanh đã biết được hai chuyện.
Thứ nhất, mấy tháng trước, Bùi gia đã hưu Mai Nhị nương.
Thứ hai, cô tự mở y quán, là nữ lang trung nổi danh gần xa.
Mai Thanh Liên bị sốc không nhỏ.
Cái thứ nhất thì thôi, bị hưu thì hưu thôi, không những không phải chuyện tệ hại gì, dù sao nó cũng không ảnh hưởng đến mục đích lần này tới đây của hắn.

Mục đích thứ nhất lần này hắn tới đây chính là làm thế nào để thứ muội của mình thoát khỏi quan hệ với Bùi gia có liên quan đến Thục nghịch.
Điều làm anh ta bị sốc chính là cô trở thành nữ lang trung.
Trong ấn tượng của Mai Thanh Liên, vị thứ muội này hồi ở nhà đi đường khi nhìn thấy mình hoặc Liêu thái thái thường cúi gằm mặt, nhút nhát và phục tùng.

Chưa bao giờ nghe người ta nhắc tới cô biết khám bệnh và chữa bệnh, còn tự mình mở y quán, còn trở thành nữ lang trung nổi danh nơi này ư?

……
Mai Thanh Liên ban đầu rất ngạc nhiên, vừa thấy cô trở lại, thái độ lạnh nhạt nói chuyện với mình, trong lòng rất khó chịu, nói:
– Ta từ kinh thành ngàn dặm xa xôi tới chỗ ngươi, còn phải đợi ngươi rất lâu mới gặp được ngươi.

Nhị muội, mấy năm không gặp, bây giờ ngươi có vẻ rất tốt.

Còn nữa, sao ta không biết ngươi học y và biết khám chữa bệnh khi nào nhỉ?
Mai Cẩm lười nhiều lời với anh ta, lạnh nhạt nói:
– Huynh từ xa tới đây, vậy thì chắc cũng không phải tới thăm ta rồi.

Không biết là có chuyện gì vậy?
Mai Thanh Liên ép lửa giận trong lòng xuống, sầm mặt xuống:
– Tháng trước cha vô tình nghe được lời đồn, nói Bùi gia đang câu kết với Thục nghịch, sợ ngươi bị liên lụy, cho nên phái ta tới đón ngươi về nhà.
Mai Cẩm nói:
– Đa tạ phụ thân quan tâm, cũng làm phiền huynh trưởng đường xa vất vả tới nơi này.

Nhưng ta phiền huynh trở về nhà và chuyển lời với người nhà, nói ta và Bùi gia đã hòa li, sau này sống chết không liên quan gì tới nhau nữa.

Bùi gia phạm phải chuyện gì cũng sẽ không liên lụy lên đầu các người đâu.
Sắc mặt Mai Thanh Liên càng khó coi hơn, nhịn cơn giận xuống:
– Nhị muội, ta nghe kiểu cách nói chuyện của ngươi như đang trách móc chúng ta vậy? Cha phái ta tới cũng bởi có lòng quan tâm ngươi, sao ngươi không cảm động chút nào vậy?
Mai Thanh Liên muốn nhìn thấy cô bật khóc vì cảm kích, để anh ta cảm thấy hài lòng phải không?
Mai Cẩm mỉm cười nói:
– Sao ta không cảm động chứ? Lúc trước người nhà an bài ta thay trưởng tỷ gả tới nơi này và còn cho ta của hồi môn nữa.

Mỗi khi nghĩ đến ta cảm kích không sao tả xiết.

Lần này Bùi gia xảy ra chuyện, các người vừa nghe được tin tức đã gấp gáp chạy tới đây, tất cả khổ tâm này đều vì ta, ta vô cùng cảm kích! May mắn là ta và Bùi gia đã hòa li, sau này sẽ không liên lụy đến người nhà, huynh trưởng cũng không hẳn đã đi không một chuyến.

Ta biết ngài đi đường vất vả, nếu ngài không chê chỗ ở của ta thì hãy ở lại mấy ngày.


Nhưng mà ta không thể hầu hạ huynh trưởng được, trong huyện thời gian ngày có rất nhiều dân chạy nạn từ nơi khác tới, Lâm huyện lệnh yêu cầu ta phải qua khám bệnh.

Huyện tôn đã mở miệng, ta cũng không tiện thoái thác, chứ không phải cố ý không quan tâm tới huynh trưởng, mong ngài thứ lỗi cho.
Nói xong, cô quay người đi ra gọi Lý Đại sắp xếp chỗ nghỉ và đón gió tẩy trần cho Mai Thanh Liên.
Sắc mặt Mai Thanh Liên càng cau có hơn nhưng vẫn cố nhịn xuống, xua xua tay, đứng lên nói:
– Nhị muội, chuyến đi này của ta là muốn đưa ngươi về kinh.

Ngươi và Bùi gia đã hòa li, không gì tốt hơn.

Ngươi thu dọn đồ đạc đi rồi mau chóng theo ta lên đường.
Mai Cẩm nói:
– Đa tạ ý tốt của huynh trưởng và cha mẹ.

Nhưng mà ta thỉnh cầu huynh trưởng trở về chuyển lời của ta, nói ta sẽ không quay về đâu.
Mai Thanh Liên bị sốc nhìn cô, chân mày dần nhíu lại, nói:
– Nhị muội, ngươi đã hòa li rồi, tất nhiên là phải theo ta về nhà mẹ đẻ.

Một mình ngươi ở lại nơi này còn ra thể thống gì?
Mai Cẩm không hề lá mặt lá trái với hắn, nói:
– Mai gia nuôi ta, còn đặt mua của hồi môn đưa gả theo ta, vốn dĩ ta rất cảm kích.

Nhưng mà ta cũng không phải lấy không những thứ đó.

Lúc đó ta đã chặn đứng một rắc rối lớn cho các người, coi như đã thanh toán xong.

Từ ngày đó rời đi, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ quay lại Mai gia, bây giờ ta đang sống ở nơi này rất tốt, cho nên ta sẽ không theo ngài về đâu.
Mai Thanh Liên rất sửng sốt, cuối cùng vẫn nhịn xuống, đi tới trước mặt Mai Cẩm nhún nhường nói:
– Thôi, không nói cái này với ngươi nữa.


Ngươi cho là chúng ta muốn đón ngươi về hay sao? Ta hỏi ngươi, ngươi quen biết với Hoàng thái tôn như thế nào?
Mai Cẩm ngạc nhiên nói:
– Ta làm sao mà biết hoàng thái tôn được?
Mai Thanh Liên nhìn chằm chằm cô hồi lâu, thấy cô giống như không nói dối, trong lòng hắn rất khó hiểu.
……
Hoàng đế đã hơn năm mươi tuổi nhưng lại có rất ít con cái trong hậu cung, lại có một số chết từ khi còn nhỏ, ông ta chỉ có một hoàng tử và đã lập làm Thái tử.

Không ngờ trời có mưa gió thất thường, mấy tháng trước, Thái Tử ra ngoài và bất ngờ ngã ngựa chết.

Hoàng đế đau khổ tột độ, bản thân cũng bởi bệnh cũ tái phát dẫn đến bán thân bất toại, hiện giờ chỉ có thể nằm trên giường, miệng không thể nói, càng không thể xử lý việc triều chính.
Thục Vương cũng bởi biết được biến cố đột ngột trong cung cho nên mới chọn cơ hội này mà nổi loạn, muốn đánh triều đình trở tay không kịp.

May mắn thủ đoạn của Vương thái hậu trong cung rất mạnh, bàn bạc với mấy vị đại thần xương cánh tay trong cung, đã chọn Chu Toàn được phong làm Trường Sa Tương Vương từ trong họ hàng hoàng tộc kế thừa tên tuổi của vị thái tử đã mất, lập Chu Toàn làm hoàng thái tôn, bấy giờ mới ổn định được cục diện.

Hiện giờ hoàng đế không thể quản lý được triều chính, là thùng rỗng kêu to, mọi việc trong triều chính đều do Thái hậu phụ hoàng thái tôn xử lý.

Mặc dù thái y rất kín tiếng, nhưng rất nhiều quan lại trong triều đình cũng biết rằng lão hoàng đế có lẽ đã không thể nào xoay chuyển được tình thế, việc Chu Toàn kế vị tiếp nhận đại thống là chuyện sớm hay muộn.
Phụ thân Mai Mạnh Phồn của Mai Thanh Liên làm quan nhiều năm, vẫn luôn chỉ là một Thông Chính Tư tham nghị, hai năm trước cuối cùng dựa vào việc hôn nhân mà bám víu vào Binh Bộ tả thị lang Giang gia.

Cứ tưởng rằng có thể mượn cái này để leo lên cao hơn, không ngờ số mệnh vẫn không tốt, Nguyên Nương vừa được gả đi không lâu, vị quan to mà Giang gia vẫn bám víu vào rớt đài, Giang gia cũng bị Ngự Sử Đài buộc tội liên quan kết bè kết cánh, cuối cung tuy may mắn tránh được đại nạn nhưng chức quan lại giáng xuống ba bậc, còn thấp hơn cả chức quan của Mai Mạnh Phồn, suýt chút nữa liên lụy Mai Mạnh Phồn.

Mai gia trải qua trận đại nạn này chỉ biết than thở xui xẻo, từ đó càng cẩn thận ở kinh thành, chỉ sợ nói bậy làm sai sẽ bị người ta nắm được nhược điểm.
Trong mấy tháng qua, việc chọn lập hoàng thái tôn đã xác định, việc giải quyết cuộc nổi loạn của Thục vương đã trở thành ưu tiên hàng đầu của triều đình.

Mặc dù lão hoàng đế đã chuẩn bị phòng ngừa đối phó với cuộc nổi loạn của Thục vương, nhưng mà không ai có thể nghĩ rằng ông ta lại trở bệnh nặng đột nhiên không thể xử lý được triều chính, hoàng thái tôn Chu Toàn mới chỉ mười lăm tuổi, gấp gáp từ Trường Sa được nghênh đón về kinh thượng vị.

Tuy đã có Vương thái hậu cùng với đại thần Nội Các phụ chính, nhưng mà các đại thần lại có những ý kiến bất đồng về chiến lược bình định, ngày nào cũng cãi vã không thôi, hỗn loạn là điều khó tránh khỏi trong một thời gian.
Mai Mạnh Phồn tự biết mình là người không có tiếng nói không có địa vị, lên triều cũng chỉ để điểm danh mà thôi, không tới phiên ông ta lên tiếng.

Ông ta có nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng, vào tháng trước, ông ta lại được hoàng thái tôn bí mật triệu kiến, hỏi về đứa con gái thứ hai mà ông ta đã quên từ lâu, nói Bùi gia nhà chồng của cô bị nghi ngờ có liên quan tới phản nghịch, yêu cầu ông ta đi đón con gái về kinh thành.
Khi Hoàng thái tôn Chu Toàn triệu kiến ông ta cũng chỉ đơn giản phân phó như thế, cũng không nói thêm gì khác, càng không nhìn ra hỉ nộ từ ngài.

Mai Mạnh Phồn không dám hỏi nhiều, ngay khi về nhà đã lập tức bàn bạc với Mai lão thái thái và Liêu thị, người nào cũng kinh hãi và mắng chửi Bùi gia hại người thậm tệ.


Có điều họ không rõ vì sao hoàng thái tôn lại chỉ nhắc tới đứa con gái đã gả cho Bùi gia, lại càng không biết ý đồ của ngài là gì, phúc họa khó liệu.

Nhưng mà hoàng thái tôn đã ra mệnh lệnh như thế, không người nào dám không tuân theo, ông ta vội vàng phái Mai Thanh Liên đi xuống phía nam, vòng qua con đường tắt nơi chiến tranh đang diễn ra, đi đường vòng từ tây đạo Giang Nam, ngày đêm không nghỉ chạy tới Vân Nam.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Mai Thanh Liên đi đường xa tới đây, rõ ràng là bị Mai Cẩm lạnh nhạt nhưng lại không dám tỏ thái độ tức giận với cô.

Hắn đang sợ ngộ nhỡ sau này nếu cô thật sự có quan hệ tốt với hoàng thái tôn, đắc tội cô chính là tự khiến mình gặp rắc rối.
……
– Nhị muội ạ, ngươi nói thật đi, ngươi thật sự không biết hoàng thái tôn à? Việc triều đình có lẽ ngươi không biết, ta nói cho ngươi biết, hoàng thái tôn là con trai của Tương vương và ở Trường Sa đó.

Ngươi suy nghĩ cẩn thận đi.
Mai Thanh Liên thật sự không tin, lặp lại một lần nữa.
Mai Cẩm nhăn mày:
– Huynh trưởng, sao nhiều lần huynh cứ nhắc tới hoàng thái tôn thế? Ta thì có liên quan gì với ngài ấy?
– Thôi ta nói thật với ngươi vậy, lần này ta tới muốn đưa ngươi về kinh không phải ý của phụ thân mà là ý của điện hạ.

Ý của ngài ấy ai mà dám không tuân? Tốt nhất là ngươi đi đi, không đi cũng phải đi.

Không phải do ngươi!
Mai Thanh Liên nhấn mạnh.
Mai Cẩm ngẩn người, cẩn thận nhớ lại, bỗng nhiên nhớ năm ngoái mình từng vô tình cứu một thiếu niên, sau đó người ta đã được Lý Đông Đình đón đi.
Lẽ nào cậu ta chính là con trai Tương Vương và là hoàng thái tôn hiện giờ?
Tạm thời không bận tâm tại sao cậu ta lai lưu lạc bên ngoài còn bị người ta bán vào mỏ đồng Vân Nam làm thợ mỏ, chỉ cần nhìn khí chất tư thái sau khi được Lý Đông Đình đón đi, cộng thêm những lời nói hôm nay của Mai Thanh Liên, tám chín phần trăm thiếu niên kia chính là ngài ấy rồi!
Mặc dù trước đó Mai Cẩm đã đoán được rằng cậu có một thân phận khác, nhưng mà thân phận như này cũng thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
– Có phải ngươi nhớ ra gì rồi không? Rốt cuộc chuyện là thế nào? Ngươi đắc tội hắn hay là làm sao?
Mai Thanh Liên vẫn luôn quan sát cô, thấy nét mặt cô khẽ thay đổi, như là nhớ ra gì đó, anh ta lập tức hỏi dồn, căng thẳng nhìn cô.
Mai Cẩm đè nén nội tâm kinh ngạc, chậm rãi nói:
– Không có gì, huynh không cần sợ.

Ta không đắc tội ngài ấy.
Mai Thanh Liên lập tức thả lỏng thở phào, nhìn Mai Cẩm, sắc mặt lập tức chuyển sang ninh nọt, cười xòa hỏi:
– Thế chuyện là thế nào? Ca ca cũng đã nghe nói hoàng thái tôn điện hạ lúc còn ở nhà thích ra ngoài du ngoạn nhiều nơi.

Hay là nhị muội và hoàng thái tôn điện hạ từng gặp nhau và quen biết nhau rồi?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương