Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư
-
Chương 61: Rốt cục trở về nhà
Edit + Beta: Snail
Tiêu Cảnh Đình nhìn dọc theo hoa lâu, trong lòng tràn đầy cảm giác quen thuộc.
Nguyên chủ thật sự là một tên quỷ đói háo sắc, thứ quen thuộc nhất trong toàn bộ thành trấn chính là đủ loại hoa lâu kia.
Hứa Mộc An nhìn sắc mặt Tiêu Cảnh Đình, hỏi: "Huynh không sao chứ?"
Tiêu Cảnh Đình lắc đầu đáp: "Không sao, không sao." Chỉ là có chút "tức cảnh sinh tình", tên nguyên chủ này còn nhỏ như vậy mà cả ngày ngâm mình trong hoa lâu lại không ngâm đến bất lực, không thể không nói người ở thế giới này có tố chất thân thể thật sự cường hãn.
"Sắp đến rồi!" Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An gật đầu: "Đúng vậy!"
Cửa Tiêu phủ, Tiêu Nhạc Vinh lười biếng ngáp dài.
"Sao giờ còn chưa đến chứ! Chúng ta phải đợi đến khi nào!" Tiêu Nhạc Vinh ôm cánh tay Trịnh Bội Nhi lắc lắc làm nũng.
Trịnh Bội Nhi có chút khó xử cau mày: "Mẫu thân cũng không rõ lúc nào bọn họ tới nữa!"
Tiêu Nhạc Vinh buồn bực nói: "Vinh Vinh mệt lắm rồi!"
Vương Lộ quay đầu lại nhìn Tiêu Nhạc Vinh, có chút đau lòng nói: "Nếu Vinh Vinh mệt thì đi nghỉ trước đi."
Tiêu Nhạc Vinh chớp đôi mắt đen láy, vẻ mặt ngoan ngoãn hiểu chuyện nói: "Nhị thúc, tam thúc khó lắm mới về được, Vinh Vinh vẫn nên chờ chút nữa ạ."
Vương Lộ nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Tiêu Nhạc Vinh thì trong mắt hiện lên vài phần ánh sáng nhu hòa.
Trịnh Bội Nhi liếc Tiêu Nhạc Vinh âm thầm tán thưởng.
Tiêu Thanh Nham nhíu nhíu mày, có chút không vui nói: "Nhị đệ, tam đệ thật là, không phải nói giờ thìn (từ 7h-9h sáng) sẽ đến sao? Giờ sắp trưa luôn rồi, cứ lôi lôi kéo kéo như vậy để phụ thân, mẫu thân đợi lâu."
Vương Lộ khẽ thở dài một hơi, nói: "Có thể là trễ nãi trên đường, đường xá có chút xa xôi, trì hoãn một chút cũng là bình thường."
...
Một chiếc xe giao mã từ xa đi tới.
"Đến rồi." Giọng Tiêu Lâm Phong bình tĩnh nhưng ngữ điệu nhẹ nháng kia vẫn mơ hồ lộ ra tâm tình tốt đẹp của ông ta.
Xe giao mã từ xa đến gần, rất nhanh đã chạy đến trước mặt.
Xe ngựa dừng lại ổn, Tiêu Kình Phong liền nhảy từ trên xe ngựa xuống, nhìn thấy Tiêu Kình Phong, con ngươi Tiêu Lâm Phong co rút lại, khẽ ồ một tiếng.
Tiêu Kình Phong không sử dụng Ẩn Khí Quyết, thế cho nên Tiêu Lâm Phong liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu cấp bậc của Tiêu Kình Phong.
Vương Lộ nhìn Tiêu Kình Phong với vẻ đầy bất ngờ: "Làm sao có thể, tầng năm rồi."
Tiêu Thanh Nham nghe được âm thanh ngạc nhiên nghi ngờ của cha mẹ, sắc mặt lập tức kéo căng, đôi mắt đầy dò xét quét qua người Tiêu Kình Phong.
Cảm nhận được linh khí trên người Tiêu Kình Phong không hề thua mình, Tiêu Thanh Nham vô cùng kinh ngạc, Tiêu Kình Phong vậy mà cũng là Luyện Khí tầng năm, Tiêu Thanh Nham chỉ cảm thấy như bị người đánh vào một quyền thật mạnh, Tiêu Thanh Nham vẫn luôn lấy việc mình là tu sĩ tầng năm mà kiêu ngạo, kết quả phát hiện đệ đệ mình chướng mắt cũng là Luyện Khí tầng năm, tâm tình vô cùng phức tạp.
Sau khi Tiêu Kình Phong xuống xe ngựa thì xoay người vươn tay về phía cửa xe, Mộc Thư Vũ giao đứa bé cho Tiêu Kình Phong rồi xuống xe.
Tiêu Lâm Phong nhìn đến Mộc Thư Vũ, lại khẽ ồ lên một tiếng lần nữa.
Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của phụ thân, ánh mắt Tiêu Thanh Nham nhìn sang Mộc Thư Vũ, Tiêu Thanh Nham đã từng gặp Mộc Thư Vũ, lúc ấy hắn còn châm chọc Mộc Thư Vũ vài câu, Tiêu Thanh Nham có chút kinh ngạc phát hiện Mộc Thư Vũ ấy thế mà cũng là Luyện Khí tầng năm.
Nhìn ra thực lực của Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ, đám người đại phòng, tam phòng, tứ phòng cùng đi ra xem náo nhiệt đều mang sắc mặt phức tạp.
Tiêu Kình Phong ôm đứa bé đi tới trước mặt Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ, thản nhiên nói: "Phụ thân, mẫu thân, con đã về, đây là phu nhân con Mộc Thư Vũ."
Mộc Thư Vũ bị Tiêu Kình Phong lôi kéo, có chút khẩn trương hành lễ với Tiêu Lâm Phong: "Ra mắt phụ thân, ra mắt mẫu thân."
Tiêu Lâm Phong nhìn Mộc Thư Vũ, cười cười, đầy tán thưởng nhìn Tiêu Kình Phong: "Ánh mắt không tệ."
Tiêu Kình Phong gật đầu đáp: "Thư Vũ tốt lắm ạ."
Tiêu Hòa Phong nhìn đứa bé trong tay Tiêu Kình Phong hỏi: "Kình Phong à, đây là con trai con à?"
Tiêu Kình Phong gật đầu: "Đúng, là con trai con và Thư Vũ."
"Kình Phong, tốc độ của con nhanh thật đấy! Đứa bé cũng có luôn rồi, cũng hai tháng rồi ha." Tiêu Hòa Phong nói.
Tiêu Kình Phong nhìn nhìn đứa bé trong tã lót: "Đúng vậy!"
Tiêu Kình Phong rất rõ ràng, Tiêu Hòa Phong muốn nói trước khi hắn và Tôn Diệu Âm giải trừ hôn ước thì đã có con với Mộc Thư Vũ, Tiêu Kình Phong không định giải thích rằng đó là chuyện ngoài ý muốn, dù sao thanh danh của hắn đã nát bét cả rồi, lại nát thêm chút nữa Tiêu Kình Phong cũng không quan tâm.
Tôn Diệu Âm đã lập gia đình, giờ nói những chuyện này có nghĩa lý gì chứ.
Trịnh Bội Nhi thấy ánh mắt mọi người đều dừng trên người Tiêu Kình Phong, trong mắt đầy kinh ngạc tán thán, trong lòng không khỏi có thêm vài phần cảm giác nguy cơ.
"Sao tam đệ vẫn còn chưa ra? Đi ra ngoài một chuyến liền biến thành cô dâu nhỏ trốn tránh không chịu gặp người rồi à! Đều là người trong nhà, xấu hổ cái gì chứ!" Trịnh Bội Nhi cười nói.
Tiêu Kình Phong liếc nhìn Trịnh Bội Nhi, sau đó ánh mắt nhìn sang chỗ xe ngựa của Tiêu Cảnh Đình.
Tiêu Cảnh Đình nhìn dọc theo hoa lâu, trong lòng tràn đầy cảm giác quen thuộc.
Nguyên chủ thật sự là một tên quỷ đói háo sắc, thứ quen thuộc nhất trong toàn bộ thành trấn chính là đủ loại hoa lâu kia.
Hứa Mộc An nhìn sắc mặt Tiêu Cảnh Đình, hỏi: "Huynh không sao chứ?"
Tiêu Cảnh Đình lắc đầu đáp: "Không sao, không sao." Chỉ là có chút "tức cảnh sinh tình", tên nguyên chủ này còn nhỏ như vậy mà cả ngày ngâm mình trong hoa lâu lại không ngâm đến bất lực, không thể không nói người ở thế giới này có tố chất thân thể thật sự cường hãn.
"Sắp đến rồi!" Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An gật đầu: "Đúng vậy!"
Cửa Tiêu phủ, Tiêu Nhạc Vinh lười biếng ngáp dài.
"Sao giờ còn chưa đến chứ! Chúng ta phải đợi đến khi nào!" Tiêu Nhạc Vinh ôm cánh tay Trịnh Bội Nhi lắc lắc làm nũng.
Trịnh Bội Nhi có chút khó xử cau mày: "Mẫu thân cũng không rõ lúc nào bọn họ tới nữa!"
Tiêu Nhạc Vinh buồn bực nói: "Vinh Vinh mệt lắm rồi!"
Vương Lộ quay đầu lại nhìn Tiêu Nhạc Vinh, có chút đau lòng nói: "Nếu Vinh Vinh mệt thì đi nghỉ trước đi."
Tiêu Nhạc Vinh chớp đôi mắt đen láy, vẻ mặt ngoan ngoãn hiểu chuyện nói: "Nhị thúc, tam thúc khó lắm mới về được, Vinh Vinh vẫn nên chờ chút nữa ạ."
Vương Lộ nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Tiêu Nhạc Vinh thì trong mắt hiện lên vài phần ánh sáng nhu hòa.
Trịnh Bội Nhi liếc Tiêu Nhạc Vinh âm thầm tán thưởng.
Tiêu Thanh Nham nhíu nhíu mày, có chút không vui nói: "Nhị đệ, tam đệ thật là, không phải nói giờ thìn (từ 7h-9h sáng) sẽ đến sao? Giờ sắp trưa luôn rồi, cứ lôi lôi kéo kéo như vậy để phụ thân, mẫu thân đợi lâu."
Vương Lộ khẽ thở dài một hơi, nói: "Có thể là trễ nãi trên đường, đường xá có chút xa xôi, trì hoãn một chút cũng là bình thường."
...
Một chiếc xe giao mã từ xa đi tới.
"Đến rồi." Giọng Tiêu Lâm Phong bình tĩnh nhưng ngữ điệu nhẹ nháng kia vẫn mơ hồ lộ ra tâm tình tốt đẹp của ông ta.
Xe giao mã từ xa đến gần, rất nhanh đã chạy đến trước mặt.
Xe ngựa dừng lại ổn, Tiêu Kình Phong liền nhảy từ trên xe ngựa xuống, nhìn thấy Tiêu Kình Phong, con ngươi Tiêu Lâm Phong co rút lại, khẽ ồ một tiếng.
Tiêu Kình Phong không sử dụng Ẩn Khí Quyết, thế cho nên Tiêu Lâm Phong liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu cấp bậc của Tiêu Kình Phong.
Vương Lộ nhìn Tiêu Kình Phong với vẻ đầy bất ngờ: "Làm sao có thể, tầng năm rồi."
Tiêu Thanh Nham nghe được âm thanh ngạc nhiên nghi ngờ của cha mẹ, sắc mặt lập tức kéo căng, đôi mắt đầy dò xét quét qua người Tiêu Kình Phong.
Cảm nhận được linh khí trên người Tiêu Kình Phong không hề thua mình, Tiêu Thanh Nham vô cùng kinh ngạc, Tiêu Kình Phong vậy mà cũng là Luyện Khí tầng năm, Tiêu Thanh Nham chỉ cảm thấy như bị người đánh vào một quyền thật mạnh, Tiêu Thanh Nham vẫn luôn lấy việc mình là tu sĩ tầng năm mà kiêu ngạo, kết quả phát hiện đệ đệ mình chướng mắt cũng là Luyện Khí tầng năm, tâm tình vô cùng phức tạp.
Sau khi Tiêu Kình Phong xuống xe ngựa thì xoay người vươn tay về phía cửa xe, Mộc Thư Vũ giao đứa bé cho Tiêu Kình Phong rồi xuống xe.
Tiêu Lâm Phong nhìn đến Mộc Thư Vũ, lại khẽ ồ lên một tiếng lần nữa.
Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của phụ thân, ánh mắt Tiêu Thanh Nham nhìn sang Mộc Thư Vũ, Tiêu Thanh Nham đã từng gặp Mộc Thư Vũ, lúc ấy hắn còn châm chọc Mộc Thư Vũ vài câu, Tiêu Thanh Nham có chút kinh ngạc phát hiện Mộc Thư Vũ ấy thế mà cũng là Luyện Khí tầng năm.
Nhìn ra thực lực của Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ, đám người đại phòng, tam phòng, tứ phòng cùng đi ra xem náo nhiệt đều mang sắc mặt phức tạp.
Tiêu Kình Phong ôm đứa bé đi tới trước mặt Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ, thản nhiên nói: "Phụ thân, mẫu thân, con đã về, đây là phu nhân con Mộc Thư Vũ."
Mộc Thư Vũ bị Tiêu Kình Phong lôi kéo, có chút khẩn trương hành lễ với Tiêu Lâm Phong: "Ra mắt phụ thân, ra mắt mẫu thân."
Tiêu Lâm Phong nhìn Mộc Thư Vũ, cười cười, đầy tán thưởng nhìn Tiêu Kình Phong: "Ánh mắt không tệ."
Tiêu Kình Phong gật đầu đáp: "Thư Vũ tốt lắm ạ."
Tiêu Hòa Phong nhìn đứa bé trong tay Tiêu Kình Phong hỏi: "Kình Phong à, đây là con trai con à?"
Tiêu Kình Phong gật đầu: "Đúng, là con trai con và Thư Vũ."
"Kình Phong, tốc độ của con nhanh thật đấy! Đứa bé cũng có luôn rồi, cũng hai tháng rồi ha." Tiêu Hòa Phong nói.
Tiêu Kình Phong nhìn nhìn đứa bé trong tã lót: "Đúng vậy!"
Tiêu Kình Phong rất rõ ràng, Tiêu Hòa Phong muốn nói trước khi hắn và Tôn Diệu Âm giải trừ hôn ước thì đã có con với Mộc Thư Vũ, Tiêu Kình Phong không định giải thích rằng đó là chuyện ngoài ý muốn, dù sao thanh danh của hắn đã nát bét cả rồi, lại nát thêm chút nữa Tiêu Kình Phong cũng không quan tâm.
Tôn Diệu Âm đã lập gia đình, giờ nói những chuyện này có nghĩa lý gì chứ.
Trịnh Bội Nhi thấy ánh mắt mọi người đều dừng trên người Tiêu Kình Phong, trong mắt đầy kinh ngạc tán thán, trong lòng không khỏi có thêm vài phần cảm giác nguy cơ.
"Sao tam đệ vẫn còn chưa ra? Đi ra ngoài một chuyến liền biến thành cô dâu nhỏ trốn tránh không chịu gặp người rồi à! Đều là người trong nhà, xấu hổ cái gì chứ!" Trịnh Bội Nhi cười nói.
Tiêu Kình Phong liếc nhìn Trịnh Bội Nhi, sau đó ánh mắt nhìn sang chỗ xe ngựa của Tiêu Cảnh Đình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook