Lúc này là tháng hai đầu xuân, tiết trời se lạnh, gió sớm lạnh thấu xương.

Đồ Tô co cổ lại, nhịn không được bước nhanh hơn.

Quan Mao gánh quang sải bước đi ở phía trước.

Quan Văn Đồ Tô Tang Lạc bốn người khom lưng dùng sức đẩy xe theo sát phía sau.

Bốn người nói nói cười cười, đại khái đi khoảng một canh giờ, mới đến trấn trên.
Bọn họ đi theo dòng người đi tới một con đường bán đồ ăn náo nhiệt phồn hoa nhất, phát hiện vị trí tốt đều đã bị người ta chiếm.

Bốn người tìm nửa ngày mới chen tới được một vị trí không quá thu hút.

Bốn người đem này nọ xếp đặt tốt, đem bếp lò thật cẩn thận nâng xuống dưới, đem than bên trong đốt lên, than này là Đồ Tô lấy một chút tiền tìm mua than vụn.

Mà cái bếp lò chẳng ra gì này là Đồ Tô mất rất nhiều tâm tư mới chắp vá được.

Nàng không dám đòi tiền Lâm thị, chỉ có thể vận dụng năm mươi văn tiền Quan Hậu Tề cho kia.
Chờ bọn họ đem hết thảy bố trí sẵn sàng, dòng người trên phố bắt đầu nhiều lên, đồ ăn vặt trên đường cũng huyên náo lên theo, có tiểu thương linh hoạt kia dẫn đầu há mồm thét to lên, bán bánh nướng đậu hoa điểm tâm, là đáp lại có rồi đáp lại có, làm cho người ta không kịp nhìn.

Nồi chảo két két rung động, từng trận mùi thơm xông vào mũi.

Thực khách tốp năm tốp ba đến rồi lại đi, Đồ Tô tức giận nhìn người khác không ngừng bận rộn làm việc lấy tiền, nhìn nhìn lại sạp của mình vắng vẻ ảm đạm.

Tâm lý lan tràn cũng bắt đầu lớn tiếng thét to lên: “Ai — các vị, ngừng lại một chút, nhìn một cái.

Bánh rán, vừa thơm vừa ngọt, không ăn ngon không lấy tiền; vằn thắn thơm, nhân nhiều thịt, ăn một chén muốn hai chén…” Thanh âm Đồ Tô lúc bắt đầu rất nhỏ, về sau thì càng lúc càng lớn.

Lời kia cũng là càng đầy đủ.

Đứng trước sinh tồn mặt mũi là cái lông!
Dần dần, trước sạp tụ lại không ít người, nhưng đại đa số vẫn là xem náo nhiệt.

Mọi người tò mò vây xem nghị luận, thời đại này tuy rằng đối với nữ tử thực thoải mái, nhưng phần lớn nữ hài tử vẫn rụt rè.


Ở bên đường thét to buôn bán giống Đồ Tô như vậy còn rất ít.

Mọi người thấy là bốn đứa nhỏ đang bán đồ ăn, trong mắt mỗi người đều không che giấu được kinh ngạc.

Nhưng càng nhiều hơn là không tín nhiệm — ai biết bọn họ làm có thể ăn được hay không nha.
Đồ Tô thét to nửa ngày, cổ họng đều khô, cũng chưa có ai mua, mắt thấy mặt trời càng lên càng cao, huynh muội bốn người không khỏi có chút nản lòng, buổi sáng khi lên đường tinh thần hăng hái bị tiêu mòn một chút.

Quan Mao dứt khoát ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn nồi chảo két két rung động một cái, nuốt một chút nước miếng thử thăm dò nói: “Buổi sáng ăn cơm quá sớm, lúc này lại hơi đói, không bằng chúng ta…” Hắn là muốn ăn, nếu bán không xong, chúng ta cứ dứt khoát ăn hết đi.
Lời của hắn nói còn chưa dứt đã bị Tang Lạc hung hăng đánh gãy: “Huynh nghĩ thực tốt, đây đều là tiền! Chúng ta ai cũng không thể ăn!” Tang Lạc mười phần là tiểu thần giữ của.

Đồ Tô vốn định đồng ý, cuối cùng nhịn xuống không mở miệng.

Được rồi, tiền vốn của nàng không nhiều lắm, nhịn đi.
Tang Lạc ngừng một hồi lại nói tiếp: “Ca, ta có một ý tưởng, nếu huynh thật sự đói bụng — ”
“Ta thật sự đói bụng,” trong mắt Quan Mao lại nhịn không được thả ra hào quang chờ mong.
“Huynh cứ nhìn nhiều ngửi nhiều nồi chảo này, nhìn nhiều bánh rán này coi như mình đang ăn.”
“…” Quan Mao không nói gì liếc mắt xem thường, tiếp tục ngồi trên mặt đất xem con kiến chuyển nhà.
Một lát sau, Quan Mao rốt cục tìm được chuyện mới để làm, hắn chỉ chỉ giao lộ phía trước: “Các ngươi xem, chỗ đó vây quanh rất nhiều người.”
Đồ Tô kiễng chân nhìn nhìn, chỉ nhìn thấy một đám quan sai diễu võ dương oai tiêu sái đứng trên đường cái, cầm trong tay mấy bức họa mở ra, ở chỗ đông người nhất dừng lại dán bức họa.

Mọi người có thiên tính xem náo nhiệt, Quan Mao cũng không ngoại lệ, hắn đứng dậy theo dòng người chen qua.

Tang Lạc tuy rằng cũng muốn đi, nhưng nàng thực lo lắng việc buôn bán, cho nên cố nhịn không đi.

Đồ Tô thấy không có ai đến, lại đem than trong bếp lò lấy ra, chỉ để lại mấy khối duy trì lửa cháy.
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ như vậy xám xịt trở về? Nếu hôm nay không kiếm được tiền, lần sau đi ra sẽ không thuận lợi như vậy.

Dù sao nàng chiếm hai cái sức lao động trong nhà, còn lãng phí lương thực cùng dầu, lại một đồng tiền cũng không bán được, chuyện này nói như thế nào bỏ qua? Đồ Tô đang cúi đầu trầm tư, chợt nghe có người nói chuyện: “Tiểu cô nương ngươi này là bán cái gì?” Nàng vội vàng ngẩng đầu, hóa ra là một người nha dịch vừa rồi dán tranh lên tường đã đi tới.
“Bẩm quan gia, đây là, đây là bánh rán cùng vằn thắn chưng, ăn rất ngon.” Tang Lạc vừa thấy người tới mặc quan phục, đầu lưỡi không khỏi có chút buộc lại.
“Quan gia, ngài có muốn đến nếm thử một chén?” Quan Văn vội vàng tiếp lời nói, thái độ so với Tang Lạc trấn định rất nhiều.

Đồ Tô nhìn nhìn người tới, trong lòng thầm kêu không tốt, nha dịch này sẽ không là tới ăn chực đi.
Đồ Tô cười cười hỏi: “Quan gia, bánh rán này của ta là hai văn tiền một cái, ba văn tiền hai cái.


Vằn thắn là nhân thịt lợn rừng, bốn văn tiền một chén lớn, ba văn tiền một chén nhỏ, ngài muốn bao nhiêu?”
Nha dịch kia thấy Đồ Tô cố ý cùng hắn cường điệu giá, trừng mắt, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Ít nói nhảm, mỗi loại một phần.

Đại gia ta cũng không phải không trả tiền!”
Đồ Tô vừa bận rộn vừa nói: “Xem ngài nói kìa, ta vừa thấy quan gia ngài này khí độ cao lớn uy phong chỉ biết là người chính trực hào phóng, làm sao có thể sẽ không trả tiền! Ta cho dù mắt vụng về cũng sẽ không nhìn sai điểm ấy.” Người nha dịch cao kia có chút kinh ngạc nhìn nhìn Đồ Tô trấn định tự nhiên, ánh mắt lóe lóe nói: “Tiểu cô nương, ngươi rất lớn gan đi, tuyệt không sợ ta?”
Đồ Tô đem vằn thắn đã bao tốt lấy ra thả vào trong nồi lần nữa, tiếp tục nói: “Không phải ta gan lớn, mà là quan gia ngài trên người có một cỗ chính khí tỏa ra, làm cho người ta nhìn không sợ được.”
“Ha ha, tiểu cô nương thực có ý tứ.” Nha dịch cười ha ha.

Chỉ là Quan Văn còn không có buông cảnh giác với hắn.
Vằn thắn rất nhanh nấu xong, Tang Lạc tiếp nhận đến nhỏ lên một chút dầu vừng, đặt tới trên bàn nhỏ trước mặt.

Nha dịch ngồi xuống, oạch oạch ăn lên, tiếp theo bánh rán cũng xong, đặt lên trên bàn nhỏ thô ráp màu trắng, nhìn qua vàng óng ánh xốp giòn, làm cho người ta rất thèm ăn.
Quan Mao nhìn đủ náo nhiệt chạy trở về, vừa thấy một người mặc y phục quan sai đang ngồi ở trước quán nhà mình gì đó.

Trong mắt nhất thời hiện lên một tia khẩn trương cùng phẫn nộ.

Đồ Tô sợ hắn hiểu lầm, rất xa đã hô: “Đại ca huynh đã trở lại, huynh xem đi, hôm nay rốt cục khai trương.” Quan Mao nghe muội muội nói như vậy, thoáng yên tâm xuống.

Khi nha dịch kia vừa ăn được hơn phân nửa, nghe thấy đồng nghiệp gọi hắn, hắn trả lời một tiếng, tiện tay lấy ra sáu văn tiền quăng đến trước mặt Đồ Tô, lau lau miệng nói: “Ân, đồ ăn còn thừa này ngươi gom lại đi.” Nói xong bước nhanh đuổi theo đồng nghiệp đi.
Tang Lạc vội vàng đem tiền cất vào trong lòng, vỗ ngực nói; “Tâm của muội vẫn treo lên, sợ hắn không trả tiền.” Quan Mao Quan Văn cùng nhau thoải mái cười cười.

Cổ ngữ nói dân không cùng quan đấu, nếu đối phương thực không trả, bọn họ thật đúng là không thể làm gì đối phương.
“Này còn thừa nửa bát làm sao bây giờ?” Tang Lạc đau lòng nhìn nhìn nửa bát vằn thắn trên bàn có chút do dự.
“Để chỗ đó đi.” Đồ Tô nói.
Tiếp theo, lại lục tục có vài thực khách đến đây.

Bốn người bắt đầu công việc lu bù lên.

Tang Lạc phụ trách lấy tiền, Quan Mao nếu không bưng bát, thì đảm đương nhân vật điếm tiểu nhị, Quan Văn thì làm trợ thủ cho Đồ Tô.

Theo khách nhân càng ngày càng nhiều, Tang Lạc trên mặt tươi cười cũng càng ngày càng nhiều.


Đặc biệt thời điểm buổi trưa thế nhưng bán liên tục hơn hai mươi bát.
Đại đa số khách nhân đều ăn sạch sẽ, cũng có một ít người để thừa lại trong bát.

Tang Lạc luyến tiếc đổ đi, từng chút từng chút gom hết lại cùng nhau.

Đến cuối cùng cả nước canh lại được một chén lớn.

Tang Lạc thấy đáng tiếc, nàng chủ trương bốn người chia nhau ăn.

Đồ Tô cảm thấy không được tự nhiên, nàng không muốn ăn cơm thừa của người khác.

“Trước tiên cứ để đó, lại đây ăn cơm.” Đồ Tô hô.

Bốn người mỗi người một chén lớn vằn thắn, cùng với một cái bánh nướng áp chảo.
Quan Mao lúc này lại bắt đầu thao thao bất tuyệt nói lên chuyện vừa rồi hắn biết được: “Ngô, các ngươi có biết quan sai kia cầm trong tay là cái gì không? Ta nói cho các ngươi, tranh kia là một cái bạch diện thư sinh, bên trên còn nói ai bắt được người nọ, thì được thưởng ngàn lượng bạc! Ngàn lượng ai –” Quan Mao khoa trương nói.

Đồ Tô tùy ý hỏi; “Người nọ là làm gì, cướp giật cường đạo hay là hái…” Nàng vốn định nói là hái hoa tặc gì đó, nói đến bên miệng lại cảm thấy không ổn lập tức nuốt xuống.
“Cũng không phải, ta vừa mới nghe người biết chữ kia nói, là vì người nọ ý đồ ám sát thiên kim của Tả Thừa tướng Vương Đại nhân…” Đồ Tô thản nhiên lên tiếng, quản hắn cái gì Tả Thừa tướng Hữu Thừa tướng, theo chân bọn họ lại có cái quan hệ gì? Chính mình chẳng qua chi là một cái tiểu dân bận rộn áo cơm thôi.
“Ngươi nói chúng ta nếu là bắt được người này, thì thật tốt, ha ha.” Quan Mao ngây ngốc cười nói.
Quan Văn nhịn không được đả kích hắn: “Huynh nghĩ thực tốt, người kia nếu dễ bắt, còn cần treo giải thưởng như vậy sao?”
Bốn người đang nói chuyện, lại không chú ý tới một tiểu nam hài bộ dạng gầy teo ở trong góc, đang cắn ngón tay, sợ hãi nhìn mấy người.

Một đôi mắt trong suốt biểu lộ hào quang chờ mong.

Tang Lạc cơm nước xong liền bắt đầu thu thập bát đũa, chuẩn bị rửa chén.

Tiểu nam hài kia rốt cục nhịn không được mở miệng khẩn cầu nói: “Tỷ tỷ, không cần đổ cái này, chén cơm này cho ta được không? Ta cùng bà nội đã hai ngày chưa ăn cơm rồi.”
Tang Lạc nghe vậy, động tác trên tay dừng lại một chút, nàng giương mắt đánh giá tiểu nam hài vài lần, hòa khí nói: “Đi, cho ngươi ăn đi.”
Tiểu nam hài được cho phép, vội vàng ngồi xổm xuống từng ngụm ăn canh, lại ăn vài cái vằn thắn đã muốn trương lên, trên mặt lộ ra tươi cười hạnh phúc.

Ăn một nửa, hắn lại kiên quyết dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Ca ca tỷ tỷ, ta có thể đem cơm bưng đi không?”
Tang Lạc cười nói: “Tiểu tử kia, chính ngươi ăn còn chưa đủ, tại sao còn muốn bưng đi đâu?”
Ánh mắt trong suốt của tiểu nam hài bỗng dưng ảm đạm xuống, ngập ngừng nói: “Bà nội đệ còn chưa có ăn…”
“Đi thôi, cầm đi.” Đồ Tô đáp ứng nói.
Tiểu nam hài nhất thời lại nhảy nhót đứng lên, hắn đứng dậy run rẩy bưng bát lên thật cẩn thận đi về nhà, đi vài bước lại quay đầu lại lớn tiếng nói: “Ca ca tỷ tỷ, ta tên Cẩu Đản, ta về sau sẽ báo đáp các ngươi.”
Tang Lạc nói tiếp: “Nếu muốn báo đáp, nhớ rõ cầm chén về.” Cẩu đản cười cười, tiếp tục thật cẩn thận đi về.
Ước chừng thời gian một bữa cơm, Cẩu Đản ôm bát không chạy trở lại.
“Tỷ tỷ, bà nội đệ nói các ngươi là người tốt, nhất định phải báo đáp các ngươi.


Bà nằm ở trên giường không dậy được, nhất định muốn cho các ngươi đi tới một chút.”
Đồ Tô cùng Quan Văn liếc nhau, nói: “Không cần, đệ nói cho bà nội đệ đó là cơm thừa, vốn muốn đổ đi.

Kêu bà không cần để ở trong lòng.”
“Không, bà nội nói nhất định muốn các ngươi tới.” Cẩu Đản cố chấp nói.
“Vậy các ngươi cứ đi xem đi.” Đồ Tô chỉ chỉ Tang Lạc cùng Quan Mao, hai người đành phải đi theo Cẩu Đản.

Quan Văn cùng Đồ Tô nhìn thấy nguyên liệu còn lại không nhiều, thì bắt đầu bắt tay vào thu thập này nọ chuẩn bị về nhà.
Tang Lạc cùng Quan Mao rất nhanh đã quay lại, hai người đem tình hình đại khái kể ra một lần: Hóa ra Cẩu Đản này lại sống ở trong ngõ nhỏ cách Thực phố không xa, từ nhỏ cha mẹ đều chết, cùng bà nội Lưu thị sống nương tựa lẫn nhau.

Ngày thường hai bà cháu phải dựa vào Lưu nãi nãi một người làm chút việc giặt hồ việc nặng linh tinh duy trì sinh kế.

Ai ngờ, hai ngày trước Lưu nãi nãi lại sinh bệnh nặng, nằm trên giường không dậy nổi.

Hai bà cháu đã bị chặt đứt sinh kế.

Cẩu Đản kia vốn muốn ra phố làm ăn xin, lại không bỏ xuống được mặt mũi, vừa vặn nhìn thấy Đồ Tô bọn họ, nên có mới một màn vừa rồi kia.

Lưu nãi nãi lôi kéo Tang Lạc cùng Quan Mao cảm tạ một chút, nhưng nhà mình chỉ có bốn bức tường không có gì báo đáp, lại nghĩ đến nhà bọn họ cách Quan Lâm Trấn rất xa, qua lại không thuận tiện, thì nghĩ ra chủ ý để bọn họ đem đồ nấu cơm gì đó cất ở trong nhà mình.
Tang Lạc nhắc tới như vậy, Đồ Tô cũng hiểu được đây là cái ý kiến hay.

Huynh muội bốn người hơi thương nghị một chút đều cảm thấy có thể làm, thu thập thỏa đáng sau đó liền đẩy xe gánh quang gánh đi theo Cẩu Đản tới nhà hắn.

Vào cửa viện, Đồ Tô phát hiện nhà này so với nhà bọn họ còn đổ nát hơn.

Một cái sân nhỏ, bên trong có miệng giếng, bên cạnh giếng còn trồng mấy luống rau dưa nửa chết nửa sống.

Trong viện có hai gian phòng thấp nhỏ.

Lưu nãi nãi nằm ở trên giường chỉ huy tỷ đệ mấy người đem một gian phòng nhỏ khác thu thập cất này nọ.

Bốn người ở bên trong lại ngây người trong chốc lát mới đi ra.
“Cái này, chúng ta có thể làm nhiều vài thứ, ngày mai là có thể làm nhiều hơn mấy loại đồ ăn.” Đồ Tô vừa đi vừa nói chuyện kế hoạch mới.

Khi nàng đi đến giao lộ, trong lúc vô ý ngẩng đầu nhìn đến bức họa trên tường.

Không khỏi ngây ngẩn cả người: người trên bức họa kia, nàng thế nhưng cảm thấy giống như đã từng quen biết — là cái nam tử kia nàng gặp được ngày đó khi cùng Tôn mập mạp đánh cuộc!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương