Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện
Chương 42: Ai ghen với hắn chứ?

Cả ngày hôm nay lăn qua lộn lại khiến thể xác và cả tinh thần Bách Thần vô cùng mệt mỏi. Vì thế lúc ngồi trên xe ngựa trở về Vương phủ hắn liền tranh thủ ngủ một giấc.

Trong mộng, hắn vẫn còn sở hữu cái thân thủ nhanh nhẹn ở kiếp trước, vẫn làm công việc sấm rền gió cuốn như mọi khi, bên người hắn vẫn là cái người có nụ cười ấm áp như gió xuân kia.

Bọn họ đi đến biên cảnh để chấp hành nhiệm vụ, nhiệm vụ này yêu cầu phải ẩn núp trong rừng cây nhiệt đới chờ đợi mục tiêu xuất hiện. 

Phân đội nhỏ của hắn ngồi canh ở bụi cỏ cả một ngày một đêm vậy mà mục tiêu vẫn chưa hề xuất hiện. Trớ trêu thay, nước mà hắn mang theo cũng đã uống hết.

Lúc này, người kia từ trên người lấy xuống bình nước còn phân nửa đưa cho hắn.

Nhìn nụ cười của người kia, Bách Thần trong lòng có chút thấp thỏm lại không tự chủ được mà vươn tay nhận lấy.

Tay còn chưa đụng tới cái bình thì đã bị một người khác đánh rớt, bình rơi xuống đất phát ra tiếng “bang” thật lớn.

Hắn không khỏi giương mắt nhìn lên.

Tiêu Lẫm thân mặc trường bào màu đen họa tiết thêu chỉ vàng, y từ trên cao nhìn xuống hắn, “Ngươi ngốc phải không, trong nước này có độc.”

Trong lòng hắn rùng mình, đột nhiên bừng tỉnh.

Xe ngựa chạy trong bóng đêm có hơi xóc nảy nhưng vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Bách Thần vừa xoa trán, vừa nhìn Tiêu Lẫm ngồi bên cạnh.

Vừa lúc này Tiêu Lẫm cũng nhìn sang, ánh mắt y mang theo nghi hoặc. Bách Thần cười cười đáp lại sau đó thu hồi ánh mắt.

……… Nghĩ đến trong mộng, Tiêu Lẫm mang khuôn mặt lạnh kia nói với hắn “Ngươi ngốc phải không”, câu đó mới thật sự là có độc.

Lại xoay qua nhìn thấy Tiêu Xuyên ngồi đối diện có khuôn mặt như đúc với người đàn ông kia Bách Thần quả thực không nói nên lời.

Muốn sống những ngày tháng yên bình sao lại khó đến như vậy?

……

Ba ngày sau.

Sau khi Khang Vương thượng triều xong trở lại phủ, lúc ăn cơm chiều chỗ Vương phi ông thông báo cho Bách Thần biết đã báo danh giúp hắn ở Lại Bộ rồi.

“Tạ ơn Vương gia.” Trong lòng Bách Thần vô cùng vui mừng, vội vàng nói, “Ta nhất định sẽ xuất toàn lực để đoạt thành tích tốt nhất.”

Khang Vương gật đầu, “Nhờ Lẫm nhi kiên trì nói giúp, cộng thêm sự thông minh của ngươi, ta tự nhiên sẽ tán thành việc ngươi đi khảo thí.”

“Đúng rồi, hôm nay lúc thượng triều, Lạc đại nhân bên Đại Lý Tự bẩm báo vụ án huyên náo tức phụ bức tử bà bà đã được điều tra rõ chân tướng.” Khang Vương mặt mang tươi cười nhìn Bách Thần, “Thần nhi đoán rất chuẩn, Vương thị kia cùng Chu quả phụ quả thực có gian tình. Trước ngày xảy ra án một ngày, vào sáng sớm hôm đó tức phụ Tiền thị đã làm xong bữa sáng rồi bưng đến kêu bà bà cùng ăn. Nhưng lúc nàng đứng trước cửa kêu hai tiếng không thấy ai trả lời, nàng chuyển sang gõ cửa, phát hiện cửa không hề khóa nên liền đi vào. Sau đó Tiền thị nhìn thấy Vương thị và Chu quả phụ cùng nằm chung trên một cái giường, cánh tay lộ ra từ trong chăn không hề mặc y phục.”

Bách Thần nói: “Quả nhiên như thế.”

Khang Vương tiếp tục nói: “Vương thị đột nhiên tỉnh ngay lúc này, Tiền thị thấy vậy lập tức đem thức ăn đặt trên bàn gần cửa rồi lập tức lui ra. Nàng muốn làm bộ cái gì cũng không biết tiếp tục ở chung cùng bà bà nhưng không ngờ bà bà cố ý tránh mặt nàng, cơm trưa cơm chiều cũng không ăn. Sáng sớm hôm sau, nàng như thường lệ bưng cơm sáng cho bà bà, nhưng lúc đi vào phòng đã thấy Vương thị treo cổ tự sát.”

“Vương gia, ta có một nghi vấn.” Bách Thần hỏi.

“Nghi vấn gì?”

“Ban đầu Tiền thị có chết cũng không chịu mở miệng khai sự thật, toàn bộ án chỉ là suy luận của chúng ta mà đoán ra, vậy tại sao Tiền thị hiện tại lại chịu mở miệng nói chân tướng?”

Khang Vương vuốt vuốt râu, cười nói: “Vị Lạc đại nhân rất có kinh nghiệm phá án, chỉ cần có hướng, việc thẩm tra khẩu cung đối với hắn không khó.”

Cũng đúng, không có chút ít bản lĩnh sao lại có khả năng leo lên được vị trí đó. Tuy chỉ mới gặp mặt một lần nhưng vẫn nhìn ra anh là một người nghiêm cẩn (*), coi trọng chứng cứ, kinh nghiệm phá án phong phú.

《(*) Nghiêm túc, cẩn thận》

“Lạc đại nhân thật quả là một người tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lệnh người kính nể.” Bách Thần tự đáy lòng cảm thán nói.

“Đúng vậy.” Khang Vương nói, “Lạc đại nhân xuất thân từ gia đình nhà nghèo, hắn khắc khổ học tập, cuối cùng được đề tên trên bảng vàng, cá chép vượt Long Môn (*). Hắn luôn một lòng làm công vụ không ngừng nghỉ vì vậy đã qua ba mươi rồi vẫn chưa thành gia. Hoàng thượng rất nhiều lần muốn chỉ hôn cho hắn nhưng đều bị hắn nhẹ nhàng từ chối.”

《(*) Cá chép mà vượt được Long Môn sẽ hóa rồng.》

Người này chắc nằm trong nhóm những người không muốn thành thân đi.

Kỳ thật Bách Thần có thể lý giải nguyên nhân giúp anh. Nếu không gặp được người phù hợp thì không bằng một mình tự do tự tại cả đời.

“Thần nhi, ngươi sao lại để ý Lạc đại nhân……..” Ánh mắt Khang Vương đột nhiên lóe lên, mở miệng nói.

Bách Thần sửng sốt, có chút ngốc.

Tiêu Lẫm cũng nhìn Khang Vương, y không hiểu phụ thân có ý tứ gì.

“Có phải sau khi trúng tuyển triệu tập dự thi, ngươi muốn đi Đại Lý Tự nhậm chức?”

………. Khi nói chuyện đừng có dừng lại giữa chừng a Vương gia! Thực dễ làm người ta hiểu sai đó!

“Nếu có cơ hội thì tất nhiên cầu mà không được.” Bách Thần thực thản nhiên, “Đi theo Lạc đại nhân nhất định có thể học được không ít việc. Nhưng nếu không có cơ hội thì cũng chẳng sao, cũng chẳng tiếc nuối bao nhiêu.”

Khang Vương gật đầu, “Ngươi có giác ngộ như vậy thật không tồi.”

“Nói công sự lâu như vậy, nhanh ăn cơm đi.” Vương phi thấy mấy người thảo luận đến mức buông cả đũa xuống liền ôn nhu nhắc nhở.

“Được, nàng cũng mau ăn nhiều một chút, xem đi, nàng ốm đến vậy rồi.” Khi Khang Vương nói chuyện cùng với Vương phi thì độ nhu hòa lên tới 80%. Ông múc một chén canh gà đưa tới trước Vương phi, tùy ý hỏi, “Hôn lễ của Xuyên nhi chuẩn bị như thế nào rồi? Còn năm ngày nữa là Liễu công tử nhập môn đi? Ta gần đây khá bận nên cũng không để ý những chuyện này lắm.”

Vương phi nói: “Buổi sáng hôm nay lúc Xuyên nhi đến thỉnh an, nó nói đã chuẩn bị không sai biệt mấy. Đứa nhỏ này không muốn chúng ta vất vả nên tất cả đều tự mình làm.”

“Nó cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, cũng nên tự mình gánh vác trách nhiệm.” Khang Vương lại nói, “Có tân nhân (*) vào cửa, về sau Vương phủ lại càng náo nhiệt, là chuyện tốt.”

《(*) Người mới. Theo ta nhớ là thường chỉ những người được gả vào nhà.》

“Rốt cuộc lần này tổ mẫu cũng thấy được vị Liễu công tử trong truyền thuyết.” Nãy giờ Tiêu Mạt vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, “Thật sự huynh ấy so với nữ tử còn đẹp hơn, nhưng mà con cảm thấy có chút xa cách, như là có lớp mây mù dày đặc cản trở vậy.”

“Đứa nhỏ này, con lại nói bừa.” Vương phi lắc đầu nói, “Về sau hắn sẽ là đại tẩu con, sao con lại cảm thấy xa cách?”

“Dù sao cũng là……. Nói không rõ được, tóm lại là con cảm thấy huynh ấy không giống nhị tẩu, nhị tẩu hiền lành lại đáng yêu.” Tiêu Mạt cười hì hì.

Bách Thần: ……

Đang êm đẹp ăn một bữa cơm cũng trúng đạn.

“Không được vô lễ với nhị tẩu con như thế!” Khang Vương xụ mặt, “Xem nữ tử nhà người ta đi, có ai hồ ngôn hoạn ngữ như vậy không. Điên điên khùng khùng như con còn ra thể thống gì, xem về sau ai mà dám cưới. Không nói nữa mau ăn cơm đi.”

Tiêu Mạt héo như ba ba: “Vâng, phụ thân.”

……

Còn có năm ngày nữa người trong lòng sẽ gả cho ca ca của mình. Bách Thần nhìn khuôn mặt vô biểu tình của Tiêu Lẫm, hắn nghĩ y như là một người sáp a.

Khi mọi người ăn xong cơm chiều, rời khỏi tiểu viện Vương phi thì vừa lúc bầu trời xuất hiện rặng mây đỏ.

Tiêu Mạt thấy thời gian còn sớm nên muốn theo Bách Thần học điêu khắc, cô nháo với Tiêu Lẫm: “Nhị ca, huynh đem nhị tẩu cho muội mượn một lát được không?”

Tiêu Lẫm: ……

Bách Thần cười nói: “Được, vào trong viện ngồi trước đi.”

Hắn rất có thiện cảm với tiểu cô nương thông minh hoạt bát này, dù sao cũng chẳng có việc gì làm bồi cô chơi một chút cũng được.

Khi đi đến cửa Tùng Trúc Uyển, Tiêu Lẫm nhắc nhở Tiêu Mạt, “Đừng mãi chơi mà quên mất thời gian, nhớ về sớm nghỉ ngơi.”

“Biết rồi Nhị ca.” Tiêu Mạt xua tay, “Huynh đi vào nghỉ ngơi đi.”

Cô nhìn thoáng qua Ngọc Yên đã đứng chờ ở cửa cả buổi, sau đó vô cùng cao hứng mà đi về Phong Vũ Lâu với Bách Thần.

Tiêu Lẫm nhìn bọn họ đến khi bóng dáng của cả hai khuất tầm mắt, lúc này mới phân phó Ngọc Yên, “Đi thôi.”

……

《Ta để xưng hô Thần Thần với Mạt Mạt: Ta- muội, và ngược lại Mạt Mạt và Thần Thần: Muội- huynh》

Tuy nói là muốn học điêu khắc nhưng kỳ thật Tiêu Mạt muốn cùng Bách Thần nói chuyện phiếm giải buồn.

Trong Vương phủ chỉ có một mình cô là nữ hài tử không ai chơi cùng. Có hai ca ca thì một bận đến chân không chạm đất, một thì vô cùng lãnh tĩnh. Phụ thân thì nghiêm túc, mẫu thân tuy ôn nhu hòa ái nhưng bởi vì cần tĩnh dưỡng nên không thể tùy ý quấy rầy. Vì thế xưa nay cô vẫn luôn chơi một mình, cảm thấy rất cô đơn.

Bách Thần đối với người ôn hòa lễ độ, dạy cô điêu khắc lại cực kỳ kiên nhẫn cẩn thận. Điều đó khiến Tiêu Mạt muốn thân cận với Bách Thần nhiều hơn nữa.

“Nhị tẩu, huynh xem muội điêu khắc vậy ổn chưa?” Lần trước đã điêu được một ít sau đó Tiêu Mạt lại đem về điêu tiếp, hôm nay đem đến cho Bách Thần xem.

Bách Thần đưa tay nhận lấy xem xét, đường cong lưu loát, chi tiết cũng đã hoàn thiện rất nhiều.

“Tiểu Mạt, muội thực thông minh, ngộ tính rất cao.” Bách Thần khích lệ nói, “Sợ là không bao lâu nữa ta không thể tiếp tục dạy muội.”

“Vì sao?”

“Bởi vì không lâu nữa muội sẽ vượt qua ta. Tay nghề của sư phụ đã được đồ đệ học hết, sư phụ liền thất nghiệp chứ sao.” 

Tiêu Mạt cười khúc khích, “Vậy muội học chậm một chút.”

“Không cần đâu.” Bách Thần cười nói, “Ta còn biết một số trò nhỏ, nếu muội thích ta sẽ dạy cho muội.”

“Còn có cái gì ạ? Muội muốn học!” Mắt Tiêu Mạt sáng lấp lánh, lại chu miệng oán giận, “Mỗi ngày đọc sách luyện chữ, làm lâu riết rồi muội cũng thấy rất chán.”

“Phúc hữu thi thư khí tự hoa (*), một ngày nào đó sẽ trở thành người tài phú.” Bách Thần bỗng nghĩ đến vấn đề thái hậu hỏi cô lúc trước, lại nghĩ đến tâm tư Hà Văn Tuấn, trong lòng nổi lên tính tò mò, hắn buông đao khắc xuống hỏi, “Tiểu Mạt, ta có thể hỏi muội một chuyện được không?”

《(*) Trong lòng có sách vở thì mặt mũi tự động sáng sủa.》

“Hỏi đi ạ.” Tiêu Mạt đoan chính ngồi, vẻ mặt lộ ra bộ dáng đáng yêu.

“Sinh thần thái hậu ngày đó, các quý công tử đều tụ họp tại cung, muội thật sự không vừa ý ai cả ư?”

“Nhị tẩu, đến cả huynh cũng muốn cười muội!” Tiêu Mạt ra vê tức giận.

“Ta chỉ là muốn tâm sự với muội.” Bách Thần cười ôn hòa, “Muội không muốn nói thì không cần nói, chúng ta tiếp tục điêu khác.”

Tiêu Mạt trầm mặt một một lát, đột nhiên nói: “Những người kia đều không phải người muội muốn gả.”

“Là thế nào?” Bách Thần ngẩng đầu hỏi.

“Những quý công tử kia nhìn qua áo mũ chỉnh tề nhưng sự thật phần lớn đều tam thê tứ thiếp, thanh sắc khuyển mã (*). Người muội muốn gả phải là người trong mắt chỉ có một mình muội, sống với muội tới đầu bạc răng long.” Biểu tình luôn luôn vô tâm có vẻ không tim không phổi biến mất, cô thở dài nói, “Đáng tiếc là người như vậy không hề tồn tại đúng không ạ? Có lẽ sau nay muội phải gả cho một nam nhân muội không thích, rồi sẽ cùng các phụ nhân hoặc nam nhân chia sẻ phu quân, có phải vậy không ạ?”

《 (*) Lối sống hoang dâm, vô sỉ của giai cấp bóc lột.》

Bách Thần trầm mặc.

Trong lòng tiểu nha đầu này sáng như gương. Thật sự tại hoàn cảnh lịch sử như thế này, đây là điều trăn trở của đa số nữ tử.

Không biết Hà Văn Tuấn có thể đảm bảo cả đời chỉ có một mình Tiêu Mạt không nữa?

“Không cần nản lòng, chắc chắn sẽ có một người quan tâm đến suy nghĩ của muội, yêu thương muội.” Bách Thần khuyên giải an ủi nói.

“Ân, vì thế muội không vội.” Tiêu Mạt nói xong, trên mặt lại khôi phục thần sắc nghịch ngợm như ngày thường, “Đáng tiếc a~~~~~”

“Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc huynh đã gả cho ca ca muội, muội đoạt không nổi với huynh ấy.” Tiêu Mạt ra vẻ đáng tiếc.

Bách Thần biết cô ở nói giỡn, “Muội nha, chỉ thích nói bậy.”

“Nếu mà…… Nhị ca muội đối với huynh không tốt, muội liền giúp huynh mắng huynh ấy.” Tiêu Mạt đột nhiên nghiêm túc nói, “Muội đã nhận định huynh chính là nhị tẩu, muội nhất định sẽ đứng về phe huynh.”

Bách Thần: ……

Nha đầu này, quả nhiên bình thường đều là giả ngu ngơ, kỳ thật cái gì cũng biết.

Bất quá hình như cô hiểu lầm quan hệ của hắn với Tiêu Lẫm, nhưng mà hắn không thể giải thích được.

“Nhị tẩu, huynh còn cái gì dạy muội nữa không?” Tiêu Mạt rất thông minh, thấy Bách Thần không tình nguyện đáp lại chuyện này liền nhanh chống đổi đề tài.

“Có a, muội đi theo ta.”

……

Đang ở thư phòng đọc sách Tiêu Lẫm đột nhiên hắt xì một cái.

Y xoa xoa cái mũi, cảm thấy có chút kì lạ.

“Ắt xì--”

Y lại hắt xì thêm một cái. Chẳng lẽ có ai đang mắng y?

Tiểu Hoa đêm nay không yên tĩnh được, ở trong lồng cứ nhảy tới nhảy lui hoài. Lại mưu toan dùng móng vuốt bẻ khóa cửa, bộ dáng hiện tại khiến người ta cảm thấy nó đang suy nghĩ chuyện gì đó lớn lắm.

“An tĩnh đi đồ ngốc.” Tiêu Lẫm nói, “Mấy ngày nay ngươi chơi quá nhiều rồi.”

Tiểu Hoa phẫn nộ kháng nghị: “Ku ku ku ku ku!”

Tiêu Lẫm nhướng mày, không có để ý đến nó, cứ tiếp tục đọc sách.

Còn chưa xem hết hai trang bỗng có một trận âm thanh du dương thanh thúy truyền vào phòng.

Nghe không ra là dùng nhạc cụ gì tấu thành, nhưng cảm giác có chút tươi mát lại hoang dã.

Y nghiêm túc nghe.

Tiểu Hoa đột nhiên hô to một tiếng, “Nương ~!”

Bởi vì quá mức kích động, giọng nói nâng cao thẳng lên.

Tay Tiêu Lẫm run một cái, sách trên tay cũng liền rơi xuống mặt đất.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hoa: Nhóm tiểu tỷ tỷ các tỷ có muốn thưởng gì cho ta không a?

……….

8/1/2019

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương