Mai Cẩm mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ và màn giường màu ngọc, đầu giường có một móc mạ vàng, dưới người là bộ chăn màu đỏ tím hoa phú quý, trong không khí là mùi thơm nồng dày đặc.
Miệng cô khô khốc, hơn nữa đầu óc vẫn còn rất choáng.
Ý thức vừa tỉnh táo một chút, cô muốn ngồi dậy mới phát hiện chân tay mình bị trói chặt bằng mảnh vải, quay mặt sang và nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông đang mỉm cười bên cạnh.

Cô giật mình hoảng sợ, hai mắt đột nhiên mở to.
Người này hóa ra là Trương Thanh Trí!
……
Từ năm ngoái, sau sự việc Bùi Trường Thanh bị Trương Thanh Trí gọi đi giúp mình và đánh người khác bị thương qua đi, người này không còn xuất hiện ở trước mặt Mai Cẩm nữa.

Về sau gã còn muốn đuổi Bạch Tiên Đồng đi và đã kêu Tiểu Như Lai bán cô ta đi, bấy giờ mới dẫn đến một loạt chuyện về sau Bùi Trường Thanh lỡ tay đánh chết Tiểu Như Lai và bị lưu đày đi Lĩnh Nam.

Mai Cẩm có ấn tượng cực kỳ xấu về người này, lúc này đột nhiên nhìn thấy gã ở đây, cô chỉ ngỡ ngàng một giây là hiểu ra ngay.

Nói vậy chính gã đã kêu Tiêu quả phụ và con dâu bày cái bẫy này, lợi dụng việc mình quen biết bệnh nhân và tâm lý không đề phòng, cho nên mới đắc thủ và bắt trói mình tới chỗ này.
– Ngươi muốn làm gì?
Mai Cẩm vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ, nghiến răng chất vấn.
……
Trương Thanh Trí thấy Mai Cẩm tỉnh lại, gã rót chén trà muốn đến đưa cho cô uống, lại thấy ánh mắt phẫn nộ của cô nhìn mình và chất vấn, gã thu tay về tự uống hết tách trà kia và đặt cốc xuống, lại tiếp tục nhích lại gần, ngồi vào mép giường giơ tay vuốt ve khuôn mặt Mai Cẩm rồi mỉm cười nói:
– Mai Nương tử, nàng yên tâm đừng có sợ.

Chỗ này là một ngôi nhà của ta ở ngoài huyện thành, bên ngoài rất yên tĩnh và không có ai tới quấy rầy chúng ta đâu.

Nàng thả lỏng, đừng cẵn lưỡi, không thì ca ca ta đau lòng lắm.
Trương Thanh Trí vừa nói vừa mở chiếc quạt xếp luôn bên mình, phe phẩy nó hai cái rồi nói tiếp:
– Hôm nay ở trước mặt nàng ca ca cũng không giấu nữa, ca ca sẽ nói những lời từ trái tim mình cho nàng biết.

Lúc nàng vừa mới tới, ngay lần đầu tiên gặp ca ca đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên rồi.


Có nằm mơ ta cũng muốn được cùng nàng phượng hoàng sát cánh, chỉ tiếc nàng lại gả cho tên đầu gỗ Bùi Trường Thanh, có câu thê tử của huynh đệ không thể động vào, ta chỉ đành đè nén tình cảm của mình xuống.

Ta thật không ngờ Bùi Trường Thanh lại quay phắt một cái bỏ nàng, đồ lòng lang dạ sói đó đúng là khiến người ta căm phẫn.

Nàng đừng đau lòng, càng đừng bởi vì tên khốn Bùi Trường Thanh mà có cái nhìn không đúng về đàn ông trong thiên hạ.

Trương Thanh Trí ta một lòng với nàng có nhật nguyệt chứng giám.

Mai nương tử xin hãy thương xót ta, thành toàn cho trái tim tương tư đau khổ của ta đi.

Chỉ cần nàng đáp ứng, ta sẽ lập tức bỏ vợ già ở nhà và dùng kiệu tám người nâng cưới hỏi nàng đàng hoàng vào Trương gia ta làm nương tử.

Nếu ta có lời nào không thật lòng thì trời giáng sấm sét, chết không được tử tế.
Nói xong quỳ thụp xuống.
……
Trương Thanh Trí nói muốn bỏ vợ và cưới cô cũng không phải những lời dối trá mà là gã thật sự có dự tính như thế.
Vốn dĩ trước đó gã đã có những suy nghĩ về Mai Cẩm, trong đó cũng có chút tâm tư, nhưng mà về sau đó đã đoạn tuyệt với Bùi Trường Thanh, trong thâm tâm gã cũng biết cô gái này không ưa mình, và những phương pháp gã luôn dùng để quyến rũ phụ nữ khác chắc chắn sẽ vô dụng trước mặt cô, dần dần cũng từ bỏ tâm tư.

Không ngờ đâu gần đây đột nhiên lan truyền tin đồn cô bị Bùi gia bỏ, tâm tư của Trương Thanh Trí lại bùng lên sống dậy, thậm chí bắt đầu mơ đến việc bỏ vợ và cưới cô.
Sở dĩ gã có ý nghĩ như vậy là vì gã rất muốn nếm thử tư vị của người phụ nữ này, thứ hai, gã cũng nhìn trúng quan hệ giữa cô và Thổ tư phủ Long Thành.
Hai năm qua, Trương gia vẫn luôn lao lực bám víu vào Thục Vương phủ, thế nhưng dù đã bỏ ra không ít tiền nhưng cuối cùng cũng chỉ bám vào được một Xá nhân giám sự trong Thục Vương phủ, cứ mỗi tứ thời bát tiết nhất định phải dâng hậu lễ lên và mong ngóng một ngày nào đó mỏ đồng nhà mình sẽ được mang danh vương phủ, như thế sẽ có được đặc quyền rất lớn từ việc khai thác nộp thuế.

Bây giờ Thục vương đột nhiên nổi loạn, Trương gia rất bàng hoàng, sợ bị người ta biết sẽ bị liên lụy vào, lập tức đoạn tuyệt lui tới với vị Xá nhân kia, nhưng mà đang lúc thời vận đen đủi, bỗng nhiên gã nghe nói Mai Cẩm bị bỏ, lập tức lại có hy vọng.
Trương Thanh Trí biết rõ, Bùi Trường Thanh đã liên tiếp phạm tội, cuối cùng đều được xử lý nhẹ nhàng, kể cả đánh chết Tiểu Như Lai cũng chỉ bị phán lao dịch hai năm, trong đó là do công sức của Mai Cẩm và danh tiếng rất lớn của Thổ tư phủ.

Nếu như gã cưới được cô, huấn luyện cô trở nên ngoan ngoãn dễ bảo, sau đó mượn cô để tạo lập quan hệ với Thổ tư phủ, đó thật sự là điều quá tốt.
Bị thúc đẩy bởi những suy nghĩ như vậy, Trương Thanh Trí đã nghĩ ra được một kế, đó là tìm hai mẹ con Tiêu quả phụ, muốn hai người lừa Mai Cẩm cho mình.
Lưu thị con dâu của Tiêu quả phụ trước đây khi bán đậu phụ từng mắt đi mày lại với Trương Thanh Trí thường đi ngang qua, thấy gã ra tay rộng rãi, phong lưu phóng khoáng, không tới hai ngày đã động lòng và hai người đã lén lút qua lại được một thời gian.


Sau đó cả hai đã bị Tiêu quả phụ phát hiện, bởi vì bản thân đã không còn hy vọng gì với đứa con riêng nữa và biết Trương Thanh Trí là tài chủ của huyện, bà ta cũng mắt nhắm mắt mở cho hai người tự do qua lại.

Trương Thanh Trí chơi đùa một thời gian thì chán ngấy Lưu thị, cho một khoản tiền rồi lặn mất tăm, hơn nửa năm không tới nữa.

Mấy ngày trước hai mẹ con nhà này thấy gã đột nhiên lại tới, cho chút tiền và một ít phấn hoa dầu dưỡng tóc cho phụ nữ, v.v.

Hai mẹ con nhà này cứ tưởng rằng gã muốn nối lại tình cũ, không nghĩ rằng gã lại muốn hai mẹ con họ lừa gạt nữ lang trung Mai thị.

Ban đầu hai mẹ con hoảng sợ không chịu, nhưng bị Trương Thanh Trí vừa đe dọa vừa dụ dỗ, còn đảm bảo sẽ không để xảy ra chuyện gì, cuối cùng đã đáp ứng.

Khi biết Mai Cẩm không tiện ra ngoài khám bệnh mà thường là bệnh nhân tới nhà xin khám bệnh, bọn họ đã bày ra cái kế này lừa cô tới đây.

Chờ cô uống trà và bánh ngọt có trộn thuốc mê rồi ngủ thiếp đi, họ gọi Trương Thanh Trí vẫn luôn nấp trên xe ở bên ngoài đi vào đưa Mai Cẩm từ cửa sau đi lên xe rồi đưa tới nơi này.
……
– Mai nương tử, nếu nàng thương xót cho tình cảm của ta, xin hãy nói đồng ý đi.
Trương Thanh Trí quỳ ở mép giường, kích động nói:
– Trương Thanh Trí ta là người có công danh, nhà có mỏ đồng, và nhà ta cũng là nhà giàu hạng nhất ở Mã Bình.

Nếu nàng tái giá với ta, sau này có tiêu cũng không hết tiền, đủ nô bộc cho nàng sai khiến, hưởng thụ vinh hoa phú quý mãi không hết.

Trương Thanh Trí ta xin thề, sẽ toàn tâm toàn ý với nàng, cả đời sẽ không phụ nàng!
Mai Cẩm nhìn chằm chằm vào bộ dạng như tên hề của gã, kìm nén cảm giác ghê tởm buồn nôn, ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi dây trói, căm hận nói:
– Trương Thanh Trí, ngươi trói ta và dùng sức mạnh ép buộc ta, ngươi không sợ ta trở về tố cáo với Lâm huyện lệnh hay sao?
Trương Thanh Trí nhìn cô, từ từ đứng lên, thong thả nói:
– Mai nương tử, ta không phải là người thích dùng sức mạnh cưỡng ép người khác, thứ ta am hiểu nhất là dịu dàng săn sóc.

Chuyện nam nữ phải là đôi bên tình nguyện mới thích thú.


Ta cũng đã thông báo với nàng, nhưng nàng lại lạnh nhạt không nhận tình cảm của ta, khiến cho ta rất thất vọng…
Gã xoay người đi đến bên cái bàn cầm lấy một bình sứ nhỏ mở ra, lấy ra một viên thuốc màu đỏ to bằng hạt đậu nành, cầm trong tay cười cười cười:
– Mai Nương tử, uống thứ này vào rồi, không cần dùng đến sức mạnh cưỡng ép thì nàng cũng tình nguyện ân ái với ta thôi.

Dù cho Lâm huyện lệnh tay có dài đến mấy thì cũng không thể thò tới việc khuê màn có đúng không?
Vừa nói vừa đi tới gần Mai Cẩm.
Mai Cẩm hoảng loạn, nhìn chằm chằm vào viên thuốc màu đỏ kia.
Trương Thanh Trí đưa viên thuốc lên mũi mình ngửi ngửi, cười lên:
– Đây chính là Hồng Hoàn đỉnh của đỉnh, là phương thuốc của thái y Thục Vương phủ, người bình thường căn bản không thể lấy được.

Giá chào bán một viên này là một lượng bạc.

Để mua được một bình nhỏ này mà ta đã tiêu tốn một khoản tiền rất lớn.

Ta không nỡ dùng nó ở trên người khác, chỉ duy nhất chỗ nàng, ta sợ mình không dùng đến thì nàng không chịu nghe theo ta.

Uống nó rồi, đảm bảo nàng sẽ sung sướng hơn tiên.
Nói rồi quỳ một gối lên giường, cúi người xuống muốn ép Mai Cẩm nuốt xuống.
Mai Cẩm kinh hoàng, vừa mắng chửi vừa ra sức khản kháng.

Nhưng mà tay chân cô bị trói, Trương Thanh Trí lại là một người đàn ông khỏe mạnh, bình thường còn hay luyện đánh trên cọc người gỗ.

Gã kiềm giữ hai chân cô, Mai Cẩm không thể động đậy, lại bị gã bóp mũi, nghẹn thở hồi lâu, cuối cùng cô vẫn không nhịn được há miệng ra thở, vừa mới há miệng ra đã bị gã nhét viên thuốc đỏ kia vào, rơi xuống tận cổ họng.

Trương Thanh Trí vỗ nhẹ vào cằm cô, cô lập tức nuốt vào.
Trương Thanh Trí thấy được như ý mới buông Mai Cẩm ra, quan sát biểu cảm của cô, thấy sắc mặt cô dần dần ửng hồng, tiếng hít thở cũng trở nên rõ ràng nặng nề hơn, biết viên thuốc kia đúng như người ta nói, hiệu quả của thuốc quả nhiên phát huy rất nhanh, trong lòng gã thả lỏng, cười nói:
– Mai Nương tử, ta sẽ cởi trói cho nàng.

Nàng đừng e lệ làm gì, muốn cái gì thì cứ nói ra với ta.

Ca ca sẽ cho nàng hết…
Một người phụ nữ bị nhà chồng bỏ, dù có ra vẻ cao quý trinh liệt đến đâu, nhưng chỉ cần thân thể trao cho mình rồi, lấy được nhược điểm này rồi, không lo nàng không nghe theo mình.


Qua chuyện này đi chỉ cần gã nói thêm những lời tốt đẹp, gã không tin nàng sẽ không cần da mặt công bố chuyện này ra ngoài.
Trương Thanh Trí nở nụ cười tự đắc, khi đang mải nghĩ, thấy cô gái trên giường dần dần từ bỏ giãy giụa, nhắm mắt lại, cơ thể cuộn tròn lại, cả người run nhè nhẹ, tình cảnh này thật khiến người ta nhìn mà thương, lửa dục trong lòng gã bùng lên, bắt đầu cởi y phục của mình xuống.
Đúng vào lúc này, phía sau vang lên một âm thanh lớn, Trương Thanh Trí giật mình quay đầu lại, thấy then cài cửa bị gãy làm đôi, cánh cửa bị một người đá văng ra.

Một người đàn ông mặc y phục màu xanh thân hình cao lớn xuất hiện ở cửa, ánh mắt nhanh chóng đảo quanh trong nhà, khi nhìn thấy Mai Cẩm cuộn tròn nằm trên giường, nét mặt biến đổi, lập tức sải bước về phía cô.
Người này chính là Lý Đông Đình.

Vừa rồi sau khi hỏi được nơi ở của Trương Thanh Trí từ chỗ hai mẹ con nhà Tiêu quả phụ, chàng ngay tức khắc đuổi tới nơi này và đụng phải cảnh tượng này.
Trương Thanh Trí chưa từng gặp Lý Đông Đình, càng không biết người đàn ông xa lạ này tại sao lại xâm nhập vào nhà riêng của mình, gã hô to gọi người tới, đồng thời chạy tới bàn cầm bội đao lên, chĩa mũi đao vào Lý Đông Đình hét lên:
– Ngươi là ai mà dám xâm nhập vào nhà riêng của ta phá cửa nhà ta? Côn Châu này có vương pháp hay không?
Ánh mắt Lý Đông Đình lạnh lùng đảo qua Trương Thanh Trí, không biết tại sao, Trương Thanh Trí thấy lạnh run cả người, đột nhiên thấy hoảng sợ, bước chân như bị đóng đinh không dám bước thêm một bước.
Lý Đông Đình vội vàng đến bên giường, cởi dây vải trói tay chân Mai Cẩm, lo lắng hỏi:
– Mai thị, nàng sao rồi?
Hỏi hai tiếng, thấy cô hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt ửng hồng, hơi thở dồn dập, trong lòng biết tình huống rất không đúng, quay phắt đầu lại quát lên:
– Ngươi đã cho nàng ấy uống cái gì?
Ánh mắt rơi xuống bình sứ trên bàn, lập tức hiểu ra, trong mắt trở nên tối tăm.
Sắc mặt Trương Thanh Trí tái mét, hai chân bắt đầu lùi về.
Mai Cẩm mở mắt ra, cố gắng bò xuống giường đi đến bên bàn cầm ấm trà kia lên uống từng ngụm to, sau đó cúi gập người moi cổ họng của mình và nôn tất cả những thứ trong dạ dày ra.
Lý Đông Đình chờ cô nôn ra xong, thấy cô bám hai tay vào bàn, cơ thể run rẩy như sắp ngã xuống, chàng lập tức đi qua đỡ lấy.
Mai Cẩm không còn chống đỡ được nữa, dựa cơ thể mềm mại của mình vào cánh tay chàng, nhắm mắt, yếu ớt nói:
– Đưa tôi…về nhà…
Lý Đông Đình nhìn thấy thân thể cô run rẩy nhưng nhiệt độ lại nóng đến kinh người, lại nghe cô run rẩy bảo mình đưa cô đi, chàng cởi áo choàng của mình phủ lên người cô, sau đó bế cô lên nhanh chóng bước ra ngoài.
Trương Thanh Trí trơ mắt nhìn Mai Cẩm bị người đàn ông xa lạ đột nhiên xông vào nhà mình bế đi, nhưng gã không dám đuổi theo, cho đến khi không còn nhìn thấy họ nữa bấy giờ mới chạy ra cổng lớn, trông thấy một chiếc xe ngựa đã phóng như bay đi rồi.

Gã đứng ở cửa nhìn một lúc lâu, sau đó mới hung hăng đạp vào một gia nô vừa chạy tới, chửi lên:
– Đồ vô dụng, đồ ngu, gia gia ta nuôi báo các ngươi hết rồi hả? Hắn chỉ một mình, các ngươi một đống sao lại để hắn xông vào hả?
Gia nô thấy gã hầm hầm phẫn nộ thì quỳ xuống cầu xin, biện bạch nói người kia vừa đến là xông vào, mấy người mình đã toàn lực ngăn cản nhưng không thể ngăn được, cầu xin gã tha cho mình.
Trương Thanh Trí tỉ mỉ giăng bẫy nhiều ngày, sự việc đã sắp thành công đến nơi rồi, không ngờ vào phút cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng gã thất vọng thế nào có thể nghĩ.

Đánh chửi gia nô cho hả giận xong, gã lại hỏi thân phận đối phương, gia nô lắc đầu nói không biết.
Trương Thanh Trí nhớ tới người đàn ông kia lúc bế Mai Cẩm rời đi còn thoáng nhìn mình, ánh mắt âm trầm sắc bén đó làm gã đột nhiên nảy sinh cảm giác bất an khó tả, nhớ tới hai mẹ con Tiêu quả phụ, gã vội vã ra cửa đi huyện thành..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương