Xuyên Qua Chi Nông Phụ Trang Nương
Chương 17: Là Ngươi Đánh Bé Con Nhà Ta? 2

Tống Đại Sơn nhìn Lê Mạt xác nhận lại: “Nàng thật sự có thể làm được?”

Lê Mạt cái khác không dám nói, nhưng nàng nắm chắc tay nghề trang điểm, tự tin mỉm cười: “Ta đương nhiên có thể, ta đã đồng ý với Triệu thẩm, vẽ thử trước cho Cầm Hoa một lần, đến khi đó huynh đi cùng với ta nhé.”

Tống Đại Sơn gật đầu, trong lòng cũng muốn nhìn xem Lê Mạt có làm được hay không.

Lê Mạt quay lại, cho Tống Đại Sơn xem nguyên liệu mà nàng đã mua, vì sợ bị phu xe nghe thấy nên cố ý ghé sát nói nhỏ bên tai Tống Đại Sơn: “Đây là nguyên liệu đặc biệt mà ta cần dùng, phải dựa vào nó mới có thể vẽ đẹp.”

Tống Đại Sơn đột nhiên bị nàng áp sát, chỉ cảm thấy một cỗ hương thơm xộc vào mũi, hơi nóng trong miệng nàng phả lên mặt hắn, làm nửa bên mặt đều nóng lên, tận đến khi Lê Mạt nói xong lùi ra, luồng nhiệt kia mới từ từ biến mất.

Làm cho Tống Đại Sơn suốt chặng đường về đều có chút thất thần.

Về đến nhà, trả tiền cho phu xe xong, hai người cất đồ đạc rồi đến nhà Triệu thẩm đón Tiểu Bảo.

Buổi sáng lúc đi họ đã giao Tiểu Bảo cho con dâu lớn của Triệu thẩm trông giúp.

Lê Mạt cầm hai khối bánh hoa mai, định mang đến nhà Triệu thẩm coi như quà cảm ơn vì họ đã chăm sóc Tiểu Bảo.

Hai người vừa bước vào Triệu gia thì một viên đạn nhỏ nhào thẳng vào lòng Lê Mạt.

“Dì Mạt, dì với cha đi đâu vậy? Tại sao bây giờ mới đến đón Tiểu Bảo.” Âm thanh non nớt lộ vẻ đáng thương trong lòng khiến Lê Mạt cảm thấy áy náy.



“Bảo bối nhỏ, là dì Mạt và cha không tốt, trễ như vậy mới đến đón Tiểu Bảo, dì Mạt và cha xin lỗi con, lần sau sẽ không thế nữa, được chứ?”

Bé con trong ngực thật dễ dỗ, nói hai câu đã cười rồi, vui vẻ quên trời đất kéo tay Lê Mạt không buông.

Con dâu lớn nhà Triệu thẩm là Dương Lan Hoa đứng bên cười nói: “Thằng nhóc này cả ngày đều ra cửa ngóng rất nhiều lần, buổi chiều thì dứt khoát ngồi trên bệ cửa phòng chính mà nhìn chằm chằm cánh cửa, cuối cùng cũng mong được hai người về rồi.”

Lê Mạt cũng cười, đem bánh hoa mai trong tay đưa cho Dương Lan Hoa: “Lan Hoa tẩu, cảm ơn tẩu đã chăm sóc Tiểu Bảo cả ngày, đây là bánh hoa mai muội mua hôm nay, cho mấy đứa trẻ nếm thử.”

Dương Lan Hoa vội vàng đẩy lại: “Thế này sao được, trông Tiểu Bảo có gì đâu, muội đừng khách sáo như vậy.”

“Lan Hoa tẩu, đây là muội cho mấy đứa nhỏ, tẩu phải nhận lấy, không thì sau này ta có chuyện gì đều ngại không dám tìm tẩu.”

Thấy Lê Mạt nói vậy, Dương Lan Hoa mới chịu nhận, ấn tượng trong lòng về Lê Mạt trở nên rất tốt. Nàng dâu nhỏ này không chỉ trông xinh xắn mà còn biết cách làm người.

Lê Mạt còn chào hỏi những người khác trong Triệu gia, nhưng không nhìn thấy Triệu Cầm Hoa, chắc là đang ở trong phòng.

Chào hỏi xong nàng mới dẫn đứa nhỏ trở về.

Về đến nhà, Lê Mạt bảo Tống Đại Sơn ngồi nghỉ chân, sau đó đưa bánh hoa mai đã mua cho Tiểu Bảo ăn, thấy nó ăn ngon lành, liền đi vào bếp nhóm lửa nấu nước, dự định chườm chân cho Tống Đại Sơn, tránh để sáng mai tỉnh dậy lại càng sưng to.

Dựa vào trí nhớ thường ngày nhìn Tống Đại Sơn nhóm lửa, Lê Mạt học theo bộ dạng của hắn, đầu tiên đốt một nắm cỏ làm mồi, ném vào lòng bếp, sau đó mới cho những cành khô vào đốt.



Các bước làm thì đúng, nhưng kết quả lại không như ý, lửa không thấy đâu, chỉ thấy khói cuồn cuộn bốc lên, lập tức khiến Lê Mạt không ngừng ho sặc sụa.

Tống Đại Sơn đang ngồi nghỉ trong phòng bị động tĩnh của Lê Mạt làm cho giật mình, chạy nhanh vào bếp, thấy trong phòng dày đặc khói, Lê Mạt ngồi giữa đám khói ho sặc sụa.

Tống Đại Sơn vội vàng kéo Lê Mạt ra ngoài, sau đó ngồi trước bếp lò, lấy que cời lửa khều củi trong lòng bếp mấy cái, chẳng mấy chốc khói biến mất, lửa bắt đầu bùng lên.

Lê Mạt đứng ngoài bếp tỏ vẻ xấu hổ.

Tống Đại Sơn thấy Lê Mạt cúi đầu không nói gì, khóe miệng hơi cong lên nói: “Không sao rồi, về phòng đi, do nàng xếp quá nhiều củi vào, lửa không bốc lên được nên mới vậy, dùng que cời lửa gẩy lên là được.”

Hóa ra là như vậy.

Lê Mạt gật đầu, bước vào phòng bếp.

“Nàng đun nước làm gì vậy?”

Lê Mạt thành thật trả lời: “Ta muốn đun ít nước nóng để cho huynh ngâm chân, sau đó chườm chân một chút, nếu không ngày mai vết sưng càng nặng.”

Tống Đại Sơn sững sờ, không ngờ Lê Mạt là lo lắng cho chân của hắn, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, trong mắt hiện lên ý cười, dứt khoát ngồi xuống nhóm lửa: “Để ta đun nước, ngồi như vậy cũng không mệt.”

Lê Mạt gật đầu: “Được, vậy ta đi vo gạo, nấu cơm tối, tối nay hấp cả màn thầu và bánh bao mua hôm nay để ăn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương