Xuyên Qua Chi Nông Phụ Trang Nương
-
Chương 36: Không Có Tiền 2
Tống mẫu cười, vội vàng đến giúp một tay, người phụ nữ kia cũng đi theo phía sau.
Lúc này, một cậu bé chạy lạch bạch vào phòng bếp, đó là Thạch Đầu, con trai lớn của Dương Lan Hoa.
Tiểu Thạch Đầu thở hổn hển, nói chuyện vừa nhanh vừa gấp: “Nương, nhị thẩm, không hay rồi, nhị thúc và tam thúc của Tiểu Bảo đánh nhau, Dũng Tử thúc bị tam thúc của Tiểu Bảo đẩy từ trên mái nhà xuống.”
Mấy người trong phòng bếp vừa nghe vậy lập tức hoảng sợ, bỏ hết việc trong tay xuống chạy lên, Lý Tiểu Phượng gấp gáp hỏi tiểu Thạch Đầu: “Tại sao lại đánh nhau? Có xảy ra chuyện gì không?”
Tiểu Thạch Đầu dù sao cũng là đứa bé đã lớn, lúc này thở ra một hơi, nói năng cũng lưu loát hơn: “Là tam thúc của Tiểu Bảo đẩy Dũng Tử thúc từ trên mái nhà xuống, sau đó nhị thúc tức giận mới đánh nhau với tam thúc của Tiểu Bảo.”
Ba người Vương Thúy Hoa đang ngồi rửa bát bên kia cũng chạy đến, người phụ nữ ít nói kia mặt biến sắc, vội vàng hỏi: “Ngươi có nhìn rõ không vậy? Đại Lâm nhà ta tại sao lại đẩy người khác?”
Vương Thúy Hoa nghĩ đến hậu quả của việc này, mặt cũng vặn vẹo, lập tức nổi giận trừng mắt với tiểu Thạch Đầu: “Thằng nhóc con nhà ngươi không biết nói chuyện thì đừng đoán mò nhé! Chớ có làm hỏng thanh danh tam thúc nhà ta!”
Dương Lan Hoa thấy ả dọa con mình, bước lên phía trước một bước đẩy Vương Thúy Hoa loạng choạng: “Vương Thúy Hoa đồ chẳng ra gì nhà ngươi, ở nhà của ta lại dám bắt nạt con trai ta? Ai cho ngươi cái gan đó.”
Vương Thúy Hoa và Dương Lan Hoa trước kia đã từng đánh nhau, bị Dương Lan Hoa mạnh mẽ đẩy ngã ra đất, ả không dám chọc đến nữ nhân thân thủ lợi hại này, bị đẩy nhưng cũng không dám tiến lên đánh trả, chỉ đứng ở đằng xa nói: “Ta nói sai cái gì sao? Mọi chuyện chưa chắc đã như vậy, bây giờ nói tam thúc nhà ta đẩy người, đó chẳng phải là đổ hết tội lên đầu nhà ta sao?”
Tống mẫu đang hoang mang lo sợ đứng bên nghe ả nói vậy cũng gật đầu: “Đúng đúng đúng, sự việc vẫn chưa rõ ràng, không phải tiểu tam nhà ta làm đâu.”
Chỉ có vợ của Tống Đại Mộc là Lâm Chiêu Đệ đứng bên thì ánh mắt lóe lên, không nói gì.
Lê Mạt vội vàng ngăn mọi người tranh cãi với nhau: “Chúng ta khoan nói đã, ngồi đây nói nhiều nữa không vô dụng, tạm thời bỏ mấy việc trong tay xuống ra ngoài xem tình hình ra sao đã.”
Mọi người nghe vậy liên tục gật đầu, bỏ công việc xuống chạy về phía đó.
Ở bên kia, những người làm trên mái nhà đều đã xuống dưới, vây quanh một chỗ, Lê Mạt vừa chạy đến liên nhìn thấy một hán tử đang ôm chân ngồi trên mặt đất, đứng bên là Tống Đại Lâm và Triệu Trường Bang mặt mũi sưng tím.
Lê Mạt vội vàng hỏi Tống Đại Sơn: “Đại Sơn ca, đây là làm sao? Đã mời đại phu chưa?”
Tống Đại Sơn gật đầu, giọng nói trầm xuống: “Đã có người đi mời đại phu rồi.”
Lúc này, người nhà của Lâm Dũng đang nằm trên mặt đất cũng chạy tới, vừa thấy tình hình trước mặt, vợ và lão nương của hắn lập tức gào khóc: “Dũng Tử, con sao rồi? Sao lại thế này?”
Lê Mạt vội vàng chạy đến an ủi vợ và lão nương của Lâm Dũng, vợ hắn lập tức nắm chặt lấy Lê Mạt: “Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải bảo đến làm giúp sao? Tại sao lại để huynh ấy rơi xuống?”
Lê Mạt bị nàng ta nắm đau tay, lúc này một hán tử bên cạnh tiến đến giải thích: “Tẩu tử, ngươi đừng kích động, là Tống Đại Lâm đẩy Dũng Tử nhà các người từ trên mái nhà xuống.”
Hán tử vừa dứt lời, Vương Thúy Hoa đứng bên không nhịn được, lập tức gào lên: “Ngươi đừng đoán mò nha, ngươi biết gì mà dám nói tam thúc nhà ta đẩy hắn?”
Hán tử kia mới không thèm sợ Vương Thúy Hoa: “Những người đang làm ở đây đều nhìn thấy, là Tống Đại Lâm nhà các người tự tay đẩy ngã, cũng không phải mình ta nói như vậy nha.”
Những người xung quanh cũng nhao nhao lên gật đầu phụ họa: “Chính là Tống Đại Lâm đẩy, hắn nói đến làm giúp nhưng không làm gì hết, chỉ chắp tay đằng sau sai bảo người khác làm việc, còn bới móc người ta làm không tốt, Dũng Tử nói hắn đừng nói lời dư thừa, hắn liền một phát đẩy người ta xuống dưới.”
Mọi người lúc này đều hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, đồng loạt nhìn về phía Tống Đại Lâm.
Tống Đại Lâm rụt cổ lại, không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác.
Nhìn phản ứng của hắn, hiển nhiên đã thừa nhận chính là hắn ra tay.
Lúc này, một cậu bé chạy lạch bạch vào phòng bếp, đó là Thạch Đầu, con trai lớn của Dương Lan Hoa.
Tiểu Thạch Đầu thở hổn hển, nói chuyện vừa nhanh vừa gấp: “Nương, nhị thẩm, không hay rồi, nhị thúc và tam thúc của Tiểu Bảo đánh nhau, Dũng Tử thúc bị tam thúc của Tiểu Bảo đẩy từ trên mái nhà xuống.”
Mấy người trong phòng bếp vừa nghe vậy lập tức hoảng sợ, bỏ hết việc trong tay xuống chạy lên, Lý Tiểu Phượng gấp gáp hỏi tiểu Thạch Đầu: “Tại sao lại đánh nhau? Có xảy ra chuyện gì không?”
Tiểu Thạch Đầu dù sao cũng là đứa bé đã lớn, lúc này thở ra một hơi, nói năng cũng lưu loát hơn: “Là tam thúc của Tiểu Bảo đẩy Dũng Tử thúc từ trên mái nhà xuống, sau đó nhị thúc tức giận mới đánh nhau với tam thúc của Tiểu Bảo.”
Ba người Vương Thúy Hoa đang ngồi rửa bát bên kia cũng chạy đến, người phụ nữ ít nói kia mặt biến sắc, vội vàng hỏi: “Ngươi có nhìn rõ không vậy? Đại Lâm nhà ta tại sao lại đẩy người khác?”
Vương Thúy Hoa nghĩ đến hậu quả của việc này, mặt cũng vặn vẹo, lập tức nổi giận trừng mắt với tiểu Thạch Đầu: “Thằng nhóc con nhà ngươi không biết nói chuyện thì đừng đoán mò nhé! Chớ có làm hỏng thanh danh tam thúc nhà ta!”
Dương Lan Hoa thấy ả dọa con mình, bước lên phía trước một bước đẩy Vương Thúy Hoa loạng choạng: “Vương Thúy Hoa đồ chẳng ra gì nhà ngươi, ở nhà của ta lại dám bắt nạt con trai ta? Ai cho ngươi cái gan đó.”
Vương Thúy Hoa và Dương Lan Hoa trước kia đã từng đánh nhau, bị Dương Lan Hoa mạnh mẽ đẩy ngã ra đất, ả không dám chọc đến nữ nhân thân thủ lợi hại này, bị đẩy nhưng cũng không dám tiến lên đánh trả, chỉ đứng ở đằng xa nói: “Ta nói sai cái gì sao? Mọi chuyện chưa chắc đã như vậy, bây giờ nói tam thúc nhà ta đẩy người, đó chẳng phải là đổ hết tội lên đầu nhà ta sao?”
Tống mẫu đang hoang mang lo sợ đứng bên nghe ả nói vậy cũng gật đầu: “Đúng đúng đúng, sự việc vẫn chưa rõ ràng, không phải tiểu tam nhà ta làm đâu.”
Chỉ có vợ của Tống Đại Mộc là Lâm Chiêu Đệ đứng bên thì ánh mắt lóe lên, không nói gì.
Lê Mạt vội vàng ngăn mọi người tranh cãi với nhau: “Chúng ta khoan nói đã, ngồi đây nói nhiều nữa không vô dụng, tạm thời bỏ mấy việc trong tay xuống ra ngoài xem tình hình ra sao đã.”
Mọi người nghe vậy liên tục gật đầu, bỏ công việc xuống chạy về phía đó.
Ở bên kia, những người làm trên mái nhà đều đã xuống dưới, vây quanh một chỗ, Lê Mạt vừa chạy đến liên nhìn thấy một hán tử đang ôm chân ngồi trên mặt đất, đứng bên là Tống Đại Lâm và Triệu Trường Bang mặt mũi sưng tím.
Lê Mạt vội vàng hỏi Tống Đại Sơn: “Đại Sơn ca, đây là làm sao? Đã mời đại phu chưa?”
Tống Đại Sơn gật đầu, giọng nói trầm xuống: “Đã có người đi mời đại phu rồi.”
Lúc này, người nhà của Lâm Dũng đang nằm trên mặt đất cũng chạy tới, vừa thấy tình hình trước mặt, vợ và lão nương của hắn lập tức gào khóc: “Dũng Tử, con sao rồi? Sao lại thế này?”
Lê Mạt vội vàng chạy đến an ủi vợ và lão nương của Lâm Dũng, vợ hắn lập tức nắm chặt lấy Lê Mạt: “Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải bảo đến làm giúp sao? Tại sao lại để huynh ấy rơi xuống?”
Lê Mạt bị nàng ta nắm đau tay, lúc này một hán tử bên cạnh tiến đến giải thích: “Tẩu tử, ngươi đừng kích động, là Tống Đại Lâm đẩy Dũng Tử nhà các người từ trên mái nhà xuống.”
Hán tử vừa dứt lời, Vương Thúy Hoa đứng bên không nhịn được, lập tức gào lên: “Ngươi đừng đoán mò nha, ngươi biết gì mà dám nói tam thúc nhà ta đẩy hắn?”
Hán tử kia mới không thèm sợ Vương Thúy Hoa: “Những người đang làm ở đây đều nhìn thấy, là Tống Đại Lâm nhà các người tự tay đẩy ngã, cũng không phải mình ta nói như vậy nha.”
Những người xung quanh cũng nhao nhao lên gật đầu phụ họa: “Chính là Tống Đại Lâm đẩy, hắn nói đến làm giúp nhưng không làm gì hết, chỉ chắp tay đằng sau sai bảo người khác làm việc, còn bới móc người ta làm không tốt, Dũng Tử nói hắn đừng nói lời dư thừa, hắn liền một phát đẩy người ta xuống dưới.”
Mọi người lúc này đều hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, đồng loạt nhìn về phía Tống Đại Lâm.
Tống Đại Lâm rụt cổ lại, không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác.
Nhìn phản ứng của hắn, hiển nhiên đã thừa nhận chính là hắn ra tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook