Xuyên Qua Chi Nông Phụ Trang Nương
-
Chương 38: Ai Đến Giúp Ta 1
Lê Mạt bị lời nói của Vương Thúy Hoa làm cho tức giận mà bật cười, sao có thể hùng hồn nói ra những lời như vậy được chứ.
Không muốn tranh cãi với những người Tống gia này, Lê Mạt trực tiếp nhìn những người xung quanh nói: “Mọi người đến phân xử một chút, người là bị Tống Đại Lâm đẩy ngã, bây giờ lại muốn nhà ta chịu trách nhiệm, mọi người nói xem như vậy có hợp lý không?”
Những người xung quanh đều đồng loạt lắc đầu.
“Đây cũng thật quá vô lý rồi, lại dám đẩy trách nhiệm lên người nhà Tống Đại Sơn.”
“Đúng vậy, người cũng không phải do Tống Đại Sơn đẩy ngã.”
“Tống gia bọn họ muốn quỵt nợ đây mà.”
Mọi người đồng loạt chỉ trích người Tống gia, Tỗng mẫu lúng túng không biết phải làm sao, vô thức liếc nhìn Tống Đại Sơn, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Tống Đại Trụ và Tống Đại Lâm cúi đầu không nói gì.
Chỉ có Vương Thúy Hoa là mặt không đỏ, tim không đập mà phản bác mọi người: “Nếu không phải đến giúp Đại Sơn, tướng công ta và tam đệ cũng không trèo lên mái nhà, nếu không lên mái nhà thì làm sao có thể xảy ra chuyện này, việc này do nhà Tống Đại Sơn chịu trách nhiệm là thiên kinh địa nghĩa.”
Nghe những lời này, Lê Mạt cười hừ một tiếng: “Đại tẩu, theo như tẩu nói, nếu lần sau nhà tẩu có chuyện gì mọi người đến làm giúp, xảy ra chuyện gì, mặc kệ có phải do nhà tẩu chịu trách nhiệm hay không, tẩu cũng toàn quyền đứng ra nhận trách nhiệm sao?”
Vương Thúy Hoa trong lòng âm thầm phỉ nhổ một tiếng, cái móng heo đê tiện này nhất quyết đối chọi với ả, khiến ả hận không thể xông lên cho nàng ta hai cái bạt tai. Thế nhưng ả vạn lần cũng không dám nói lần sau có việc nhờ người đến làm giúp, nếu xảy ra chuyện gì thì ả phải toàn quyền chịu trách nhiệm, chỉ có thể lảng tránh vấn đề này, nói: “Ngươi đừng nói chuyện xa vời, chúng ta mới không có tiền sửa nhà, bây giờ nhà các người muốn tu sửa nên mới xảy ra chuyện, việc này chính là các ngươi phải chịu trách nhiệm.”
Lê Mạt thấy từng người từng người trong Tống gia đều muốn đẩy trách nhiệm lên người kẻ khác, bình tĩnh hỏi những người đang đứng phía sau Vương Thúy Hoa: “Nói như vậy, các người cũng nghĩ như thế sao? Kiên quyết không chịu trách nhiệm, một mực bắt nhà chúng ta chịu?”
Bị Lê Mạt nhìn, những người trong Tống gia đều im lặng không nói gì, dùng thái độ ngầm thừa nhận Tống Đại Sơn phải chịu trách nhiệm cho việc này.
Xem ra những người này một chút cũng không nghĩ đến tình huynh đệ thủ túc, ngay cả Tống mẫu người làm mẹ ruột cũng dự định giúp cái nhà đó hãm hại con trai thứ hai, như vậy, Lê Mạt cũng không muốn cho họ mặt mũi nữa, lập tức nói với tiểu Thạch Đầu đứng bên cạnh: “Tiểu Thạch Đầu, giúp dì làm một chuyện được không? Giúp dì đi gọi trưởng thôn và tộc trưởng đến đây được chứ?”
Tiểu Thạch Đầu thấy có thể giúp được Lê Mạt nên vui sướng tột độ, lập tức gật đầu, chân nhỏ chạy nhanh đi gọi trưởng thôn và tộc trưởng, thế nhưng vì quá nhỏ nên mới chạy được vài bước đã bị Tống Đại Trụ ngăn lại.
Tống Đại Trụ nhìn Tống Đại Sơn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc không thể tin và đau lòng: “Đại Sơn, ngươi đối đãi với huynh đệ và lão nương như vậy sao? Ngươi xem nàng dâu của ngươi đang phá hoại tình nghĩa huynh đệ của chúng ta.”
Tống Đại Sơn nhìn Tống Đại Trụ, ánh mắt không chút lay động: “Đại ca cảm thấy đây gọi là là phá hoại tình nghĩa huynh đệ sao? Vậy lúc huynh kêu ta chịu trách nhiệm tại sao không thấy nói đến tình nghĩa huynh đệ?”
Tống Đại Trụ cau mày, than thở: “Đại Sơn, đại ca gia cảnh khó khăn, còn có hài tử đọc sách, Thiện ca nhi đọc sách tốt như vậy, sau này thành danh cũng có thể kéo theo đệ, không cần phải cày ruộng kiếm ăn nữa, vì thế đệ hãy lượng thứ thông cảm cho đại ca, nay chỉ vì một việc nhỏ như vậy mà đệ muốn đi mời tộc trưởng và trưởng thôn, Đại Sơn à, đệ thật sự muốn xé rách mặt với chúng ta sao? Huynh đệ cũng không muốn làm nữa sao?”
Tống Đại Sơn nhìn về người đại ca đã chăm sóc mình hồi nhỏ, trong lòng càng ngày càng rét lạnh.
Không muốn tranh cãi với những người Tống gia này, Lê Mạt trực tiếp nhìn những người xung quanh nói: “Mọi người đến phân xử một chút, người là bị Tống Đại Lâm đẩy ngã, bây giờ lại muốn nhà ta chịu trách nhiệm, mọi người nói xem như vậy có hợp lý không?”
Những người xung quanh đều đồng loạt lắc đầu.
“Đây cũng thật quá vô lý rồi, lại dám đẩy trách nhiệm lên người nhà Tống Đại Sơn.”
“Đúng vậy, người cũng không phải do Tống Đại Sơn đẩy ngã.”
“Tống gia bọn họ muốn quỵt nợ đây mà.”
Mọi người đồng loạt chỉ trích người Tống gia, Tỗng mẫu lúng túng không biết phải làm sao, vô thức liếc nhìn Tống Đại Sơn, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Tống Đại Trụ và Tống Đại Lâm cúi đầu không nói gì.
Chỉ có Vương Thúy Hoa là mặt không đỏ, tim không đập mà phản bác mọi người: “Nếu không phải đến giúp Đại Sơn, tướng công ta và tam đệ cũng không trèo lên mái nhà, nếu không lên mái nhà thì làm sao có thể xảy ra chuyện này, việc này do nhà Tống Đại Sơn chịu trách nhiệm là thiên kinh địa nghĩa.”
Nghe những lời này, Lê Mạt cười hừ một tiếng: “Đại tẩu, theo như tẩu nói, nếu lần sau nhà tẩu có chuyện gì mọi người đến làm giúp, xảy ra chuyện gì, mặc kệ có phải do nhà tẩu chịu trách nhiệm hay không, tẩu cũng toàn quyền đứng ra nhận trách nhiệm sao?”
Vương Thúy Hoa trong lòng âm thầm phỉ nhổ một tiếng, cái móng heo đê tiện này nhất quyết đối chọi với ả, khiến ả hận không thể xông lên cho nàng ta hai cái bạt tai. Thế nhưng ả vạn lần cũng không dám nói lần sau có việc nhờ người đến làm giúp, nếu xảy ra chuyện gì thì ả phải toàn quyền chịu trách nhiệm, chỉ có thể lảng tránh vấn đề này, nói: “Ngươi đừng nói chuyện xa vời, chúng ta mới không có tiền sửa nhà, bây giờ nhà các người muốn tu sửa nên mới xảy ra chuyện, việc này chính là các ngươi phải chịu trách nhiệm.”
Lê Mạt thấy từng người từng người trong Tống gia đều muốn đẩy trách nhiệm lên người kẻ khác, bình tĩnh hỏi những người đang đứng phía sau Vương Thúy Hoa: “Nói như vậy, các người cũng nghĩ như thế sao? Kiên quyết không chịu trách nhiệm, một mực bắt nhà chúng ta chịu?”
Bị Lê Mạt nhìn, những người trong Tống gia đều im lặng không nói gì, dùng thái độ ngầm thừa nhận Tống Đại Sơn phải chịu trách nhiệm cho việc này.
Xem ra những người này một chút cũng không nghĩ đến tình huynh đệ thủ túc, ngay cả Tống mẫu người làm mẹ ruột cũng dự định giúp cái nhà đó hãm hại con trai thứ hai, như vậy, Lê Mạt cũng không muốn cho họ mặt mũi nữa, lập tức nói với tiểu Thạch Đầu đứng bên cạnh: “Tiểu Thạch Đầu, giúp dì làm một chuyện được không? Giúp dì đi gọi trưởng thôn và tộc trưởng đến đây được chứ?”
Tiểu Thạch Đầu thấy có thể giúp được Lê Mạt nên vui sướng tột độ, lập tức gật đầu, chân nhỏ chạy nhanh đi gọi trưởng thôn và tộc trưởng, thế nhưng vì quá nhỏ nên mới chạy được vài bước đã bị Tống Đại Trụ ngăn lại.
Tống Đại Trụ nhìn Tống Đại Sơn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc không thể tin và đau lòng: “Đại Sơn, ngươi đối đãi với huynh đệ và lão nương như vậy sao? Ngươi xem nàng dâu của ngươi đang phá hoại tình nghĩa huynh đệ của chúng ta.”
Tống Đại Sơn nhìn Tống Đại Trụ, ánh mắt không chút lay động: “Đại ca cảm thấy đây gọi là là phá hoại tình nghĩa huynh đệ sao? Vậy lúc huynh kêu ta chịu trách nhiệm tại sao không thấy nói đến tình nghĩa huynh đệ?”
Tống Đại Trụ cau mày, than thở: “Đại Sơn, đại ca gia cảnh khó khăn, còn có hài tử đọc sách, Thiện ca nhi đọc sách tốt như vậy, sau này thành danh cũng có thể kéo theo đệ, không cần phải cày ruộng kiếm ăn nữa, vì thế đệ hãy lượng thứ thông cảm cho đại ca, nay chỉ vì một việc nhỏ như vậy mà đệ muốn đi mời tộc trưởng và trưởng thôn, Đại Sơn à, đệ thật sự muốn xé rách mặt với chúng ta sao? Huynh đệ cũng không muốn làm nữa sao?”
Tống Đại Sơn nhìn về người đại ca đã chăm sóc mình hồi nhỏ, trong lòng càng ngày càng rét lạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook