Cung tên được làm xong, có độ co giãn tốt, lại đủ độ cứng để sát thương.

Đến ngày thứ ba, khi chiều tối vừa buông xuống, mũi tên cũng đã rèn xong.

Lục gia phụ tử trở về, cùng các nam nhân trong đoàn trang bị cung tiễn.

Mỗi người thanh tráng được phát một cây cung cùng mười mũi tên.



Lúc đó trời đã về chiều, không thích hợp để lên đường, các thôn dân quyết định nghỉ lại thêm một đêm.



Sáng hôm sau, ai nấy tinh thần phấn chấn, tiếp tục hành trình, trở lại quan đạo, tiến về phương đông.

Trên đường đi, đám thanh tráng vừa đi vừa thử nhắm bắn cây cỏ ven đường để luyện tập.

Lục gia phụ tử cùng Tạ Ngũ Lang, Tạ Đại Đồng, Chu Hổ chỉ đạo cách sử dụng cung tiễn.

Dù thời gian luyện tập ngắn ngủi, nhưng "vũ trang" trong lúc cấp bách thế này cũng đủ để hù dọa kẻ khác, dù chưa thực sự chính xác.



Hôm đó, khi đoàn người đi qua một ngã rẽ, từ đằng xa đã thấy một đám người lố nhố tiến tới.

Nhìn cách ăn mặc tả tơi, quần áo nhếch nhác, tóc tai bù xù, có thể nhận ra ngay là một đám lưu dân tụ tập.




Các thôn dân lập tức căng thẳng.

Đám nam nhân vội bảo nữ nhân kéo xe, tay sẵn sàng cầm vũ khí đề phòng tình huống xấu.



Tạ Đại Lang chỉ huy, sắp xếp đoàn xe thành hai hàng bên đường, lão nhân và hài tử được đưa vào giữa, còn nam nhân thì cầm vũ khí bảo vệ hai bên đội ngũ.



Đám người kia đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đoàn thôn dân.

Đến gần hơn, có thể thấy rõ trong tay họ mang theo những túi nhỏ đựng lương thực hoặc vai vác những túi lớn nặng trịch, dường như là khoai, ngô, lúa hoặc những thứ tương tự.

Có người còn cầm gà vịt trong tay.

Những kẻ không mang theo đồ ăn thì xách những cây gậy thô to.



Rõ ràng có thể thấy, trong số đó không ít người mang thương tích.

Kẻ thì băng bó sơ sài, kẻ trên mặt vẫn còn vết bầm tím, có người áo đẫm máu.



Đám người này toàn là đàn ông khỏe mạnh, độ tuổi thanh tráng, ước chừng hai trăm người.


Ở giữa là một hán tử to lớn, mặt đầy râu quai nón, ánh mắt hung ác.

Hắn không mang theo lương thực hay đồ vật gì, chỉ cầm một cây gậy gỗ lớn, đầu gậy được vót nhọn.



Hán tử đó dùng ánh mắt bất thiện quan sát đám thôn dân, mắt đảo quanh đám gia súc và xe cộ của họ.



Tạ Trạm và Lục thợ rèn liếc nhau, trong lòng đều hiểu rằng đám người này trông như vừa cướp bóc ở đâu đó.

Những vết máu trên người bọn chúng, không chừng là mạng sống của ai đó đã bị lấy đi.



Không khí trở nên căng thẳng, các thôn dân ai nấy đều thót tim.



Cây Hòe thôn, sau khi một nhóm người đi theo Ngô lão ngũ, còn lại 31 hộ gia đình.

Một nhà của Trương lão thất đã mất, tính thêm Lục gia phụ tử thì vẫn còn 31 hộ.

Số nam nhân khỏe mạnh trong đoàn ước chừng có khoảng 30 người, thêm thanh niên tầm 17-18 tuổi, tính ra cũng chỉ hơn bốn mươi người, số lượng chẳng thể nào so với đám lưu dân kia.



Tình thế này thật không dễ đối phó.
Một vài thôn dân bắt đầu có ý sợ hãi, muốn nhường đường cho đám người kia, nhưng Tạ Trạm chỉ cần một ánh mắt đã ngăn lại.



Con đường hẹp, nếu tránh ra, đám lưu dân kia chắc chắn sẽ tràn vào, vây quanh bọn họ.

Không nhường đường thì hai bên vẫn còn chút khoảng cách, đủ cho hai ba người đi qua.

Như vậy, đội ngũ thôn dân sẽ bị kéo dài ra, nhưng nếu xảy ra xung đột, họ có thể tiêu diệt từng nhóm nhỏ, không đến nỗi bị đánh hội đồng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương