Mai Cẩm yêu cầu Vạn thị ngừng chửi rủa nói cho bà biết tình hình hiện tại.

Vạn thị ủ rũ tại chỗ, chỉ có thể lắng nghe, phân phó nha hoàn A Cửu đi chăm sóc mẹ con Bạch Tiên Đồng, bà và Mai Cẩm cùng ra ven đường chờ bắt xe.
Trời dần dần sáng lên, những người ở lại qua đêm gần họ sáng sớm lại một lần nữa lên đường, trên đường lớn người và xe cũng nhiều lên.

Từ buổi sáng đến buổi tối, những chiếc xe chặn được không hề dừng lại, vì chỉ sợ dừng lại sẽ bị người ta ùa lên.
Vạn thị chỉ cùng Mai Cẩm vẫy xe nửa ngày, sau đó càm ràm mình đau đầu mệt mỏi, bị Mai Cẩm bảo về nghỉ ngơi.

Chỉ còn lại một mình Mai Cẩm đứng ở ven đường, khó khăn lắm cô mới gặp được một hai chiếc rốt cuộc chịu dừng lại, nhưng vừa nghe nói có bốn người mà trong đó có một sản phụ vừa sinh con và còn mang theo trẻ con mới sinh liền lắc đầu đi ngay, gọi cũng không gọi được.

Mai Cẩm lại đổi giao lộ nhưng vẫn không có kết quả.

Suốt một ngày tốn công vô ích, cả người vừa đói lại vừa mệt, khi thấy sắc trời đã tối xuống, lại có mưa, cô đành phải kéo đôi chân mệt mỏi đi về chỗ ở.

Nhưng họa đơn vô chí, A Cửu lại nói tối qua xuống xe cũng chỉ lấy lương khô cho một ngày, bây giờ chỉ còn một miếng bánh để ăn, hỏi Mai Cẩm phải làm gì bây giờ.
Đứa bé sơ sinh khóc oe oe, Bạch Tiên Đồng ốm yếu, Vạn thị phàn nàn càm ràm, nha hoàn chờ đợi mình quyết định, Mai Cẩm kìm nén cảm xúc sắp sụp đổ của mình, bảo nha hoàn mang miếng bánh kia vào bếp, thêm nước nấu thành cháo, tìm một cái bát trước tiên lấy một bát cho Bạch Tiên Đồng ăn trước, còn lại thì chia cho Vạn thị.
– Thế phần của đại nương tử và em thì sao ạ? – A Cửu cũng đói bụng, chớp mắt nhìn Mai Cẩm.
Mai Cẩm thở dài, lấy bạc từ trong bọc quần áo đựng đồ tế nhuyễn của Vạn thị, chuẩn bị đi hỏi những người ở gần đó xem có ai tốt bụng cho đổi lấy lương khô không.

Khi cô đội mưa ra ngoài, nhìn thấy ở đối diện có một người đàn ông trông giống như người hầu chạy tới, hỏi bên chỗ cô có chỗ trống để nghỉ tạm qua đêm không.
Mai Cẩm nhìn phía sau anh ta, trông thấy ven đường phía xa có một chiếc xe ngựa, có lẽ chính là hộ gia đình này.

Cô kích động, nói ngay:
– Các ngươi tới muộn quá, trời lại mưa, phòng trống đã bị chiếm đầy rồi.

Nhưng nếu các ngươi không chê, gian phòng chỗ ta khá rộng, có thể chia một nửa cho các ngươi qua đêm.
Người hầu chạy về truyền lời, một lát sau, chiếc xe ngựa đi tới, trên xe là một nhà bốn người, gia chủ là một người đàn ông trung niên, bên cạnh là phụ nhân và hai đứa con một trai một gái.

Hai vợ chồng nói cảm ơn với Mai Cẩm, Mai Cẩm dẫn họ vào phòng.
Vạn thị cũng đã đói đến bụng dán vào lưng, có điều bà sợ Bạch Tiên Đồng bị đói không có sữa nên cũng không dám ăn bát cháo kia của mình, toàn nhường hết cho Bạch Tiên Đồng.

Bạch Tiên Đồng ăn không hết, bà mới bê lên ăn ngấu nghiến, thấy đáy bát còn dính chút cháo còn liếm cho sạch.


Đột nhiên bà thấy Mai Cẩm dẫn mấy người đi vào, có nam có nữ, người bị dính mưa, sợ làm cháu trai của mình giật mình, bà đặt bát xuống, đang muốn qua hỏi, lại thấy Mai Cẩm nhìn mình liền đứng khựng lại.
Mai Cẩm đi tới bên cạnh bà hạ thấp giọng nói:
– Họ có xe ngựa đó mẹ.
Vạn thị lập tức hiểu ra, nở nụ cười tươi trên mặt, đi tới hỗ trợ xếp chỗ nghỉ, còn hào phòng chia chút rơm khô chỗ mình nằm cho đối phương, thái độ hết sức ân cần.
……
Hộ gia đình này vừa được dàn xếp xong liền ngồi xuống ăn.

Nghe A Cửu nói không còn lương khô, họ liền chia một chút cho.

Lại thấy mấy người Mai Cẩm đều là phụ nữ, còn có sản phụ và đứa bé mới sinh, liền hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Vạn thị kể lại chuyện đã xảy ra, vợ chồng đối phương nghe xong lắc đầu thở dài.

Lại hỏi quê quán của nhau, mới biết người đàn ông trung niên này họ Uông, thê tử là Lưu thị, hơn nữa rất trùng hợp phu thê họ có mở cửa hàng vải ở Long Thành, định cư ở đó năm sáu năm rồi.

Quê của họ ở Tứ Xuyên.

Hai tháng trước, đại bá ở quê đã chết, một nhà mấy nhân khẩu trở về chịu tang, bởi vì còn có việc khác nên chưa quay về Vân Nam ngay lập tức.

Không ngờ không lâu trước đây, Tứ Xuyên lại có nhiễu loạn, họ sợ nếu trì hoãn nữa sẽ không thể về được, bởi vậy đã gấp gáp lên đường quay về Vân Nam.

Ngày hôm nay đi tới nơi này, trời tối lại có mưa, họ dự tính tìm một chỗ để tạm nghỉ một đêm chờ sáng mai tiếp tục lên đường, tới Tĩnh Châu rồi sẽ từ Tĩnh Châu vòng về Vân Nam.
Vạn thị kêu lên ôi sao trùng hợp thế, nói mình là người huyện Mã Bình, còn nói con dâu mỉnh mở y quán ở Mã Bình, người địa phương không ai không biết.

Lưu thị nhìn sang Mai Cẩm, vui vẻ nói:
– Trùng hợp ghê nha! Bùi nương tử, khi tỷ ở Long Thành từng nghe tỷ muội của mình nói đến y quán của muội, nói huyện Mã Bình có một nữ lang trung đã chữa bệnh kín lâu năm của mình, rất cảm kích muội đó.

Không ngờ hôm nay tỷ lại được gặp muội ở chỗ này! Mọi người là đồng hương, mấy người lại gặp nạn, ngày mai chúng ta đi cùng một xe cùng nhau tới Tĩnh Châu.

Chờ bọn tỷ tìm được thuyền rồi thì lại kết nhóm đi về Vân Nam với nhau.
Mai Cẩm mừng rỡ vô cùng.
Cô đón họ vào vốn dĩ chỉ hy vọng có thể tìm cơ hội lên tiếng xin đi nhờ xe ngựa của họ tới Tĩnh Châu.


Bây giờ Lưu thị đã chủ động lên tiếng, cô không khách sáo nữa mà nói cảm ơn.
Vạn thị cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Trái tim buông lỏng xuống, lại gặp được đồng hương, bệnh cũ liền nổi lên, khó tránh khỏi lại bắt đầu khoe khoang, nói:
– Vậy đa tạ các ngươi có lòng tốt cho nhà ta đi một đoạn đường.

Có điều cả nhà ta tới Tĩnh Châu rồi sẽ không quay về Vân Nam luôn đâu.

Con trai ta hiện là Đô úy, có mang theo không ít binh lính, không lâu trước đây nó có chuyện quan trọng trong người phải đi, còn chưa trở về.

Bởi vì đột nhiên nổi lên nhiễu loạn, mấy đàn bà phụ nữ bọn ta mới phải tới Tĩnh Châu tránh nạn trước.

Đợi nó biết chúng ta ở Tĩnh Châu thì sẽ tới đón bọn ta trở về!
Lưu thị cười:
– Con trai của a mỗ có tiền đồ quá, thật là hâm mộ.
Vạn thị nghe thế sướng hết cả người, nhưng vẫn khiêm tốn nói vài câu.
Đêm sâu dần, người đàn ông họ Uông thu xếp xong cho thê tử và hai con, bởi vì trong phòng còn có nhóm Mai Cẩm nên đã đi ra ngoài cùng với người hầu lên xe ngựa nghỉ qua đêm.

Màn đêm buông xuống, tiếng trẻ con khóc i ỉ không dứt, Lưu thị đã rất mệt, thấy Bạch Tiên Đồng vụng về dỗ đứa bé không xong, Mai Cẩm dường như cũng không quen việc này, liền không ngại ồn ào mà còn chủ động bế đứa bé lên ru ngủ.

Vạn thị lại rất nhẹ nhõm, bởi vì ban ngày quá mệt mà vừa nằm xuống nệm rơm là ngủ được ngay, cả một đêm tiếng ngáy lúc cao lúc thấp.
Lưu thị ru đứa bé xong thả lại cho Bạch Tiên Đồng cho nó bú sữa, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Mai Cẩm cảm tạ Lưu thị, sau đó thấp giọng nói:
– Đại tỷ, đến Tĩnh Châu rồi, cả nhà tỷ có thể cho muội đi cùng quay về Long Thành được không ạ?
Lưu thị khó xử nhìn Vạn thị đang ngủ ở đối diện.

Mai Cẩm biết cô ấy đang nghĩ gì, khẽ khàng nói:
– Họ sẽ ở lại Tĩnh Châu ạ, chỉ có một mình muội sẽ quay về Vân Nam thôi.
Lưu thị lại nhìn Bạch Tiên Đồng, dường như đã hiểu ra một chút, nói:
– Tỷ biết rồi.
Sau đó lại thấp giọng than:
– Đàn ông mà, vừa xuất đầu lộ diện một cái mười người thì có chín người như vậy cả, muội cũng đừng nghĩ quẩn.


Vẫn là nhà tỷ tốt, làm buôn bán nhỏ chỉ đủ sống, huynh ấy muốn có tâm tư khác cũng không có cửa đâu.
Mai Cẩm hơi mỉm cười, lại cảm tạ Lưu thị, hỏi rõ địa điểm hẹn xong mới nằm xuống, nhắm mắt lại.
……
Ngày hôm sau, một nhà Mai Cẩm bao gồm Bạch Tiên Đồng bế đứa bé đi theo Uông gia chen chúc lên một chiếc xe ngựa.

Cả một chặng đường phong trần mệt mỏi, hai ngày sau cuối cùng cũng tới Tĩnh Châu.

Cũng may cửa thành Tĩnh Châu còn chưa đóng lại.

Uông gia nghỉ tạm ở gần bến tàu để tìm thuyền.

Mai Cẩm cũng đi tìm chỗ ở cho Vạn thị và những người khác, tìm từng khách điếm một, cuối cùng khó khăn lắm mới tìm được một gian phòng nhỏ vừa bị người khách trước bỏ trống, bỏ ra gấp ba bốn lần giá thường ngày để lấy được phòng, sắp xếp cho Vạn thị và mẹ con Bạch Tiên Đồng vào ở.

Sau đó cô lại đến cửa thành tìm gặp tiểu giáo cửa thành biếu người ta tiền, miêu tả về Bùi Trường Thanh, bảo người ta nếu nhìn thấy người này tới hỏi thăm tin tức thì nói cho người đó biết địa chỉ khách điếm.
Hiện tại mỗi ngày có rất nhiều người thân đến cửa thành nhờ vả hỏi thăm tin tức thân nhân của mình, tiểu giáo nhận tiền đáp ứng.
Đêm đó, Vạn thị và Bạch Tiên Đồng dỗ đứa bé khóc quấy ngủ xong thì cũng kiệt sức, mấy người chen chúc trên một cái giường ngủ say sưa.

Ánh đèn trong phòng như hạt đậu, Mai Cẩm lại trằn trọc khó ngủ, cô ngồi trước bàn, viết một lá thư bằng giấy, bút và mực đã mượn ở khách điếm, viết xong thì ấn dấu tay của mình xuống.
……
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng tiếng trẻ con đã khóc oe oe, Vạn thị bị bừng tỉnh, thấy đứa bé sơ sinh đã tiểu ra ướt sũng, tìm không thấy tã đâu liền mắng A Cửu làm việc lười biếng không chịu giặt tã ngày hôm qua.

A Cửu mở mắt dụi dụi mắt, hoang mang bò dậy vội vàng ra ngoài giặt quần áo nấu cơm.
Hai đêm Mai Cẩm đều cùng với A Cửu ngủ dưới đất.

Cô thức dậy mặc quần áo xong, rửa mặt chải tóc đơn giản và cầm bọc hành lý đơn sơ của mình, saud đó gọi Vạn thị đi ra ngoài cùng mình.

Cô đi ra ngoài, Vạn thị đuổi theo sau, hỏi:
– Cẩm Nương, con muốn đi đâu thế?
Mai Cẩm dừng ở ngoài cửa, đưa lá thư tối qua mình viết xong cho bà, nói:
– Mẹ, con đã để lại lời nhắn ở cửa thành, Trường Thanh tới thì sẽ tìm được chỗ này của mọi người.

Tiền thuê nhà con cũng đã trả nửa tháng rồi.

Mẹ với Bạch Tiên Đồng ở chỗ này chờ Trường Thanh tới đón về ạ.

Con muốn về Vân Nam.

Phong thư này chờ Trường Thanh tới nhờ mẹ giao cho huynh ấy hộ con ạ.
Cả một chặng đường tới đây, gần như tất cả mọi chuyện Vạn thị đều dựa vào một mình Mai Cẩm thu xếp, lúc này thấy cô đột nhiên muốn đi thì khiếp hãi, lắc đầu:

– Đang yên lành sao đột nhiên con lại đi? Hai ngày trước rõ ràng con không có chuyện gì mà? Không được đâu, Trường Thanh còn chưa biết khi nào tới đây, bây giờ đang rất hỗn loạn, con cứ bỏ mặc bọn mẹ thế này, con kêu một mình mẹ biết làm sao? Con không thể bỏ đi được!
Mai Cẩm nhỏ nhẹ nói:
– Nếu như mẹ gặp chuyện gì khó quyết định thì cứ bàn bạc với Bạch Tiên Đồng là được.

Cô ta cũng là người có năng lực, là do mẹ vẫn xem thường cô ta thôi.

Sau này mẹ cũng nên đối xử tốt với A Cửu, đừng động một chút là mắng người ta, ai cũng không dễ dàng.

Bản thân mẹ cũng bảo trọng giữ gìn sức khỏe, kêu Trường Thanh sau này cũng phải bảo trọng.

Con đi đây ạ.
Mai Cẩm đưa thư cho bà.
Lúc này Vạn thị mới tin cô thật sự muốn đi, bà sốt sắng dậm chân kéo lấy Mai Cẩm không chịu buông.

Bạch Tiên Đồng cũng đi ra khỏi phòng, quỳ xuống dưới đất dập đầu:
– Đại nương tử, muội biết tỷ bởi vì muội mới giận sang Trường Thanh cho nên tỷ mới bỏ đi.

Muội cầu xin tỷ đừng trách Trường Thanh.

Tất cả là ban đầu muội bám lấy huynh ấy đi theo huynh ấy tới Lĩnh Nam.

Cũng là muội không biết xấu hổ trèo lên giường huynh ấy.

Tất cả là lỗi của muội! Trong lòng Trường Thanh chỉ có mình tỷ, muội biết, cầu xin tỷ đừng đi…
Mai Cẩm chỉ cười nhẹ.
– Tôi đã muốn quay về Vân Nam rồi, không liên quan gì đến cô.

Chẳng qua nhờ cô đã thúc đẩy đã giúp tôi đã ra quyết định cuối cùng.

Như vậy cũng tốt, từ nhỏ cô đã quen với Trường Thanh, có tình cảm thật lòng với huynh ấy, hy vọng về sau hai người sống hạnh phúc bên nhau, đó là điều tốt nhất.
Nói xong, cô giãy ra khỏi tay Vạn thị đi ra ngoài.

Vạn thị há hốc mồm, chỉ tay vào lưng Mai Cẩm, dáng vẻ như sắp ngất đi.

Khi hơi thở nghẹn lại trong cổ họng lắng xuống, bà thấy khách trọ chung quanh đều đồng loạt nhìn về bên này, mặt đỏ bừng lên, cảm thấy vô cùng mất mặt.

Bà vội kéo Bạch Tiên Đồng trở về phòng, mình thì lại đuổi ra tận cửa khách điếm, lại thấy trên đường toàn người đi đường, nào còn thấy bóng dáng Mai Cẩm đâu nữa..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương