Xuyên Qua Chi Nông Phụ Trang Nương
-
Chương 46: Tẩu Tử 3
Lê Mạt nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của Mai Tử, trong lòng có chút an ủi, xem ra không phải tất cả người thân của hắn đều giống mấy người Tống gia kia, vẫn còn người thật lòng quan tâm đến Tống Đại Sơn.
Lê Mạt cười nói với Mai Tử: “Mai Tử, muội đừng lo, chúng ta rất nhanh sẽ góp đủ tiền chữa bệnh cho ca của muội, muội cũng không dễ dàng có được số bạc kia, hãy để lại mà sống cho tốt.”
Tống Đại Sơn cũng gật đầu nói: “Ca không giúp được gì cho muội, cuộc sống của muội cũng rất khó khăn, muội hãy yên tâm sống cùng Thiết Tử, không phải lo cho ca ca.” Tống Đại Sơn nói xong, nhìn quanh phòng ốc, phát hiện nhà cửa không bị làm sao thì yên tâm, hỏi: “Thiết Tử đâu?”
Mai Tử lau nước mắt nói: “Thiết Tử vừa sáng ra đã đi săn thú rồi, buổi trưa chắc sẽ về đến nhà, đúng rồi, ca, ca vẫn chưa trông thấy cháu ngoại mình đúng không? Nó vẫn đang ngủ trên giường, muội bế nó ra cho mọi người xem.” Nói xong nàng ấy liền vội vàng định vào gian trong bế con.
Lê Mạt vội vã ngăn Mai Tử lại: “Bé con vẫn đang ngủ thì để nó ngủ đi, đợi nó thức dậy chúng ta nhìn nó cũng giống nhau.”
Nghe Lê Mạt nói vậy, Mai Tử cũng ngượng ngùng cười “Ài” một tiếng, cũng không đi bế con lại nữa.
Lúc này, Mai Tử nhìn thấy chiếc giỏ mà Lê Mạt đặt trên bàn, lập tức không vui nói: “Ca, huynh và tẩu tử đến chơi lại mang gì đến vậy, huynh không nói muội cũng biết người nhà đó sẽ chẳng bao giờ cho huynh thứ gì tốt cả, cuộc sống của huynh cũng khó khăn, sao lại còn tiêu pha như vậy!”
Tống Đại Sơn lắc đầu nói: “Không phải ta đem tới, là tẩu của muội nhất định đòi mang tới.” Nói xong liền nhìn về phía Lê Mạt.
Lê Mạt cười: “Cũng không phải thứ gì tốt, chỉ là mấy quả trứng gà, còn có một hộp hương cao do chính tay tẩu tự làm, không đáng tiền mấy.”
Mai Tử trách móc: “Hai người lần sau tới đừng có làm vậy nữa, bằng không đừng tới thăm muội nữa.”
Lê Mạt và Tống Đại Sơn đều cười.
Mai Tử nói xong, lại rất hứng thú với hương cao của Lê Mạt, cầm ra xem xét, lại mở ra ngửi thử, lập tức có chút kinh ngạc: “Tẩu tử, đây là tẩu tự làm sao? Muội còn tưởng mua từ cửa hàng son phấn cơ đấy.”
“Là tẩu tự làm, muội thử dùng xem, nếu thích lần sau ta lại mang đến cho muội.”
Mai Tử phát hiện tẩu tử hiện giờ của nàng không giống với những thôn phụ khác.
Buổi trưa, Mai Tử nhất quyết giữ một nhà Lê Mạt lại ăn cơm, không từ chối được, ba người đều ở lại.
Nấiu cơm xong, Thiết Tử ra ngoài săn bắn cũng trở về, trong tay cầm hai con thỏ, một con gà rừng.
Thấy Tống Đại Sơn và Lê Mạt trong nhà, Thiết Tử lập tức kinh ngạc chào: “Ca, huynh trở về rồi à!”
Nói xong nhìn về phía Lê Mạt.
Mai Tử đứng bên nhắc cho hắn biết đó là tẩu tử, hán tử cao như núi này lập tức cúi đầu chào một tiếng: “Tẩu tử.”
Lê Mạt nhìn hán tử cao lớn tráng kiện đứng bên Mai Tử, cảm thấy người này rất xứng đôi với nàng ấy.
Mai Tử tuy bất hạnh nhưng cũng gặp may mắn, hiện giờ cuộc sống thanh bần nhưng xem ra rất hạnh phúc.
Lê Mạt và Mai Tử đem đồ ăn bày lên bàn, Lê Mạt đem hai tên nhóc đang chơi đùa vui vẻ tóm về ăn cơm, hai tên nhóc này thế mà lại có duyên, lần đầu tiên gặp mặt thì lập tức thân thiết với nhau, đến ăn cơm cũng ngồi cạnh nhau, làm người lớn bọn họ không nhịn được cười.
Ăn cơm xong, Lê Mạt và Tống Đại Sơn nói lời từ biệt, buổi chiều bọn họ còn phải đi hái hoa để làm hương cao..
Mai Tử lấy một con thỏ và một con gà rừng mà Thiết Tử săn được nhét vào cọt của Tống Đại Sơn, Tống Đại Sơn từ chối kiên quyết không nhận, nhưng Mai Tử nhất quyết đưa hắn, hai người giằng co, cuối cùng vẫn là Lê Mạt đứng ra làm chủ, nhận lấy mới xem như kết thúc.
Đây là tâm ý của muội muội, thu lấy rồi lần sau lại đem thứ gì tốt cho muội ấy không phải là được sao.
Lê Mạt cười nói với Mai Tử: “Mai Tử, muội đừng lo, chúng ta rất nhanh sẽ góp đủ tiền chữa bệnh cho ca của muội, muội cũng không dễ dàng có được số bạc kia, hãy để lại mà sống cho tốt.”
Tống Đại Sơn cũng gật đầu nói: “Ca không giúp được gì cho muội, cuộc sống của muội cũng rất khó khăn, muội hãy yên tâm sống cùng Thiết Tử, không phải lo cho ca ca.” Tống Đại Sơn nói xong, nhìn quanh phòng ốc, phát hiện nhà cửa không bị làm sao thì yên tâm, hỏi: “Thiết Tử đâu?”
Mai Tử lau nước mắt nói: “Thiết Tử vừa sáng ra đã đi săn thú rồi, buổi trưa chắc sẽ về đến nhà, đúng rồi, ca, ca vẫn chưa trông thấy cháu ngoại mình đúng không? Nó vẫn đang ngủ trên giường, muội bế nó ra cho mọi người xem.” Nói xong nàng ấy liền vội vàng định vào gian trong bế con.
Lê Mạt vội vã ngăn Mai Tử lại: “Bé con vẫn đang ngủ thì để nó ngủ đi, đợi nó thức dậy chúng ta nhìn nó cũng giống nhau.”
Nghe Lê Mạt nói vậy, Mai Tử cũng ngượng ngùng cười “Ài” một tiếng, cũng không đi bế con lại nữa.
Lúc này, Mai Tử nhìn thấy chiếc giỏ mà Lê Mạt đặt trên bàn, lập tức không vui nói: “Ca, huynh và tẩu tử đến chơi lại mang gì đến vậy, huynh không nói muội cũng biết người nhà đó sẽ chẳng bao giờ cho huynh thứ gì tốt cả, cuộc sống của huynh cũng khó khăn, sao lại còn tiêu pha như vậy!”
Tống Đại Sơn lắc đầu nói: “Không phải ta đem tới, là tẩu của muội nhất định đòi mang tới.” Nói xong liền nhìn về phía Lê Mạt.
Lê Mạt cười: “Cũng không phải thứ gì tốt, chỉ là mấy quả trứng gà, còn có một hộp hương cao do chính tay tẩu tự làm, không đáng tiền mấy.”
Mai Tử trách móc: “Hai người lần sau tới đừng có làm vậy nữa, bằng không đừng tới thăm muội nữa.”
Lê Mạt và Tống Đại Sơn đều cười.
Mai Tử nói xong, lại rất hứng thú với hương cao của Lê Mạt, cầm ra xem xét, lại mở ra ngửi thử, lập tức có chút kinh ngạc: “Tẩu tử, đây là tẩu tự làm sao? Muội còn tưởng mua từ cửa hàng son phấn cơ đấy.”
“Là tẩu tự làm, muội thử dùng xem, nếu thích lần sau ta lại mang đến cho muội.”
Mai Tử phát hiện tẩu tử hiện giờ của nàng không giống với những thôn phụ khác.
Buổi trưa, Mai Tử nhất quyết giữ một nhà Lê Mạt lại ăn cơm, không từ chối được, ba người đều ở lại.
Nấiu cơm xong, Thiết Tử ra ngoài săn bắn cũng trở về, trong tay cầm hai con thỏ, một con gà rừng.
Thấy Tống Đại Sơn và Lê Mạt trong nhà, Thiết Tử lập tức kinh ngạc chào: “Ca, huynh trở về rồi à!”
Nói xong nhìn về phía Lê Mạt.
Mai Tử đứng bên nhắc cho hắn biết đó là tẩu tử, hán tử cao như núi này lập tức cúi đầu chào một tiếng: “Tẩu tử.”
Lê Mạt nhìn hán tử cao lớn tráng kiện đứng bên Mai Tử, cảm thấy người này rất xứng đôi với nàng ấy.
Mai Tử tuy bất hạnh nhưng cũng gặp may mắn, hiện giờ cuộc sống thanh bần nhưng xem ra rất hạnh phúc.
Lê Mạt và Mai Tử đem đồ ăn bày lên bàn, Lê Mạt đem hai tên nhóc đang chơi đùa vui vẻ tóm về ăn cơm, hai tên nhóc này thế mà lại có duyên, lần đầu tiên gặp mặt thì lập tức thân thiết với nhau, đến ăn cơm cũng ngồi cạnh nhau, làm người lớn bọn họ không nhịn được cười.
Ăn cơm xong, Lê Mạt và Tống Đại Sơn nói lời từ biệt, buổi chiều bọn họ còn phải đi hái hoa để làm hương cao..
Mai Tử lấy một con thỏ và một con gà rừng mà Thiết Tử săn được nhét vào cọt của Tống Đại Sơn, Tống Đại Sơn từ chối kiên quyết không nhận, nhưng Mai Tử nhất quyết đưa hắn, hai người giằng co, cuối cùng vẫn là Lê Mạt đứng ra làm chủ, nhận lấy mới xem như kết thúc.
Đây là tâm ý của muội muội, thu lấy rồi lần sau lại đem thứ gì tốt cho muội ấy không phải là được sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook