Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư
-
Chương 34: Hoàn cảnh khó khăn của Tiêu Kình Phong
Chương 34: Hoàn cảnh khó khăn của Tiêu Kình Phong
Edit + Beta: Snail
Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, tin tức Hứa Mộc An "về nhà mẹ đẻ" lan truyền nhanh chóng sau khi Hứa Mộc An rời đi hai ngày.
Chính chủ không ở đây, các bà mai ùn ùn kéo đến làm Tiêu Cảnh Đình phiền chán vô cùng.
Tiêu Cảnh Đình phiền, Tiêu Tiểu Đông lại như lâm đại địch, rất sợ có người thừa dịp Hứa Mộc An không có mặt mà lợi dụng sơ hở.
Tiêu Tiểu Đông thấy bà mối mang người tới cửa bèn mang theo đệ đệ trừng những người đó, có điều, đứa nhỏ trừng mắt không có bao nhiêu lực sát thương, người tới hoàn toàn không nhìn Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm.
Trong nhà người đến người đi, thậm chí sáng sớm đã có người tìm tới cửa thường xuyên làm trễ nãi không ít việc.
Tiêu Cảnh Đình buộc phải suy nghĩ biện pháp, Tiêu Cảnh Đình dùng gậy trúc làm hai cây súng bắn nước đơn giản cho Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông.
Tuổi thơ của Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông đều rất đơn điệu, không có đồ chơi gì cả, sau khi có được súng bắn nước thì lập tức yêu thích không buông tay.
Tiêu Cảnh Đình ra cửa mỗi sáng sớm, Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông liền nghịch súng nước trong sân, thấy có người tới cửa là cầm súng nước bắn người ta, giội cho đám người kia ướt sủng, cả ngày hôm đó lại có hiệu quả rõ rệt, thiếu nữ tiểu ca mặc trang phục lộng lẫy mà đến lại bị tưới cho chật vật không chịu nỗi, khách khứa tới cửa ngày hôm sau giảm mạnh phân nửa.
...
Đầu bên kia, hành tung của Tiêu Kình Phong mơ hồ không rõ, sau khi Hứa Mộc An xuất phát bảy ngày mới may mắn phát hiện tung tích Tiêu Kình Phong.
Lúc Hứa Mộc An tìm được Tiêu Kình Phong, thân thể Tiêu Kình Phong rất tệ, trong thư Tiêu Bình nói Tiêu Kình Phong bị thương, Hứa Mộc An tìm được Tiêu Kình Phong mới biết được, Tiêu Kình Phong không phải bị thương, mà là trúng độc.
Tiêu Kình Phong trúng một loại độc của nhện thải phượng, người trúng loại độc này, linh khí trong cơ thể sẽ dần bị ăn mòn, từng bước biến thành phế nhân không còn chút linh lực nào.
Độc của nhện thải phượng phải dùng giải độc đan cấp bốn Bích Tâm Đan mới có thể giải được, Bích Tâm Đan trị giá một ngàn lượng bạc, một ngàn lượng bạc đối với một vài gia tộc nhỏ mà nói là một số tiền lớn, nhưng đối với Tiêu gia nhà lớn nghiệp lớn mà nói thì không coi là chuyện thương cân động cốt gì.
Nếu cha mẹ nguyên chủ vẫn còn, giải quyết độc của Tiêu Kình Phong không phải việc khó gì, chỉ là... hiện tại đương gia đổi thành một nhà đại bá của Tiêu Kình Phong.
Sau khi Tiêu Kình Phong trở lại Tiêu gia, Tiêu Thành Phong ngoài sáng giả bộ rất quan tâm chuyện của Tiêu Kình Phong, sai người dùng mọi cách hỏi thăm nơi có giải độc đan, trong tối lại kéo dài tổn thương do chất độc của Tiêu Kình Phong lần nữa, đến khi Tiêu Kình Phong gây ra chuyện cưỡng hiếp "phu nhân" của Tiêu Mộc Hồng, Tiêu Thành Phong mắng to Tiêu Kình Phong vong ân phụ nghĩa, không biết liêm sỉ...
Tiêu Kình Phong trăm miệng khó trả lời, cứ vậy bị đuổi khỏi Tiêu gia.
"Nhị ca, huynh theo ta về đi, chính Cảnh Đình bảo ta tới đón huynh đó, tổn thương do độc của huynh, chờ tụ hợp với Cảnh Đình, chúng ta lại từ từ nghĩ biện pháp, được không?" Hứa Mộc An nói. Hứa Mộc An thầm nghĩ: hiện tại bản lĩnh của Tiêu Cảnh Đình không tệ, nếu có lòng giúp đỡ, cho Tiêu Cảnh Đình thời gian mấy tháng, gom góp một ngàn lượng hẳn không phải chuyện khó gì.
Tiêu Kình Phong lắc đầu, nói: "Tính tình Cảnh Đình ta hiểu, bản thân hắn còn không lo cho mình được, sẽ không lo cho nhị ca như ta đâu, đệ đi theo hắn, chắc hẳn cuộc sống cũng không dễ chịu, dù đệ đệ kia của ta có lương tâm, nhìn trên tình cảm huynh đệ mà chứa chấp ta thì cũng sẽ liên lụy tới các ngươi."
"Nhị ca, huynh đừng bị thua thiệt thì tự xem thường mình! Nếu trị hết chất độc trong người thì huynh vẫn là cao thủ đó thôi." Hứa Mộc An nói.
Lúc ở Tiêu gia, Hứa Mộc An rất kính phục Tiêu Kình Phong, tuy rằng Tiêu Kình Phong sinh ra trong nhà quyền thế nhưng trên người không có hơi thở phô trương của đệ tử nhà quyền thế, Tiêu Kình Phong gia nhập đội lính đánh thuê từ sớm, tự cấp tự túc, mắt thấy Tiêu Kình Phong khí phách năm đó biến thành như bây giờ, trong lòng Hứa Mộc An thấy rất khó chịu.
Tiêu Kình Phong cười khổ, chất độc trong người hắn kéo dài lâu như vậy, sợ là khó lành được.
"Kình Phong ca, huynh nghe lời Hứa thiếu đi, tìm đệ đệ của huynh trước, tốt xấu gì cũng tìm chỗ đặt chân đã, Hứa ca ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, huynh đừng phụ tấm lòng của người ta mà!" Mộc Thư Vũ trầm mặc hồi lâu rồi nói với Tiêu Kình Phong.
Tiêu Kình Phong nhìn vào đôi mắt Mộc Thư Vũ, cười khổ một tiếng, mấy tháng trước hắn vẫn là đại thiếu gia Tiêu gia, một tiểu đội trưởng của đội lính đánh thuê, bằng hữu khắp thiên hạ, hiện tại hắn thành chuột chạy qua đường, những bằng hữu trước kia mà gặp phải hắn thì người sau tránh nhanh hơn người trước, ngược lại là Mộc Thư Vũ lúc trước vẫn đối xử với hắn nhàn nhạt, từ sau khi hắn nghèo túng lại vẫn luôn bên cạnh chăm sóc hắn, quả thật là hoạn nạn gặp chân tình mà!
"Đúng đó! Nhị ca, đệ đệ huynh thật sự không giống lúc trước đâu, hắn nghe nói huynh bị thương nên trước khi ta đến đây, hắn còn cố ý đưa hết bạc trong nhà cho ta, bảo ta đừng keo kiệt tiền mua thuốc cho huynh." Hứa Mộc An nói.
Mộc Thư Vũ nhìn Tiêu Kình Phong, không ngừng cố gắng nói: "Kình Phong ca, đệ đệ huynh có lòng, huynh đi đi mà, suy cho cùng cũng là huynh đệ, dù không gần gũi nhưng quan hệ máu mủ thì vẫn còn đó mà."
Tiêu Kình Phong gật đầu, nói: "Được rồi." Sau khi xảy ra chuyện, Tiêu Kình Phong từng liên hệ với đại ca Tiêu Thanh Nham đang học tập tại thư viện Bích Phong, đáng tiếc, không biết có phải Tiêu Thanh Nham bận việc học hay không mà sau khi đưa tin qua đó thì như đá chìm đáy biển, mất tăm mất tích.
"Chờ sau khi gặp đệ đệ ta, nếu Cảnh Đình không đồng ý chứa chấp cho ta, đệ cũng đừng miễn cưỡng hắn." Tiêu Kình Phong có hơi tiu nghỉu nói.
Hứa Mộc An nhìn Tiêu Kình Phong nói: "Nhị ca, Cảnh Đình thật sự thay đổi rất nhiều, huynh chưa gặp hắn, ta có nói thế nào huynh cũng sẽ không hiểu, chờ huynh gặp hắn sẽ biết."
Tiêu Kình Phong thản nhiên gật đầu, nói: "Được rồi."
Mộc Thư Vũ nghe giọng điệu mất hết ý chí của Tiêu Kình Phong, biết là Tiêu Kình Phong không ôm nhiều hy vọng với người đệ đệ này: "Kình Phong, huynh đừng nhụt chí! Xe đến trước núi ắt có đường, việc này có lẽ sẽ có chuyển biến."
Tiêu Kình Phong nhìn Mộc Thư Vũ, trong lòng cười khổ, thầm nghĩ: Mộc Thư Vũ quá đơn thuần, cho nên mới có lòng chờ mong với người đệ đệ kia của hắn, nào ngờ rằng hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Lúc Hứa Mộc An mang theo Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ trở lại trạch viện Tiêu gia ở thôn Thổ Khâu, Tiêu Cảnh Đình đang tắm cho Tiêu Tiểu Phàm trong sân.
Tiêu Tiểu Phàm trần truồng ngồi trong một cái chậu gỗ lớn, Tiêu Cảnh Đình cầm gáo nước tắm gội cho nhóc, Tiêu Tiểu Phàm đầy hưng phấn dọc nước, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tiểu Đông cứng ngắc, vẻ mặt khó chịu nhìn một màn "đồi phong bại tục" này.
Nhìn thấy Hứa Mộc An dẫn người tiến vào, Tiêu Cảnh Đình nhanh chóng cầm khăn tắm bọc Tiêu Tiểu Phàm lại, bảo Tiêu Tiểu Đông mang Tiêu Tiểu Phàm vào nhà mặc quần áo.
Tiêu Tiểu Phàm chưa thỏa mãn đá dép lê, lưu luyến đi theo Tiêu Tiểu Đông vào phòng.
Tiêu Kình Phong nhìn hai nhóc con rời đi, trong lòng hơi kinh ngạc, trong ấn tượng của Tiêu Kình Phong, Tiêu Cảnh Đình luôn không có vẻ hòa nhã với đứa con trai nhỏ này, vừa rồi hắn lại nhìn thấy cảnh đôi cha con kia vui vẻ hòa thuận.
Tiêu Tiểu Phàm vào phòng, nằm trên giường lăn qua lăn lại, tránh né tay Tiêu Tiểu Đông.
"Đệ không mặc, không mặc."
"Trần truồng như vậy đệ không ngượng à, ban ngày ban mặt mà tắm rửa, không biết xấu hổ." Tiêu Tiểu Đông buồn bực nói.
"Không sợ không sợ, phụ thân nói đệ còn nhỏ, đừng lo, ca ca, huynh cũng xin phụ thân tắm cho huynh đi! Phụ thân tắm cho thoải mái lắm á." Tiêu Tiểu Phàm xoa chân nói.
Tiêu Tiểu Đông đỏ mặt nói: "Ta tự tắm được."
"À." Tiêu Tiểu Phàm nằm sấp trên giường, bò lung tung khắp nơi, Tiêu Tiểu Đông nhìn dáng vẻ lười biếng kia của Tiêu Tiểu Phàm, trong lòng nhịn không được có vài phần ghen tỵ.
Trong viện huynh đệ gặp mặt, bầu không khí có phần căng thẳng.
"Nhị ca, vào nhà trước đi." Tiêu Cảnh Đình có chút lúng túng nói.
Tiêu Kình Phong gật đầu, hai huynh đệ hỏi han một hồi, Tiêu Cảnh Đình thu xếp cho Tiêu Kình Phong ở trong phòng mình, lại tìm Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm tặng Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ không ít đồ ăn.
Thấy Tiêu Kình Phong có phần mệt nhọc, Tiêu Cảnh Đình cũng không hỏi gì nhiều, trực tiếp giục Tiêu Kình Phong đi nghỉ ngơi.
"Không phải ngươi đi đón nhị ca sao? Sao lại đón hai người về?" Tiêu Cảnh Đình khó hiểu hỏi.
"Mộc Thư Vũ nhận ơn cứu mạng của nhị ca ngươi, trong khoảng thời gian nay vẫn là y chăm sóc nhị ca ngươi." Hứa Mộc An giải thích.
Tiêu Cảnh Đình đảo tròng mắt, thầm nghĩ: Trên địa cầu có câu nói, ân cứu mạng, lấy thân báo đáp, hai người kia có mờ ám nha!
"Ngươi đang nghĩ gì đó?" Hứa Mộc An thấy Tiêu Cảnh Đình trầm tư thì hỏi.
"Ta đang nghĩ trong nhà chỉ có ba căn phòng, lúc đầu ta muốn nhường phòng ta cho nhị ca ở, ta và ngươi thêm hai nhóc con kia chen chúc là được, chỉ là hiện tại lại thêm một người." Tiêu Cảnh Đình có hơi khó xử nói.
Hứa Mộc An nghe Tiêu Cảnh Đình nói muốn chen chúc với y và hai đứa bé trong một gian phòng thì không khỏi có hơi đỏ mặt, tuy rằng y và Tiêu Cảnh Đình là vợ chồng, thậm chí từng có hai đứa con, nhưng quan hệ rất cứng nhắc, hai lần y xảy ra quan hệ với Tiêu Cảnh Đình đều là lúc Tiêu Cảnh Đình say rượu.
"Mộc Thư Vũ kia là một song nhi! Để y ở chung phòng với nhị ca hình như không hay lắm!" Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An đỏ mặt nói: "Kỳ thật lúc ta tìm được nhị ca, hắn đang ở chung với Mộc Thư Vũ."
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: "Vậy à! Vậy là tốt rồi."
"Rốt cuộc tình huống của nhị ca thế nào? Thấy trạng thái nhị ca không quá tốt nên ta không hỏi kỹ." Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Hứa Mộc An nói: "Đội lính đánh thuê của nhị ca ngươi tốn rất nhiều sức lực, thật vất vả mới hợp sức đánh chết một con yêu thú cấp năm, Chu Khang Tề lại chạy tới nhặt đồ có sẵn, nói hắn nhìn thấy yêu thú kia trước tiên, muốn đội lính đánh thuê tặng yêu thú cho hắn. Yêu thú là do đội lính đánh thuê dốc hết sức mới đánh được, đương nhiên không có khả năng tặng cho người khác, đôi bên lập tức ầm ĩ lên, tính tình nhị ca ngươi nóng nảy bèn đánh Chu Khang Tề trọng thương."
"Song phương cụt hứng bỏ về, sau khi Chu Khang Tề bị thương thì ghi hận ca ca ngươi, tìm người hạ độc ca ca ngươi, ca ca ngươi vốn bị thương, lại trúng độc, thực lực không mạnh bằng lúc trước."
"Lúc này, Chu gia đầu tiên là tạo áp lực cho đội lính đánh thuê, lại hứa hẹn lợi ích để đội lính đánh thuê đuổi ca ca ngươi đi, đội lính đánh thuê thấy ca ca ngươi không có chỗ dựa vững chắc, lại không địch lại Chu gia hùng mạnh bèn nói dối rằng ca ca ngươi đoạt con mồi của tiểu thiếu gia Chu gia, đuổi ca ca ngươi khỏi đội lính đánh thuê."
"Vô sỉ!" Tiêu Cảnh Đình tức giận nói.
Hứa Mộc An lắc đầu, nói: "Đội lính đánh thuê muôn miệng một lời, ca ca ngươi có nói trăm ngàn câu cũng không nói rõ được! Huống chi nhị ca ngươi không phải người giỏi ăn nói."
Tiêu Cảnh Đình lạnh lùng cười, nói tới nói lui thì cũng là do cha mẹ nguyên chủ đã mất, một chi này của bọn họ thất thế, nếu cha mẹ nguyên chủ còn thì đội lính đánh thuê nịnh bợ còn không kịp, sao lại hãm hại Tiêu Kình Phong như vậy chứ.
—————–
Snail: Càng lúc càng bận, càng lúc càng lười, nhưng mình không drop đâu ạ, chỉ là mỗi ngày tranh thủ thời gian rảnh gõ một trang nên khá lâu mới xong được một chương, hic.
Edit + Beta: Snail
Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, tin tức Hứa Mộc An "về nhà mẹ đẻ" lan truyền nhanh chóng sau khi Hứa Mộc An rời đi hai ngày.
Chính chủ không ở đây, các bà mai ùn ùn kéo đến làm Tiêu Cảnh Đình phiền chán vô cùng.
Tiêu Cảnh Đình phiền, Tiêu Tiểu Đông lại như lâm đại địch, rất sợ có người thừa dịp Hứa Mộc An không có mặt mà lợi dụng sơ hở.
Tiêu Tiểu Đông thấy bà mối mang người tới cửa bèn mang theo đệ đệ trừng những người đó, có điều, đứa nhỏ trừng mắt không có bao nhiêu lực sát thương, người tới hoàn toàn không nhìn Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm.
Trong nhà người đến người đi, thậm chí sáng sớm đã có người tìm tới cửa thường xuyên làm trễ nãi không ít việc.
Tiêu Cảnh Đình buộc phải suy nghĩ biện pháp, Tiêu Cảnh Đình dùng gậy trúc làm hai cây súng bắn nước đơn giản cho Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông.
Tuổi thơ của Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông đều rất đơn điệu, không có đồ chơi gì cả, sau khi có được súng bắn nước thì lập tức yêu thích không buông tay.
Tiêu Cảnh Đình ra cửa mỗi sáng sớm, Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông liền nghịch súng nước trong sân, thấy có người tới cửa là cầm súng nước bắn người ta, giội cho đám người kia ướt sủng, cả ngày hôm đó lại có hiệu quả rõ rệt, thiếu nữ tiểu ca mặc trang phục lộng lẫy mà đến lại bị tưới cho chật vật không chịu nỗi, khách khứa tới cửa ngày hôm sau giảm mạnh phân nửa.
...
Đầu bên kia, hành tung của Tiêu Kình Phong mơ hồ không rõ, sau khi Hứa Mộc An xuất phát bảy ngày mới may mắn phát hiện tung tích Tiêu Kình Phong.
Lúc Hứa Mộc An tìm được Tiêu Kình Phong, thân thể Tiêu Kình Phong rất tệ, trong thư Tiêu Bình nói Tiêu Kình Phong bị thương, Hứa Mộc An tìm được Tiêu Kình Phong mới biết được, Tiêu Kình Phong không phải bị thương, mà là trúng độc.
Tiêu Kình Phong trúng một loại độc của nhện thải phượng, người trúng loại độc này, linh khí trong cơ thể sẽ dần bị ăn mòn, từng bước biến thành phế nhân không còn chút linh lực nào.
Độc của nhện thải phượng phải dùng giải độc đan cấp bốn Bích Tâm Đan mới có thể giải được, Bích Tâm Đan trị giá một ngàn lượng bạc, một ngàn lượng bạc đối với một vài gia tộc nhỏ mà nói là một số tiền lớn, nhưng đối với Tiêu gia nhà lớn nghiệp lớn mà nói thì không coi là chuyện thương cân động cốt gì.
Nếu cha mẹ nguyên chủ vẫn còn, giải quyết độc của Tiêu Kình Phong không phải việc khó gì, chỉ là... hiện tại đương gia đổi thành một nhà đại bá của Tiêu Kình Phong.
Sau khi Tiêu Kình Phong trở lại Tiêu gia, Tiêu Thành Phong ngoài sáng giả bộ rất quan tâm chuyện của Tiêu Kình Phong, sai người dùng mọi cách hỏi thăm nơi có giải độc đan, trong tối lại kéo dài tổn thương do chất độc của Tiêu Kình Phong lần nữa, đến khi Tiêu Kình Phong gây ra chuyện cưỡng hiếp "phu nhân" của Tiêu Mộc Hồng, Tiêu Thành Phong mắng to Tiêu Kình Phong vong ân phụ nghĩa, không biết liêm sỉ...
Tiêu Kình Phong trăm miệng khó trả lời, cứ vậy bị đuổi khỏi Tiêu gia.
"Nhị ca, huynh theo ta về đi, chính Cảnh Đình bảo ta tới đón huynh đó, tổn thương do độc của huynh, chờ tụ hợp với Cảnh Đình, chúng ta lại từ từ nghĩ biện pháp, được không?" Hứa Mộc An nói. Hứa Mộc An thầm nghĩ: hiện tại bản lĩnh của Tiêu Cảnh Đình không tệ, nếu có lòng giúp đỡ, cho Tiêu Cảnh Đình thời gian mấy tháng, gom góp một ngàn lượng hẳn không phải chuyện khó gì.
Tiêu Kình Phong lắc đầu, nói: "Tính tình Cảnh Đình ta hiểu, bản thân hắn còn không lo cho mình được, sẽ không lo cho nhị ca như ta đâu, đệ đi theo hắn, chắc hẳn cuộc sống cũng không dễ chịu, dù đệ đệ kia của ta có lương tâm, nhìn trên tình cảm huynh đệ mà chứa chấp ta thì cũng sẽ liên lụy tới các ngươi."
"Nhị ca, huynh đừng bị thua thiệt thì tự xem thường mình! Nếu trị hết chất độc trong người thì huynh vẫn là cao thủ đó thôi." Hứa Mộc An nói.
Lúc ở Tiêu gia, Hứa Mộc An rất kính phục Tiêu Kình Phong, tuy rằng Tiêu Kình Phong sinh ra trong nhà quyền thế nhưng trên người không có hơi thở phô trương của đệ tử nhà quyền thế, Tiêu Kình Phong gia nhập đội lính đánh thuê từ sớm, tự cấp tự túc, mắt thấy Tiêu Kình Phong khí phách năm đó biến thành như bây giờ, trong lòng Hứa Mộc An thấy rất khó chịu.
Tiêu Kình Phong cười khổ, chất độc trong người hắn kéo dài lâu như vậy, sợ là khó lành được.
"Kình Phong ca, huynh nghe lời Hứa thiếu đi, tìm đệ đệ của huynh trước, tốt xấu gì cũng tìm chỗ đặt chân đã, Hứa ca ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, huynh đừng phụ tấm lòng của người ta mà!" Mộc Thư Vũ trầm mặc hồi lâu rồi nói với Tiêu Kình Phong.
Tiêu Kình Phong nhìn vào đôi mắt Mộc Thư Vũ, cười khổ một tiếng, mấy tháng trước hắn vẫn là đại thiếu gia Tiêu gia, một tiểu đội trưởng của đội lính đánh thuê, bằng hữu khắp thiên hạ, hiện tại hắn thành chuột chạy qua đường, những bằng hữu trước kia mà gặp phải hắn thì người sau tránh nhanh hơn người trước, ngược lại là Mộc Thư Vũ lúc trước vẫn đối xử với hắn nhàn nhạt, từ sau khi hắn nghèo túng lại vẫn luôn bên cạnh chăm sóc hắn, quả thật là hoạn nạn gặp chân tình mà!
"Đúng đó! Nhị ca, đệ đệ huynh thật sự không giống lúc trước đâu, hắn nghe nói huynh bị thương nên trước khi ta đến đây, hắn còn cố ý đưa hết bạc trong nhà cho ta, bảo ta đừng keo kiệt tiền mua thuốc cho huynh." Hứa Mộc An nói.
Mộc Thư Vũ nhìn Tiêu Kình Phong, không ngừng cố gắng nói: "Kình Phong ca, đệ đệ huynh có lòng, huynh đi đi mà, suy cho cùng cũng là huynh đệ, dù không gần gũi nhưng quan hệ máu mủ thì vẫn còn đó mà."
Tiêu Kình Phong gật đầu, nói: "Được rồi." Sau khi xảy ra chuyện, Tiêu Kình Phong từng liên hệ với đại ca Tiêu Thanh Nham đang học tập tại thư viện Bích Phong, đáng tiếc, không biết có phải Tiêu Thanh Nham bận việc học hay không mà sau khi đưa tin qua đó thì như đá chìm đáy biển, mất tăm mất tích.
"Chờ sau khi gặp đệ đệ ta, nếu Cảnh Đình không đồng ý chứa chấp cho ta, đệ cũng đừng miễn cưỡng hắn." Tiêu Kình Phong có hơi tiu nghỉu nói.
Hứa Mộc An nhìn Tiêu Kình Phong nói: "Nhị ca, Cảnh Đình thật sự thay đổi rất nhiều, huynh chưa gặp hắn, ta có nói thế nào huynh cũng sẽ không hiểu, chờ huynh gặp hắn sẽ biết."
Tiêu Kình Phong thản nhiên gật đầu, nói: "Được rồi."
Mộc Thư Vũ nghe giọng điệu mất hết ý chí của Tiêu Kình Phong, biết là Tiêu Kình Phong không ôm nhiều hy vọng với người đệ đệ này: "Kình Phong, huynh đừng nhụt chí! Xe đến trước núi ắt có đường, việc này có lẽ sẽ có chuyển biến."
Tiêu Kình Phong nhìn Mộc Thư Vũ, trong lòng cười khổ, thầm nghĩ: Mộc Thư Vũ quá đơn thuần, cho nên mới có lòng chờ mong với người đệ đệ kia của hắn, nào ngờ rằng hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Lúc Hứa Mộc An mang theo Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ trở lại trạch viện Tiêu gia ở thôn Thổ Khâu, Tiêu Cảnh Đình đang tắm cho Tiêu Tiểu Phàm trong sân.
Tiêu Tiểu Phàm trần truồng ngồi trong một cái chậu gỗ lớn, Tiêu Cảnh Đình cầm gáo nước tắm gội cho nhóc, Tiêu Tiểu Phàm đầy hưng phấn dọc nước, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tiểu Đông cứng ngắc, vẻ mặt khó chịu nhìn một màn "đồi phong bại tục" này.
Nhìn thấy Hứa Mộc An dẫn người tiến vào, Tiêu Cảnh Đình nhanh chóng cầm khăn tắm bọc Tiêu Tiểu Phàm lại, bảo Tiêu Tiểu Đông mang Tiêu Tiểu Phàm vào nhà mặc quần áo.
Tiêu Tiểu Phàm chưa thỏa mãn đá dép lê, lưu luyến đi theo Tiêu Tiểu Đông vào phòng.
Tiêu Kình Phong nhìn hai nhóc con rời đi, trong lòng hơi kinh ngạc, trong ấn tượng của Tiêu Kình Phong, Tiêu Cảnh Đình luôn không có vẻ hòa nhã với đứa con trai nhỏ này, vừa rồi hắn lại nhìn thấy cảnh đôi cha con kia vui vẻ hòa thuận.
Tiêu Tiểu Phàm vào phòng, nằm trên giường lăn qua lăn lại, tránh né tay Tiêu Tiểu Đông.
"Đệ không mặc, không mặc."
"Trần truồng như vậy đệ không ngượng à, ban ngày ban mặt mà tắm rửa, không biết xấu hổ." Tiêu Tiểu Đông buồn bực nói.
"Không sợ không sợ, phụ thân nói đệ còn nhỏ, đừng lo, ca ca, huynh cũng xin phụ thân tắm cho huynh đi! Phụ thân tắm cho thoải mái lắm á." Tiêu Tiểu Phàm xoa chân nói.
Tiêu Tiểu Đông đỏ mặt nói: "Ta tự tắm được."
"À." Tiêu Tiểu Phàm nằm sấp trên giường, bò lung tung khắp nơi, Tiêu Tiểu Đông nhìn dáng vẻ lười biếng kia của Tiêu Tiểu Phàm, trong lòng nhịn không được có vài phần ghen tỵ.
Trong viện huynh đệ gặp mặt, bầu không khí có phần căng thẳng.
"Nhị ca, vào nhà trước đi." Tiêu Cảnh Đình có chút lúng túng nói.
Tiêu Kình Phong gật đầu, hai huynh đệ hỏi han một hồi, Tiêu Cảnh Đình thu xếp cho Tiêu Kình Phong ở trong phòng mình, lại tìm Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm tặng Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ không ít đồ ăn.
Thấy Tiêu Kình Phong có phần mệt nhọc, Tiêu Cảnh Đình cũng không hỏi gì nhiều, trực tiếp giục Tiêu Kình Phong đi nghỉ ngơi.
"Không phải ngươi đi đón nhị ca sao? Sao lại đón hai người về?" Tiêu Cảnh Đình khó hiểu hỏi.
"Mộc Thư Vũ nhận ơn cứu mạng của nhị ca ngươi, trong khoảng thời gian nay vẫn là y chăm sóc nhị ca ngươi." Hứa Mộc An giải thích.
Tiêu Cảnh Đình đảo tròng mắt, thầm nghĩ: Trên địa cầu có câu nói, ân cứu mạng, lấy thân báo đáp, hai người kia có mờ ám nha!
"Ngươi đang nghĩ gì đó?" Hứa Mộc An thấy Tiêu Cảnh Đình trầm tư thì hỏi.
"Ta đang nghĩ trong nhà chỉ có ba căn phòng, lúc đầu ta muốn nhường phòng ta cho nhị ca ở, ta và ngươi thêm hai nhóc con kia chen chúc là được, chỉ là hiện tại lại thêm một người." Tiêu Cảnh Đình có hơi khó xử nói.
Hứa Mộc An nghe Tiêu Cảnh Đình nói muốn chen chúc với y và hai đứa bé trong một gian phòng thì không khỏi có hơi đỏ mặt, tuy rằng y và Tiêu Cảnh Đình là vợ chồng, thậm chí từng có hai đứa con, nhưng quan hệ rất cứng nhắc, hai lần y xảy ra quan hệ với Tiêu Cảnh Đình đều là lúc Tiêu Cảnh Đình say rượu.
"Mộc Thư Vũ kia là một song nhi! Để y ở chung phòng với nhị ca hình như không hay lắm!" Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An đỏ mặt nói: "Kỳ thật lúc ta tìm được nhị ca, hắn đang ở chung với Mộc Thư Vũ."
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: "Vậy à! Vậy là tốt rồi."
"Rốt cuộc tình huống của nhị ca thế nào? Thấy trạng thái nhị ca không quá tốt nên ta không hỏi kỹ." Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Hứa Mộc An nói: "Đội lính đánh thuê của nhị ca ngươi tốn rất nhiều sức lực, thật vất vả mới hợp sức đánh chết một con yêu thú cấp năm, Chu Khang Tề lại chạy tới nhặt đồ có sẵn, nói hắn nhìn thấy yêu thú kia trước tiên, muốn đội lính đánh thuê tặng yêu thú cho hắn. Yêu thú là do đội lính đánh thuê dốc hết sức mới đánh được, đương nhiên không có khả năng tặng cho người khác, đôi bên lập tức ầm ĩ lên, tính tình nhị ca ngươi nóng nảy bèn đánh Chu Khang Tề trọng thương."
"Song phương cụt hứng bỏ về, sau khi Chu Khang Tề bị thương thì ghi hận ca ca ngươi, tìm người hạ độc ca ca ngươi, ca ca ngươi vốn bị thương, lại trúng độc, thực lực không mạnh bằng lúc trước."
"Lúc này, Chu gia đầu tiên là tạo áp lực cho đội lính đánh thuê, lại hứa hẹn lợi ích để đội lính đánh thuê đuổi ca ca ngươi đi, đội lính đánh thuê thấy ca ca ngươi không có chỗ dựa vững chắc, lại không địch lại Chu gia hùng mạnh bèn nói dối rằng ca ca ngươi đoạt con mồi của tiểu thiếu gia Chu gia, đuổi ca ca ngươi khỏi đội lính đánh thuê."
"Vô sỉ!" Tiêu Cảnh Đình tức giận nói.
Hứa Mộc An lắc đầu, nói: "Đội lính đánh thuê muôn miệng một lời, ca ca ngươi có nói trăm ngàn câu cũng không nói rõ được! Huống chi nhị ca ngươi không phải người giỏi ăn nói."
Tiêu Cảnh Đình lạnh lùng cười, nói tới nói lui thì cũng là do cha mẹ nguyên chủ đã mất, một chi này của bọn họ thất thế, nếu cha mẹ nguyên chủ còn thì đội lính đánh thuê nịnh bợ còn không kịp, sao lại hãm hại Tiêu Kình Phong như vậy chứ.
—————–
Snail: Càng lúc càng bận, càng lúc càng lười, nhưng mình không drop đâu ạ, chỉ là mỗi ngày tranh thủ thời gian rảnh gõ một trang nên khá lâu mới xong được một chương, hic.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook