Họ đều có kinh nghiệm, một vết thương như vậy, dù có thầy thuốc giỏi kịp thời chữa trị, lại thêm thuốc thang đúng cách, cũng khó tránh khỏi việc người bị thương phải chịu khổ dài lâu.
Nếu ở trong rừng sâu, trong cái hoàn cảnh khắc nghiệt ấy, vết thương đã nhiễm mủ, sốt cao không hạ, chỉ có một số rất ít người có thể tự mình chống chọi mà sống sót.
Nếu thật sự tam thất có công hiệu như vậy, thì đúng là bảo vật hiếm có.
Chưởng quầy Nhân Đức Đường trầm ngâm một lúc, rồi vẫn lắc đầu, không dám mạo hiểm.
Các chưởng quầy khác cũng do dự, chẳng ai dám dễ dàng đồng ý.
Trương Tam Trụ thấy vậy thì nóng nảy.
Tức phụ của hắn mang bụng to, một đường vất vả đi đến đây, hắn đều thấy hết.
Đoạn đường phía trước còn dài, hắn chỉ muốn mua một chiếc xe đẩy tay cho tức phụ ngồi, nhưng nếu không bán được tam thất, mẹ và hai chị dâu của hắn chắc chắn sẽ không đồng ý cho nhà hắn mua xe.
Hắn tiến lên, vô cùng kích động nói: “Các ngươi phải tin chúng ta, chúng ta nói đều là thật.
Phú Quý ca khi đó sốt cao không hạ, mọi người đều nghĩ rằng người không qua khỏi, nhưng chính Cửu Nương dùng tam thất, mới kéo được Phú Quý ca từ quỷ môn quan trở về.
Nếu các ngươi không tin...!nếu các ngươi không tin...”
Hắn nhìn quanh, rồi thấy bên ngoài chuồng ngựa treo một lưỡi hái, liền vội vàng chạy tới, tháo lưỡi hái xuống và vén tay áo lên.
Khi hắn chạy đến, mọi người còn chưa hiểu hắn định làm gì.
Đến lúc thấy hắn cầm lưỡi hái, tất cả mới bàng hoàng nhận ra.
Tạ Đại Lang ở xa quát lớn: “Tam Trụ, ngươi định làm gì? Đừng có làm bậy!”
Hai anh trai của hắn, Trương Đại Trụ và Trương Nhị Trụ, cũng lớn tiếng quát ngăn hắn.
Tạ Ngũ Lang liền chạy tới để cản hắn lại, nhưng vẫn chậm một bước.
Chỉ thấy Trương Tam Trụ vén tay áo lên, cầm lưỡi hái rạch một đường trên cánh tay, máu tươi liền tuôn ra.
Cố Cửu nhìn thấy mà không biết nói gì, chỉ đành mắng lớn: “Aiya, ngươi đúng là đồ đại ngốc!”
Lưỡi hái này rỉ sét, sắt rỉ mang vi khuẩn, dễ sinh uốn ván mà uốn ván thì có thể chết người.
Người này thật đúng là đồ lỗ mãng, chẳng biết sống chết gì cả!
Cố Cửu vội vàng lấy một mảnh tam thất, bảo Tạ Ngũ Lang chạy nhanh đi lấy cối tỏi từ nhà bếp, thêm chút nước sôi để nguội.
Lúc này Trương Tam Trụ đau đến mức mặt trắng bệch, máu từ cánh tay chảy ròng ròng xuống đất.
Hắn chịu đựng cơn đau, đi trở lại, còn lớn giọng nói: “Các ngươi nếu không tin công hiệu của tam thất, thì cứ từ từ mà xem!”
Đầu hắn ngẩng cao, như thể vừa làm được việc gì đáng khen lắm.
Cố Cửu lắc đầu, nhịn không được mà thầm thì: “Tiền thì quan trọng thật, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn đó, đại ca!”
Bốn vị chưởng quầy nhìn Trương Tam Trụ, bị hành động liều lĩnh của hắn làm cho sững sờ.
Chưa từng thấy ai vì muốn bán dược liệu mà liều cả mạng sống như thế.
Dù họ không biết nhiều về vi khuẩn, nhưng cũng thừa hiểu rằng bị sắt rỉ đâm vào người thì hậu quả sẽ ra sao.
Tuy vậy, họ lại có chút tin vào công hiệu của tam thất.
Rốt cuộc, dám lấy chính mạng mình để chứng minh dược tính, đủ thấy hắn rất tin tưởng vào loại dược liệu này.
Cố Cửu thầm nghĩ: "Hắn có tin tưởng, nhưng là vì không hiểu chuyện.
Nếu hắn biết rằng bị sắt rỉ làm thương tích sẽ dẫn tới uốn ván, nguy hiểm tới mạng sống, cho mượn hắn mười cái gan hắn cũng không dám liều."
Tạ Ngũ Lang nhanh chóng mang cối tỏi tới, trên tay còn cầm một bình nước sôi để nguội.
Cố Cửu bảo Tạ Trạm lấy một khối tam thất khô nghiền thành bột.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook