Lý Đông Lâm quay thẳng mặt miệng mím chặt, Mai Cẩm nhìn qua, A Lộc thò đầu ra từ phía sau cánh cửa cười vui vẻ với cô.
– Ta đưa nó tới.

– Lý Đông Lâm hừ mũi, quan sát y quán, – Một nơi nhỏ và tồi tàn như này ngươi không muốn ta đến có đúng không?
Ánh mắt lại quét lên người cô,
– Ngươi ăn mặc như này là gì thế?
Vì thói quen vệ sinh lâu nay, Mai Cẩm đã may một chiếc áo khoác ngoài màu sáng đặc biệt để mặc trong y quán, nó dài thẳng từ cổ áo xuống gấu áo, có núm cài thay cúc, mặc và cởi dễ dàng.

Có điều ở trong mắt người đương thời thì nhìn khá lạ lẫm mà thôi.
Mai Cẩm không đáp lại, cởi áo khoác ra đi đến chỗ A Lộc nói mấy câu rồi dẫn cô bé và Lý Đông Lâm đến một gian phòng sạch sẽ phía sau, bảo hai người ngồi xuống, cô đi rửa tay sau đó rửa sạch bộ trà cụ đi pha trà, nói:
– Chỗ tôi không có trà ngon, chỉ có một bình trà thơm, tôi tự pha bằng hoa cúc, cẩu kỷ và sơn tra, khá thanh lọc, thường xuyên uống có công dụng mát gan sáng mắt và giải khát.

Nhị gia và quan tỷ nhi chịu khó nhé.
Lý Đông Lâm cũng không thèm nhìn lấy một cái, chỉ lấy cây quạt ra tự quạt cho mình.
A Lộc rõ là đi đường khát nước cầm lên uống ừng ực xong nói:
– Ngon lắm ạ! Muội muốn uống nữa.
Uống hai cốc xong, cô bé mới nói.
– Mai tỷ tỷ ơi, tỷ mở y quán sao không nói với muội một tiếng ạ! Muội mà biết sớm sẽ tặng tỷ một tấm biển hiệu lớn, trên đó sẽ viết Hoa Đà tái thế gì đó, rồi lại treo một quả pháo dài lên đó, người ta vừa thấy là biết y thuật của tỷ rất cao siêu!
Lý Đông Lâm gõ quạt vào đầu A Lộc cười nhạo:
– Thô tục! Thô tục! Mai tỷ tỷ của cháu là người ngoài tam giới, không thuộc Ngũ Hành, những từ cứu tử phù thương, danh lợi cặn bã cháu dùng này chẳng phải xúc phạm tỷ ấy à!

A Lộc lườm thúc của mình nói tiếp:
– Mai tỷ tỷ ơi, lần trước sao tỷ đi sớm thế ạ? Lúc muội dậy thì biết tỷ đã về nhà rồi!
Mai Cẩm áy náy giải thích:
– Lần đó đến nhà muội là vì trong nhà tỷ có việc gấp muốn xin tổ mẫu muội giúp.

Sáng sớm hôm sau phụ thân muội đã đồng ý giúp, tỷ sợ người nhà sốt ruột lo lắng nên mới trở về vội vàng.

Tỷ muốn nói lời tạm biệt với muội nhưng hỏi thị nữ thì nói muội còn đang ngủ, thế nên tỷ mới đi trước.
A Lộc bĩu môi:
– Chuyện gì mà gấp đến mức mà không thể ở lại mấy ngày được, làm muội cả ngày hôm đó đều khó chịu.
Mai Cẩm cười nói:
– Là tại tỷ cả.

Lần sau tỷ sẽ không như vậy nữa.
Lý Đông Lâm bắt chéo chân cười lạnh:
– Ngu ngốc! Ngu ngốc! Cháu luôn mồm tỷ tỷ ơi tỷ tỷ à, nhưng cô ta lại không coi cháu là muội muội.

Lần này cháu tới tìm cô ta, có khi trong lòng cô ta còn chê cháu tới làm phiền ấy.
A Lộc tức tối nói:
– Nhị thúc, cháu đã bảo không cần thúc đưa cháu đi rồi, tại thúc cứ đòi đi đấy chứ.

Tới rồi lại nói kháy cháu, cháu tức chết mà.

Mai tỷ tỷ không phải người như vậy đâu.
Lý Đông Lâm liếc nhanh Mai Cẩm một cái, vẻ mặt có vẻ hơi lúng túng, đang ngồi đứng bật dậy nói:
– Thúc không yên tâm nên mới muốn đích thân đưa cháu tới.

Thôi vậy, có lòng tốt mà bị chê bai, đã chê thúc rồi thì thúc đi về đây.
Nói xong bỏ đi thật.
Mai Cẩm khá xấu hổ, A Lộc cười hì hì nói:
– Mai tỷ tỷ, kệ thúc ấy đi.

Thúc ấy không dám bỏ mặc muội ở lại một mình đâu, nếu không về nhà thể nào cũng bị tổ mẫu mắng cho mà xem.
Mai Cẩm mỉm cười, nghĩ bụng A Lộc đường xa tới đây mình không thể bỏ mặc cô bé được, thế là nhân lúc không có bệnh nhân liền đóng cửa dẫn A Lộc về nhà.
Muội muội của A Lang là A Phượng mười ba tuổi, rất siêng năng chịu khó, làm việc nhanh nhẹn và cũng khéo ăn khéo nói, Vạn thị rất hài lòng, còn dạy A Phượng làm bánh làm mì sở trường của mình.


Bà thấy Mai Cẩm về nhà còn dẫn theo một cô bé nhìn là biết con nhà quyền quý, khi biết đó là quan tỷ nhi Thổ tư phủ thì vui mừng, rất ân cần tiếp đãi.
A Lộc ở lại cho đến sẩm tối mới về.

Khi tiễn cô bé ra ngoài Mai Cẩm quả nhiên trông thấy Lý Đông Lâm đang chờ cách đó không xa.

Ngày hôm sau, tin tức tiêu thư của Thổ thư phủ đến nhà Bùi gia làm khách đã lan truyền trong làng xóm làng giềng, còn nói Bùi gia có thuê người hầu chăm sóc hầu hạ Vạn thị, trong lòng Vạn thị cực kỳ sung sướng thỏa mãn.
Một khoảng thời gian về sau, cứ cách mấy ngày A Lộc lại tới chơi.

Có lúc thì ở lại y quán xem Mai Cẩm khám chữa bệnh, có lúc thì ra ngoài đi dạo.

Mỗi lần cô bé tới, Lý Đông Lâm tất nhiên đều đi theo.

Cậu mặc trang phục khí chất không giống người thường, tuy cũng không gióng trống khua chiêng nhưng cũng rất thu hút sự chú ý của người khác.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ người trên phố đều biết cậu.

Dần dần, không biết bắt đầu từ đâu có tin đồn nhảm nhí, nói nhị gia Thổ tư phủ có tâm tư riêng với con dâu Bùi gia Tu Tồn Đường, lan truyền khắp Mã Bình.
Tin đồn này cuối cùng cũng truyền tới tai Vạn thị.
Người của Thổ tư phủ đối xử ưu ái với con dâu nhà mình, ban đầu Vạn thị rất tự hào và tự đắc.

Nhưng từ ngày bị Lâm Ngũ Nương giữ chặt rỉ tai mới biết tin đồn lan truyền trong hàng xóm láng giềng, bà giật mình kinh hãi, càng nghĩ đến càng cảm thấy có gì đó không ổn, dần dần cũng bắt đầu thấy nghi ngờ.

Bà không dám biểu lộ trước mặt Mai Cẩm nhưng lại gần như ngày nào cũng tới y quán, ra vào cùng với Mai Cẩm.
Tính cách Mai Cẩm nhạy bén thận trọng, từ lâu đã cảm nhận được sự khác thường của Vạn thị, trong lòng cũng hiểu, có lẽ là Lý Đông Lâm là người gây ra rắc rối, cũng không trách người ta sẽ có phỏng đoán như thế.


Chỉ là mỗi lần cậu tới đều đi cùng với A Lộc, cô cũng không thể bảo cậu đừng tới, tình thế khó xử, trong lòng rất phiền não.
Cũng may vài ngày sau, A Lộc chỉ tới một mình, nét mặt buồn bã.

Mai Cẩm hỏi cô bé có chuyện gì, cô bé nói đột nhiên trong nhà mời một vị gia sư, phụ thân muốn cô bé bắt đầu học tập, không cho phép ra ngoài chơi nữa.

Tiên sinh nghiêm khắc lắm, sợ rằng sau này cô bé sẽ không được tới đây thường xuyên nữa.
Mặc dù Mai Cẩm rất thích A Lộc, nhưng thành thật mà nói, đột nhiên nghe được tin tức này phản ứng đầu tiên của cô là thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn cảm thấy có chút cảm kích vì trận mưa tới đúng lúc của Lý Đông Đình.
A Lộc không tới nữa, Lý Đông Lâm rất nhiên cũng không thể một mình tới.
Vạn thị không vui nên hôm đó đợi những người khác rời đi rồi nhân cơ hội nói với Mai Cẩm.
– Cẩm Nương à, không phải mẹ nói con, ban đầu con mở y quán, mẹ rất không vui chính là vì sợ những chuyện như thế này.

Quả nhiên là bị mẹ đoán trúng.

Mẹ không phải nói con không tốt, chỉ là chúng ta là phụ nữ có gia đình, không thể chịu được việc người ta nói ra nói vào sau lưng.

Ý của mẹ là, con hãy đóng cửa y quán, nhà ta cũng không thiếu chút tiền con kiếm được kia.
Mai Cẩm suy nghĩ nói:
– Tối nay Trường Thanh về, con sẽ bàn bạc với huynh ấy ạ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương