Bách Thần cố sức nâng tay mình lên vỗ nhẹ tay Cố Hồng, nói lời an ủi:

"Con sẽ không sao đâu. Tai vách mạch rừng nương nên cẩn thận thì hơn." 

Trong ngày vui của nhi tử khóc sướt mướt thì không nói, còn mắng cả chủ mẫu, nếu việc này mà truyền ra ngoài sẽ có người lấy cớ, hắn lo cho những ngày sau của Cố Hồng sống ở Hầu phủ không còn được yên ổn.

Tuy rằng hắn vẫn không cách nào đem nữ tử trẻ tuổi này và hai chữ "mẫu thân" có liên hệ với nhau được, hắn cũng không phải là nhi tử chân chính của nàng, nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được tình thương con chân thật của Cố Hồng.

Nàng có xuất thân thấp hèn, thân lại như lục bình, tất cả mọi chuyện đều phụ thuộc vào Hầu phủ, nên cho dù là cốt nhục, nàng cũng không có quyền được hỏi. Việc này là bất đắc dĩ mà cũng là hiện thực tàn khốc.

Mẹ Bách Thần mất lúc hắn mới vừa thiếu niên nên hiện tại hắn có chút động lòng, ở chung không lâu nhưng cũng hy vọng nàng có thể cả đời bình an trôi chảy.

Cố Hồng là người thông minh, sao có thể không hiểu được nhi tử là đang lo lắng cho mình? Nàng thầm nghĩ quả nhiên Thần nhi là một người ngoan ngoãn lại rất biết săn sóc cho người khác, những lời đồn nói hắn ăn chơi trác táng đều là bịa đặt.

Nàng lau nước mắt, sửa tóc, rồi chỉnh lại y phục, xong xuôi nâng chung trà lên uống hai khớp mới xem như đã ổn định được cảm xúc.

Không bao lâu, cửa bị gõ, không nhẹ cũng không nặng gõ xuống ba lần.

“Tiểu thiếu gia, ta là Vương ma ma, phụng mệnh của phu nhân đưa hỉ phục cho ngài."

Vừa dứt lời, không đợi người bên trong trả lời lập tức tức đẩy cửa đi vào.

Nhìn thì cung kính nhưng kỳ thật trong mắt lại không xem hắn là tiểu thiếu gia. Bách Thần thầm nghĩ quả nhiên bà ta tự xem mình là nửa chủ tử rồi.

Vương ma ma ước chừng trên dưới năm mươi tuổi, khuôn mặt không có gì nổi bật, dáng người thì có chút mập, nhưng mà hành động thật sự rất nhanh nhẹn, khóe mắt, đuôi lông mày đều mang theo vẻ khôn khéo và lõi đời.

Bà ta bưng khay gỗ đỏ, trên đó đặt một bộ hỉ phục màu đỏ thẫm đã được xếp chỉnh tề. Đi theo sau bà ta là bà tử, tuổi khá lớn, trang điểm rất đậm, nhìn không giống người trong phủ.

Vương ma ma hơi uốn gối, "Kính chào tam phu nhân và tiểu thiếu gia."

Cố Hồng liếc nhìn bà ta một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, "Vương ma ma vất vả rồi."

Bách Thần không có lời để nói.

Trước khi Vương ma ma cúi đầu, hắn đã kịp nhìn thấy ánh mắt bà ta chưa giấu được sự vui sướng khi thấy người gặp họa.

“Ngày vui của tiểu thếu gia, bản thân có thể đưa hỉ phục cho ngài đây đã là phúc của nô tỳ." 

Vương ma ma giả bộ khách khí một chút, ngay sau đó lập tức đặt khay lên trên bàn, chỉ vào bà tử ở đằng sau nói: "Đây là Hỉ bà, là người bên Vương phủ phái tới, phụ trách rửa mặt, chải tóc và đưa thân.

Hỉ bà đã gặp qua nhiều việc lớn, lập tức hành lễ chào hỏi: "Kính chào tam phu nhân và tiểu thiếu gia."

Cố Hồng không có ý muốn cùng bà nói dong nói dài, ứng phó vài câu sau đó nói: "Bắt đầu đi."

Không thể để chậm trễ được vì nghi thức rất rườm rà, phải lập tức chuẩn bị ngay.

Tay chân Bách Thần không có cảm giác, cũng không có cách nào dùng sức được. Vì vậy thay y phục, rửa mặt, chải đầu đều nhờ vào sự giúp đỡ của người khác.

Người thành thân là con trai, nên hỉ phục đẹp, nhưng không quá rườm rà. Ở cổ tay áo và vạt áo chỉ dùng chỉ vàng thêu hoa văn hình long phượng cát tường, đồ trang sức cũng chỉ là ngọc quan nạm vàng có dây lụa màu đỏ.

Bận rộn một trận, hiện tại Băng Nhi đang giúp hắn đeo đai lưng(*), "Xong, rất đẹp nha."

(*) Đai lưng: thắt lưng, dây lưng.

“Tiểu thiếu gia tuấn tú lịch sự, mặt sáng như ngọc, da như nước hồ mùa thu, nên phối với màu đỏ rực này rất thích hợp." Ngay cả Vương ma ma cũng nhịn không được, nghiền ngẫm từng chữ ra vẻ có học mà tán thưởng.

Trong lòng mặc kệ bà ta xem thường tiểu thiếu gia vô dụng ra sao, thì cũng phải thừa nhận rằng hắn có bề ngoài rất hoàn hảo.

Cố Hồng nhìn thấy tình cảnh như vậy, nhịn không được lại muốn khóc.

Nhi tử nàng tướng mạo vô cùng xinh đẹp, thông minh hiểu chuyện, vậy mà phải gả cho tên tàn phế kia. Cả đời nha, cả đời cứ như vậy mà bị hủy.

Vương ma ma ở bên cạnh nhìn thấy vậy hơi nhíu mày.

“Nương.” Bách Thần từ đầu vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng đánh gãy cảm xúc phiền muộn của Cố Hồng, "Con muốn chải tóc."

Cố Hồng hít sâu một hơi, cười nói: “Nương nhìn con nha.”

Nhi tử còn nhỏ như vậy nhưng rất hiểu chuyện, lại còn vì nàng mà lo lắng, suy nghĩ. Vì thế nàng không thể không cố gắng.

……

Bách Thần ngồi ngay ngắn trước kính, Hỉ bà cầm cây lược gỗ chải tóc cho hắn. Trong gương hiện lên thiếu niên có chút ngây ngô, làn da trắng nõn, khuôn mặt như tranh, ánh mắt thuần thiết.

-- thật sự là một người có ngũ quan đoan chính, nhưng dưới khóe mắt lại cố tình có thêm một nốt lệ chí đầy quyến rũ.

Bách Thần nhớ rằng hắn đã từng bắt được một tên buôn thuốc phiện, người đó lại rất mê tín. Lúc bị thẩm vấn gã ta đột nhiên nhìn chằm chằm Bách Thần, vẻ mặt thần bí nói: Vị cảnh sát này, trên mặt ngươi có một nốt lệ chí lớn, nhân duyên ắt sẽ gặp nhiều chông gai, tâm ngươi sẽ bị người ngươi yêu phá hủy.

Lúc đó, hắn chỉ nghĩ gã ta nói bậy nói bạ, không ngờ rằng một lời thành sấm.

Hình ảnh nam tử trẻ tuổi hiện lên trong gương, trên mặt cũng có lệ chí nhưng so với vị trí của hắn có chút hơi lệch.

“Một chải bên nhau đến cuối đời……” Hỉ bà nhẹ nhàng lặp đi lặp lại câu nói, lược gỗ tử đằng chải mái tóc dài của hắn, có cảm giác hơi ngứa.

Còn có loại cảm giác thực... Kỳ lạ. Theo quan niệm của hắn, các cô nương khi thành thân mới chải tóc như vậy.

Hỉ bà mang theo ý cười, tiếp tục niệm: "Hai chải, chải đến đuôi. Ba chải, đầu có bạc vẫn ở bên nhau, bốn chải....."

“Khụ khụ!” Vương ma ma cố tình ho khan đánh gãy lời Hỉ bà định nói.

Lúc này Hỉ bà mới kinh giác (**) người phải gả ở Hầu phủ là tiểu công tử, vội phát huy thi từ của mình đổi câu thứ bốn thành: "Bốn chải vinh hoa phú quý."

(**) Kinh giác: kinh ngạc, phát giác

Sắc mặt của Vương ma ma và Cố Hồng hơi giãn ra.

Bách Thần muốn tán thưởng năng lực tùy cơ ứng biến của Hỷ bà.

Hắn biết câu thứ bốn nguyên bản là nói gì, là "Bốn chải con cháu đầy đàn."

Con cháu đầy đàn? Đùa cái quái gì vậy.

"Phu quân" tương lai của hắn bởi vì ngoài ý muốn mà bị liệt nửa người dưới. Phần eo bên dưới không có cảm giác, nghe nói về sau sẽ không thể làm tình.

Bách Thần cảm thấy kiếp trước của kiếp trước nhất định mình đã hủy diệt cả hệ Ngân Hà, làm việc ác ngập trời. Cho nên kiếp trước vào năm hai mươi lăm tuổi đã bị người yêu giết chết, vốn tưởng rằng chết là hết, ai ngờ mở mắt ra đã xuyên thành thiếu niên mười bảy tuổi không quen không biết này. Còn bị bắt gả cho tiểu công tử bị tàn tật, là con của Khang Vương bên Vương phủ.

Đúng vậy, hắn là nam nhân mà phải “Gả” đi.

Tuy rằng hắn là Gay nhưng cái này cũng đã vượt quá khả năng tiếp nhận của hắn. 

Trong lịch sử không tồn tại nơi này, tất cả đều đang khiêu chiến nhận thức của hắn.

“Tóc đã chải xong.” Hỉ bà bên tai Bách Thần nói lời lấy lòng, đánh gãy đoạn suy nghĩ của hắn, "Tiểu công tử, ngài xem có vừa lòng không?"

Bách Thần: “Ừ.”

Nói không hài lòng có ích sao?

Rửa mặt, chải tóc xong, dưới sự chỉ đạo của Hỉ bà và dưới sự giám sát của Vương ma ma đã làm xong một loạt lễ tiết rườm rà. Giờ phút này Bách Thần đối với nữ nhân cổ đại tràn ngập đồng tình và kính nể. Thành thân còn chưa qua nhà trai, ở phòng mình đã có nhiều quy củ như vậy, thật mệt.

Nhưng mà cũng có chuyện đáng vui mừng, hắn cảm giác được chân tay đang chậm rãi khôi phục khí lực. Nghĩ đến chén chè hạt sen hồi sáng, chắc nó là thuốc giải.

-- suy cho cùng Bình Tây Hầu Bách Triển Nguyên cũng là đại nhân vật có thân phận tôn quý. Nếu bên thông gia biết bản thân gã hạ thuốc tê cho nhi tử mới có thể thuận lợi ép hắn lên kiệu hoa thì không chỉ làm Khang Vương tức giận mà cái mặt già của Bách Triển Nguyên cũng mất hết. 

Hiện tại đáng tiếc hắn mới chỉ mười bảy tuổi, không có rèn luyện, gầy yếu vô lực. Có ăn được thuốc giải, khôi phục được chút ít sức lực này cũng không đủ để hắn đào tẩu.

Bách Thần không dám mạo hiểm.

“Tiểu thiếu gia, nhóm đón dâu bên Vương phủ khoảng nửa canh giờ sau sẽ đến." Vương ma ma tính thời gian, nhắc nhở nói, "Ngài nên đi cáo biệt Hầu gia và phu nhân." 

Căn cứ vào quy củ của thế giới này, trươc khi “Xuất giá” phải đi bái tạ ân dưỡng dục của cha mẹ, còn phải nghe mẫu thân giao phó, dạy bảo.

“Vương ma ma,” Bách Thần nói, “Ta và nương ta muốn nói riêng vài câu." 

“Này……” Vương ma ma nhíu lông mày, rõ ràng có chút không đồng ý.

“Nói mấy câu thôi.” Bách Thần nhìn bà ta, đạm đạm cười, “Hay là Vương ma ma không yên tâm?”

“Tiểu thiếu gia ngài nói lời này sao được, hai mẹ nói chuyện riêng với nhau là lẽ thường tình mà." Vương ma ma bị hắn nhìn, không biết như thế nào lại có tia chột dạ, thầm nghĩ từ lúc nào tên vô dụng này lại có ánh mắt bình tĩnh đến thế. Bình tĩnh đến mức là bà ta sợ hãi.

Bà ta nhanh chóng giả bộ, cười nói, “Ta và Hỉ bà sẽ chờ ngài ở bên ngoài."

Dù sao cũng có bà ta canh giữ ở cửa, sân ngoài còn có gia đinh do Hầu gia an bày, vật nhỏ này nhất định không chạy được. 

Vương ma ma, Băng Nhi và Hỉ bà sau khi ra ngoài, Bách Thần nói: “Nương về sau phải chăm sóc tốt cho bản thân.”

Vừa nói vừa từ trên đầu Cố Hồng lẫy xuống một cây trâm bạc.

Cố Hồng mở to mắt, không rõ nhi tử làm cái gì, lại thông minh cái gì cũng không nói.

Đợi cho Bách Thần đem cây trâm thu vào tay áo, Cố Hồng mới nói: “Nương hiểu được, con cũng vậy, ở vương phủ phải sống tốt, đừng làm cho nương lo lắng nghe chưa.”

Nàng từ trong tay áo lôi ra một chồng ngân phiếu đưa cho Bách Thần.

Bách Thần lắc đầu, thấp giọng nói: “Nương giữ lại để phòng thân, cha cho của hồi môn như vậy là đủ rồi.”

Đây là tiền riêng do Cố Hồng vất vả mới tích cóp được, hắn sao có thể lấy được.

Cố Hồng vành mắt đỏ, “Tốt, tốt, là bé ngoan.”

Bách Thần vỗ vỗ tay Cố Hồng, “Nương, con phải đi rồi,…….”

Cố Hồng dùng khăn tay che miệng lại, không tiếng động khóc lớn lên. Rõ ràng nàng mới là mẹ ruột hắn, lại không tư cách đưa hắn lên kiệu.

Bách Thần hít sâu một hơi, đi ra cửa.

Tác giả có lời muốn nói:

Lệ chí nói ở trên là bậy bạ không có căn cứ, các đại gia đừng tưởng thiệt ~ khụ khụ ~

Cảm tạ “Mấy siêu” tiểu thiên sứ địa lôi cùng dinh dưỡng dịch, yêu yêu đát

Cảm ơn tiểu thiên sứ nhóm bình luận, yêu các ngươi, pi mễ ~~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương