Nói xong những lời này anh cũng xấu hổ muốn chết, nhưng vì vợ anh phải liều mạng thôi.

"Chịu cái đầu anh! Anh biết xấu hổ chút đi!" Hề Thanh Thanh nghe thấy lời không biết xấu hổ này bèn giơ chân đá anh một phát.

Cố Viễn Hàn cũng không tránh, cứ thế chịu đựng, còn cười hì hì nói: "Đánh là thương, mắng là yêu! Hì hì.

"Sợ chọc cô giận, anh vội bổ sung: "Thanh Thanh, em đừng nóng giận, sau này chắc chắn anh sẽ đối xử tốt với em, không để em phải làm gì hết, tất cả nghe theo em.

"Anh chỉ muốn vả cái miệng này của mình, mấy ngày trước nói vớ vẩn gì vậy chứ? Anh còn từng nhắc chuyện ly hôn, chẳng lẽ Thanh Thanh muốn ly hôn với anh?Nghĩ vậy anh vội vàng nói sang chuyện khác: "Thanh Thanh, bụng em còn đau không? Anh ủ ấm thêm cho em.

"Hề Thanh Thanh không nói lời nào, cũng lười để ý đến anh, lời bị anh nói hết rồi, sao anh hay thế?Có điều, cô dễ phục vụ như vậy chắc?"Bụng không đau nữa, hôm nay đi bộ hơi nhiều, chân đau.


"Trực tiếp đưa chân về phía Cố Viễn Hàn, không ngờ anh lại ngồi xuống xoa bóp chân cho cô thật.

Vừa xoa bóp còn vừa hỏi: "Thanh Thanh, như vậy được không? Có đau không? Anh có sức lực lớn bẩm sinh, nếu như đau em cứ nói với anh.

""Ừm, được, tiếp tục.

"Xoa bóp một phen khiến cho Hề Thanh Thanh buồn ngủ, cuối cùng cô ngủ thiếp đi luôn.

Xoa bóp thêm một lát, Cố Viễn Hàn phát hiện Hề Thanh Thanh trở nên yên tĩnh không nói tiếng nào nữa, anh lặng lẽ nhìn sang bên này, đôi mắt bình thường rất linh động giờ đã nhắm chặt lại, lúc này khuôn mặt nhỏ xinh đẹp động lòng người có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Anh nhìn thấy mà trong lòng mềm nhũn, cảm giác như sắp tan thành nước.

Sợ trong đêm cô cảm lạnh bụng lại đau, anh bèn kéo chăn mỏng ở bên cạnh tới nhẹ nhàng đắp lên người cô, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, ngửi mùi hương nhàn nhạt bên người rồi chìm vào giấc ngủ.


Bầu trời xám xịt, sương mù sáng sớm có chút se lạnh, Cố Viễn Hàn dậy rất sớm để chuẩn bị tiễn chị cả của anh.

Lúc nãy mẹ anh đã gọi anh rồi.

Hôm qua lúc chị cả anh muốn về thì đã rất muộn nên bèn ngủ ở nhà một đêm, hôm nay chị cả anh còn phải đi làm nữa.

Lúc này có tiếng nói chuyện truyền đến từ trong sân, loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Cố Văn Phương: "Mẹ, con đạp xe đạp tới, em hai cần gì phải đưa con đi?""Trời còn tối như vậy, ở đây lại cách huyện thành không gần, một người phụ nữ như con còn muốn tự đi, mẹ không yên tâm đâu, đừng nói nữa, cũng đâu bắt con phải bận lòng!"Cố Văn Phương còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị cắt ngang bởi hành động đẩy cửa ra của Cố Viễn Hàn.

"Đi thôi.

"Hết cách, em hai đã dậy chuẩn bị xong rồi.

Cố Viễn Hàn đạp xe đạp đi, hai đứa bé ngồi trên thanh ngang, Cố Văn Phương ngồi ở đằng sau, trên đường Cố Văn Phương còn không quên dặn dò em hai của chị ấy.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương