Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư
-
Chương 44: Liệt Viêm Thảo năm trăm năm
Chương 44: Liệt Viêm Thảo năm trăm năm
Edit + Beta: Snail
Buổi tối.
"Mộc thiếu, ngươi tìm ta à?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Mộc Thư Vũ gật đầu đáp: "Đúng vậy, cảm ơn ngươi đã giúp nhị ca ngươi, cũng cảm ơn ngươi đã chứa chấp ta."
Tiêu Cảnh Đình cười cười nói: "Ta giúp nhị ca là chuyện phải làm, ngươi không cần phải cảm ơn ta, trong khoảng thời gian này Mộc thiếu giúp ta không ít việc, muốn cảm ơn cũng nên là ta cảm ơn ngươi."
Mộc Thư Vũ nhìn Tiêu Cảnh Đình, chậm rãi nói: "Sau khi nhị ca ngươi trúng độc thì thực lực xuất hiện tình huống thụt lùi, nếu chỉ là việc thực lực thụt lùi thì cũng chẳng có gì, nhị ca ngươi còn trẻ, tốn chút thời gian thì sớm muộn gì cũng có thể tu luyện lại, chỉ là khi nhị ca ngươi trúng độc đã tổn hại lục phủ ngũ tạng và kinh mạch của huynh ấy, cũng cắt đứt khả năng tiến thêm một bước của huynh ấy..."
Tiêu Cảnh Đình sửng sốt một chút, hỏi: "Tại sao có thể như vậy?"
"Ngươi nghe ta nói hết đã, vốn ta cho rằng đời này huynh ấy đạt đến Luyện Khí tầng bốn là tối đa nên vẫn không dám nói với huynh ấy, nhưng gần đây ta phát hiện một điều, lục phủ ngũ tạng và kinh mạch của ca ca ngươi đang dần được chữa trị, theo ta quan sát được thì hẳn là linh tửu ngươi ủ có tác dụng." Mộc Thư Vũ nói.
Tiêu Cảnh Đình: "..."
Mộc Thư Vũ nhìn Tiêu Cảnh Đình rồi lên tiếng: "Nếu như có thể, ta hy vọng ngươi chừa nhiều chút linh tửu cho nhị ca ngươi."
Tiêu Cảnh Đình gật đầu đáp: "Ta biết rồi."
Hứa Mộc An dỗ hai đứa con trai ngủ xong, thấy Tiêu Cảnh Đình vào cửa thì nhỏ giọng hỏi: "Thư Vũ tìm ngươi làm gì vậy?"
"Đang kiếm phúc lợi cho nhị ca ấy mà, y nói linh tửu ta ủ có ích cho nhị ca nên mong ta chừa nhiều chút linh tửu cho huynh ấy." Tiêu Cảnh Đình đáp.
Hứa Mộc An sửng sốt một chút, nói: "Mộc Thư Vũ đối xử với nhị ca ngươi thật sự rất tốt đó!"
Tiêu Cảnh Đình gật đầu nói: "Đúng vậy! Sức hấp dẫn của nhị ca ghê gớm thật." Trước đó Mộc Thư Vũ đã biết thương thế của nhị ca sẽ ảnh hưởng đến tiến độ tu vi của huynh ấy sau này nhưng vẫn ở bên cạnh Tiêu Kình Phong như trước, có thể thấy được Mộc Thư Vũ đối xử với Tiêu Kình Phong rất rất tốt!
Hứa Mộc An gật đầu: "Thì đó, vậy linh tửu ủ trong đợt này làm sao đây?"
"Không bán." Tiêu Cảnh Đình nói, lợi ích của linh tuyền quá lớn, lúc hắn ủ rượu thì rót linh tuyền vào hơi nhiều, nếu để người có tâm nhìn ra manh mối sẽ không tốt lắm.
"Vốn ông chủ Chu Tế còn dặn ta, nếu có linh tửu nhất định phải giữ cho hắn hai vò, có điều bây giờ chúng ta cũng không thiếu chút tiền bán rượu kia, linh khí ẩn chứa trong rượu này thật sự là rất dồi dào." Hứa Mộc An nói.
Hiện giờ Hứa Mộc An đã thông suốt rất nhiều, sau khi không lo ăn không lo mặc, Hứa Mộc An càng nghĩ nhiều đến chuyện làm thế nào đề cao thực lực, đối với thứ có thể đề cao thực lực cũng xem trọng hơn một ít.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
...
Hứa Mộc An mang theo rượu và thức ăn đi về phía ruộng.
"Tiểu Hứa! Tới đưa cơm à?"
Hứa Mộc An gật đầu đáp: "Đúng ạ!"
"Tiểu Hứa! Hai vị thân thích đến nhà con thật có bản lĩnh nha! Một người thực lực phi phàm, một người khác còn là linh thực sư cấp ba đó."
Hứa Mộc An cười nhạt nói: "Đúng vậy!" Hiện tại Mộc Thư Vũ hỗ trợ trồng trọt cả ngày, Tiêu Kình Phong hỗ trợ tuần tra ruộng đất, tính ra thì y là rảnh rỗi nhất, Hứa Mộc An đã quen bận rộn, vừa rảnh rỗi thì ngược lại có chút bất an.
Tiêu Cảnh Đình nhìn thấy Hứa Mộc An liền vui vẻ vẫy tay với y một cái.
Động tác của Tiêu Cảnh Đình chọc cho vài thôn dân trong ruộng trêu ghẹo một hồi, Hứa Mộc An đi về phía Tiêu Cảnh Đình trong nụ cười thiện ý của mọi người, cầm cái giỏ tre trong tay đưa cho Tiêu Cảnh Đình.
Tiêu Cảnh Đình phân phát thức ăn rồi ngồi trên một mô đất ăn cơm trưa cùng Hứa Mộc An.
Tiêu Cảnh Đình nhìn ánh mắt chuyên chú của Hứa Mộc An, hỏi: "Làm sao vậy? Sao không ăn đi mà nhìn ta như vậy? Phát hiện tướng công ngươi rất quyến rũ à?"
Hứa Mộc An nâng cằm lên nói: "Ngươi thật sự rất được hoan nghênh đó, lúc ngươi làm việc thì có rất nhiều người nhìn ngươi chằm chằm."
"Có sao?" Đùa giỡn người không thành ngược lại còn bị đùa giỡn lại, Tiêu Cảnh Đình có hơi ngường ngượng.
"Có chứ!" Hứa Mộc An nghiêm túc gật đầu, gần đây Tiêu Cảnh Đình càng ngày càng nổi tiếng trong thôn, "Đúng rồi, dường như thực lực của ngươi lại tăng lên."
Tiêu Cảnh Đình gật đầu đáp: "Chỉ cần tiêu hao hết linh khí rồi đợi khi linh lực trong cơ thể tràn đầy trở lại thì thực lực sẽ có bước nhảy vọt."
"Như vậy rất đau đớn đúng không?" Hứa Mộc An hỏi.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu đáp: "Đúng là có hơi đau, có điều cảm giác thực lực tăng lên rất tốt."
Hứa Mộc An cười cười, không trả lời.
...
"Mẫu phụ, người về rồi?" Tiêu Tiểu Đông thấy Hứa Mộc An về sớm thì không khỏi có hơi tò mò.
Hứa Mộc An hơi thất thần đáp: "Đúng vậy!"
Hứa Mộc An nói với Tiêu Tiểu Đông: "Con và đệ đệ chơi ở ngoài nhé, mẫu phụ vào phòng ngủ một lát."
Tiêu Tiểu Đông gật đầu nói: "Dạ, mẫu phụ người mệt lắm ư? Vậy người nghỉ ngơi cho tốt nha."
Hứa Mộc An về phòng lấy ra một hộp ngọc, một gốc Liệt Viêm Thảo đỏ rực ánh vào mi mắt Hứa Mộc An, trong hộp ngọc là một gốc Liệt Viêm Thảo toàn thân đỏ rực.
Thông thường Liệt Viêm Thảo mười năm là rụng, mà gốc cây này xảy ra biến dị, có được trăm năm tuổi, linh lực ẩn chứa bên trong vô cùng dồi dào.
Tu vi của Hứa Mộc An có thể tăng lên nhanh như vậy, Liệt Viêm Thảo có công lao không nhỏ. Với tu vi hiện tại của Hứa Mộc An thì Liệt Viêm Thảo bình thường đã không có bao nhiêu trợ giúp với y, nếu muốn tăng lên thì chỉ có thể cho thuốc mạnh.
Hứa Mộc An nhắm mắt lại, gần đây y đã mơ hồ chạm tới bình cảnh cấp bốn, nhưng chạm đến không có nghĩa là có thể vượt qua, biết bao nhiêu người đã dừng ở Luyện Khí tầng ba đỉnh phong nhiều năm, thế giới này, thực lực vi tôn, mỗi khi thực lực tăng lên một cấp thì địa vị sẽ phát sinh biến hóa rất lớn, Hứa Mộc An vội vàng muốn đuổi theo bước chân của Tiêu Cảnh Đình, y thật sự không chờ được nữa rồi.
Lúc mặt trời lặn, Tiêu Cảnh Đình đi về nhà, chỉ thấy một nhóc con nghiêng ngã lảo đảo điên cuồng chạy vội tới.
"Chạy chậm chút, làm sao vậy?" Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Tiểu Đông nhắc nhở.
Tiêu Tiểu Đông thở hổn hển vọt tới trước mặt Tiêu Cảnh Đình, khuôn mặt trắng bệch nói: "Cha, không xong không xong rồi, mẫu phụ đã xảy ra chuyện."
Tiêu Cảnh Đình ôm Tiêu Tiểu Đông lên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không biết, chỉ là mẫu phụ đang kêu thảm thiết, mẫu phụ đóng cửa lại, bọn con không vào được." Tiêu Tiểu Đông nóng lòng như lửa đốt.
Tiêu Cảnh Đình không kịp hỏi thêm cái gì mà mang Tiêu Tiểu Đông chạy như điên về nhà.
Tiêu Tiểu Phàm đi loanh quanh trước cửa, vẻ mặt không biết làm sao, bên trong cánh cửa tryền đến tiếng kêu thảm đau đớn của Hứa Mộc An.
Tiêu Cảnh Đình xuất ra một cước, cửa lập tức bị đạp mở.
Hứa Mộc An bên trong cánh cửa bị thiêu đốt đến đỏ bừng cả mặt, trong mắt che kín tơ máu màu hồng.
"Ngươi không sao chứ, không sao chứ?" Tiêu Cảnh Đình nhìn dáng vẻ khó chịu của Hứa Mộc An thì không khỏi có chút luống cuống tay chân.
Hứa Mộc An thấy Tiêu Cảnh Đình, khuôn mặt thoáng chốc đã đỏ bừng như muốn nổ tung vậy.
Hứa Mộc An quay mặt sang chỗ khác, đầy quẫn bách mà chôn mặt trong chăn.
Tiêu Cảnh Đình sốt ruột nói: "Mộc An, ngươi đừng không nói gì như vậy! Ngươi làm sao rồi, khó chịu chỗ nào ngươi nói đi!" Tiêu Cảnh Đình nắm lấy cánh tay Hứa Mộc An, chạm vào thì thấy nóng hầm hập, "Mộc An, ngươi nóng quá! Có phải ngươi phát sốt rồi không? Sao ngươi lại nóng dữ vậy chứ?"
Mộc Thư Vũ đi tới bắt mạch, sắc mặt lập tức biến đổi.
"Mộc thiếu, Mộc An làm sao vậy?" Tiêu Cảnh Đình đầy lo lắng hỏi Mộc Thư Vũ.
Mộc Thư Vũ nuốt nước miếng, xấu hổ đáp: "Mộc An, hình như đệ ấy ăn nhầm xuân dược loại mạnh, ngươi ngủ với đệ ấy một lần là được."
"Ơ?" Tiêu Cảnh Đình ngây ngốc đáp một tiếng.
Hứa Mộc An cuộn người lại, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
"Được rồi được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi." Tiêu Kình Phong phản ứng lại liền bế hai đứa nhỏ ra ngoài.
"Con muốn xem mẫu phụ." Tiêu Tiểu Phàm không rõ chuyện gì xảy ra nên la lớn.
"Mẫu phụ không cần đệ xem." Tiêu Tiểu Đông nói.
Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ nhanh chóng lui ra ngoài.
Trong phòng, Tiêu Cảnh Đình tay chân luống cuống, hắn còn muốn tiến hành theo chất lượng để ăn đậu hủ của người ta mà, kết quả giờ đành phải làm chuyện bất đắc dĩ rồi.
Hứa Mộc An vừa thẹn lại quẫn, hận không thể đụng đầu vào tường cho bất tỉnh luôn.
Tiêu Cảnh Đình vươn tay ôm lấy Hứa Mộc An, dưới tác dụng của thuốc, Hứa Mộc An không khống chế được mà dán sát vào người Tiêu Cảnh Đình rồi phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Lý trí hoàn toàn rời bỏ thân thể, Hứa Mộc An vừa khát vọng được Tiêu Cảnh Đình ôm, về phương diện khác lại vừa quẫn bách xấu hổ vô cùng.
Tiêu Cảnh Đình được ôm liền kích động, nhanh chóng cởi quần áo mình rồi ôm lấy Hứa Mộc An.
Da Hứa Mộc An rất nhẵn bóng, sờ lên tựa như tơ tằm thượng hạng vậy, đường cong vùng eo Hứa Mộc An rất hoàn mỹ, tay Tiêu Cảnh Đình vuốt ve thắt lưng Hứa Mộc An, chỉ cảm thấy như đang sờ noãn ngọc thượng đẳng.
Hứa Mộc An ôm lấy cổ Tiêu Cảnh Đình rồi lung tung mà gặm lên một bên cổ hắn.
Tiêu Cảnh Đình bị Hứa Mộc An gặm đến toàn thân nóng lên, hắn chỉ cảm thấy người nuốt xuân dược đã biến thành chính mình mất rồi.
Ngoài cửa, Tiêu Tiểu Phàm nghe từng tiếng "bạch bạch bạch, bạch bạch bạch" trong cánh cửa thì gấp đến vò đầu bứt tai. "Ca ca, đệ muốn đi xem mẫu phụ thế nào rồi."
Tiêu Tiểu Đông nghẹn đỏ mặt nói: "Không cho đi."
"Nhưng mà..."
"Không cho đi." Tiêu Tiểu Đông nói như đinh đóng cột.
Tiêu Tiểu Phàm đầy tủi thân nhìn Tiêu Tiểu Đông, nói: "Ca ca, huynh không lo lắng cho mẫu phụ ư?"
Tiêu Tiểu Đông mím môi, lo chứ, nhóc đương nhiên là lo rồi, có điều loại chuyện như này nếu nhìn sẽ bị đau mắt hột đó.
Vừa rồi lão cha nóng nảy, lập tức đá hư cánh cửa, giờ cửa có đóng cũng như không đóng.
Tiêu Tiểu Phàm phồng má nói: "Đệ biết rồi, huynh không lo cho mẫu phụ chút nào hết."
Tiêu Tiểu Đông đầy khinh thường liếc Tiêu Tiểu Phàm một cái, thầm nghĩ: đệ đệ thật ngốc mà.
Bên trong cánh cửa truyền đến "tiếng kêu thảm thiết" của Hứa Mộc An, Tiêu Tiểu Phàm nhịn không được mà nhảy khỏi ghế định chạy vào trong, Tiêu Tiểu Đông lập tức đập nhóc một phác cho ngã sấp mặt trên đất.
Tiêu Tiểu Phàm kêu lên au áu, Tiêu Tiểu Đông hung ác rống lên một tiếng: "Câm họng."
Tiếng động bên trong cánh cửa càng lúc càng lớn, Tiêu Kình Phong sờ sờ mũi, xấu hổ nói: "Thư Vũ, đệ dẫn bọn nhóc ra ngoài bắt mấy con cá thêm món ăn đi."
Mộc Thư Vũ nghe được lời của Tiêu Kình Phong, lập tức như trút được gánh nặng nói: "Được." Mộc Thư Vũ nghe tiếng động bên trong thì đã đứng ngồi không yên, nghe thấy lời Tiêu Kình Phong liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mộc Thư Vũ dẫn hai đứa bé ra ngoài, dường như Tiêu Tiểu Phàm không yên lòng về Hứa Mộc An, lại bị Tiêu Tiểu Đông cứng rắn lôi đi.
"Mẫu phụ cứ luôn kêu đau kìa." Tiêu Tiểu Phàm đầy mất hứng nói.
"Đệ nghe lầm rồi." Tiêu Tiểu Đông lạnh lùng mở miệng.
Tiêu Tiểu Phàm phản đối ngay: "Đệ không có nghe lầm đâu, mẫu phụ thật sự đang kêu đau kìa."
Tiêu Tiểu Đông không vui nói: "Ta nói đệ nghe lầm, nghe lầm rồi nghe chưa."
...
Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An chiến đấu hăng hái cả đêm mới nặng nề thiếp đi, ngủ một hơi đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
========
Snail: Phàm Phàm à con thật sự nghe lầm rồi (→_→)
Edit + Beta: Snail
Buổi tối.
"Mộc thiếu, ngươi tìm ta à?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Mộc Thư Vũ gật đầu đáp: "Đúng vậy, cảm ơn ngươi đã giúp nhị ca ngươi, cũng cảm ơn ngươi đã chứa chấp ta."
Tiêu Cảnh Đình cười cười nói: "Ta giúp nhị ca là chuyện phải làm, ngươi không cần phải cảm ơn ta, trong khoảng thời gian này Mộc thiếu giúp ta không ít việc, muốn cảm ơn cũng nên là ta cảm ơn ngươi."
Mộc Thư Vũ nhìn Tiêu Cảnh Đình, chậm rãi nói: "Sau khi nhị ca ngươi trúng độc thì thực lực xuất hiện tình huống thụt lùi, nếu chỉ là việc thực lực thụt lùi thì cũng chẳng có gì, nhị ca ngươi còn trẻ, tốn chút thời gian thì sớm muộn gì cũng có thể tu luyện lại, chỉ là khi nhị ca ngươi trúng độc đã tổn hại lục phủ ngũ tạng và kinh mạch của huynh ấy, cũng cắt đứt khả năng tiến thêm một bước của huynh ấy..."
Tiêu Cảnh Đình sửng sốt một chút, hỏi: "Tại sao có thể như vậy?"
"Ngươi nghe ta nói hết đã, vốn ta cho rằng đời này huynh ấy đạt đến Luyện Khí tầng bốn là tối đa nên vẫn không dám nói với huynh ấy, nhưng gần đây ta phát hiện một điều, lục phủ ngũ tạng và kinh mạch của ca ca ngươi đang dần được chữa trị, theo ta quan sát được thì hẳn là linh tửu ngươi ủ có tác dụng." Mộc Thư Vũ nói.
Tiêu Cảnh Đình: "..."
Mộc Thư Vũ nhìn Tiêu Cảnh Đình rồi lên tiếng: "Nếu như có thể, ta hy vọng ngươi chừa nhiều chút linh tửu cho nhị ca ngươi."
Tiêu Cảnh Đình gật đầu đáp: "Ta biết rồi."
Hứa Mộc An dỗ hai đứa con trai ngủ xong, thấy Tiêu Cảnh Đình vào cửa thì nhỏ giọng hỏi: "Thư Vũ tìm ngươi làm gì vậy?"
"Đang kiếm phúc lợi cho nhị ca ấy mà, y nói linh tửu ta ủ có ích cho nhị ca nên mong ta chừa nhiều chút linh tửu cho huynh ấy." Tiêu Cảnh Đình đáp.
Hứa Mộc An sửng sốt một chút, nói: "Mộc Thư Vũ đối xử với nhị ca ngươi thật sự rất tốt đó!"
Tiêu Cảnh Đình gật đầu nói: "Đúng vậy! Sức hấp dẫn của nhị ca ghê gớm thật." Trước đó Mộc Thư Vũ đã biết thương thế của nhị ca sẽ ảnh hưởng đến tiến độ tu vi của huynh ấy sau này nhưng vẫn ở bên cạnh Tiêu Kình Phong như trước, có thể thấy được Mộc Thư Vũ đối xử với Tiêu Kình Phong rất rất tốt!
Hứa Mộc An gật đầu: "Thì đó, vậy linh tửu ủ trong đợt này làm sao đây?"
"Không bán." Tiêu Cảnh Đình nói, lợi ích của linh tuyền quá lớn, lúc hắn ủ rượu thì rót linh tuyền vào hơi nhiều, nếu để người có tâm nhìn ra manh mối sẽ không tốt lắm.
"Vốn ông chủ Chu Tế còn dặn ta, nếu có linh tửu nhất định phải giữ cho hắn hai vò, có điều bây giờ chúng ta cũng không thiếu chút tiền bán rượu kia, linh khí ẩn chứa trong rượu này thật sự là rất dồi dào." Hứa Mộc An nói.
Hiện giờ Hứa Mộc An đã thông suốt rất nhiều, sau khi không lo ăn không lo mặc, Hứa Mộc An càng nghĩ nhiều đến chuyện làm thế nào đề cao thực lực, đối với thứ có thể đề cao thực lực cũng xem trọng hơn một ít.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
...
Hứa Mộc An mang theo rượu và thức ăn đi về phía ruộng.
"Tiểu Hứa! Tới đưa cơm à?"
Hứa Mộc An gật đầu đáp: "Đúng ạ!"
"Tiểu Hứa! Hai vị thân thích đến nhà con thật có bản lĩnh nha! Một người thực lực phi phàm, một người khác còn là linh thực sư cấp ba đó."
Hứa Mộc An cười nhạt nói: "Đúng vậy!" Hiện tại Mộc Thư Vũ hỗ trợ trồng trọt cả ngày, Tiêu Kình Phong hỗ trợ tuần tra ruộng đất, tính ra thì y là rảnh rỗi nhất, Hứa Mộc An đã quen bận rộn, vừa rảnh rỗi thì ngược lại có chút bất an.
Tiêu Cảnh Đình nhìn thấy Hứa Mộc An liền vui vẻ vẫy tay với y một cái.
Động tác của Tiêu Cảnh Đình chọc cho vài thôn dân trong ruộng trêu ghẹo một hồi, Hứa Mộc An đi về phía Tiêu Cảnh Đình trong nụ cười thiện ý của mọi người, cầm cái giỏ tre trong tay đưa cho Tiêu Cảnh Đình.
Tiêu Cảnh Đình phân phát thức ăn rồi ngồi trên một mô đất ăn cơm trưa cùng Hứa Mộc An.
Tiêu Cảnh Đình nhìn ánh mắt chuyên chú của Hứa Mộc An, hỏi: "Làm sao vậy? Sao không ăn đi mà nhìn ta như vậy? Phát hiện tướng công ngươi rất quyến rũ à?"
Hứa Mộc An nâng cằm lên nói: "Ngươi thật sự rất được hoan nghênh đó, lúc ngươi làm việc thì có rất nhiều người nhìn ngươi chằm chằm."
"Có sao?" Đùa giỡn người không thành ngược lại còn bị đùa giỡn lại, Tiêu Cảnh Đình có hơi ngường ngượng.
"Có chứ!" Hứa Mộc An nghiêm túc gật đầu, gần đây Tiêu Cảnh Đình càng ngày càng nổi tiếng trong thôn, "Đúng rồi, dường như thực lực của ngươi lại tăng lên."
Tiêu Cảnh Đình gật đầu đáp: "Chỉ cần tiêu hao hết linh khí rồi đợi khi linh lực trong cơ thể tràn đầy trở lại thì thực lực sẽ có bước nhảy vọt."
"Như vậy rất đau đớn đúng không?" Hứa Mộc An hỏi.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu đáp: "Đúng là có hơi đau, có điều cảm giác thực lực tăng lên rất tốt."
Hứa Mộc An cười cười, không trả lời.
...
"Mẫu phụ, người về rồi?" Tiêu Tiểu Đông thấy Hứa Mộc An về sớm thì không khỏi có hơi tò mò.
Hứa Mộc An hơi thất thần đáp: "Đúng vậy!"
Hứa Mộc An nói với Tiêu Tiểu Đông: "Con và đệ đệ chơi ở ngoài nhé, mẫu phụ vào phòng ngủ một lát."
Tiêu Tiểu Đông gật đầu nói: "Dạ, mẫu phụ người mệt lắm ư? Vậy người nghỉ ngơi cho tốt nha."
Hứa Mộc An về phòng lấy ra một hộp ngọc, một gốc Liệt Viêm Thảo đỏ rực ánh vào mi mắt Hứa Mộc An, trong hộp ngọc là một gốc Liệt Viêm Thảo toàn thân đỏ rực.
Thông thường Liệt Viêm Thảo mười năm là rụng, mà gốc cây này xảy ra biến dị, có được trăm năm tuổi, linh lực ẩn chứa bên trong vô cùng dồi dào.
Tu vi của Hứa Mộc An có thể tăng lên nhanh như vậy, Liệt Viêm Thảo có công lao không nhỏ. Với tu vi hiện tại của Hứa Mộc An thì Liệt Viêm Thảo bình thường đã không có bao nhiêu trợ giúp với y, nếu muốn tăng lên thì chỉ có thể cho thuốc mạnh.
Hứa Mộc An nhắm mắt lại, gần đây y đã mơ hồ chạm tới bình cảnh cấp bốn, nhưng chạm đến không có nghĩa là có thể vượt qua, biết bao nhiêu người đã dừng ở Luyện Khí tầng ba đỉnh phong nhiều năm, thế giới này, thực lực vi tôn, mỗi khi thực lực tăng lên một cấp thì địa vị sẽ phát sinh biến hóa rất lớn, Hứa Mộc An vội vàng muốn đuổi theo bước chân của Tiêu Cảnh Đình, y thật sự không chờ được nữa rồi.
Lúc mặt trời lặn, Tiêu Cảnh Đình đi về nhà, chỉ thấy một nhóc con nghiêng ngã lảo đảo điên cuồng chạy vội tới.
"Chạy chậm chút, làm sao vậy?" Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Tiểu Đông nhắc nhở.
Tiêu Tiểu Đông thở hổn hển vọt tới trước mặt Tiêu Cảnh Đình, khuôn mặt trắng bệch nói: "Cha, không xong không xong rồi, mẫu phụ đã xảy ra chuyện."
Tiêu Cảnh Đình ôm Tiêu Tiểu Đông lên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không biết, chỉ là mẫu phụ đang kêu thảm thiết, mẫu phụ đóng cửa lại, bọn con không vào được." Tiêu Tiểu Đông nóng lòng như lửa đốt.
Tiêu Cảnh Đình không kịp hỏi thêm cái gì mà mang Tiêu Tiểu Đông chạy như điên về nhà.
Tiêu Tiểu Phàm đi loanh quanh trước cửa, vẻ mặt không biết làm sao, bên trong cánh cửa tryền đến tiếng kêu thảm đau đớn của Hứa Mộc An.
Tiêu Cảnh Đình xuất ra một cước, cửa lập tức bị đạp mở.
Hứa Mộc An bên trong cánh cửa bị thiêu đốt đến đỏ bừng cả mặt, trong mắt che kín tơ máu màu hồng.
"Ngươi không sao chứ, không sao chứ?" Tiêu Cảnh Đình nhìn dáng vẻ khó chịu của Hứa Mộc An thì không khỏi có chút luống cuống tay chân.
Hứa Mộc An thấy Tiêu Cảnh Đình, khuôn mặt thoáng chốc đã đỏ bừng như muốn nổ tung vậy.
Hứa Mộc An quay mặt sang chỗ khác, đầy quẫn bách mà chôn mặt trong chăn.
Tiêu Cảnh Đình sốt ruột nói: "Mộc An, ngươi đừng không nói gì như vậy! Ngươi làm sao rồi, khó chịu chỗ nào ngươi nói đi!" Tiêu Cảnh Đình nắm lấy cánh tay Hứa Mộc An, chạm vào thì thấy nóng hầm hập, "Mộc An, ngươi nóng quá! Có phải ngươi phát sốt rồi không? Sao ngươi lại nóng dữ vậy chứ?"
Mộc Thư Vũ đi tới bắt mạch, sắc mặt lập tức biến đổi.
"Mộc thiếu, Mộc An làm sao vậy?" Tiêu Cảnh Đình đầy lo lắng hỏi Mộc Thư Vũ.
Mộc Thư Vũ nuốt nước miếng, xấu hổ đáp: "Mộc An, hình như đệ ấy ăn nhầm xuân dược loại mạnh, ngươi ngủ với đệ ấy một lần là được."
"Ơ?" Tiêu Cảnh Đình ngây ngốc đáp một tiếng.
Hứa Mộc An cuộn người lại, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
"Được rồi được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi." Tiêu Kình Phong phản ứng lại liền bế hai đứa nhỏ ra ngoài.
"Con muốn xem mẫu phụ." Tiêu Tiểu Phàm không rõ chuyện gì xảy ra nên la lớn.
"Mẫu phụ không cần đệ xem." Tiêu Tiểu Đông nói.
Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ nhanh chóng lui ra ngoài.
Trong phòng, Tiêu Cảnh Đình tay chân luống cuống, hắn còn muốn tiến hành theo chất lượng để ăn đậu hủ của người ta mà, kết quả giờ đành phải làm chuyện bất đắc dĩ rồi.
Hứa Mộc An vừa thẹn lại quẫn, hận không thể đụng đầu vào tường cho bất tỉnh luôn.
Tiêu Cảnh Đình vươn tay ôm lấy Hứa Mộc An, dưới tác dụng của thuốc, Hứa Mộc An không khống chế được mà dán sát vào người Tiêu Cảnh Đình rồi phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Lý trí hoàn toàn rời bỏ thân thể, Hứa Mộc An vừa khát vọng được Tiêu Cảnh Đình ôm, về phương diện khác lại vừa quẫn bách xấu hổ vô cùng.
Tiêu Cảnh Đình được ôm liền kích động, nhanh chóng cởi quần áo mình rồi ôm lấy Hứa Mộc An.
Da Hứa Mộc An rất nhẵn bóng, sờ lên tựa như tơ tằm thượng hạng vậy, đường cong vùng eo Hứa Mộc An rất hoàn mỹ, tay Tiêu Cảnh Đình vuốt ve thắt lưng Hứa Mộc An, chỉ cảm thấy như đang sờ noãn ngọc thượng đẳng.
Hứa Mộc An ôm lấy cổ Tiêu Cảnh Đình rồi lung tung mà gặm lên một bên cổ hắn.
Tiêu Cảnh Đình bị Hứa Mộc An gặm đến toàn thân nóng lên, hắn chỉ cảm thấy người nuốt xuân dược đã biến thành chính mình mất rồi.
Ngoài cửa, Tiêu Tiểu Phàm nghe từng tiếng "bạch bạch bạch, bạch bạch bạch" trong cánh cửa thì gấp đến vò đầu bứt tai. "Ca ca, đệ muốn đi xem mẫu phụ thế nào rồi."
Tiêu Tiểu Đông nghẹn đỏ mặt nói: "Không cho đi."
"Nhưng mà..."
"Không cho đi." Tiêu Tiểu Đông nói như đinh đóng cột.
Tiêu Tiểu Phàm đầy tủi thân nhìn Tiêu Tiểu Đông, nói: "Ca ca, huynh không lo lắng cho mẫu phụ ư?"
Tiêu Tiểu Đông mím môi, lo chứ, nhóc đương nhiên là lo rồi, có điều loại chuyện như này nếu nhìn sẽ bị đau mắt hột đó.
Vừa rồi lão cha nóng nảy, lập tức đá hư cánh cửa, giờ cửa có đóng cũng như không đóng.
Tiêu Tiểu Phàm phồng má nói: "Đệ biết rồi, huynh không lo cho mẫu phụ chút nào hết."
Tiêu Tiểu Đông đầy khinh thường liếc Tiêu Tiểu Phàm một cái, thầm nghĩ: đệ đệ thật ngốc mà.
Bên trong cánh cửa truyền đến "tiếng kêu thảm thiết" của Hứa Mộc An, Tiêu Tiểu Phàm nhịn không được mà nhảy khỏi ghế định chạy vào trong, Tiêu Tiểu Đông lập tức đập nhóc một phác cho ngã sấp mặt trên đất.
Tiêu Tiểu Phàm kêu lên au áu, Tiêu Tiểu Đông hung ác rống lên một tiếng: "Câm họng."
Tiếng động bên trong cánh cửa càng lúc càng lớn, Tiêu Kình Phong sờ sờ mũi, xấu hổ nói: "Thư Vũ, đệ dẫn bọn nhóc ra ngoài bắt mấy con cá thêm món ăn đi."
Mộc Thư Vũ nghe được lời của Tiêu Kình Phong, lập tức như trút được gánh nặng nói: "Được." Mộc Thư Vũ nghe tiếng động bên trong thì đã đứng ngồi không yên, nghe thấy lời Tiêu Kình Phong liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mộc Thư Vũ dẫn hai đứa bé ra ngoài, dường như Tiêu Tiểu Phàm không yên lòng về Hứa Mộc An, lại bị Tiêu Tiểu Đông cứng rắn lôi đi.
"Mẫu phụ cứ luôn kêu đau kìa." Tiêu Tiểu Phàm đầy mất hứng nói.
"Đệ nghe lầm rồi." Tiêu Tiểu Đông lạnh lùng mở miệng.
Tiêu Tiểu Phàm phản đối ngay: "Đệ không có nghe lầm đâu, mẫu phụ thật sự đang kêu đau kìa."
Tiêu Tiểu Đông không vui nói: "Ta nói đệ nghe lầm, nghe lầm rồi nghe chưa."
...
Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An chiến đấu hăng hái cả đêm mới nặng nề thiếp đi, ngủ một hơi đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
========
Snail: Phàm Phàm à con thật sự nghe lầm rồi (→_→)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook