Chưởng quầy cầm lấy, đưa lên mũi ngửi, rồi bẻ một mảnh nhỏ bỏ vào miệng nếm thử.
Ông ta ngẩng đầu hỏi: "Tam thất? Công dụng là gì?"
Cố Cửu liền đáp: "Đây là thánh dược chữa thương, bổ máu tốt nhất.
Dùng ngoài da có thể cầm máu, làm lành vết thương mưng mủ.
Uống vào sẽ giúp bổ máu, rất tốt cho các chứng xuất huyết.
Ngoài ra, dùng thường xuyên còn làm đẹp da, dưỡng nhan, phòng ngừa bệnh trúng gió và nhiều chứng bệnh khác."
Chưởng quầy nhíu mày: "Tiểu cô nương đừng gạt ta.
Làm gì có loại dược như thế, ta chưa từng nghe qua."
Cố Cửu nghe vậy thì có chút thất vọng, thời đại này quả thực chưa phát hiện ra công dụng của tam thất.
Nàng lắc đầu, nói: "Ta không gạt ngài đâu.
Tam thất chỉ sinh trưởng ở nơi có điều kiện khắc nghiệt, rất hiếm, nên mọi người không biết đến nó.
Nhưng hiệu quả của nó là thật sự."
Chưởng quầy vẫn lắc đầu, không tin thứ mà ông ta chưa từng nghe qua.
Cố Cửu tiếc nuối vô cùng.
Một loại dược quý giá như vậy mà không ai biết tới.
Nàng nghĩ rằng, nếu tam thất được phổ biến rộng rãi, rất nhiều người sẽ được chữa khỏi bệnh, những căn bệnh vốn không có thuốc trị.
Nhưng đây không phải là việc có thể thực hiện trong thời gian ngắn, phải từ từ để mọi người hiểu ra giá trị của tam thất.
Nàng quay sang Tạ Nhị Lang nói: "Chúng ta về thôi.
Chưởng quầy ở đây không phúc hậu, trả giá quá thấp, không thể bán cho họ được."
Tạ Nhị Lang chắp tay nói với chưởng quầy và vị chủ nhân kia: "Nếu hai vị có ý muốn mua, xin mời chiều nay đến khách điếm Tây Thành để bàn tiếp."
Chưởng quầy vội vàng vẫy tay: "Đừng đi vội, chúng ta có thể từ từ nói chuyện mà!"
Lời này của chưởng quầy lại càng khiến Tạ Nhị Lang thêm chắc chắn rằng giá vẫn còn có thể tăng.
Ba người không để tâm, tiếp tục đi ra ngoài.
Khi tới cửa, Cố Cửu quay đầu lại cười nói: "Vị chủ nhân kia, ngài có vẻ thần sắc uể oải, đầu óc choáng váng, tâm trạng bực bội, có lẽ tình trạng bệnh của ngài không được lạc quan lắm, nên sớm chữa trị kẻo nguy to."
Tạ Nhị Lang quay lại cười, chắp tay chào, rồi cùng Cố Cửu và Tạ Ngũ Lang ra khỏi cửa.
Ra đến ngoài cửa lớn của Nhân Đức Đường, Tạ Ngũ Lang không nhịn được nữa liền thốt lên: "Nhị ca, nhị ca, 700 văn một cân nha! Sao huynh không bán?"
Tạ Nhị Lang điềm tĩnh đáp: "Cửu Nương đã nói, thiên ma này là dược liệu vô cùng quý hiếm, rất khó tìm.
Nếu đã như vậy, chúng ta phải tính toán cẩn thận, bán được giá cao mới phải."
“Bằng không, chúng ta một đường cõng qua hết khu rừng già chết chóc này, chẳng phải uổng công lắm sao?”
Nghe Tạ Nhị Lang nói đầy chắc chắn, Cố Cửu liền an lòng.
Tạ Ngũ Lang mắt càng ngày càng sáng, cười gian như kẻ trộm: "Đúng đúng, chúng ta cực khổ bấy lâu, dễ dàng đâu? Nhị ca phải tính toán cẩn thận, cố mà bán được nhiều bạc."
Tạ Nhị Lang trong lòng đã tính kỹ, nhưng thấy Cố Cửu và Tạ Ngũ Lang có chút cản trở bước chân mình, liền đuổi hai người về trước, còn mình chuẩn bị đi thăm dò thêm mấy tiệm dược ở Đông Nam Bắc.
Cố Cửu đồng ý ngay, cùng Tạ Ngũ Lang quay trở về.
Thượng Du huyện thật náo nhiệt, hai bên đường toàn là cửa tiệm san sát, người bán hàng rong đi khắp nơi, bày bán đủ thứ đồ ăn vặt và đồ chơi nhỏ.
Hai người cứ thế đi dạo, lang thang khắp chốn.
Cố Cửu thấy gì cũng lạ lẫm, gặp trống bỏi mà nàng chưa từng thấy, liền tò mò đứng nhìn thật lâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook