Xuyên Qua Chi Nông Phụ Trang Nương
-
Chương 33: Sập Nhà 1
Nhìn số tiền do tự mình kiếm được, tâm trạng của Lê Mạt rất tốt, nàng cảm thấy sự nghiệp trang điểm của mình đang dần dần khởi sắc, cái nhà này cũng sẽ tốt lên, không phải chỉ có bốn bức tường nữa.
Thế nhưng Lê Mạt không thể nào nghĩ đến, tâm trạng tốt này của nàng bị phá vỡ hoàn toàn vào tối ngày hôm đó.
Đó là một đêm mưa gió dữ dội, tiếng sấm nổ rền vang rung trời đánh thức những người đang say giấc nồng, ngay sau đó cơn mưa tầm tã ập xuống.
Lúc Lê Mạt và Tống Đại Sơn kinh sợ thức dậy, chiếc chăn đắp trên người đã ướt nhẹp, trên mặt cũng đẫm nước mưa, những hạt mưa to như hạt đậu xuyên qua mái cỏ tranh mỏng manh rơi thẳng xuống khắp căn phòng, chiếc giường cũng không may mắn tránh thoát.
Tống Đại Sơn nhanh chóng nhảy xuống đất, mặc vội quần áo, lại lay tỉnh Tiểu Bảo đang ngủ, bế nó xuống, tìm một cái ổ, đặt nó vào một góc nhà không bị mưa dột, sau đó nhanh chóng một phát bế Lê Mạt còn đang ngồi trên giường mặc quần áo xuống đất, cũng đặt nàng ở góc kia, sau đó mới vội vàng lột chăn và ga giường lên, để ở chỗ khô ráo.
Lúc Tống Đại Sơn đến được chỗ góc nhà để tránh mưa thì toàn thân đã ướt sũng.
Trên người Tiểu Bảo không bị ướt, để phòng vạn nhất, Lê Mạt còn nhanh chóng lúc trong tủ ra một bộ quần áo khô cho nó thay, tránh bị lạnh, sau đó cũng giục Tống Đại Sơn đi thay y phục.
Lê Mạt cầm quần áo khô đến nhà chính để thay.
Nhà chính cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, cũng bị dột rất nhiều, trên mặt đất đã đọng thành vũng nước.
Nhìn mái nhà mưa dột, Tống Đại Sơn âm trầm thở dài một hơi.
Lúc đầu trở về cũng không có chỗ ở, tiền trên người cũng không nhiều, đúng lúc có người bán căn phòng này, bởi vì cũ nát nên giá rẻ, vừa vặn thích hợp với Tống Đại Sơn, vì thế hắn cũng không nghĩ nhiều mà mua lại, từ lúc mua đến giờ vẫn chưa đổ mưa bao giờ, vì thế hắn không biết mái nhà đã nát đến mức này.
Lần này nhất định phải tu sửa phòng ốc, sắp đến mùa mưa dầm rồi, mưa nhiều, nếu không sửa sang thì người không thể ở nổi.
Lê Mạt cũng nghĩ đến chuyện này, trầm ngâm mở miệng hỏi: “Đại Sơn ca, phòng này nếu muốn sửa cần bao nhiêu tiền?”
Tống Đại Sơn tính toán trong lòng một chút, nếu chỉ đơn giản sửa lại mái nhà, vậy thì tự mình đi chặt ít tre, đắp chút rơm rạ và bùn lên là được, về người thì mời người trong thôn đến giúp, chỉ cần bao một bữa ăn trưa là đủ, như vậy tiêu không quá ba trăm văn.
Lê Mạt nghe xong thờ phào nhẹ nhõm, trên người nàng lúc này chỉ còn hơn một lượng bạc tiền cầm cố dây chuyền lần trước, nếu sửa nhà cần rất nhiều tiền, có lẽ sau này đến tiền ăn cơm cũng không có, làm sao để sống tiếp quả thực sẽ là một vấn đề.
Tống Đại Sơn nhìn Lê Mạt an ủi nàng: “Nàng đừng lo, ngày mai ta đi tìm Trường Bang và mấy người có quan hệ tốt đến giúp đỡ, làm nhanh thì chỉ trong ngày mai là xong.”
Lê Mạt gật đầu, tối nay chịu đựng một chút là được.
Sau đó, đúng vào lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng “uỳnh uỳnh”, giống như âm thanh cái gì đó sụp xuống.
Tống Đại Sơn trong lòng nảy lên một cái, liếc nhìn Lê Mạt, lập tức chạy ra khỏi phòng, chạy ra thì thấy phòng bếp đã bị đổ sụp xuống.
Lê Mạt cũng bế Tiểu Bảo chạy ra ngoài, nhìn thấy phòng bếp đã sụp, trong lòng trầm xuống.
Tống Đại Sơn không quản nhà bếp, lập tức từ góc nhà lấy ra một cái túi rách chụp lên đầu Lê Mạt và Tiểu Bảo, đẩy bọn họ ra khỏi nhà: “Lê Mạt, nàng nhanh đưa Tiểu Bảo sang nhà Triệu thẩm, không thể tiếp tục ở trong nhà nữa rồi.” Nói xong hắn tự mình chạy vào trong phòng, vừa chạy vừa hỏi Lê Mạt: “Có cần mang theo đồ gì không?”
Lê Mạt không kịp kéo hắn lại, thấy hắn đã chạy vào phòng thì lập tức hô to: “Đại Sơn ca, huynh nhanh ra đây, không cần lấy đồ nữa.”
Tống Đại Sơn lại không ra ngay, một lúc sau hắn mới chạy ra, trong tay cầm một tay nải.
“Đi, trước tiên chúng ta đến nhà Triệu thẩm tránh tạm.”
Ba người nhà Lê Mạt sang nhà Triệu thẩm gõ cửa, trong nhà lập tức có người ra mở, nhìn thấy bộ dạng ba người một nhà Tống Đại Sơn, Triệu Trường Bang ra mở cửa liền hoảng sợ, nhanh chóng kéo bọn họ vào: “Các ngươi làm sao thế nào? Nhanh đi vào đây!”
Thế nhưng Lê Mạt không thể nào nghĩ đến, tâm trạng tốt này của nàng bị phá vỡ hoàn toàn vào tối ngày hôm đó.
Đó là một đêm mưa gió dữ dội, tiếng sấm nổ rền vang rung trời đánh thức những người đang say giấc nồng, ngay sau đó cơn mưa tầm tã ập xuống.
Lúc Lê Mạt và Tống Đại Sơn kinh sợ thức dậy, chiếc chăn đắp trên người đã ướt nhẹp, trên mặt cũng đẫm nước mưa, những hạt mưa to như hạt đậu xuyên qua mái cỏ tranh mỏng manh rơi thẳng xuống khắp căn phòng, chiếc giường cũng không may mắn tránh thoát.
Tống Đại Sơn nhanh chóng nhảy xuống đất, mặc vội quần áo, lại lay tỉnh Tiểu Bảo đang ngủ, bế nó xuống, tìm một cái ổ, đặt nó vào một góc nhà không bị mưa dột, sau đó nhanh chóng một phát bế Lê Mạt còn đang ngồi trên giường mặc quần áo xuống đất, cũng đặt nàng ở góc kia, sau đó mới vội vàng lột chăn và ga giường lên, để ở chỗ khô ráo.
Lúc Tống Đại Sơn đến được chỗ góc nhà để tránh mưa thì toàn thân đã ướt sũng.
Trên người Tiểu Bảo không bị ướt, để phòng vạn nhất, Lê Mạt còn nhanh chóng lúc trong tủ ra một bộ quần áo khô cho nó thay, tránh bị lạnh, sau đó cũng giục Tống Đại Sơn đi thay y phục.
Lê Mạt cầm quần áo khô đến nhà chính để thay.
Nhà chính cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, cũng bị dột rất nhiều, trên mặt đất đã đọng thành vũng nước.
Nhìn mái nhà mưa dột, Tống Đại Sơn âm trầm thở dài một hơi.
Lúc đầu trở về cũng không có chỗ ở, tiền trên người cũng không nhiều, đúng lúc có người bán căn phòng này, bởi vì cũ nát nên giá rẻ, vừa vặn thích hợp với Tống Đại Sơn, vì thế hắn cũng không nghĩ nhiều mà mua lại, từ lúc mua đến giờ vẫn chưa đổ mưa bao giờ, vì thế hắn không biết mái nhà đã nát đến mức này.
Lần này nhất định phải tu sửa phòng ốc, sắp đến mùa mưa dầm rồi, mưa nhiều, nếu không sửa sang thì người không thể ở nổi.
Lê Mạt cũng nghĩ đến chuyện này, trầm ngâm mở miệng hỏi: “Đại Sơn ca, phòng này nếu muốn sửa cần bao nhiêu tiền?”
Tống Đại Sơn tính toán trong lòng một chút, nếu chỉ đơn giản sửa lại mái nhà, vậy thì tự mình đi chặt ít tre, đắp chút rơm rạ và bùn lên là được, về người thì mời người trong thôn đến giúp, chỉ cần bao một bữa ăn trưa là đủ, như vậy tiêu không quá ba trăm văn.
Lê Mạt nghe xong thờ phào nhẹ nhõm, trên người nàng lúc này chỉ còn hơn một lượng bạc tiền cầm cố dây chuyền lần trước, nếu sửa nhà cần rất nhiều tiền, có lẽ sau này đến tiền ăn cơm cũng không có, làm sao để sống tiếp quả thực sẽ là một vấn đề.
Tống Đại Sơn nhìn Lê Mạt an ủi nàng: “Nàng đừng lo, ngày mai ta đi tìm Trường Bang và mấy người có quan hệ tốt đến giúp đỡ, làm nhanh thì chỉ trong ngày mai là xong.”
Lê Mạt gật đầu, tối nay chịu đựng một chút là được.
Sau đó, đúng vào lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng “uỳnh uỳnh”, giống như âm thanh cái gì đó sụp xuống.
Tống Đại Sơn trong lòng nảy lên một cái, liếc nhìn Lê Mạt, lập tức chạy ra khỏi phòng, chạy ra thì thấy phòng bếp đã bị đổ sụp xuống.
Lê Mạt cũng bế Tiểu Bảo chạy ra ngoài, nhìn thấy phòng bếp đã sụp, trong lòng trầm xuống.
Tống Đại Sơn không quản nhà bếp, lập tức từ góc nhà lấy ra một cái túi rách chụp lên đầu Lê Mạt và Tiểu Bảo, đẩy bọn họ ra khỏi nhà: “Lê Mạt, nàng nhanh đưa Tiểu Bảo sang nhà Triệu thẩm, không thể tiếp tục ở trong nhà nữa rồi.” Nói xong hắn tự mình chạy vào trong phòng, vừa chạy vừa hỏi Lê Mạt: “Có cần mang theo đồ gì không?”
Lê Mạt không kịp kéo hắn lại, thấy hắn đã chạy vào phòng thì lập tức hô to: “Đại Sơn ca, huynh nhanh ra đây, không cần lấy đồ nữa.”
Tống Đại Sơn lại không ra ngay, một lúc sau hắn mới chạy ra, trong tay cầm một tay nải.
“Đi, trước tiên chúng ta đến nhà Triệu thẩm tránh tạm.”
Ba người nhà Lê Mạt sang nhà Triệu thẩm gõ cửa, trong nhà lập tức có người ra mở, nhìn thấy bộ dạng ba người một nhà Tống Đại Sơn, Triệu Trường Bang ra mở cửa liền hoảng sợ, nhanh chóng kéo bọn họ vào: “Các ngươi làm sao thế nào? Nhanh đi vào đây!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook